Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 194 - Chương 194: Nguyền Rủa

Chương 194: Nguyền rủa Chương 194: Nguyền rủa

Đường đường là hoàng đế bệ hạ của đế quốc Đại Ninh vì tiết kiệm mấy đồng tiền trinh lại không tiếc đề chữ cho người khác, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài cũng không biết sẽ ăn nói như thế nào, chỉ có điều cho dù là dựng một đài cao trên đường cái, lão viện trưởng đứng ở trên đó tự mình nói cũng chưa chắc có mấy người tin.

Không bao lâu tiểu nhị bắt đầu mang thức ăn lên, bởi vì quá cẩn thận, quá sợ hãi cho nên cả đám đi đường đều bước đi như mèo, sợ xuất hiện chút xíu sơ xuất, lỡ như nếu làm đổ một khay thức ăn hoặc là dính một giọt dầu trên người hoàng đế, cho dù hoàng đế cũng không để ý thì bọn họ cũng có thể tự hù chết mình.

Đương nhiên Dương Ngọc còn sợ hơn đám tiểu nhị, y biết lão viện trưởng sẽ không vô duyên vô cớ mời y ăn cơm, thật không nghĩ tới lại có thể là hoàng đế Đại Ninh đến, trong lòng y giống như đánh trống, tiếng tim đập thình thịch khiến lỗ tai y vang lên ong ong.

Hoàng đế nếm một ngụm thức ăn ánh mắt lập tức sáng lên: "Thú vị."

Vị của thức ăn này đậm giống như vị trà kia, ngay từ đầu cảm thấy hơi mặn, nhưng thưởng thức kỹ lưỡng lại có thể lưu lại hương thơm.

"Cách làm của đầu bếp này thật ra rất đơn giản, vốn dĩ chính là người chuyên nấu tiệc ma chay, hỉ sự cho người trong thôn, tửu lâu Đại Bằng này thật ra cũng có một ý tứ hòa mình vào bách tính."

Lão viện trưởng nhìn vẻ mặt của hoàng đế thì biết mình đã chọn đúng chỗ.

"Những món bệ hạ ăn đều rất tinh xảo, nguyên liệu nấu ăn tinh xảo, cách làm tinh xảo, ngay cả người mang thức ăn lên cũng tinh xảo, nhưng lại có những món ăn phải ăn một cách thô lỗ mới ngon được, nếu như để cho những đầu bếp của ngự thiện phòng làm như vậy có thể dọa chết bọn họ, nhưng mà đầu bếp ở đây chỉ biết làm như vậy, bệ hạ bảo bọn họ phải tinh xảo, bọn họ cũng không tinh xảo được. "

Lão viện trưởng gắp một ngụm thức ăn: "Bởi vì làm tiệc lớn phải tiết kiệm tiền cho gia chủ nên mùi vị của món ăn hơi đậm, duy nhất chỉ có khẩu vị mặn hơn một chút mới ăn món chính nhiều hơn, vốn dĩ ăn một miếng màn thầu kèm hai miếng thức ăn, bây giờ một miếng thức ăn hai miếng màn thầu, trông có vẻ có chút khôn vặt của con buôn. Đương nhiên điều quan trọng nhất chính là thức ăn phải ngon, nếu không sẽ bị mắng."

Lão vừa ăn vừa nói: "Người trong thôn bỏ ra một phân tiền nhưng thường là kéo theo cả nhà đến ăn, thế là đánh giá từ đầu đến chân cũng không phải là chuyện của cá nhân ai, lỡ như danh tiếng bị phá hủy, lần sau nếu nhà ai có công việc thì sẽ không mời người đầu bếp này nữa."

Sau khi hoàng đế nghe xong những lời này như có điều suy nghĩ: "Dường như có chút đạo lý lớn ở bên trong."

Lão viện trưởng nói: "Những điều lão thần nói dù sao cũng chẳng có đạo lý lớn gì, chỉ nói là chút xíu lai lịch của đầu bếp này thôi."

Hoàng đế trợn mắt lườm lão, quay đầu nhìn về phía chưởng quầy: "Đem thêm mấy cái màn thầu lên đây."

Chưởng quầy vội vàng đích thân đến phòng bếp bưng mấy cái màn thầu mới ra lò lên, hoàng đế ăn một miếng màn thầu kèm một miếng thức ăn, lập tức cảm thấy mùi vị đầy đủ, hóa ra món ăn này phải ăn kèm màn thầu mới được.

Ông ta ăn một mạch hết cái màn thầu lớn xong mới hài lòng thở ra một hơi, sau đó lại uống một ngụm nước trà rẻ tiền có vẻ hơi đắng kia, không ngờ mùi vị lại càng ngon hơn.

"Không tệ không tệ." Hoàng đế căn dặn: "Nên thưởng."

