Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 192 - Chương 192: Dẫn Người Đi

Chương 192: Dẫn người đi Chương 192: Dẫn người đi

Tô Viên đêm khuya tĩnh mịch có vẻ quạnh quẽ khác thường, dù cho đình úy tuần tra người đến người đi thì cũng là quạnh quẽ, đây là một kiểu tâm cảnh chỉ có bản thân mình mới có thể hiểu được. Hàn Hoán Chi đứng trong đình hóng mát ở Tô Viên nhìn gió thổi cây động, đây chính là quạnh quẽ.

Thiên bạn Cảnh San đứng ở xa xa nhìn ông ta, đây cũng là quạnh quẽ.

Hàn Hoán Chi không biết mình đã đứng ở đây bao lâu, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, xoay người đi trở về phân phó một câu chuẩn bị xe.

Đây là sau nửa đêm rồi, ông ta còn đã uống rượu nữa.

"Đại nhân muốn đi đâu vậy?"

"Đại doanh thủy sư."

"Cổng thành đã đóng rồi."

"Hử?"

Hàn Hoán Chi ngây ra một lúc, sau đó mới sực nhớ ông ta cũng không có quyền mở cổng thành, vì thế cười cười tự giễu, chỉ là ông ta bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện có thể tạm thời làm cho ông ta phân tán lực chú ý, giảm bớt tâm trạng một chút, nhưng điều này lại để lộ tâm cảnh của ông ta.

"Đại nhân, thật ra trong lòng để ý phải không?"

Cảnh San khoát tay ý ra hiệu cho những người khác rời đi, nàng ta nhìn vào mắt Hàn Hoán Chi hỏi, câu này hỏi bằng giọng rất nhỏ, bởi vì nàng ta không biết mình là lấy thân phận gì để hỏi, thuộc hạ sao? Thuộc hạ không nên hỏi câu này, nhưng nàng ta đã hỏi.

Nàng ta biết mình không xinh đẹp, lông mi hơi thô, mũi hơi lớn, khuôn mặt cũng không ưa nhìn, hơn nữa quanh năm ở phủ đình úy làm việc cùng các hán tử cũng càng lúc càng giống một hán tử, lúc nàng ta uống rượu sẽ đặt chân trên ghế vung quyền, lúc nàng ta nổi cáu sẽ chém từng đao từng đao vào người gỗ, đây đều không phải chuyện một nữ nhân điển hình nên làm.

Cho nên, không tự tin.

"Đương nhiên để ý."

Câu trả lời của Hàn Hoán Chi làm cho trong lòng Cảnh San nhói đau, sau đó nàng ta cũng cười cười tự giễu.

"Ta để ý Đại Ninh giang sơn, để ý tới sự quan tâm của bệ hạ." Hàn Hoán Chi cười cười, thò tay ra vỗ hai cái lên vai Cảnh San: "Chuyện mà ngươi nghĩ ta để ý, sau khi từ thảo nguyên trở về ta đã không để ý nữa rồi."

Cảnh San càng cười khổ, đáp án này chẳng tốt đẹp một chút nào.

Đại nhân không để ý Dương Ấu Bội, nhưng ngoại trừ bệ hạ ra đại nhân cũng đã không quan tâm đến ai cả.

Ngày hôm sau mặt trời vừa mới nhô lên chiếc xe ngựa màu đen trong Tô Viên đã chậm rãi chạy ra ngoài. Người đánh xe đã không còn là Nhạc Vô Địch nữa, đổi thành một thiên bạn tên Cao Cửu Thiện, là người có nhân duyên tốt nhất trong tám thiên bạn. Ông ta lớn tuổi nhất, đã sắp năm mươi tuổi, so với Cảnh San bọn họ thì không trẻ trung khoẻ mạnh bằng, nhưng ông ta có nhiều kinh nghiệm, ông ta có sở trường riêng của mình.

Mười hai hắc kỵ bảo vệ ở trước sau xe ngựa, hiện giờ trong thành Thi Ân này đã không còn nhiều người dám có ý định động đến Hàn Hoán Chi, đại bộ phận đều bị nhốt vào trong xe tù đưa đến thành Trường An, mà người phụ trách áp giải tù nhân không phải người của thủy sư, cũng không phải người của Diệp Khai Thái, Diệp Cảnh Thiên, thậm chí không phải người của phủ đình úy, là chiến binh lang viên.

Hàn Hoán Chi cố ý.

Sau khi rời khỏi Tô Viên xe ngựa theo đường cái đi đến cuối đường, rẽ vào một con đường cái khác rồi lại đi khoảng thời gian nửa nén hương. Con đường này nằm ven sông, hai bên bờ sông cảnh sắc không tệ, liễu rủ lả lướt, hoa sen nở rộ, xe ngựa dừng lại ở bờ sông, một con thuyền có mui đã đợi ở đây.

