Thẩm Lãnh không đi tiễn Hàn Hoán Chi, bởi vì hắn không dám đi nói thêm mấy câu cùng Cổ Lạc. Đây là lần đầu tiên Thẩm Lãnh chủ động thay đổi quỹ tích vận mệnh của người khác, hắn luôn cảm thấy hơi có cảm giác tội lỗi.
Cổ Lạc đi phủ đình úy trên bản chất không giống như hắn nhận Đỗ Uy Danh trước đây, với năng lực của Cổ Lạc cho dù là muốn nổi danh ở thủy sư cũng không khó khăn gì, ngược lại là đi tới một nơi xa lạ tất cả bắt đầu lại từ đầu sẽ khiến cho gã ta gian nan đủ điều, nhưng lúc rời đi Cổ Lạc không nói gì thêm, chỉ là gật đầu với Thẩm Lãnh nói ta sẽ không để cho tướng quân thất vọng.
Cái này rất giống như một đứa bé hiểu chuyện đi xa gia đình, cũng không phải nó bằng lòng, mà chỉ là bởi vì nó hiểu chuyện.
Bây giờ Thẩm Lãnh vẫn còn nhớ những lời lúc trước Cổ Lạc nói với mình, hắn hỏi Cổ Lạc tại sao lựa chọn đi theo mình, khi đó Cổ Lạc vẫn là đội phó đội đốc quân dưới trướng Trang Ung, cũng không thể nói là tiền đồ tối tăm, Cổ Lạc trả lời hắn là vì hy vọng, mà hiện giờ Cổ Lạc đi thành Trường An vẫn là vì đáp án này, vì hy vọng.
Sau khi Cổ Lạc rời khỏi, chức vụ đội chính thân binh của Thẩm Lãnh liền để trống, vì thế Trần Nhiễm liền xung phong nhận việc, xin Thẩm Lãnh sắp xếp cho mình ở lại bên cạnh hắn. Trần Nhiễm tiến bộ rất lớn, tuy rằng tâm tư không kín đáo bằng Cổ Lạc nhưng làm đội chính thân binh rõ ràng cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Đại quân thủy sư xuôi nam, chậm rãi tiến thẳng đến hải cương.
Thẩm Lãnh đứng ở đầu thuyền nhìn màn hơi nước mỏng mờ mịt phía xa suy nghĩ đến xuất thần, Trà gia đi đến bên cạnh hắn khoác chiếc áo cho hắn, Thẩm Lãnh cười ấm áp: "Tỷ, nóng như vậy, muốn bày tỏ lòng quan tâm còn không bằng ôm ta một cái."
Trà gia cũng cười ấm áp: "Ngươi có tin ta ném ngươi xuống nước cho cá ăn không?"
Thẩm Lãnh suy nghĩ tuy rằng cá của Bình Việt đạo không có quan hệ huyết thống với cá của quận An Dương, nhưng mình ở quận An Dương cả giết lẫn ăn tai họa này nhiều như vậy, nếu cá cũng có thể truyền tin tức nói không chừng hắn đã bị truy nã rồi.
Trà gia lấy chiếc áo xuống: "Ta chỉ là trong lúc rảnh rỗi luyện tay làm cho ngươi chiếc áo này, muốn đo thử xem có thích hợp hay không?"
Thẩm Lãnh nhận lấy chiếc áo trong tay của Trà gia: "Ta trực tiếp mặc cho tỷ xem còn tốt hơn."
Sau khi hắn mặc lên người, vẻ mặt hoảng sợ: "Có phải ta xảy ra vấn đề gì rồi không?"
"Làm sao vậy?"
"Tại sao cánh tay bên trái của ta ngắn hơn cánh tay bên phải của ta nhiều như vậy?"
"Cốp" một tiếng, Trà gia nhón chân gõ lên đầu của Thẩm Lãnh một cái: "Không phải là chiều dài của tay áo không bằng nhau sao? Ta sửa lại không được sao?"
Thẩm Lãnh quay một vòng: "Không sao, đây là dẫn đầu trào lưu mới, tỷ xem nửa thân áo bên trái dài hơn nửa thân áo bên phải khoảng nửa thước thôi? Còn ống tay áo thì không cần nói chênh lệch chỉ một tấc, Trà gia của ta chính là thông minh, học cái gì là biết cái đấy."
Trà gia thở thật dài: "Ta thì không thể nào ngốc được rồi."
Thẩm Lãnh mặc y phục vào thì sẽ không cởi ra, sau khi chỉnh lý lại một chút, dùng bả vai của mình đụng vào bả vai của Trà gia: "Không sao, lần sau ta sẽ mua nhiều quả óc chó cho tỷ ăn."
Trà gia đỏ mặt: "Đáng ghét."