Lão viện trưởng còn lâu mới bỏ tiền ra, tổng cộng lão chỉ xin có năm lượng bạc.

Một thị vệ ở ngoài cửa đi vào, để túi tiền nặng trịch trên bàn của chưởng quầy, chưởng quầy kích động, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ đành quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

Hoàng đế cười bảo ông ta đứng dậy, sau đó nhìn về phía Dương Ngọc nói: "Ngươi xem, trẫm thưởng cho ông ta, ông ta còn biết tạ ơn trẫm, đây là nói lên điều gì?"

Dương Ngọc vội vàng trả lời: "Là cảm kích và ghi nhớ hoàng ân."

Hoàng đế ồ một tiếng: "Là cảm kích và ghi nhớ hoàng ân, trẫm chỉ thưởng cho ông ta một ít tiền mà thôi, ông ta lại mang ơn như vậy, nhưng có một số người ngay cả mạng sống trẫm cũng ban cho lại cố tình không biết cảm ơn."

Dương Ngọc quỳ xuống bụp một tiếng: "Bệ hạ, tội thần vẫn luôn cảm kích và ghi nhớ hoàng ân, tuyệt đối không có lòng phóng túng cuồng vọng."

"Ngươi có hay không trẫm còn không biết." Hoàng đế quay đầu nhìn về lão già râu tóc bạc trắng kia, nguyên là quốc sư Nguyên Kha của Lâm Việt quốc: "Ngươi có hay không thì trẫm biết."

Lão già thoạt nhìn ăn mặc rất mộc mạc thậm chí hơi nghèo nàn chậm rãi đứng lên, lui về phía sau từng bước nhưng không quỳ, mà đứng ở đó cố hết sức khiến cho tấm lưng vốn đã hơi còng của mình trở nên thẳng hơn.

"Bệ là đang nói tội thần sao?"

Nguyên Kha cúi đầu không nhìn hoàng đế mà giống như đang nhìn mũi chân của mình.

"Lúc bệ hạ để cho những môn sinh hậu bối đó của thần xuất hiện ở nơi này, thần đã biết mạng của mình không còn bao lâu nữa. Đúng vậy, những chuyện ở Bình Việt đạo đều là do thần sắp xếp, mấy năm trước thần rất khó khăn mới tìm được một cơ hội, sai người gởi mấy phong thư tự tay viết về, bây giờ một số người quỳ gối ở nơi này đều là những người nhận được thư của thần viết. Người này là môn sinh của thần, người này nữa, người này cũng vậy... Bọn họ nhận được thư của thần, vì thế bắt đầu trù tính một số việc."

Nguyên Kha chỉ vào mấy người trong số đó, sau đó trở lại dáng vẻ cúi đầu.

"Thần đã già rồi, không sợ chết, cho nên bệ hạ dẫn bọn họ tới đây thần hoàn toàn không cảm thấy sợ chút nào, chết là chuyện đáng sợ nhất trên đời này, chết còn không sợ thì có gì đáng để sợ đâu? Thần chỉ cảm thấy tiếc nuối, những người này cộng lại cũng không bằng một mình Hàn Hoán Chi do bệ hạ phái đi, sự cường mạnh của Đại Ninh có thể nhìn thấy được một phần rồi."

Hoàng đế nghe được mấy lời này không nhịn được cười: "Nguyên lão tiên sinh đúng là biết ăn nói, đã đến lúc này rồi còn thuận tiện nói thêm vài câu khiến trẫm vui vẻ."

Nguyên Kha cũng cười: "Cho nên thần vẫn luôn cảm thấy mình rất lợi hại, vậy mà lại muốn khiêu chiến với bệ hạ."

Hoàng đế nói: "Cho nên trẫm vẫn luôn cảm thấy ngươi rất ấm ức."

Nguyên Kha không cười, trong ánh mắt từ từ xuất hiện vẻ đau thương.

Lão viện trưởng thở dài: "Tài lớn của Nguyên tiên sinh, nếu không phải sinh ra ở Lâm Việt mà là sinh ra ở Đại Ninh, dựa vào nhiệt huyết và đầy bụng kinh luân của ngươi sẽ càng làm cho người khác kính nể, cũng sẽ có thành tựu lớn hơn. Trước đó ta có nghĩ qua, nếu ta và ngươi đổi lại vị trí thân phận, liệu ta có thể to gan lớn mật như ngươi không, suy nghĩ lại sợ là vẫn không bằng ngươi."

Nguyên Kha lắc đầu: "Quốc công đừng nói như vậy, ta chỉ là muốn làm hết sức lực cuối cùng của một thần tử mà thôi."

