Trong năm này chuyện lớn đầu tiên bị để ý nhất của Đại Ninh chính là thủy sư xuôi nam, cho nên ngõ Bát Bộ trong kinh thành có một lão già chết căn bản cũng không gây ra được sóng gió gì, chôn cùng với lão nhân này còn có hơn trăm người bị áp giải từ Bình Việt đạo tới. Điều khiến người ta cảm thấy rất tò mò cũng chính là là bách tính há miệng xem náo nhiệt trong chợ giống như bùng nổ, không rõ đây là xảy ra vụ án gì lớn mà liên lụy rộng như thế, trong khi đó văn võ bá quan lại vô cùng bình tĩnh giống như vừa điếc lại vừa câm, ngoại trừ vị đô ngự sử của Ngự Sử Đài không sợ chết kia phê bình mắng nhiếc bệ hạ trên triều đình là bạo quân vô đức, ai cũng không nói một lời nào.
Cho nên chuyện này có vẻ hơi thú vị, nhưng không phải cực kỳ thú vị, điều cực kỳ thú vị chính là từ sau khi những người này bị chặt đầu, chuyện của Binh bộ, Hộ bộ, nha môn trên các phương diện đều vận hành càng thêm suôn sẻ, những chuyện như tiếp viện chi viện hậu cần cho thủy sư xuôi nam ở bên kia cũng không cần hoàng đế thúc giục, tất cả đều trôi chảy.
Xét đến cùng, có ai không sợ chết?
Hoàng đế giết những người này cũng không thèm giận dữ, bởi vì bọn họ cộng lại cũng không có tư cách khiến cho hoàng đế giận dữ. Mong muốn xa vời trước khi chết của lão già tên là Nguyên Kha kia chẳng qua cũng chỉ khiến cho hoàng đế hơi giận dữ mà thôi, bởi vì lão ta phát hiện ra tất cả cố gắng của mình cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của hoàng đế, đây là thất bại cỡ nào chứ?
Bản thân lại hèn mọn cỡ nào?
Hoàng đế cuối cùng vẫn bình tĩnh như vậy, dù cho lão ta nguyền rủa cũng khá ác độc.
Cho dù vụ án của bên Bình Việt đạo tra ra kết cục có vừa lòng người hay không, nhưng chỗ có lợi chính là đám quan viên đều đã thay đổi, trở nên thực tế hơn, đối với thủy sư xuôi nam cầu chiến mà nói đây cũng là một chuyện tốt.
Hoàng đế nhận được tin tức nói quân tiên phong của Thẩm Lãnh đã tuần tra trên đại dương bao la rồi, hoàng đế nhắm mắt lại nghĩ tới cảnh tượng hơn mười chiến thuyền uy vũ hùng tráng của thủy sư Đại Ninh bảo hộ ngư dân rời bến trên biển một hồi, thế là tâm trạng vô cùng đắc ý. Chuyện mà các hoàng đế Đại Ninh đời trước đều không làm được ông ta đã làm được, sao có thể không đắc ý được chứ?
Thật ra, hoàng đế cũng chưa từng nhìn thấy biển rộng.
Nhưng mà chuyện này cũng không cản trở đến niềm tự hào của hoàng đế vì nghĩ tới chiến kỳ màu đỏ của Đại Ninh tung bay trên biển rộng, tuy rằng chưa tiếp xúc với người Cầu Lập, nhưng có ai dám nói trong thời kỳ đánh bắt người Cầu Lập an phận như vậy không phải là vì thủy sư Đại Ninh hoành hành bá đạo?
Trong ngực Lý Thừa Đường hơi nóng lên, đã rất lâu ông ta không có cảm giác này rồi.
Trước đây khi ông ta dẫn binh chinh chiến phía bắc đánh vào cảnh nội của Hắc Vũ quốc lồng ngực ông ta cũng nóng như vậy, bởi vì ông ta đã sáng tạo ra một chuyện xưa nay chưa từng có trong lịch sử Đại Ninh. Bây giờ thủy sư của ông ta đi ngang đi dọc ở biển nam, muốn đi như thế nào thì đi, lại sáng tạo ra một chuyện xưa nay chưa từng có trong lịch sử Đại Ninh, làm sao ông ta có thể không nóng ngực cho được?