Hàn Hoán Chi ra khỏi Tô Viên là muốn gặp hai người, một người ở trong khoang thuyền, một người ở trong thủy sư.

Sau khi Hàn Hoán Chi đi lên thuyền liền rời bờ chậm rãi trôi xuôi theo dòng sông, mười hai hắc kỵ cộng thêm một chiếc xe ngựa thì ở trên đường chậm rãi đi theo, mà trên con đường ở bên kia bờ sông, rất nhiều cao thủ trà trộn trong trong đám người cũng đang đi theo con thuyền kia.

"Thủ đoạn này của Hàn đại nhân, lão phu không thể không bội phục."

Hàn Hoán Chi mới chào hỏi xong rồi ngồi xuống, người ngồi đối diện liền đâm vào tai ông ta bằng một giọng nói chút oán khí. Ở vùng nam cương này, nếu người này nếu là đã có oán khí với ai thì người đó liền thật sự xui xẻo, bởi vì ông ta tên là Thạch Nguyên Hùng, ông ta là đại tướng quân chiến binh lang viên. Cả đế quốc đại quân trăm vạn Đại Ninh, chỉ có năm người có thể xưng đại tướng quân, phía đông Bùi Đình Sơn, phía tây Đàm Cửu Châu, phía nam Thạch Nguyên Hùng, phương bắc Thiết Lưu Lê, cộng thêm đại tướng quân cấm quân tọa trấn Trường An - Đạm Đài Viên Thuật.

Nhưng mà nếu thật sự nói ra, Đạm Đài Viên Thuật tự tại kém xa bốn người khác, bốn người chia nhau phòng thủ biên cương một phương, nói một không hai.

"Đại tướng quân nói lời này cũng thú vị." Hàn Hoán Chi rót đầy trà cho Thạch Nguyên Hùng: "Những thủ đoạn này chẳng qua là phủ đình úy dùng bắt người, tiểu đả tiểu nháo mà thôi, thủ đoạn lôi đình của đại tướng quân, hễ giận dữ là khiến cho ngàn dặm chấn động, đó mới là đại thủ đoạn."

Bàn tay cầm chén trà của Thạch Nguyên Hùng thoáng khựng lại, sau đó cười lạnh: "Lời Hàn đại nhân lời nói, nghe thế nào cũng không phải khen tặng ta."

"Có thể, là vì ta không cần phải khen tặng đại tướng quân?"

Hàn Hoán Chi nói chuyện, trước giờ đều sẽ không giữ thể diện cho ai. Ông ta chính là người giữ gìn thể diện cho bệ hạ, ông ta không cho nể mặt ai, tất nhiên là vì người này hoặc nhiều hoặc ít đã làm cho bệ hạ mất mặt, cho nên Hàn Hoán Chi mới không sợ Thạch Nguyên Hùng, ngay cả Đạm Đài Viên Thuật ông ta cũng không cần phải sợ.

Thạch Nguyên Hùng lúng túng, ở nam cương đúng là không người nào dám nói chuyện với ông ta như vậy.

"Nói ngắn gọn đi, Hàn đại nhân không thích lão phu, lão phu cũng không thích ngươi."

Thạch Nguyên Hùng cúi người về phía trước, đó chính là Thái Sơn áp đỉnh.

"Làm sao mới có thể thả con trai ta?"

"Tướng quân Thạch Phá Đang còn phải đi hải cương tác chiến, không có ý chỉ của bệ hạ ai sẽ không một ai động đến hắn, đại tướng quân tới tìm ta chẳng lẽ là đi chia tay với Thạch Phá Đang? Ngày hôm qua trước khi trời tối ta đã cho hắn về rồi."

"Người ngay hà tất nói lời đen tối?" Thạch Nguyên Hùng chậm rãi nói: "Ta phòng thủ nam cương vì bệ hạ, tự thấy có chút công lao, cho nên khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, đây là chỗ sai của ta, làm phiền Hàn đại nhân sau khi về Trường An nói với bệ hạ nói, Thạch Nguyên Hùng vĩnh viễn sẽ không làm chuyện có lỗi với bệ hạ, vĩnh viễn đều là một con chó canh cửa lớn nam cương cho bệ ha."

"Lời này, đại tướng quân tự đi nói với bệ hạ đi."

"Ngươi có ý gì?"