Lão viện trưởng không nhịn được hỏi: "Cho dù không ai quấy nhiễu, tất cả sự bố trí, chuẩn bị của ngươi cuối cùng cũng thành hình, vậy ngươi cho rằng nắm chắc mấy phần có thể khôi phục được Lâm Việt quốc?"

"Nửa phần cũng không có."

Nguyên Kha trả lời rất dứt khoát, cũng rất bất đắc dĩ.

"Ta rất rõ rằng ta đang làm gì, đó chính là làm một chuyện hoàn toàn không thể nào hoàn thành được, nhưng mà vẫn không nhịn được muốn đi làm. Nguyên gia ta đời đời đều là thần tử của Lâm Việt, nhiều thế hệ lĩnh phụng quốc ân, trước khi chết cũng muốn làm chút gì đó, nếu cứ chết già ở trong ngõ Bát Bộ như vậy, ta không cách nào đi đối mặt với liệt tổ liệt tông của Nguyên gia."

Hoàng đế hỏi: "Liên lụy đến đồ tử đồ tôn của ngươi, ngươi không thấy đáng tiếc sao? Ngươi già nua sắp chết, nhưng bọn họ còn rất nhiều ngày tháng tốt đẹp để hưởng thụ, cho tới bây giờ trẫm cũng không phải là một người đuổi cùng giết tận, nếu an phận thành thật, ít nhất bọn họ cũng có thể sống cuộc sống tốt hơn những bách tính bình thường khác."

Nguyên Kha thở dài: "Ai mà không có tín ngưỡng cho riêng mình?"

Hoàng đế ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Ngươi nói rất hay, ngươi là thần tử tốt."

Nguyên Kha cúi đầu: "Có thể được đến bệ hạ tán thành, thần chết cũng không tiếc nuối."

Sau một lúc yên lặng lão viện trưởng hỏi: "Trong Đại Ninh, người liên lạc với ngươi là ai, nếu không có người giúp đỡ thì nói thế nào đi nữa thư của ngươi cũng không thể đưa ra khỏi ngõ Bát Bộ được."

Nguyên Kha lắc đầu, một chữ không nói.

Hoàng đế nói: "Khanh hỏi ông ta, tất nhiên ông ta sẽ không nói, ông ta phải cố gắng bảo vệ những người cấu kết với ông ta, nếu những người này đều chết hết thì chẳng phải giang sơn Đại Ninh của trẫm sẽ mãi mãi vững bền hay sao? Nguyên Kha à, ngươi chết cũng không muốn nhìn thấy Đại Ninh cứ tiếp tục cường thịnh, cho nên tuy rằng ngươi cảm thấy không đáng phải kín miệng như bưng vì những người đó, nhưng ngươi lại càng muốn nhìn thấy Đại Ninh xuất hiện một vài vấn đề, thậm chí là căn cơ lung lay."

Nguyên Kha gật đầu: "Bệ hạ nhìn rất thấu triệt, chết vì bọn họ thật sự không đáng, nhưng nếu vì Đại Ninh sụp đổ mà chết, thần cảm thấy cực kỳ vui vẻ."

"Đại Ninh sụp đổ, bách tính gặp tai ương, tử thương vô số, đất đai màu mỡ bạt ngàn trở thành đất khô cằn, ngươi đã cảm thấy ngươi đã thành công rồi sao?"

"Những chuyện bệ hạ nói, mấy năm trước Lâm Việt cũng đã trải qua, cho nên thần không cảm thấy có gì không đúng."

"Lâm Việt đã trải qua, chỉ là ngươi nghĩ ra thôi." Hoàng đế vẫy tay: "Cho Nguyên Kha xem thu hoạch năm nay của Bình Việt đạo."

Một quan văn cầm một quyển sổ bước nhanh tới, sau khi mở ra liền đọc lên những báo cáo thu hoạch năm nay của bên phía Bình Việt đạo, không dám đọc sót chữ nào. Nguyên Kha cau mày nghe, càng nghe sắc mặt càng trắng.

"Đã nghe chưa?" Hoàng đế nói: "Lâm Việt diệt quốc, nhưng bách tính của Lâm Việt quốc trước kia bây giờ đã là bách tính của Đại Ninh, thu hoạch của bọn họ còn nhiều hơn trước kia gấp đôi, trẫm còn hạ chỉ miễn thuế ba năm cho Bình Việt đạo, cuộc sống của bách tính lại càng tốt hơn, nhà nào cũng có thừa lương thực, có tiền dư, không cần mấy năm nữa là bọn họ sẽ thích ứng với thân phận con dân của Đại Ninh."

Sắc mặt của Nguyên Kha tái nhợt đến mức dọa người, một lát sau mới cười khổ một tiếng: "Cho nên, thần quả thật không thắng được."

