Sóng biển cũng không cuốn trôi thi thể của Tống Nhất Học, nhưng mà Thạch Phá Đang cũng không để ý, nếu gã nói với người khác là Tống Nhất Học vô ý ngã từ bãi đá ngầm lớn xuống biển chết đuối, tất nhiên cũng không có ai dám nghi ngờ gì.
Thạch Phá Đang nghe được tiếng động quay đầu lại nhìn, thấy người trẻ tuổi đang run lẩy bẩy từ sau tảng đá đứng lên. Nhìn người nọ tuổi còn nhỏ hơn mình một chút, từ y phục mặc trên người có thể đoán được chắc hẳn là mưu sĩ trong đội ngũ lang viên của mình, gã đi lên phía trước vài bước mới nhìn rõ mặt của người kia, sau đó Thạch Phá Đang nhếch môi cười.
"Ngươi cũng là đến hiến kế cho ta ?" Thạch Phá Đang hỏi.
Trương Bách Hạc dùng sức lắc đầu: "Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là muốn đến nói cho tướng quân biết, đội ngũ đã đều sắp xếp xong rồi, trước đó thuộc hạ đi Nha Thành liên lạc với quan viên địa phương trực tiếp tiếp viện cho chiến binh lang viên, tiếp tế của thủy sư bên kia cũng đã nhận được..."
Thạch Phá Đang cười: "Ngươi làm không tệ."
Tâm trạng thấp thỏm không yên của Trương Bách Hạc vẫn chưa buông xuống đã nhìn thấy Thạch Phá Đang bước từng bước một đi về phía mình. Y là một người duy nhất ở hiện trường tận mắt nhìn thấy Thạch Phá Đang bóp chết Tống Nhất Học, chỉ cần mình chết đi thì chuyện này sẽ không có người biết, cho nên Trương Bách Hạc vô cùng hối hận, tại sao lại đến đây vào lúc này?
Bản thân mình sóng to gió lớn gì cũng đều đã trải qua, đầu tiên là từ thành Trường An trốn ra, lại từ quận An Dương trốn ra, cuối cùng lại mất mạng trên bãi đá ngầm ở bãi biển của Nha Thành, có đáng làm như vậy không?
Bộp một tiếng, Thạch Phá Đang đặt tay trên vai Trương Bách Hạc, Trương Bách Hạc sợ tới mức run rẩy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
"Sắp xếp công việc rất có trật tự, cũng biết bản thân nên làm gì, ngươi cũng không tệ lắm." Thạch Phá Đang vỗ vai Trương Bách Hạc: "Ta biết ngươi là ai, Trương Bách Hạc, thúc phụ của ngươi làm việc nhiều năm bên cạnh phụ thân ta, trước đây không lâu ông ta còn tự tay viết cho ta một phong thư, ngày đó ngươi đến báo danh ta đã nhớ tên của ngươi, sau này cố gắng ở lại bên cạnh ta làm việc, tất nhiên sẽ có chỗ tốt cho ngươi, lúc nãy ngươi nhìn thấy gì?"
"Thuộc hạ nhìn thấy, Tống tiên sinh không cẩn thận trượt chân ngã xuống, tướng quân đi tới cứu nhưng không thể cứu lên được."
"Ừm, rất tốt."
Sau khi nói xong Thạch Phá Đang rời khỏi bờ biển, Trương Bách Hạc vẫn cứ đứng ở đó lạnh run, cảm giác quần của mình hơi không thoải mái, cúi đầu nhìn xuống thì đã tiểu ướt hơn phân nửa ống quần.
Nhưng y không cảm thấy mình mất mặt, có thể sống sót còn tốt hơn bất cứ thứ gì.
Thúc phụ của y đã nhắc qua không chỉ một lần, đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng chính là một người hỉ nộ vô thường, con trai Thạch Phá Đang của ông ta quả thực chính là Thạch Nguyên Hùng lúc còn trẻ, hơn nữa điểm khởi đầu còn cao hơn phụ thân của gã khi bằng tuổi gã, gã càng thêm không có gì cố kỵ, nhất là trong khu vực nam cương này, cha con Thạch gia nói một không hai là chuyện ai cũng biết, cho nên thúc phụ của y cảnh cáo y phải tuyệt đối cẩn thận.
Nhưng cha con Thạch gia đều có chỗ tốt giống nhau, hai người cực kỳ khẳng khái đối với thủ hạ mà mình đặc biệt coi trọng, cần thưởng cho thủ hạ thì sẽ không thiếu, đừng nói là bạc, nhà ở, nữ nhân cũng sẽ thưởng.
Nhị thúc của Trương Bách Hạc biết rõ Thạch Nguyên Hùng đối đãi với thủ hạ rất tàn khốc nhưng vẫn bằng lòng ở lại, chính là bởi vì câu nói kia: phú quý là từ trong nguy hiểm mà có được.