Thủy sư Đại Ninh rời bến tìm một trận chiến, người Cầu Lập càn rỡ nhiều năm như vậy mà không ứng chiến cũng không dám chiến, đây là chí khí bá vương của Đại Ninh!
Ngực của hoàng đế nóng lên, mắt hơi hồng hồng, ông ta có nhiều thần tử, nhiều con dân tốt như vậy, nhưng ông ta lại không biết.
Ông ta đau khổ chống đỡ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng gắng gượng qua được khoảng thời gian gian nan nhất, chỉ có chính ông ta rõ ràng nhất lúc đó bản thân mình mệt nhọc cỡ nào, ông ta trở nên không còn là mình nữa, nhưng kể từ đó ông ta đã trở thành một đế vương thật sự.
Lúc nghĩ tới những thứ này hoàng đế cảm thấy mình có phải đã già rồi không, lại có thể sẽ cay cay sống mũi vì chút cảm khái này. Ông ta nghĩ đây có phải giống như chuyện mình cực khổ nuôi dưỡng một đứa con trưởng thành, bây giờ cuối cùng đứa con đã tiền đồ, mình xem như cũng yên lòng hay không. Nhưng từ "đứa con" này vừa xuất hiện trong đầu, ông ta liền không nhịn được nghĩ đến thiếu niên kia.
Trang Ung nhắc đến tên tiểu tử kia rất nhiều lần, ngẫm lại, phong cách hành sự của tiểu tử kia rất giống mình lúc trẻ.
Vì thế mặc kệ có phải là đứa bé đó hay không, trong lòng hoàng đế đều sẽ có một cảm giác tự hào.
Đúng lúc này nội thị từ bên ngoài bước nhanh vào, trong tay đang cầm một cái hộp gỗ đỏ, dựa theo hoa văn cùng màu sắc khác nhau hoàng đế vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra được thông văn hạp này là từ đâu tới... đây là từ phía bắc.
Chủ quản thái giám nội thị Xa Tân Lâu bước những bước ngắn nhanh nhẹn, thật cẩn thận cầm thông văn hạp kia giống như đang cầm trên một bảo bối mong manh nhất, cưng chiều nhất trên đời này, duy nhất chỉ sợ sẽ ném rơi nó. Lão đây chỉ là một kiểu thái độ, một kiểu thái độ làm cho hoàng đế vừa lòng.
Hoàng đế vươn tay mở thông văn hạp ra, lấy từ bên trong ra một phong thư, vừa xem không được bao lâu khóe miệng đã hơi giương lên, vì thế trái tim treo lơ lửng của Xa Tân Lâu cũng được thả lỏng. Mỗi lần có thông văn hạp đến là Xa Tân Lâu đều lo lắng không yên, bởi vì tuy rằng lão không biết nội dung trong thông văn hạp, nhưng lại nghĩ đại khái tin xấu còn nhiều hơn tin tốt.
Nhưng mà hôm nay đưa tới là tin tốt, tốt đến độ khiến cho hoàng đế cảm thấy nhà mình lại có một đứa trẻ đã lớn lên thành tài rồi.
Bắc cương đưa tin tới, trước đây không lâu người Hắc Vũ chuẩn bị vài ngày sau xuôi nam xâm nhập, bởi vì lúc trước một mồi lửa của Mạnh Trường An đã thiêu chết gần hơn hai ngàn biên quân Hắc Vũ, còn bắt cóc một thôn người Lang Quyết, hãn đế của Hắc Vũ quốc giận dữ, hạ lệnh trả thù. Biên quân Hắc Vũ đã trù tính chuẩn bị mấy tháng tiến hành phát động đánh bất ngờ thành biên giới An Thành của bắc cương Đại Ninh, vận dụng hơn năm mươi ngàn người, mà quân giữ thành của An Thành chỉ có hơn một ngàn người.
Tướng giữ thành của An Thành, là chính ngũ phẩm Quả Nghị tướng quân Mạnh Trường An.
