Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 197 - Chương 197: Chịu Chết

Chương 197: Chịu chết Chương 197: Chịu chết

"Ngươi tên là gì?" Thẩm Lãnh hỏi.

Tiểu võ quan Cầu Lập kia hất cằm lên nói: "Ta tên là Trác Hanh, là dũng sĩ dưới trướng đại tướng quân thủy sư Nguyên Thanh Phong, ta cho ngươi biết ta cũng không sợ ngươi, nếu ta đã dám đến truyền tin thì đã chuẩn bị để các ngươi giết rồi, mà ta chết rồi, các ngươi sẽ trả giá gấp mười lần, gấp trăm lần, ta khuyên ngươi vẫn nên mau chóng giao người của chúng ta ra, nếu không bắt đầu từ ngày mai những làng chài trên hải cương của các ngươi đều phải cẩn thận."

Thẩm Lãnh hoàn toàn không để ý đến gã, hắn liếc Trần Nhiễm một cái: "Đưa đi."

Trần Nhiễm gật đầu mắng Trác Hanh: "Cút."

Khóe miệng Trác Hanh hơi cong lên: "Thật ra ta đã sớm liệu được các ngươi không dám đụng đến ta, trên biển rộng Cầu Lập là vương, thoạt nhìn thuyền chiến của các người cũng có chút quy mô, thật ra trong mắt của bọn ta chẳng qua chỉ giống như bã đậu, tùy tiện đã có thể đánh cho các ngươi chìm dưới đáy biển, ngươi làm như vậy cũng xem như là kẻ thức thời."

Gã vừa muốn đi liền nhìn thấy Thẩm Lãnh lấy một vỏ cái dao từ trong ngực ra đưa cho Trần Nhiễm, Trần Nhiễm cầm lấy vỏ dao kia khóe miệng cong lên. Trác Hanh thầm nghĩ có phải tướng quân người Ninh này đã bị mình dọa sợ rồi hay không, chẳng lẽ lại còn tặng mình quà gặp mặt hay sao?

"Lấy cái vỏ dao hù dọa ai?"

"Cái vỏ dao này trước giờ đều không phải để hù dọa người khác."

Trần Nhiễm khoát tay, hai thân binh đi lên đè Trác Hanh xuống, Trần Nhiễm cầm vỏ dao săn nhỏ rạch lên mặt gã một cái, một lớp da lập tức rớt ra, Trác Hanh đau đến mức thét lên một tiếng, hai cánh tay bị đè xuống bắt đầu quờ quạng điên cuồng.

Trần Nhiễm lau vết máu trên vỏ dao lên người Trác Hanh: "Nếu thật sự Nguyên Thanh Phong muốn tới, nói cho y biết, có bản lĩnh thì đánh một trận quyết định cao thấp trên biển, đi tàn sát bách tính bình thường y không cảm thấy mắt mặt sao? Nếu người Cầu Lập các ngươi thật sự tự tin nói mình là vương trên biển, lẽ nào y sẽ để cho ngươi tới đây uy hiếp người khác? Bản thân tự suy ngẫm đi, con ếch ngồi ở nơi chật hẹp như vậy, lúc nào quang minh chính đại đánh bại chúng ta rồi hãy kiêu ngạo, với thủ đoạn giết bách tính bình thường mà còn ở đó kiêu ngạo đắc ý, thật sự khiến ta xem thường."

Gã một cước đá văng Trác Hanh đi, đưa vỏ dao săn nhỏ cho Thẩm Lãnh: "Đối thủ dường như cũng không cường đại như chúng ta dự đoán."

Thẩm Lãnh thu hồi vỏ dao lại, ánh mắt nhìn về phía sứ giả Cầu Lập quốc đang chật vật trốn xuống thuyền: "Có một chuyện ngươi không suy nghĩ tới, chung quanh thủy sư chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu cặp mắt của người Cầu Lập đang nhìn ngó, ta tùy tiện bắt vài người nhưng bọn chúng cũng tùy tiện thấy được, người Cầu Lập đã sớm biết thủy sư chúng ta sắp xuôi nam, bến tàu cũ của Nha Thành này tụ tập nhiều người như vậy, người Cầu Lập cũng không phải kẻ ngốc, không phái người tới theo dõi mới là lạ, lạ ở chỗ bọn chúng lại đến gần như vậy."