Thẩm Lãnh suy nghĩ cũng không hiểu tại sao mình đáng ghét, hơn nữa dáng vẻ hảo hán ngại ngùng của Trà gia nói đáng ghét quả thật khiến cho hắn hơi không thích ứng.
"Thường là lúc tân hôn trên giường mới để một ít táo đỏ, đậu phộng, còn có nhãn nhục và hạt sen gì đó."
"Gia, ta nói chính là quả óc chó."
Trà gia sửng sốt: "Khụ khụ... Ngươi nói, ta có thể trồng một cây trên thuyền được không?"
Thẩm Lãnh khẽ vươn tay nắm chặt vai Trà gia: "Đụng cây ta cũng đụng rồi, không có cảm giác gì cả, đừng nói đụng cây, cho dù là đầu đụng tường nam ta cũng sẽ không có cảm giác gì, tỷ có biết tại sao không? Bởi vì điều ta muốn nhất chính là đụng đầu vào lòng tỷ."
Trà gia cảm thấy lời tâm tình này thật quê mùa, quê mùa đến ngọt tận vào lòng.
"Sau khi tới hải cương tỷ cùng với tiên sinh ở lại Nha Thành, đại doanh của thủy sư tạm thời quyết định xây dựng ở bên ngoài Nha Thành, chỉ cách bên trong thành hơn mười dặm mà thôi, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đi thăm tỷ. Tỷ không biết bờ biển khó chịu đến cỡ nào đâu, gió biển thổi có thể khiến cho làn da mềm mại của tỷ khô ráp, ánh nắng mặt trời có thể khiến cho khuôn mặt trắng nõn của tỷ đen nhẻm, tỷ xinh đẹp như vậy ta không nỡ."
"Ngươi là sợ ta gặp nguy hiểm thì có."
"Hì hì..."
"Lãnh Tử, lần trước Trần Nhiễm nói ngươi đứng yên lặng ở bờ biển thật lâu, gã nói hỏi ngươi tại sao, ngươi nói thay cha mẹ ngươi nhìn biển rộng nhiều thêm một chút... Ta cũng không biết cha mẹ mình là ai, ta cũng muốn thay bọn họ nhìn nhiều thêm một chút."
Trong lòng Thẩm Lãnh nhói đau, cánh tay ôm vai Trà gia càng siết chặt hơn.
Trà gia cười: "Ta không khó chịu, ta chỉ là rất tò mò, cũng tò mò giống như ngươi vậy, tại sao bọn họ lại ném bỏ ta?"
Cũng không biết tại sao, nàng chợt nhớ tới lần đó tự mình đi Trường An, theo Thẩm tiên sinh vào cung gặp được Trân quý phi, nữ nhân mất đi đứa con của mình kia, từ trong ánh mắt của bà ấy có thể nhìn được bà ấy đã trải qua nhiều năm khó nhọc như thế nào. Bà ấy hỏi mình bao nhiêu tuổi, sau đó bà ấy tính toán thời gian, sau đó tâm trạng của bà ấy thoạt nhìn càng không tốt hơn, chỉ là ánh mắt nhìn Trà gia có thêm vài phần ôn hòa, hoặc là có thể bà ấy nhớ đến đứa bé kia.
Mà đứa bé kia, vô cùng có khả năng chính là người đang đứng cạnh nàng lúc này đây: Thẩm Lãnh.
"Không có gì." Thẩm Lãnh nhìn phương xa nói: "Chờ chúng thật sự tìm được cha mẹ ruột của mình, chúng ta sẽ vứt bỏ bọn họ một lần xem như hòa nhau, sau đó chúng ta sẽ chủ động đi nhặt là được."
Trà gia "phụt" cười một tiếng: "Ngươi vẫn nên cởi áo ra để ta sửa lại đi."
Thẩm Lãnh nói: "Âm thầm ghi nhớ, ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó Thẩm Trà Nhan yêu cầu Thẩm Lãnh cởi áo ra, Thẩm Lãnh lời lẽ nghiêm khắc từ chối."
Trà gia: "Có cần ta khiến cho ngươi càng khắc cốt ghi tâm hơn một chút hay không?"
Thẩm Lãnh ôm chặt áo nói: "Ta cảm thấy rất tốt."
Trà gia thở dài: "Ngươi như vậy sẽ khiến cho sự bao dung của ta đối với bản thân mình càng ngày càng cao."
Nàng vén ống tay áo tương đối dài của Thẩm Lãnh lên: "Ngày hôm qua đồ ngươi bảo ta giúp ngươi sửa soạn ta đã sửa soạn xong rồi, mấy tấm bản đồ kia ta nhìn thấy hơi lộn xộn nên vẽ lại một bản, ghép những phần đó lên thành một bản, còn đánh dấu những chỗ thích hợp cắm trại cùng với những nơi sẽ có nguy hiểm, ta đem cho Thẩm tiên sinh xem, ông ấy cũng sửa qua một chút."