Tin tức của thông văn hạp đưa tới rất phấn chấn lòng người, Mạnh Trường An dẫn hơn một ngàn biên quân tử thủ An Thành, đánh lui vài chục cuộc tiến công của người Hắc Vũ, giết hơn một ngàn địch. Ngay tại lúc người Hắc Vũ kết luận Đại Ninh chỉ vỏn vẹn có hơn ngàn biên quân nên sẽ không dám ứng chiến, ngay trong đêm đó Mạnh Trường An dẫn ba trăm tinh kỵ mở cửa nam ra ngoài trực tiếp giết vào trong quân của đại doanh người Hắc Vũ, mặc dù không có đánh chết chủ tướng người Hắc Vũ, nhưng lại chém đứt soái kỳ, một mồi lửa đốt cháy chuồng ngựa và cỏ khô của người Hắc Vũ, ba trăm người đi có hai trăm hai mươi người sống sót trở về, tuy nhiên lại đả thương nặng sĩ khí của người Hắc Vũ.
Một trận chiến đánh đến say sưa vui vẻ, dưới sự tấn công mạnh mẽ của năm mươi ngàn người Hắc Vũ, Mạnh Trường An chính là ra bài không theo lẽ thường, chỉ dẫn theo ba trăm người giết ra, còn bắn một tên lên cánh tay của chủ tướng Hắc Vũ, chỉ chênh lệch một chút xíu đã có thể lấy được mạng của tiểu tử đó. Từ sau trận loạn đó, đại doanh của người Hắc Vũ không thể không lui về phía bắc hơn mười dặm, điều này nói lên cái gì?
Đây là quốc uy!
Ngọn lửa trong lòng hoàng đế vẫn chưa dập tắt, ngược lại nó càng thiêu đốt càng trở nên mãnh liệt, đây chính là Đại Ninh của trẫm.
Người Hắc Vũ lại một lần nữa thương tích đầy mình trở về, đây đương nhiên là chuyện hoàng đế rất vui khi thấy được, nhưng hoàng đế càng muốn nhìn thấy chính là tương lai có một ngày ông ta đích thân dẫn theo hùng binh Đại Ninh bước vào Hắc Vũ, đánh cho đối thủ lúc nào cũng muốn tranh cao thấp với Đại Ninh phải hoàn toàn sợ hãi, phải thuần phục.
Hoàng đế không có tri kỷ, thậm chí ngay cả lão viện trưởng của thư viện Nhạn Tháp cũng không được xem là tri kỷ, nhưng hoàng đế không thiếu đối thủ, đối thủ lớn nhất đương nhiên là vị hoàng đế Lãng Sư tự xưng là thiên hãn đế của Hắc Vũ quốc kia. Hoàng đế nhớ người Hắc Vũ bao nhiêu năm, Lãng Sư cũng nhớ người Đại Ninh bao nhiêu năm, chuyện khiến người ta cảm thấy vô cùng trùng hợp chính là hoàng đế Đại Ninh và hoàng đế Hắc Vũ lên ngôi hoàng đế cùng một năm.
Chỉ có điều quá trình khác xa, Lãng Sư từ lâu đã được quyết định là người thừa kế hãn đế, từ mười tám tuổi đã bắt đầu lấy thân phận hoàng tử nhiếp chính giúp đỡ lão hãn đế xử lý chính vụ, không khéo chính là lão hãn đế sống rất lâu, hoàng tử nhiếp chính mười sáu năm trời ông ta mới ngồi lên ngai vàng hoàng đế của Hắc Vũ quốc.
Mà hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh lại trúc trắc hơn nhiều.
"Ban chỉ." Hoàng đế khiến cho bản thân nhìn bề ngoài không có hưng phấn như trong lòng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: "Lại bộ sai quan viên đi bắc cương, mang theo mười xe rượu, ngàn cuộn gấm vóc, vạn lượng ngân lượng đến An Thành khao thưởng sở bộ biên quân Mạnh Trường An, nâng Mạnh Trường An lên tòng tứ phẩm Ưng Dương tướng quân, huân bát chuyển thượng Khinh Xa đô úy, lại thuận tiện nói với Thiết Lưu Lê một tiếng, trẫm rất vui mừng."
"Trẫm rất vui mừng", chỉ bốn chữ này cũng có thể khiến cho Thiết Lưu Lê vui như nở hoa.
Nhìn Bùi Đình Sơn của đông cương, Thạch Nguyên Hùng của nam cương mà xem hoàng đế đã bao dung nhẫn nhịn tới điểm giới hạn, duy nhất chỉ có đối với Thiết Lưu Lê là ông ta cảm thấy rất vui mừng, đây chính là thái độ của bệ hạ.