"Trước khi ta xuôi nam bệ hạ đã dặn dò." Hàn Hoán Chi ngồi thẳng người nghiêm nghị nói: "Nếu như khanh gặp Thạch Nguyên Hùng thì nói với ông ta, mấy lần trước ông ta xin chỉ muốn tới thành Trường An thăm trẫm, trẫm không đồng ý, là vì nam cương vẫn không thể thiếu ông ta, hiện giờ Bình Việt đạo đã thiết lập, Diệp Khai Thái Diệp Cảnh Thiên đều là người có thể một mình đảm đương một phía, cho nên khanh nói với Thạch Nguyên Hùng nhớ trẫm thì cứ đến Trường An đi, vừa đúng lúc kỳ thi lớn tam quân để cho ông ta cũng làm một trọng tài, nói với ông ta, trẫm cũng nhớ ông ta rồi."

Sau khi nói xong Hàn Hoán Chi thở dài: "Nguyên văn câu nói của bệ hạ."

Thạch Nguyên Hùng sắc mặt biến ảo không ngừng, ông ta không biết trong câu nói này của bệ hạ rốt cuộc có mấy phần ý tứ.

Có mấy điểm, nhất định phải chú ý.

Thứ nhất, Diệp Khai Thái, Diệp Cảnh Thiên đã có thể một mình đảm đương một phía.

Thứ hai, trước kia bệ hạ không đồng ý là vì nam cương không thể thiếu ông ta, bây giờ đã có thể?

Thứ ba, đi làm trọng tài cho kỳ thi lớn tam quân?

Trong đầu Thạch Nguyên Hùng không ngừng nghiền ngẫm, muốn thật mau chóng biết rõ ràng hàm nghĩa thật sự trong những lời nói này của bệ hạ, nhưng bất kể nghĩ như thế nào cũng không phải chuyện tốt, dù cho bệ hạ nói trẫm cũng nhớ ông ta rồi... Nhớ, chưa chắc là ý nghĩa tốt.

"Nam cương quân vụ..."

Thạch Nguyên Hùng vừa mới nói xong bốn chữ này thì đột nhiên kịp phản ứng, nhất ngôn nhất hành của bản thân đều sẽ bị Hàn Hoán Chi nói lại chi tiết cho bệ hạ nghe, cho nên lập tức sửa lại: "Nam cương quân vụ dù nhiều thế nào, gấp như thế nào, nếu bệ hạ muốn bảo ta đi Trường An, ta chỉ hận không thể lắp cánh bay đi."

"Vậy thì đương nhiên tốt, ta cũng mong đại tướng quân có cánh." Hàn Hoán Chi cười nói: "Ta cảm thấy tướng quân Thạch Phá Đang sẽ cùng thủy sư phối hợp không tệ, đại tướng quân cảm thấy thế nào?"

"Ta cũng cảm thấy như vậy."

Thế là hai người đa mưu túc trí đều cười, đều vừa lòng.

Thạch Nguyên Hùng đã yên tâm một nửa, tối thiểu Hàn Hoán Chi cũng không dám thật sự muốn làm gì con trai ông ta thì làm.

"Nếu đại tướng quân về bắc vừa hay có thể mang tùy tùng đuổi theo đội ngũ áp giải xe chở tù nhân về thành Trường An của phủ đình úy ta. Nói ra còn phải cảm ơn đại tướng quân bằng lòng phân công chiến binh lang viên phụ trách hộ vệ, hiện giờ có đại tướng quân đích thân trông coi áp giải, ta cũng thật sự có thể yên tâm rồi."

Thạch Nguyên Hùng thầm mắng một câu, thầm nghĩ ta đường đường là đại tướng quân lang viên lưu lạc tới nông nỗi phải làm tiêu sư cho con chó con Hàn Hoán Chi ngươi ư?

"Yên tâm, ta sẽ đi cùng đội ngũ xe chở tù." Thạch Nguyên Hùng trầm mặc một lúc rồi không nhịn được hỏi: "Hàn đại nhân đây là vẫn không có dự định rời khỏi thành Thi Ân?"

"Không có dự định." Hàn Hoán Chi ngữ khí bình thản nói: "Ta phải ở lại đây ăn tết, ta nghe nói có người không hy vọng đầu của ta ở cổ ta mà ăn tết xong, cho nên ta phải ở yên trong thành Thi Ân trông coi đầu của mình, tuyệt đối không thể mất."

Ông ta ra bên ngoài dặn một tiếng dừng thuyền, sau đó nhìn về phía Thạch Nguyên Hùng cười nói: "Đại tướng quân sắp vào kinh diện thánh rồi, ta xin chúc mừng đại tướng quân."

Thạch Nguyên Hùng chắp tay đáp lễ, ngoài miệng mang ý cười, trong lòng lại mắng tám đời tổ tông của Hàn Hoán Chi.