"Đương nhiên ngươi thắng không được." Giọng điệu của hoàng đế bình thản nói: "Bách tính dưới sự thống trị của trẫm, không có người nào bằng lòng tạo phản, cho dù hai mươi năm trước, khi Lâm Việt diệt quốc các ngươi đã bắt đầu vận chuyển số lượng lớn các loại đồ đạc ra khỏi quốc khố kho lương, chuẩn bị đánh một trận lâu dài với Đại Ninh, nhưng các ngươi lại không để ý đến một chuyện, các ngươi có chuẩn bị nhiều hơn đi chăng nữa, đến lúc đó cho dù các ngươi phát tiền phát binh khí cho bách tính, bọn họ cũng sẽ không đi theo các ngươi tạo phản."

Hoàng đế liếc nhìn Dương Ngọc: "Ngươi có nên hỏi thử xem, tại sao bắt đầu từ lúc ngươi làm hoàng đế thì vị quốc sư ngươi tin tưởng nhất này đã bắt đầu trộm đồ từ quốc khố hay không?"

Vẻ mặt của Dương Ngọc càng trắng hơn, y máy móc quay đầu nhìn về phía Nguyên Kha: "Quốc sư, đây là vì sao?"

"Bởi vì bệ hạ người bất tài."

Nguyên Kha trả lời rất trực tiếp, giống như giáng một bạt tai lên mặt Dương Ngọc.

Nguyên Kha thở dài, dường như đã không còn gì cần để ý nữa, vì thế một hơi nói ra những điều đã giấu ở trong lòng mình từ rất lâu: "Bệ hạ mơ mộng viễn vông, cố chấp, cứ lấy việc liên minh các nước mà nói. Lúc đầu khi bệ hạ vừa đăng cơ đã bắt đầu nhắc đến, lão thần đã khuyên vô số lần nhưng bệ hạ vẫn không nghe, vì vậy sau đó lão thần cũng là hành động bất đắc dĩ vì dự định sau khi diệt quốc, đồ đạc lấy đi đó cũng là dùng vào việc phục quốc, dù sao vẫn tốt hơn bệ hạ tiêu xài hoang phí."

Dương Ngọc run rẩy mắng một câu: "Ngươi vô lễ!"

Nguyên Kha sửa sang lại y phục của mình một chút, sau đó quỳ xuống dập đầu lạy ba cái với Dương Ngọc: "Bệ hạ, lão thần nguyện cho bệ hạ có thể an hưởng quãng đời còn lại trong ngõ Bát Bộ, lão thần không thể ở bên cạnh bệ hạ thêm nữa rồi, sau khi thần chết bệ hạ phải bảo trọng, mỗi ngày nên sao chép kinh cũng đừng làm thiếu, sau khi bệ hạ uống rượu say không có lão thần bên cạnh ngăn cản tuyệt đối không được nói năng xằng bậy. Hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh có lòng dạ rộng lượng, nhưng các triều thần của Đại Ninh không muốn người sống lâu, cho nên sau này người phải càng cẩn thận hơn, sau khi thần chết, mọi việc nên thương lượng với Hô Lan Thịnh Hạ, trí tuệ của ông ta vẫn cao hơn thần."

Hô Lan Thịnh Hạ không nhìn ông ta, cũng không nhìn Dương Ngọc, càng không nhìn hoàng đế Đại Ninh, chỉ là đứng ở đó, đôi mắt đỏ ngầu.

Hoàng đế hỏi Nguyên Kha: "Làm sao ngươi biết trẫm chỉ để một mình ngươi chết?"

Nguyên Kha ngẩng đầu nhìn hoàng đế rất nghiêm túc nói: "Bệ hạ giết y làm gì? Y chỉ là phế vật."

Hoàng đế nhìn Nguyên Kha, cảm thấy lời này rất tuyệt tình.

Nguyên Kha nói: "Bệ hạ giữ lại một phế vật, còn có thể biểu lộ sự nhân nghĩa của bệ hạ, như vậy còn tốt hơn để cho y chết."

Hoàng đế ừm một tiếng: "Vậy ngươi lên đường đi, trẫm còn muốn ăn cơm tiếp."

Nguyên Kha quay về phía hoàng đế Đại Ninh dập đầu: "Mong cho bệ hạ gặp nhiều tai họa, mong Đại Ninh phân rã sụp đổ."

Sắc mặt của hoàng đế vẫn bình tĩnh như thường: "Đi đi, ngươi cho là nói như vậy thì trẫm sẽ để cho ngươi chết khó coi hơn một chút à? Ngươi chết rồi còn bêu danh trẫm, Đại Ninh của trẫm có sụp đổ hay không ngươi cũng rất rõ ràng, trẫm có gặp nhiều tai họa hay không ngươi cũng càng rõ ràng hơn..."

Nguyên Kha lại thở dài một tiếng: "Đại Ninh à... thật sự rất lớn."

Bình Luận (0)
Comment