Xa Tân Lâu vội vàng đi sắp xếp, khom người rời khỏi ngự thư phòng.
Hoàng đế nhìn cây cối đã rụng hết lá dưới trời đông giá rét bên ngoài cửa sổ kia cũng không cảm thấy hiu quạnh lắm, cuối cùng Đại Ninh vẫn là ngày càng mạnh hơn, bất kể là ai muốn động đến căn cơ Đại Ninh cũng tuyệt đối không thể nào, từng lớp người trẻ tuổi nổi lên, những lão già kia cho dù không bằng lòng rút khỏi quan trường thì cuối cùng cũng phải có lúc rời khỏi.
"Lần này xem như ngươi đã thua."
Khóe miệng hoàng đế lại một lần nữa hơi cong lên lầm bầm một câu, ông ta là nói cho Thẩm Lãnh nghe. Chuyện đánh cược của hai tiểu tử Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An này lần trước vẫn chưa phân thắng bại, lần này Mạnh Trường An nhất định dẫn trước một bước, nhưng mà ai có thể xác định tiểu tử Thẩm Lãnh ở hải cương phía nam kia sẽ tầm thường nhỏ nhoi đây?
Một nam một bắc, đấu với nhau đi, đây là cảnh tượng hoàng đế thích xem nhất.
Cùng lúc đó, Thẩm Lãnh đang ở trên đại dương bao la dẫn hạm đội tuần tra, hắn nâng thiên lý nhãn nhìn về phía xa, chợt phát hiện một chiếc khoái thuyền treo cờ của Cầu Lập quốc nhanh chóng tới gần, kỳ lạ là chỉ có một chiếc thuyền, chuyện này hơi quỷ dị, chẳng lẽ người Cầu Lập lại cho rằng một chiếc khoái thuyền tầm thường có thể đánh thắng được mười chiến hạm của Đại Ninh sao?
Nhưng không ngờ trên khoái thuyền của người Cầu Lập kia lại vẫy cờ trắng, Thẩm Lãnh hạ lệnh đội thuyền trận địa sẵn sàng đón địch chờ thuyền của người Cầu Lập kia tới gần, một người Cầu Lập đứng ở đầu thuyền hai tay giơ lên cao chứng tỏ mình không mang binh khí, dùng tiếng của Đại Ninh hô một tiếng "ta tới truyền tin".
Thẩm Lãnh ra dấu bảo thả thuyền nhỏ đi đón người kia, không bao lâu người Cầu Lập đó bước lên Vạn Quân của Thẩm Lãnh.
Người kia thoạt nhìn chẳng qua chỉ là tiểu võ quan bát phẩm, nhưng mà lại có một sự kiêu ngạo giả tạo khiến người khác chán ghét, y hất cằm giương mắt nhìn Thẩm Lãnh, giống như lấy thân phận của thượng quốc cao quan nhìn xuống bách tính của tiểu quốc.
"Ta phụng lệnh của đại tướng quân Nguyên Thanh Phong đến đưa thư cho ngươi."
Người nọ lấy từ trong ngực ra một phong thư, một tay đưa cho Thẩm Lãnh, Trần Nhiễm nheo mắt nói: "Cánh tay kia của ngươi nếu như không có tác dụng gì, ta sẽ không ngại giúp ngươi chặt bỏ."
Tiểu võ quan của Cầu Lập ngây ra, hai tay của y không tình nguyện đưa thư qua, Trần Nhiễm đi qua nhận thư giao cho Thẩm Lãnh, tiểu võ quan Cầu Lập kia cười nói: "Đại tướng quân nhà ta mong hồi âm của ngươi, nếu ngươi không dám ứng chiến thì ngoan ngoãn trở lại đất liền đi, không phải người Ninh các ngươi đã nói mình vô địch trên đất liền sao? Các ngươi cứ trốn trên đất liền tiếp tục tự biên tự diễn giấc mơ cường quốc đi, nhưng cũng đừng tùy tiện xuống biển, biển rộng là của Cầu Lập chúng ta."
Thẩm Lãnh mở thư ra xem, trên thư chỉ có một câu.
Ngày nào không thả thủ hạ thám báo của ta, ngày đó ta sẽ tàn sát một thôn người Ninh.