Thạch Phá Đang đã trở về đại doanh lang viên, Trương Bách Hạc đứng trên bãi đá ngầm ở bờ biển hứng một trận gió xong mới trở về, trở về với bộ dạng quần ướt sũng như vậy bị người khác nhìn thấy rất khó coi. Y đứng ở đó khó tránh khỏi nhìn thấy thi thể bị sóng biển cuốn xô dưới bãi đá ngầm, trong lòng y hết lần này đến lần khác tự nói với mình sau này làm việc, nói chuyện nhất định phải thận trọng, phải thận trọng.
Phản ứng của y vô cùng nhanh, y biết Thạch Phá Đang là một người có tính cách gì cho nên mới phải tạm thời sửa miệng. Từ trước tới nay Thạch Phá Đang chính là một tên thích chiếm tiện nghi không chịu thiệt, lang viên lĩnh một phần tiếp tế tiếp viện từ thủy sư, lại lấy được một phần từ quan phủ địa phương Nha Thành, gã thích món hời nhỏ này.
Thẩm Lãnh dẫn theo quân tiên phong thủy sư đã tuần tra vùng duyên hải nhiều ngày, từ rất xa các ngư dân nhìn thấy chiến kỳ màu đỏ sẫm kia, trong lòng vô cùng vững tin, vốn dĩ đánh bắt xa bờ khó tránh khỏi lo lắng đề phòng, bây giờ trong lòng đã nắm chắc, lúc làm việc cũng không còn cảm thấy quá cực khổ.
Sau khi trời tối thủy sư trở về bến cảng, Thẩm Lãnh từ trên Vạn Quân bước xuống liền nhìn thấy trên cầu tàu có một gã mặc áo trắng đứng ở đó đang làm ra vẻ tiêu sái nhìn ra xa. Đêm hôm khuya khoắt nhìn xa như vậy có thể nhìn thấy được cái mốc khỉ gì...
Hắc Nhãn nhìn Thẩm Lãnh đi tới lập tức mỉm cười: "Ta nghĩ ngươi mỗi ngày đều ra biển mà sao không đen một chút chứ?"
Thẩm Lãnh: "Ta là tướng quân."
"Tướng quân có thể tránh được ánh mặt trời sao?"
"Tướng quân có thể lười biếng trốn ở trong khoang thuyền."
"..."
Hắc Nhãn nói: "Trong kinh thành có tin tức truyền đến."
Thẩm Lãnh hỏi: "Quan trọng không?"
"Không liên quan tới ngươi, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có liên quan." Hắc Nhãn dường như muốn nhìn rõ Thẩm Lãnh thay đổi sắc mặt, rướn lên phía trước: "Mạnh Trường An ở bắc cương bởi vì chiến công lớn lao được đề bạt làm tòng tứ phẩm Ưng Dương tướng quân, huân chức Thượng Khinh Xa đô úy, cao hơn ngươi."
Vẻ mặt Thẩm Lãnh thay đổi, trên mặt giống như nở hoa, cười vui như nhặt được một khối vàng to như khuôn mặt của Hắc Nhãn: "Ha ha ha... tên này được, được, được."
Hắc Nhãn lại rướn lên phía trước: "Ngươi không gì ý khác?"
"Ồ..." Thẩm Lãnh nheo mắt nhìn Hắc Nhãn: "Vẻ mặt này của ngươi."
Hắc Nhãn cười ha hả: "Bệ hạ cũng biết hai ngươi không phục nhau, vì một chức chính ngũ phẩm tướng quân còn đánh cược với nhau, bây giờ Mạnh Trường An đã cao hơn ngươi một bậc, ta không tin ngươi sẽ phục."
"Đương nhiên là không phục rồi." Thẩm Lãnh nói: "Nhưng vui vẻ là thật."
Hắc Nhãn thở dài: "Đời người nếu có được một huynh đệ như vậy là đủ rồi."
Thẩm Lãnh hỏi: "Lẽ nào ngươi không có?"
Hắc Nhãn nhìn lên bầu trời: "Ta và ngươi khác... Huynh đệ của ta nhiều hơn ngươi rất nhiều."
Thẩm Lãnh: "..."
Hắn hỏi Hắc Nhãn: "Ngươi đến tìm ta không phải là vì nói chuyện này cho ta biết đấy chứ?"
