Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 191 - Chương 191: Tự Phạt Ba Chén

Chương 191: Tự phạt ba chén Chương 191: Tự phạt ba chén

Tâm trạng của Hàn Hoán Chi không tốt, cũng không thể nào tốt lên được, manh mối đến Nhạc Vô Địch thì đứt hoàn toàn, nhưng Hàn Hoán Chi rất rõ một chuyện, ngăn cách giữa Dương Bạch Y và hoàng hậu tất nhiên còn có người nào đó, người này là ai?

"Nàng ta có một nam nhân."

Dương Ấu Bội ngồi ở phía đối diện Hàn Hoán Chi trông sắc mặt càng kém hơn, kém đến mức giống như đã chết một lần vậy.

Thật ra hiện tại nàng ta cảm giác mình cũng không có cái gì khác đã chết, Dương Bạch Y đã chết, Nhạc Vô Địch đã chết, Mạt La đã bị bắt trong đêm qua sau khi Hàn Hoán Chi đưa nàng ta lên chiếc xe ngựa màu đen không lâu, bây giờ đang bị trói ở bên cạnh nàng ta, có lẽ điều may mắn duy nhất là nàng vẫn chưa phải chịu hình, mà Mạt La sẽ không có vận khí tốt như vậy.

Cho nên câu nói nàng ta có một nam nhân này không phải Dương Ấu Bội nói, mà là Mạt La.

Dương Ấu Bội hung hăng trợn mắt nhìn Mạt La một cái, đầy khinh thường và sỉ vả.

Miệng Mạt La vẫn đang trào máu, y cũng liếc mắt nhìn Dương Ấu Bội một cái, trong ánh mắt có ý là ngươi thử chịu một trận xem?

Ngày thường dụng hình đều là việc của Nhạc Vô Địch, hôm nay đổi thành Cảnh San. Bởi vì nàng ta là nữ nhân cho nên việc quá mức máu tanh thế này sẽ luôn bị người khác cướp đi, bảy thiên bạn khác đều chăm sóc nàng ta, cho dù là Nhạc Vô Địch cũng không bằng lòng để nàng ta bị dính mùi máu tanh này, nhưng mà hôm nay nói gì thì nàng ta cũng không chịu nhường cho người khác, lúc đánh Mạt La trên trán cũng toát mồ hôi.

Nàng ta có oán khí, nhất là đối với nữ nhân Dương Ấu Bội này, nhưng nàng ta cũng không đi đánh Dương Ấu Bội.

Vết thương trên người Mạt La rất nặng nhưng đánh rất khéo léo, né tránh tất cả yếu hại, trong lúc nhất thời muốn chết cũng không chết được. Y nghĩ nếu người của phủ đình úy không muốn để cho y chết lời, ít nhất còn có thể đánh đến mười ngày nửa tháng, nghĩ đến đây thì chỉ có tuyệt vọng, còn có thể có gì được nữa?

"Mấy năm trước Dương Bạch Y còn về phương bắc, nhưng không tới thành Trường An."

Lúc này Mạt La đâu còn quan tâm Dương Ấu Bội nhìn y như thế nào, có thể nói những chuyện gì thì nói những chuyện đó, nếu không phải y sợ chết thì lúc trước sao lại thành đào binh? Vốn là kỵ binh Tát Khắc của Hắc Vũ, trong trận chiến ở bắc cương Đại Ninh ấy y đã bị thương cho nên lập tức nghĩ tất cả biện pháp thoát khỏi chiến trường, y chỉ muốn sống, cũng giống như bây giờ vậy.

"Vậy thì ả đã đi đâu?"

"Ngươi hỏi nàng ta." Mạt La nhìn Dương Ấu Bội: "Nàng ta biết."

Quả thật Dương Ấu Bội biết, khi chưa đến lượt nàng ta nói thì nàng ta bị bẻ cằm rồi, nhưng mà nàng ta đã học qua rất nhiều kỹ năng, nàng ta rất gầy, cổ rất mềm, vừa rồi khi không có ai nàng ta cố hết sức nghiêng đầu đập cằm xuống vai của mình thế mà lại khớp trở lại.

Nhưng nàng ta giả vờ rất giống, thoạt nhìn nàng ta vẫn không thể nói được, chỉ là khi Mạt La nói nàng ta biết, Dương Ấu Bội nhếch môi cười, trong khoảnh khắc há miệng ra một dòng máu chảy xuống như thác nước, nhầy nhụa nhìn ghê tởm cực kỳ, cùng với máu chảy xuống còn có nửa cái lưỡi, nàng ta cho là mình sẽ chết, nhưng nàng ta không chết.