Bản đồ kia Thẩm Lãnh đã xem qua, vẽ vô cùng tinh xảo, hơn nữa tất cả vị trí đánh dấu đều rất tinh chuẩn, nếu là chính hắn đi chuẩn bị cũng không thể làm tốt được như vậy.
"Còn nữa, ta cũng lại sửa lại một bản danh sách của tất cả những người trong trong quân của ngươi, trước đó đều là phân tán, sau khi ngươi bố trí đội ngũ vẫn chưa hợp quy tắc, ta dựa theo trình tự các đoàn của ba tiêu doanh sửa sang lại, chắc hẳn là sẽ nhìn rõ hơn một chút."
Thẩm Lãnh cười: "Tỷ như vậy sẽ khiến cho sự bao dung của ta đối với bản thân mình càng ngày càng cao."
Trà gia cười quay đầu lại: "Ta đi nấu cơm."
Thẩm Lãnh: "Để đó ta làm..."
Trà gia: "Nhưng lát nữa ta sẽ không có việc gì làm, chuyện ngươi bảo ta làm quá đơn giản không mất bao lâu đã làm xong, thủ hạ của ngươi đang nhìn ta, ta lại ngại không luyện kiếm trên thuyền."
Thẩm Lãnh: "Chi bằng đi thêu?"
Trà gia: "Thêu mấy thứ dưới cầu trước cửa" (Ý là mấy con vịt đó)
Thẩm Lãnh: "..."
Hai người đang nói chuyện phiếm, chiếc thuyền phía trước truyền đến tiếng tù và, Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn lên nhìn về phía trước, trên cột buồm đài quan sát của chiếc thuyền đầu tiên đang múa may hai lá cờ màu đỏ xanh, chắc hẳn là đã tới Nha Thành rồi.
Nha Thành Bình Việt đạo là tòa thành cách bờ biển gần nhất, chỗ cách biển gần nhất khi ra khỏi thành chẳng qua chỉ có hai dặm, nhưng chỗ kia nước cạn không thích hợp cho thủy sư cắm trại cho nên phải đi chỗ xa hơn. Cách Nha Thành hơn mười dặm, là vịnh biển, lúc trước Lâm Việt quốc cũng có trọng binh trú quân ở Nha Thành để phòng vệ người Cầu Lập quấy nhiễu hải cương, ở bên vịnh vốn còn có bến cảng của người Lâm Việt, nhưng trông có vẻ hơi cũ kỹ, hơn nữa quy mô cũng có hạn.
"Sắp đến rồi." Thẩm Lãnh bỏ thiên lý nhãn xuống: "Tỷ cùng tiên sinh đi Nha Thành, trước đó ta đã sắp xếp người vào thành tìm được viện tử, lát nữa ta bảo người dẫn đường cho các người, thân thể tiên sinh dường như hơi không ổn, tỷ cố gắng chăm sóc cho ông ấy."
Trà gia gật đầu: "Đừng quá nhớ ta cùng tiên sinh, nếu bắt đầu chiến tranh mà ngươi còn thường xuyên qua đây thăm ta, sẽ bị thủ hạ của ngươi xem thường đấy."
Thẩm Lãnh: "Bọn họ cũng dám sao?"
Trà gia: "Bên ngoài không nói, nhưng trong lòng sẽ nghĩ."
Thẩm Lãnh: "Ồ... vậy ta sẽ len lén trở về thăm tỷ."
Trà gia: "Không thắng trận này, ta sẽ không mở cửa cho ngươi, tuy rằng bây giờ ngươi đã là chính ngũ phẩm có thể dẫn theo gia quyến, nhưng ta không hy vọng mình trở thành ràng buộc của ngươi, ngươi nên hết lòng hết sức đi đánh cho tốt trận này, đợi đến lúc ngươi đánh thắng, nói không chừng ta có thể thêu được một bức tranh uyên ương đẹp đẽ rồi."
Thẩm Lãnh chỉ bên ngực trái của mình nói: "Thêu ở đây."
Trà gia nhìn bốn phía thấy không có ai chú ý đến bên này, nhón chân hôn lên má Thẩm Lãnh: "Gia thưởng cho ngươi."
Thẩm Lãnh ngây ngô cười hì hì.
Trở lại trong khoang thuyền, Thẩm Lãnh phát hiện Trà gia đều đã chuẩn bị tốt những thứ mình cần dùng, hơn nữa còn sửa soạn lại gọn gàng ngăn nắp, phân loại rõ ràng, vị trí chuẩn xác, khiến cho Đậu Hoài Nam ngồi ở đó nhìn những thứ này ngẩn người, có cảm giác mình không có giá trị tồn tại...