"Đương nhiên không phải." Hắc Nhãn dựa vào cây cột trên cầu tàu nói: "Lưu Vân Hội nhận được tin tức, có thể là Mộc Chiêu Đồng cảm thấy chuyện trước kia ở quận An Dương cũng đã trôi qua tương đối, cho nên bắt đầu tìm người trên ám đạo giết ngươi. Chuyện trên ám đạo không có gì có thể giấu giếm được Lưu Vân Hội, nhưng Lưu Vân Hội không phải là toàn bộ của ám đạo, trên thế giới này có người vì tiền mà có thể làm bất ra cứ chuyện gì, đừng nói giết một tướng quân ngũ phẩm, ngẫm lại Diêu Vô Ngấn kia mà xem, năm đó hoàng tử quý phi của Sở quốc y cũng dám giết."
Thẩm Lãnh nói: "Mối hận giết con, nếu Mộc Chiêu Đồng có thể nhịn được mới là lạ."
Hắn nhìn bốn phía, làm động tác rút đao sau lưng, nói: "Còn mấy huynh đệ nhìn bộ dáng lúc nào cũng kiêu căng của ngươi đâu rồi?"
"Lúc nãy ta đã nói với ngươi rồi." Hắc Nhãn cười nói: "Trên ám đạo không có chuyện gì giấu giếm được Lưu Vân Hội, cho nên sau khi nhận được tin tức Đoạn Xá Ly đã đi ngăn chặn."
Trong lòng Thẩm Lãnh cảm thấy ấm áp: "Bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ?"
Hắc Nhãn nói: "Yên tâm là được, ba người bọn họ cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi."
Đúng lúc này ba gã mặc áo trắng từ xa đi về phía bên này, dáng vẻ bước đi đều là kiểu đức hạnh nhìn như đang tỏ ra ta đây rất ghê gớm, ta đây rất lợi hại, ta đây là cao thủ. Khí chất của mấy người ở bên cạnh Hắc Nhãn này quả thực chính là một khuôn đúc ra.
"Nhanh như vậy?" Hắc Nhãn cũng hơi khó tin: "Người tới có vẻ cũng không phải là người có thể lên đài."
Đoạn nhún vai: "Không có gì."
Xá gật đầu: "Sau này ngươi cũng không cần canh cánh chuyện trên ám đạo nữa, nhớ người có lai lịch khác là được rồi."
Vẻ mặt Ly thất vọng hờ hững nói: "Chẳng thú vị gì cả."
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hắc Nhãn cũng hoàn toàn không rõ sao lại thế này.
"Ba người chúng ta mới đi theo hướng bắc chưa được trăm dặm, đông chủ đã lên tiếng, nếu để cho Lưu Vân Hội biết bên trong thủy sư có bất kỳ một người nào bị thế lực ám đạo giết chết, môn phái nào tiếp nhận việc này Lưu Vân Hội sẽ diệt môn phái đó, người nào nhận vụ này, Lưu Vân Hội sẽ diệt tam tộc của y. Sau khi đông chủ tuyên bố, nghe nói ngay cả phiếu hào Dương Thái cũng tháo tấm thẻ nghiệp vụ sát thủ, nói là tạm thời đóng cửa một thời gian, mấy tổ chức sát thủ nhỏ quyết định tuyên bố nghỉ ngơi nửa năm. Giữa đường ta còn gặp mấy người quen, vốn chỉ muốn đến góp vui nhưng kết quả là đều kinh sợ, mấy người kết bạn nói là đi đến Thái Hồ của ở quận An Dương du sơn ngoạn thủy..."
Thẩm Lãnh đứng ở đó nghe vậy sửng sốt.
"Nhưng cứ như vậy không phải đã chứng thực mối quan hệ giữa Lưu Vân Hội và triều đình rồi sao?"
"Ngươi cho là không có chuyện này thì bọn họ không biết sao?"
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi về phía đại doanh, hoàn toàn không kiêng kỵ gì cả.
Mà chính trong đêm này, trong huyện thành Trình Hoạch cách Nha Thành không đến ba trăm dặm, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa một trạch viện lớn. Xe ngựa nhìn có vẻ rất tầm thường không có gì khác lạ, xa phu đánh xe nhìn có vẻ hơi buồn ngủ giống như sắp ngủ gật đến nơi rồi.
Diện tích trước sau của viện này không nhỏ, là của Từ gia - người giàu nhất huyện này. Tuy Từ gia không có nhân vật lớn nào làm quan, nhưng nghe nói bọn họ biết làm ăn buôn bán vì vậy của cải giàu có, vị chủ nhân của Từ gia này thường xuyên tụ tập cùng huyện lệnh, quan viên địa phương, nhân duyên rất tốt.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Từ gia, một người trẻ tuổi mặc trường sam màu trắng sửa sang lại y phục của mình, sau đó kéo một hộp gỗ rất dài rất rộng từ trên xe xuống, hộp gỗ chừng một mét năm, một mét sáu, rộng khoảng hai thước. Y vác hộp gỗ lên vai đi về phía cổng nhà Từ gia, vừa bước tới cửa chợt nghe thấy có người quát lạnh một tiếng: "Cút, bước gần tới một chút nữa sẽ chết."