Cảnh San bị bộ dạng này của Dương Ấu Bội làm giật mình, theo bản năng nhìn về phía Hàn Hoán Chi.

"Cho ả ta chút thống khoái đi."

Hàn Hoán Chi bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Nhưng thế này không hợp quy củ, cho dù là nàng ta tự cắn đứt lưỡi nhưng nàng ta còn có tay, chỉ cần nàng ta còn sống thì phủ đình úy còn có biện pháp khiến nàng ta không nói được nhưng viết ra được, cho nên ánh mắt Cảnh San nhìn về phía Hàn Hoán Chi càng thêm mờ mịt, còn có chút u oán.

Hàn Hoán Chi thấy Cảnh San không nhúc nhích, đứng dậy, cầm một thanh Dịch Cốt đao trên bàn hình cụ ở bên cạnh cúi đầu nhìn nhìn, không ai chú ý tới ngón tay của ông ta run rẩy rất khẽ, sau đó ông ta giơ tay ném Dịch Cốt đao ra, đao vạch qua một vệt sáng đi vào ngực Dương Ấu Bội, toàn bộ lưỡi đaođều đâm vào trong, người Dương Ấu Bội cứng ngắc lại sau đó lại bắt đầu nhếch môi cười, đầy đắc ý.

Nàng ta cảm thấy mình chết cũng thật vui vẻ, có thể không phải chịu hình, có thể không cần bán đứng Dương Bạch Y đã chết, còn xác định được một chuyện khác.

Vẻ đắc ý của nàng ta đã kích thích Hàn Hoán Chi, nhưng ông ta chỉ đứng im như vậy.

Ánh mắt của Dương Ấu Bội đang châm chọc Hàn Hoán Chi, ta đã thua, cuối cùng ngươi cũng không thắng, Hàn đại nhân à... Ngươi đã động tình với ta.

"Chỉ là ta không cần ngươi nữa."

Hàn Hoán Chi đi đến bên ghế ngồi xuống lần nữa, vẫn có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của Dương Ấu Bội.

"Nếu không phải đi thành Trường An thì chỉ có thể là chỗ đặc biệt đó, đây thật sự không phải là chuyện quá khó đoán ra được. Thế tử Lý Tiêu Nhiên là một quân cờ khác của hoàng hậu, nếu Dương Bạch Y là người trong nhà hoàng hậu thì chính là người được phái đi quyến rũ Lý Tiêu Nhiên, ả không chịu nói, chứng tỏ ả đã thua, cũng giống như ngươi đã thua."

Hàn Hoán Chi nhìn thấy ánh mắt Dương Ấu Bội rã rời, nhưng ông ta vẫn mặt không cảm xúc: "Ngươi có thể chết rồi, chỉ là ta nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ có chút không được tự nhiên, thật ra nếu ngươi muốn chết, ta có thể cho ngươi chết có thể diện một chút, hà tất máu me nhầy nhụa như thế."

Trong thời khắc cuối cùng Dương Ấu Bội cười điên cuồng, tiếng cười phát ra rất chói tai cho nên nàng ta càng có vẻ dữ tợn, nếu lúc này nàng ta có thể hóa thành lệ quỷ nhất định sẽ bổ nhào qua cắn chết Hàn Hoán Chi, ăn thịt của ông ta, uống máu của ông ta, moi trái tim đó ra xem thử rốt cuộc là làm tử cái gì, sao lại nguội lạnh như thế.

Nhưng nàng ta không thể, trên thế giới này cũng không có ma quỷ.

Đầu của Dương Ấu Bội rủ xuống, máu trong miệng còn đang rỏ xuống tí tách tí tách, trên mặt đất rất nhanh đã đọng một vũng nhớp nháp.

Hàn Hoán Chi là một người ưa sạch sẽ, ông ta không chịu được sự không sạch sẽ.

"Khiêng ra ngoài chôn đi."

Hàn Hoán Chi thản nhiên phân phó một tiếng, nhìn có vẻ như vẫn không hề xao động.

Ông ta nhìn về phía Mạt La: "Ngươi bắt đầu đi theo Dương Bạch Y từ lúc nào?"

"Ba năm trước."

Mạt La không phải là Dương Ấu Bội, y không kiêu ngạo nhiều như vậy.

"Là người của Bạch gia bảo ta tới."

"Bạch gia sao?"

Hàn Hoán Chi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải là không thu hoạch được gì.

Nhưng moi ra Bạch gia cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, rất nhiều người đều thấy rõ ràng Bạch gia vào ván cờ, bệ hạ lại càng nhìn rõ hơn, cho nên dù không có chứng cứ này thì bệ hạ cũng sẽ không dung túng cho Bạch gia tiếp tục tự tại, chỉ là vẫn chưa tới thời cơ đó. Bệ hạ không động đến Bạch gia là vì ông ta cần Bạch gia để kéo ra manh mối lớn hơn, chỉ cần Bạch gia còn, bên phía hoàng hậu không thể nào cắt đứt liên hệ với bọn họ.

