Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 204 - Chương 204: Đốc Chiến

Chương 204: Đốc chiến Chương 204: Đốc chiến

Cảng thuyền Nha Thành.

Mấy chục chiếc thuyền biển của người Cầu Lập thừa dịp quân tiên phong thủy sư của Thẩm Lãnh không ở đây đã nhanh chóng tới gần, trong cảng thuyền vang lên tiếng tù và, nhưng lại không nhìn thấy có thuyền ra nghênh chiến, điều này làm cho khóe miệng Nguyên Thanh Phong lộ ra vài phần ý cười.

Đương nhiên gã ta có thể thăm dò được chủ lực thủy sư hiện giờ ở chỗ nào. Huyện Viễn Thủy Ninh Hồ cách Nha Thành cũng không bao xa, lộ trình chưa tới một ngày, gã ta có thể khống chế quan viên địa phương Nha Thành từ trên xuống dưới, chẳng lẽ huyện Viễn Thủy xa hơn một chút chút lại hoàn toàn không biết gì cả?

Cho nên gã ta biết rõ tướng quân thủy sư trẻ tuổi tên là Thẩm Lãnh kia chẳng qua là đang phô trương thanh thế, sau khi gã ta nhận được tin tức Thẩm Lãnh muốn truyền lại cho mình, chẳng những không có một chút tức giận mà còn chỉ cảm thấy vui vẻ.

Gã ta biết người Ninh nóng lòng khiêu chiến, thậm chí gã ta còn suy đoán ra sách lược của người Ninh, Thẩm Lãnh cố ý đến chọc giận gã ta, sau đó mang quân tiên phong thủy sư quân Ninh quần đấu với mình ở Vọng Hương Tiêu, lấy quân tiên phong làm cái giá để quấn chân mình ở đó, sau đó chủ lực của thủy sư Đại Ninh nhào đến tìm kiếm quyết chiến, muốn quyết định trong một trận chiến, bởi vì người Ninh cũng không tự tin, thủy sư của bọn họ quy mô cũng lớn nhưng căn bản là không có kinh nghiệm hải chiến.

Nguyên Thanh Phong tin tưởng thực lực của Ninh quân ở trên lục địa, đó là uy danh hiển hách có được qua mấy trăm năm chinh chiến. Gã ta cũng tin tưởng ở trên lục địa đội ngũ của mình tuyệt đối không phải đối thủ của Ninh quân, cho dù là trong tình huống số lượng chiếm ưu thế cũng giống nhau.

Nhưng chính là chỗ gã ta tự tin, thủy sư Cầu Lập dưới trướng gã ta chính là chiến binh quân Ninh trên lục địa, ở trên biển lớn, số lượng thủy sư quân Ninh dù nhiều hơn quân của gã ta thì nhất định cũng sẽ thua.

Thật ra Nguyên Thanh Phong rất bội phục chủ soái của thủy sư quân Ninh có thể chế định ra kế hoạch tác chiến như vậy, hy sinh hơn mười chiếc chiến thuyền quân tiên phong làm mồi nhử để thúc đẩy quyết chiến, đây là phương thức người Ninh nắm phần thắng lớn nhất, nhưng nếu đã nhìn thấu thì làm sao gã ta có thể để cho người Ninh thực hiện được?

Ngay từ đầu gã ta đã không có ý định đánh nhau với tiên phong quân Ninh chỉ có mười con thuyền kia, phái ra ngoài hai mươi con thuyền là có thể đánh quân tiên phong người Ninh, thậm chí là tiêu diệt, mục tiêu của gã ta là lên bờ, quét sạch Nha Thành đúng lúc chủ lực người Ninh đến, như vậy thì sĩ khí của người Ninh cũng sẽ bị đả kích tan nát.

Nguyên Thanh Phong chỉ không ngờ được đội ngũ của Thẩm Lãnh chẳng những không bị diệt toàn bộ, ngược lại làm cho thủ hạ của gã ta chật vật trốn chạy.