Ông ta rời khỏi Bình Việt đạo, Diệp Khai Thái, Diệp Cảnh Thiên cộng thêm một Hàn Hoán Chi, đúng rồi, còn có tên Trang Ung của thủy sư kia nữa, có trời mới biết bọn họ sẽ làm ra những chuyện gì, có thể chờ đến lúc mình trở lại nam cương thì nơi này sẽ biến dạng lớn rồi, nhưng mà ông ta không làm sao được, chỉ có thể làm theo lời bệ hạ nói.

Thật ra Thạch Nguyên Hùng hơi sợ, ông ta sợ mình đến thành Trường An rồi là sẽ một đi không trở về.

Nghĩ đến đây bỗng nhiên ông ta sực nhớ đến một chuyện, vừa rồi mình tưởng là đã bắt được trọng điểm trong lời nói của Hàn Hoán Chi, hiện tại xem ra đúng là đã bỏ sót điểm quan trọng nhất, ông ta chấn kinh đến mức trong nháy mắt lưng đã toát mồ hôi lạnh không ít.

Hàn Hoán Chi là mang theo khẩu dụ của bệ hạ, nhưng hắn ta lại không chủ động đi tìm mình.

Nếu mình không đến thì sao?

Nếu ông ta không đến, Hàn Hoán Chi tất nhiên sẽ không nói những lời này cho ông ta biết, như vậy thì ông ta cũng sẽ không đi thành Trường An, thế là bệ hạ sẽ rất tức giận. Thạch Nguyên Hùng vừa thấy sợ hãi vừa thấy may mắn, nếu mình còn nghĩ là mất mặt không chịu tới, đó mới là họa sát thân thật sự.

Hàn Hoán Chi nhìn sắc mặt Thạch Nguyên Hùng thì biết hắn ngộ rồi, vì thế cười chắp tay rời đi.

Sau khi lên bờ Hàn Hoán Chi căn dặn một tiếng, xe ngựa lập tức đi về phía nơi trú tạm của đại doanh thủy sư. Chiếc thuyền cập vào bờ sông phía bên kia, trên con đường cạnh bờ sông có ít nhất hơn trăm người dừng lại.

Trên một cây cầu đá, Bạch Tiểu Lạc cầm ô đứng nhìn chiếc thuyền kia cập bờ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tức giận.

Cuối cùng vẫn là bị y đoán trúng, cô nãi đặt nặng vào Thạch Nguyên Hùng là thật sự sai.

Y quyết định về Trường An, nếu giữa đường có thể giết Thạch Nguyên Hùng là tốt nhất, giờ này khắc này Hàn Hoán Chi đã không quan trọng nữa rồi. Y thở dài nhìn về phía chiếc xe ngựa màu đen đã càng lúc càng xa kia, như lầm bầm nói một câu Hàn Hoán Chi ngươi thật sự rất giỏi.

Bởi vì Hàn Hoán Chi thấy Thạch Nguyên Hùng, Bạch Tiểu Lạc sẽ không thể nào tiếp tục ở lại thành Thi Ân, y nhất định cũng phải về thành Trường An, Hàn Hoán Chi đương nhiên đoán được người muốn giết ông ta sẽ nhìn thấy ông ta gặp Thạch Nguyên Hùng.

Hàn Hoán Chi ngồi trong xe ngựa hiển nhiên vui vẻ không ít, để cho những người đó chĩa đầu mâu vào Thạch Nguyên Hùng đi, bản thân mình hiếm khi được thoải mái.

Không lâu sau xe ngựa đã tới thủy sư, Hàn Hoán Chi sau khi vào trong liền nhìn thấy từng đội từng đội chiến binh thủy sư đang thao luyện, người như hổ ngựa như rồng, khí tượng ngút trời này làm cho Hàn Hoán Chi bắt đầu càng thêm vui vẻ, thậm chí đối với Trang Ung cũng bớt ghét vài phần.

Nhưng ông ta không phải tới gặp Trang Ung, mà là tới gặp Thẩm Lãnh.

Nửa canh giờ sau Hàn Hoán Chi rời khỏi đại doanh thủy sư, lúc tới mang theo thiên bạn Cao Cửu Thiện và mười hai hắc kỵ, lúc đi lại có thêm một người, người này là Cổ Lạc... Nhạc Vô Địch đã chết rồi, tám thiên bạn còn lại bảy người, dù sao cũng phải bổ sung.

Lúc rời khỏi đại doanh Cổ Lạc cứ vừa đi vừa ngoái đầu lại, gã không nỡ, nhưng gã biết ý của tướng quân, chỉ có gã ở thành Trường An, mới có thể thấy rõ những động tĩnh nhỏ kia.

Bình Luận (0)
Comment