Ngoài cửa đã đang bắt đầu chuẩn bị xe chở tù, chiếc này nối tiếp chiếc kia, những người gọi là quyền thần Lâm Việt kia đều phải bị đưa đến thành Trường An, mà Hàn Hoán Chi cũng phải về Trường An rồi, phủ đình úy sắp mở rộng, ông ta cần trở về chủ trì đại cục. Vụ án bên Bình Việt đạo này dừng ở đây, người có thể bắt được chỉ nhiều như vậy, không dính dáng đến tầng lớp cao hơn cho nên Hàn Hoán Chi cảm thấy mình đã thua.

Trong lòng ông ta không có khái niệm hoà, không thắng chính là thua.

Ông ta không biết là, vị đại ai cân tộc Lang Quyết kia vốn nên về thảo nguyên từ lâu nhưng vẫn chậm chạp không rời đi, nói với bệ hạ rằng ngưỡng mộ sự phồn hoa của Trường An, văn hóa của Trung Nguyên, hy vọng có thể ở lại xem thêm, học hỏi thêm, tất nhiên bệ hạ sẽ không đuổi bà ta đi, vì thế bà ta liền ở trong Ninh Tân Các, thi thoảng sẽ mang người ra ngoài đi dạo trên đường cái trong thành Trường An, lần nào cũng sẽ vô tình đi ngang qua Hình bộ, trong Hình bộ có một phủ đình úy.

Sau đó nghe nói hoàng đế bệ hạ Đại Ninh muốn tách phủ đình úy ra khỏi Hình bộ, quyền hạn lớn hơn nữa, Hàn Hoán Chi thăng làm chính tam phẩm, vì thế bà ta quyết định trì hoãn hành trình về thảo nguyên thêm lần nữa, giống như thật sự cực kỳ ngưỡng mộ Trường An phồn hoa.

Trời đã sáng, còn một ngày là đến tết.

Người ở trong ngõ Thái Thủy đã thành quá khứ, đầu ngõ không bao giờ thi thoảng có xe ngựa dừng lại nữa, mấy lão nhân ngồi canh ở đầu ngõ cuối cùng cũng có thể không cần giả vờ lờ đờ buồn ngủ, giấc ngủ kế tiếp này chính là đại mộng bất tỉnh.

Buổi trưa Hàn Hoán Chi nhìn có vẻ tâm trạng đã tốt hơn một chút, chỉ là nhìn có vẻ thôi. Ông ta mời Thẩm Lãnh đến làm khách, còn dẫn theo Cảnh San ra ngoài đi lòng vòng quanh chợ, mua rau và thịt còn cò kè mặc cả, trên đường đi về còn phá lệ kể cho Cảnh San nghe một truyện cười, Cảnh San cảm thấy Hàn đại nhân kể truyện cười tuyệt không buồn cười, vì thế ngay cả cười cho có lệ cũng không có, Hàn Hoán Chi cảm thấy mất hứng, lại tiếp tục bước đi không nói chuyện.

Thẩm Lãnh nghĩ Hàn Hoán Chi mời mình đến cũng không phải là ăn cơm, chỉ là không ngờ người ăn cơm chực sẽ nhiều như vậy. Đạo phủ Bình Việt đạo Diệp Khai Thái, đạo thừa Bạch Quy Nam, tướng quân chiến binh Dậu Tự doanh Diệp Cảnh Thiên, đề đốc thủy sư Trang Ung, Hàn Hoán Chi, quan phục trên người đám người này đều là màu tím, mấy người này tụ tập với nhau chính là một ngọn lửa tím.

Duy chỉ không có Diệp Lưu Vân.

Đương nhiên ông ta sẽ không tới.

Trang Ung chợt nhớ đến khi đó Thẩm Tiểu Tùng ở Lưu Vương phủ huấn luyện người trẻ tuổi từng nói một câu, Thẩm Tiểu Tùng nói mấy người các ngươi đây tương lai chính là đao của Lưu Vương điện hạ, là giáp của Lưu Vương điện hạ, cũng là ngựa, là chân, là xe, là đuốc của Lưu Vương điện hạ, điện hạ cần các ngươi tụ lại, các ngươi chính là một ngọn lửa, điện hạ cần các ngươi tản ra, các ngươi chính là sao sáng đầy trời.

Đến bây giờ Trang Ung cũng chưa quên câu này, cảm thấy nói rất hay.