Trần Nhiễm bỗng nhiên sực tỉnh: "Ý của tướng quân là, trong Nha Thành này có nội ứng người của Cầu Lập."

"Chúng ta không hiểu đối thủ." Thẩm Lãnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng theo tình hình bây giờ mà nói, Nguyên Thanh Phong là người rất to gan, nếu có thể hắn sẽ đích thân đến bên ngoài cảng thuyền nhìn rõ ràng thủy sư chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu thuyền, có bao nhiêu nhân mã. Trần Nhiễm, bây giờ ngươi phái người đi gặp đề đốc đại nhân, nói cho ông ấy biết tạm thời đội thuyền chủ lực của chúng ta đừng qua đây."

"Ngoài ra, lúc nãy ngươi nói đúng, quan viên địa phương ở Nha Thành này ngay cả lòng cảnh giác cũng không có, để mặc cho người Cầu Lập theo dõi, không phải bọn họ ngốc thì là bọn họ có ý đồ xấu, chuyện này phải đi tra xét."

Trần Nhiễm nói: "Thiên bạn Cảnh San và Cao Cửu Thiện của phủ đình úy đi theo quân tiên phong chúng ta, hay là mời hai vị đó đi thăm dò?"

"Được." Thẩm Lãnh gật đầu: "Phái người đi đi."

Trần Nhiễm đáp lời, sau đó lại không nhịn được hỏi: "Ngươi nói, Nguyên Thanh Phong kia thật sự dám hành hung bách tính hải cương của chúng ta không?"

"Người Cầu Lập vẫn luôn làm như vậy, ngươi cảm thấy đây là một chuyện rất không có đạo đức, nhưng theo bọn chúng thấy thì chuyện này có thể có tác dụng khiến cho chúng ta cảm thấy sợ hãi, cách nghĩ của hai bên căn bản là không giống nhau, cho nên bọn chúng có thể làm bất cứ chuyện gì."

Trần Nhiễm nói: "Vậy chẳng phải phân binh ra tuần ra? Hải cương của Bình Việt đạo này từ đông đến tây xấp xỉ một ngàn dặm, chúng ta căn bản là không tuần tra hết được, hôm nay người Cầu Lập đến chỗ này đốt giết một trận, ngày mai lại đến chỗ kia làm tiếp, sợ là chúng ta mệt bở hơi tai cũng tốn công vô ích."

Thẩm Lãnh cười nói: "Đầu óc ngươi linh hoạt như vậy, tại sao ngày bình thường không sử dụng cho nhiều vào?"

Trần Nhiễm nhếch môi cười: "Đây không phải là bình thường không sử dụng đến được sao? Bây giờ ta là đội chính đội thân binh, ta cũng không muốn thua Cổ Lạc."

Sau khi nói xong gã xoay người đi sắp xếp người, chắc chắn phải tra xét quan viên địa phương của Nha Thành, nếu giao việc này cho người của phủ đình úy làm chắc chắn sẽ có kết quả.

Thẩm Lãnh đứng ở đầu thuyền nhìn chiếc khoái thuyền của người Cầu Lập rời đi, chân mày hắn nhíu ngày càng sâu, hắn biết người Cầu Lập sẽ làm được chuyện đó, cái gì bọn họ cũng có thể làm được. Những người đó không nắm chắc, nhưng đường ven biển của Bình Việt đạo dài như vậy cho dù tất cả thủy sư đều được phân công đi tuần cũng không thể nào bảo vệ hết nổi. Nguyên Thanh Phong này là một nhân vật, chỉ đưa tới một phong thư mà đã khiến cho thủy sư Đại Ninh có chút không biết phải làm sao.