Đội thuyền rất nhanh đã đến vịnh biển bên ngoài Nha Thành hơn mười dặm, nơi này trời cao mây thấp thật sự khiến lòng người vui vẻ thoải mái, đứng ở boong thuyền nhìn ra xa xa đó chính là từng cánh buồm nhấp nhô. Đang là thời kỳ đánh bắt cá, thu hoạch nửa năm của các ngư dân tốt hay không chính là vào lúc này, ai cũng không dám thảnh thơi, không dám thoải mái, cho dù biết rõ khi rời bến sẽ có thể gặp phải khoái thuyền của người Cầu Lập, nhưng vì cuộc sống nên cũng chỉ có thể đi ra biển.
Quan viên địa phương của Nha Thành từ sớm đã bắt đầu dẫn theo dân phu, thợ thủ công chiêu mộ được đến tu sửa lại bến cảng, nhìn thấy thủy sư Đại Ninh tới tất cả những người này đều đứng trên cầu tàu đợi, ai nấy cũng thấp thỏm nói không nên lời.
Mấy ngư dân vừa ra biển đánh cá mới trở về lái thuyền từ vùng lân cận đi ngang qua, mấy người này thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, bị gió biển và mặt trời làm cho nước da ngăm đen, bọn họ tò mò nhìn chiến thuyền của thủy sư tiến vào bến cảng, sau đó lái thuyền đánh cá của mình từ từ rời đi.
Thẩm Lãnh liếc nhìn mấy người kia, quay đầu lại nói với Trần Nhiễm một tiếng: "Đi đưa mấy người trên thuyền kia đến đây."
Trần Nhiễm ngây ra một lúc: "Kia chẳng qua chỉ là ngư dân bình thường, dẫn bọn họ đến đây làm gì, là vì bọn họ xấu xí sao?"
Thẩm Lãnh: "Ta nên cho ngươi đến phủ đình úy, để Cổ Lạc ở lại mới đúng."
Trần Nhiễm: "..."
Không bao lâu, khoái thuyền Con Rết treo ở hai bên Vạn Quân được thả xuống, Trần Nhiễm mang theo hai đội mười người xuống hai chiếc khoái thuyền Con Rết đuổi theo, thuyền đánh cá kia đương nhiên chạy không lại thuyền Con Rết, không bao lâu đã bị bắt trở lại.
Lúc trở lại trên mặt Trần Nhiễm mang theo nụ cười hưng phấn: "Tướng quân, làm sao ngươi biết mấy tên kia không phải là ngư dân của chúng ta."
Thẩm Lãnh cười nói: "Vừa rồi ngươi nói cái gì? À... Chỉ là bởi vì bọn chúng xấu."
Trần Nhiễm: "..."
Thẩm Lãnh dặn dò một tiếng trước tiên áp tải người về, sau đó liền xuống thuyền đi hàn huyên với quan viên bản địa. Mà lúc này ở chỗ xa hơn trong số những ngư dân vây quanh xem những chiếc chiến thuyền hùng vĩ của thủy sư có một hán tử cường tráng vừa cao lại vừa đen, cũng không sợ hãi ánh nắng độc hại của mặt trời, cánh tay gã ta để trần đứng ở đó, thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, đây là độ tuổi trẻ trung khỏe mạnh, trong cặp mắt lộ ra ánh sáng.
Sau khi xem một hồi, hán tử kia quay đầu lại phân phó một tiếng: "Đi thôi, trở về đi, đã mất mấy thám báo, xem ra tướng quân tiên phong của thủy sư người Ninh lần này tới có phần thú vị."
Mấy ngư dân đứng ở bên cạnh gã ta đồng thời lập tức xoay người, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên cánh tay phải của bọn họ đều có hình xăm giống nhau.
Hán tử cường tráng ngồi xổm xuống viết lên bờ cát "Nguyên Thanh Phong đã đến", mỉm cười nhìn chữ của mình cảm thấy thật sự viết không tệ. Sóng biển đánh vào bờ, rất nhanh đã xóa hết vết tích của những chữ viết kia.
Bên phía cầu tàu, Thẩm Lãnh hỏi một quan viên địa phương: "Ngươi hiểu biết đối với người Cầu Lập bên kia bao nhiêu?"
Quan viên kia trả lời: "Ta hiểu biết không nhiều lắm, hiện tại chỉ biết đại tướng quân thủy sư người Cầu Lập tên là Nguyên Thanh Phong, là một người trẻ tuổi, khoảng ba mươi tuổi, rất được vương của Cầu Lập tin tưởng, là một vai ác."
Thẩm Lãnh nhìn thấy ánh mắt của ông ta vẫn luôn lướt trên người mình không nhịn được hỏi một câu: "Tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"
Người nọ cười cười xấu hổ, sau đó ngại ngùng hỏi: "Bộ y phục trên người tướng quân, là kiểu mới lưu hành trong thành Trường An năm nay sao?"
Thẩm Lãnh: "..."