Ăn cơm là một chuyện rất vui, Diệp Cảnh Thiên còn vui hơn nữa, mà ngay cả Bạch Quy Nam nhìn có vẻ hơi ngượng nghịu cũng có chút vui vẻ, bởi vì chuyện của Bình Việt đạo không liên quan đến ông ta, chuyện của Bạch gia có liên quan đến ông ta hay không thì phải xem sau này, ít nhất hiện tại ông ta đã thoải mái rồi. Sau khi Hàn Hoán Chi đến Bình Việt đạo ông ta vẫn luôn rất khiêm nhường, có thể không dính vào cái gì sẽ không dính vào cái đó, và còn giống như lúc ông ta làm đạo thừa ở Kinh Kỳ đạo, tất cả ra những chuyện xuất sắc nổi bật đều là của đạo phủ đại nhân, ogno ta chỉ yên lặng làm việc, yên lặng sống như kiểu mình muốn.

Thẩm Lãnh bận trước bận sau chuẩn bị xong cơm canh, lúc tựa vào cửa phòng bếp lau mồ hôi thì nhìn thấy Trang Ung từ phòng khách đi ra vẫy tay với hắn.

"Ta?" Thẩm Lãnh chỉ chỉ vào mũi của mình.

"Phải."

Trang Ung bảo hắn đi qua, Thẩm Lãnh bất ngờ phát hiện trong phòng khách có để lại cho hắn cái ghế trống. Đạo phủ Bình Việt đạo, chính nhị phẩm, đạo thừa tòng nhị phẩm, tướng quân chiến binh chính tam phẩm, đề đốc thủy sư chính tam phẩm, đô đình úy phủ đình úy hiện giờ cũng là chính tam phẩm, một bàn toàn quan to bào tím, Thẩm Lãnh cảm thấy ăn cơm cùng bọn họ sẽ không được tự nhiên, đi đến cửa phòng khách nhìn cái ghế trống kia, sau đó lắc đầu: "Ta không ngồi."

Trang Ung thầm nghĩ cơ hội tốt như vậy để giới thiệu những người này cho ngươi, ngươi không ngồi? Có ngốc hay không!

Thẩm Lãnh nhìn nhìn rượu trên bàn: "Đừng tưởng là ta không nhìn ra, các người muốn uống rượu nhưng lại ngại, vì thế gọi một người quân chức thấp, còn trẻ và thật thà đến, tất nhiên sẽ phải kính các đại nhân, sau đó các người đều uống rượu còn ta phải uống say, còn lâu ta mới làm, các vị đại nhân tự chơi với nhau, ta là tuyệt đối sẽ không mắc mưu đâu."

Hàn Hoán Chi cười, Diệp Cảnh Thiên, Diệp Khai Thái cũng cười, mọi người đều cười, trong lòng mỗi người đều nghĩ đến là một ý... Người trẻ tuổi này thú vị, biết trường hợp nào nên đi lên, trường hợp nào không nên đi lên.

Trang Ung cũng chỉ có thể cười, thầm nghĩ quả thật là mình quá vội, trường hợp này, qua vài năm nữa Thẩm Lãnh mới có thể thật sự ngồi xuống.

Thẩm Lãnh nói không đi qua, nhưng vẫn đi qua rót cho mỗi người một chén rượu đầy, mình cũng rót một chén giơ lên: "Ta kính các vị đại nhân."

Hắn uống một hơi cạn sạch, sau đó phát hiện rượu này thật sự ngon.

"Ngon đến như vậy?" Thẩm Lãnh kinh ngạc.

Diệp Khai Thái cười nói: "Đương nhiên là ngon, đây là rượu lâu năm ủ trong hầm hai mươi năm, lúc trước lấy ra từ trong hầm rượu ở hoàng cung Lâm Việt quốc, phần lớn đều đưa đến Trường An, trong thành Thi Ân cũng không còn mấy vò, uống một ngụm lại muốn thêm một ngụm."

Thẩm Lãnh nghiêm nghị: "Vừa rồi ta nói chuyện không biết nặng nhẹ, dù sao vẫn còn quá trẻ tuổi, như vậy đi, để bày tỏ xin lỗi, ta tự phạt ba chén."

Trang Ung: "..."

Trên mặt ông là một kiểu biểu cảm thật mất mặt con trai ngốc nhà mình, nhưng Thẩm Lãnh còn quan tâm đến cái này sao? Ừng ực cạn liền ba chén: "Ta cảm thấy ta vẫn có thể thành khẩn hơn một chút nữa, còn cần tự phạt không?"

Hàn Hoán Chi: "Đi đi đi, ngươi đi mau."

Thẩm Lãnh: "Được thôi."

Xoay người đi.

Bình Luận (0)
Comment