Thẩm Lãnh nhìn thấy hành quân chủ bộ Đậu Hoài Nam đi đến, hắn tiện tay đưa lá thư này cho ông ta xem, sau khi xem xong vẻ mặt Đậu Hoài Nam hơi thay đổi: "Khó giải quyết."

"Đúng vậy, khó giải quyết."

Trước đó vì không muốn đả kích sự tự tin của Trần Nhiễm nên Thẩm Lãnh cũng không nói rõ ràng. Chiêu này của Nguyên Thanh Phong thật sự rất độc, gã ta đưa tới một phong thư, nếu thủy sư Đại Ninh không chia lính ra tuần tra các nơi, như vậy người Cầu Lập sẽ lựa chọn nơi mỏng yếu để đổ bộ cướp bóc một trận sau đó sẽ rời đi, còn nếu như thủy sư Đại Ninh chia ra... Nguyên Thanh Phong sẽ tập trung toàn bộ lực lượng của thủy sư Cầu Lập công kích những thủy sư được phân công tuần tra bên ngoài, mà đội ngũ được phân công ra ngoài tất nhiên không thể nào ngăn cản được.

Nếu chia binh lính ra, gã ta sẽ tập kích thủy sư, không chia binh lính ra, gã ta sẽ cướp bóc ven bờ.

"Chiến thuật tâm lý." Đậu Hoài Nam thở dài: "Nguyên Thanh Phong này là một nhân vật."

Thẩm Lãnh nói: "Cũng đừng nên đánh giá hắn quá cao, quyền chủ động vẫn luôn ở bên phía bọn chúng, mà chúng ta chỉ có một chuyện có thể làm, đó chính là nhất định phải mau chóng quyết chiến cùng người Cầu Lập, chỉ có một trận chiến quyết định thắng bại mới không có phiền toái về sau, nhưng người Cầu Lập lại không chịu cùng chúng ta quyết chiến sớm."

Đậu Hoài Nam im lặng một lúc hỏi: "Tướng quân định xử trí mấy thám báo Cầu Lập bên ta bắt được như thế nào?"

Thẩm Lãnh hỏi Đậu Hoài Nam: "Tiên sinh cho rằng nên xử trí như thế nào?"

"Những gì nên hỏi người của phủ đình úy đều đã hỏi, tất cả những chuyện trong đầu mà bọn chúng biết được đều đã phun ra, giữ lại cũng vô dụng. Không phải Nguyên Thanh Phong ép buộc tướng quân thả người à, vậy thì nói cho gã biết, một ngày thả một người, nếu gã có bản lĩnh thì đón người về, không có bản lĩnh đón về thì chỉ có thể nói thủ hạ thám báo của gã số mệnh không tốt."

Ánh mắt Thẩm Lãnh sáng ngời, suy nghĩ của Đậu Hoài Nam thật sự linh chuyển quá nhanh.

"Làm sao để cho Nguyên Thanh Phong biết được chuyện này?"

"Bên trong bên ngoài Nha Thành này, sợ là thám tử người Cầu Lập đông không kể xiết." Đậu Hoài Nam nhìn về phía Thẩm Lãnh nói: "Nếu nói bản thân tướng quân không phát hiện, ta sẽ không tin đâu."

Thẩm Lãnh nói: "Ta đã sai người đi mời người của phủ đình úy điều tra quan viên địa phương của Nha Thành."

"Cho nên tướng quân chỉ cần ở dán bố cáo ở vùng phụ cận Nha Thành, ngay chỗ cách tàu rời bến trăm dặm, chúng ta thả người ở trên biển, nếu người Cầu Lập dám đến chúng ta sẽ đánh một trận, nếu người Cầu Lập không đến, vậy thì chém thám báo, một ngày một người chúng ta đừng ngại phiền, binh lính tinh nhuệ lương thực đầy đủ, quốc lực hùng hậu không có gì phải sợ. Người Cầu Lập thì khác, bọn chúng rời bến sẽ không mang vật tư chi viện tiếp tế nhiều lắm, đa số là dựa vào cướp bóc, một ngày giết một người, bốn năm ngày sau quân tâm của bọn chúng chắc chắn sẽ loạn, cho dù Nguyên Thanh Phong có thể giữ vững bình tĩnh nhưng thủ hạ của y chưa chắc đã giữ được bình tĩnh."