Người trẻ tuổi mặc áo trắng không nhịn được cười, tiếp tục đi lên phía trước.
Người trẻ tuổi đánh xe kia cũng cười, trong nụ cười mang theo vẻ thương hại, dường như cảm thấy thật đáng thương, đương nhiên không phải cảm thấy đồng bạn của gã đáng thương.
Sau khi người trẻ tuổi mặc áo trắng đến trước cửa liền đứng ở đó khách sáo gõ cửa, từ sau lần trước gã gọi là Hắc Nhãn kia trở về đã khoe khoang là đi đến nhà người khác đánh nhau mà gõ cửa là một chuyện rất có phong cách, y liền không nhịn được muốn thử xem, giống như gõ cửa một cách trắng trợn thật sự rất ghê gớm.
"Nói lại lần nữa, cút xa một chút."
Tiếng nói từ trên tường truyền đến, người trẻ tuổi mặc áo trắng lui về sau vài bước ngẩng đầu lên nhìn thấy hắc y nhân ngồi xổm trên đầu tường kia, y giơ tay lên vẫy: "Xin chào, ta tới lấy hàng."
"Ngươi tới lấy hàng gì?"
"Đầu người."
Người trẻ tuổi mặc áo trắng cực kỳ kiêu ngạo này đương nhiên là Bạch Nha, một trong Hắc Nhãn Bạch Nha của Lưu Vân Hội. Y thình lình giơ chân lên đá văng cửa, then cửa bên trong lớn như vậy lại trực tiếp bị một cước đạp gãy, cửa lớn văng ra hai bên, đụng vào tường kêu rầm rầm.
Bạch Nha vác hộp gỗ thật dài thật to cất bước vào viện, vị Từ lão gia được người đời gọi là thương nhân thành công kia lúc này đã đứng trong sân, bên cạnh ông ta còn có xấp xỉ hai mươi ba mươi người mặc áo màu đen.
"Phiếu hào Dương Thái cũng đã tháo thẻ, ngược lại Phong Văn Đường của các ngươi lại bằng lòng nhận vụ làm ăn này." Bạch Nha chọc hộp gỗ lên mặt đất: "Vàng bạc quả nhiên có thể khiến cho con người trở nên ngu xuẩn, có phải các ngươi cảm thấy Lưu Vân Hội không thò tay đến chỗ này được không? Nhớ kỹ, tay của Lưu Vân Hội rất dài, rất dài."
Sau đó y xoay người đóng cửa viện lại, cảm thấy mình đóng cửa còn phong cách hơn Hắc Nhãn rất nhiều, chỉ là trục cửa lúc nãy đã bị y một cước đạp hỏng, lúc đóng cửa âm thanh vang lên vô cùng chói tai.
Giống như là... vang lên một tiếng "giết".
Sau thời gian một nén nhang, trên người Bạch Nha nhuộm đỏ, y vác hộp gỗ đi ra, tên tiểu tử chờ trên xe ngựa đã ngáy khò khò từ lúc nào, Bạch Nha lên xe gã ta mới tỉnh lại, giật dây cương, xe ngựa chạy về phía huyện nha.
Huyện nha.
Huyện lệnh đại nhân đứng ở đó vẻ mặt vô cùng sợ hãi, ông ta thật sự không ngờ trong giang sơn Đại Ninh này lại có người dám xông vào đại đường của huyện nha, lôi ông ta từ trong chăn ra ngoài, loại chuyện này trước kia nếu có người nói với ông ta, ông ta cũng sẽ không tin.
Bạch Nha từ trên xe ngựa bước xuống đi vào huyện nha, nhìn một đám bộ khoái nha dịch y phục xộc xệch, vẻ mặt kinh sợ đứng ở đó, lại liếc nhìn huyện lệnh đã bị dọa sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch kia.
"Từ gia cần người đi đóng gói mấy chục thi thể, làm phiền người của huyện lệnh đại nhân đi thu dọn, ngoài ra phải quét dọn sân sạch sẽ, mùi máu tươi quá tanh, dù sao người nào cũng bị chặt thành khúc."
Bạch Nha nhìn một người trẻ tuổi mặc cẩm y màu đen đứng bên cạnh nói: "Chuyện giết người là Lưu Vân Hội chúng ta làm, giải quyết tốt hậu quả là chuyện của phủ đình úy các ngươi."
Cổ Lạc ừ một tiếng, tháo thẻ bài thiên bạn xuống ném cho huyện lệnh: "Vụ án này ngươi không cần phải xen vào, nhặt xác là được, hiểu không?"
Huyện lệnh sợ tới mức không nhịn được gật đầu, hai tay cầm thẻ bài đưa trở về: "Hạ quan hiểu, tất cả đều hiểu rõ."