Đậu Hoài Nam nói: "Mặc dù đường biển của Bình Việt đạo dài, nhưng đội thuyền của người Cầu Lập cũng không dám tới chỗ quá xa Nha Thành, nếu đi quá xa sẽ bị chúng ta điều tra được tin tức, thủy sư Đại Ninh ngăn chặn đường về của bọn chúng, bọn chúng cũng ăn không tiêu, cho nên thoạt nhìn như chúng ta bị động, nhưng lại không phải không có cơ hội chuyển thành chủ động."

Thẩm Lãnh cười nói: "Ngươi suy tính nhanh nhẹn như vậy, nếu ở lại bên cạnh đề đốc đại nhân chắc chắn sẽ được trọng dụng."

Đậu Hoài Nam nhún vai: "Không giống nhau, ta ở dưới trướng tướng quân nói lời gì đó, nếu lỡ như nói sai tướng quân chỉ nghĩ ta bất tài, nhưng nếu ảnh hưởng đến toàn cục trận chiến của đề đốc đại nhân, ta lỡ nói sai có thể sẽ bị mất đầu."

Thẩm Lãnh hỏi: "Tiên sinh còn có gì muốn nhắc nhở ta sao?"

"Người muốn giết tướng quân chắc sẽ không dừng tay, theo ta thấy, vùng hải cương này mới là chỗ giết tướng quân tốt nhất, cũng là thời cơ tốt nhất."

"Ta biết."

"Cho nên tướng quân có thể dụ bọn họ ra."

Thẩm Lãnh suy nghĩ xem bản thân làm thế nào để dẫn bọn họ đi ra? Trong thành Thi Ân đã chết một Diêu Đào Chi, nhưng kiếm khách áo trắng chạy trốn ở bên ngoài cửa hí viện Thành Thái ngày đó cũng không thấy lộ diện nữa. Hàn Hoán Chi nói đã ném mục tiêu cho Thạch Nguyên Hùng, đối phương cũng không phải chỉ có một người, chỉ có thể nhìn chằm chằm Thạch Nguyên Hùng không buông, đương nhiên Thạch Nguyên Hùng rất quan trọng, nếu mình và Hàn Hoán Chi không chết thì bọn họ cũng nuốt không trôi cục tức này.

"Chuyện này nói sau, trước tiên phải chuẩn bị xong chuyện quân vụ, viết một bản kế hoạch giao lên cho đề đốc."

"Vâng." Đậu Hoài Nam cười nói: "Vẫn là viết những thứ này nhẹ nhàng hơn."

Thẩm Lãnh thầm nghĩ thật sự là mỗi người mỗi sở thích mà, nếu bảo Thẩm Lãnh hắn cẩn thận nghiêm túc viết ra một bản kế hoạch chi tiết gì đó sẽ khiến hắn đau đầu chết.

Trên bờ biển Nha Thành, Thạch Phá Đang dẫn một kỳ quân lang viên đến, đứng ở trên bãi đá ngầm trông về phía biển xa cảm thấy tâm trạng mình đã rộng mở không ít, chuyện bực bội ở thành Thi Ân trước kia cũng phai nhạt không ít, nhưng chuyện chính là cái gai đâm vào trong lòng gã, nào có dễ dàng bỏ qua như vậy.

"Tướng quân."

Tống Nhất Học là một mưu sĩ gần đây mới đi theo gã, y cảm thấy tướng quân mặt mày cau có nhất định là bởi vì bực bội chuyện trong thành Thi Ân kia, thân là mưu sĩ nếu không thể giúp chủ tướng bày mưu lập kế xả cục tức này đương nhiên là thất trách. Hơn nữa y cũng muốn cố gắng biểu hiện bản thân một chút, y là một trong những lang viên thất kỳ được bổ sung, trong đó còn có một mưu sĩ tên là Trương Bách Hạc, y cũng không muốn vừa bắt đầu đã thua.

"Nếu tướng quân ghét tên Thẩm Lãnh kia, thuộc hạ cũng có kế sách khiến hắn đầu rơi xuống đất."

Ánh mắt của Thạch Phá Đang sáng ngời, quay đầu lại nhìn Tống Nhất Học nói: "Tống tiên sinh có diệu kế gì?"

"Tướng quân có thể tiếp xúc nhiều với Thẩm Lãnh một chút, thăm dò kế hoạch tác chiến của hắn với người Cầu Lập, đến lúc đó chỉ cần nghĩ cách tiết lộ kế hoạch này cho người Cầu Lập, chẳng lẽ Thẩm Lãnh còn có thể không chết sao? Đến lúc này, người là do người Cầu Lập giết, tất nhiên sẽ không tra ra được trên người của tướng quân."

Thạch Phá Đang cười vô cùng sáng lạn: "Ta nhớ ra rồi, Tống tiên sinh vừa đến dưới trướng của ta chưa được vài ngày đúng không?"

"Vâng vâng vâng, quả thật là học sinh trước trận mới đến dưới trướng của tướng quân, là phụng lệnh của đại tướng quân tới đây phụ tá."

"Trước kia cha ta có từng gặp ngươi không?"

"Không... học sinh không có cách nào xin gặp mặt được."

Thạch Phá Đang nhìn về phía biển rộng: "Trong nhà Tống tiên sinh có mấy người?"

"Tính cả gia đinh tôi tớ, trong nhà cũng có hơn mười miệng ăn, vì sao tướng quân hỏi như vậy?"

"Vậy cũng không nhiều lắm, ta chính là đang tính toán xem phải đưa bao nhiêu tiền trợ cấp cho gia đình ngươi mới thích hợp."

Gã lập tức xoay người bóp cổ Tống Nhất Học, một cánh tay nhấc lên, hai chân Tống Nhất Học không ngừng giãy giụa, khổ nỗi tay của Thạch Phá Đang giống như kìm sắt, y căn bản không cách nào thoát ra được, không bao lâu khuôn mặt kia bị nghẹn đến tím tái, mắt thấy hơi thở càng ngày càng ít, lại cố gắng giãy giụa một lúc, hai chân vùng vẫy vài cái, người còn sống sờ sờ lại bị nghẹn chết.

Thạch Phá Đang tiện tay ném thi thể vào biển rộng: "Ta đã hối hận, ngươi là tự trượt chân ngã xuống biển chết đuối, ngay cả tiền trợ cũng không cần đưa cho người nhà của ngươi."

Trương Bách Hạc vốn đứng ở đằng xa nhìn thấy Thạch Phá Đang đang đứng đó một mình, muốn đi qua hiến kế diệt trừ Thẩm Lãnh. Vừa tới chỗ cách đó không xa đã thấy được cảnh tượng này, y sợ tới mức núp sau một tảng đá lớn, lời của Tống Nhất Học y loáng thoáng nghe được một chút. Thật ra y cũng nghĩ giống như vậy, vừa rồi y còn buồn rầu vì mình đã tới muộn, nhưng bây giờ y lại cảm thấy may mắn vì mình đã tới muộn.

Thạch Phá Đang đứng ở trên bãi đá ngầm lầm bầm nói: "Thạch Phá Đang ta là nam nhi, lưu lại đám người các ngươi ở bên cạnh làm vấy bẩn thanh danh ta, cho dù Thẩm Lãnh có chết cũng không thể chết ở trong tay người Cầu Lập được."

Trương Bách Hạc nấp ở sau tảng đá sau khi nghe được câu này y như có điều suy nghĩ, ánh mắt chợt lóe lên.

Bình Luận (0)
Comment