Nhưng gã ta cũng không quan tâm, thậm chí ngay cả kế hoạch tác chiến tiếp theo gã ta cũng đã chuẩn bị rất thỏa đáng. Sau khi gã ta càn quét Nha Thành, chủ soái quân Ninh đang nổi giận nhất định sẽ truy kích gã ta, ở trên biển lớn gã ta còn mai phục hơn phân nửa chiến thuyền thủy sư của mình, chỉ cần chủ lực thủy sư quân Ninh đuổi đến đây là gã ta nắm chắc làm cho thủy sư người Ninh bị diệt toàn quân ở chỗ sâu trong biển rộng.

Kỳ hạm của Nguyên Thanh Phong tên là Long Nha, là một chiến hạm loại lớn dài đến trăm mét, ngoài ra còn có gần trăm chiếc chiến thuyền cũng áp sát cảng thuyền Nha Thành, chỉ cần lên bờ, gã ta có thể tàn sát một lượt Nha Thành trong vòng nửa ngày, mà chủ lực thủy sư quân Ninh ít nhất cần gần một ngày mới có thể từ huyện Viễn Thủy Ninh Hồ chạy đến. Gã ta sẽ chờ, chờ sau khi chủ lực thủy sư quân Ninh tới thì mình lại đi, để cho quân Ninh truy kích mình đến tận chỗ sâu trong biển rộng.

"Cập bờ đi lên!"

Nguyên Thanh Phong ra lệnh một tiếng, hơn mười chiếc chiến thuyền tiến vào trong cảng thuyền, cung tiễn thủ mặc kệ có người hay không đầu tiên cũng càn quét một trận trước đã, thuyền chở binh lính ở phía sau bắt đầu tiến vào từng chiếc từng chiếc. Mỗi một chiếc thuyền chở binh lính có thể chuyên chở mấy trăm tên lính, sau khi cập bờ bắt đầu bắt đầu nhanh chóng lên bờ, nhìn từ đằng xa giống như vô số con kiến hội tụ lại hình thành dòng nước lũ đổ ào về phía Nha Thành.

"Nói với các binh sĩ đừng đi cướp bóc quá mức, mục tiêu của chúng ta là toàn diệt thủy sư người Ninh, công phá huyện thành trong vòng một canh giờ, tàn sát hết người trong huyện thành, đốt cháy phủ khố, sau đó lập tức rút ra ngoài, ta chỉ cho các ngươi thời gian hai canh giờ, nếu vượt quá thời gian này thuyền của ta sẽ rời bờ."

"Tuân mệnh tướng quân!"

Không cần bao lâu, ít nhất mấy ngàn tên binh lính Cầu Lập đã xông lên bờ sau đó men theo đại lộ tới gần huyện thành Nha Thành. Đứng trên tường thành của huyện thành là có thể nhìn thấy cảng thuyền, khoảng cách cũng không quá xa, thời gian không quá hai nén nhang là mấy ngàn người có thể đến bên ngoài huyện thành, mà đội ngũ ở phía sau vẫn đang liên tục không ngừng lên bờ. Lần này Nguyên Thanh Phong đã mang đến ít nhất hai vạn binh lính, đây vẫn chỉ là số lượng ở trong thuyền chở binh mà thôi.

Bên phía Nha Thành cũng vang lên tiếng tù và, sương binh bắt đầu đi lên tường thành, trọng nỗ và xe bắn đá loại nhẹ lắp đặt trên tường thành cũng đã điều chỉnh vị trí phương hướng, nhưng mà người Cầu Lập cũng không để sức chiến đấu của những sương binh này vào mắt. Tuy rằng những người đó đã đổi một bộ giáp da hiện giờ xem như là sương binh của Đại Ninh nhưng trước đây vốn là quân đội của Lâm Việt, sức chiến đấu cũng không cường hãn, người Cầu Lập đã đánh nhau với người Lâm Việt rất nhiều lần, chưa từng thất bại lần nào.

"Đại tướng quân có lệnh, trong vòng nửa canh giờ nếu tướng quân lãnh binh không thể công phá Nha Thành, quyết trảm không tha!"

Binh lính truyền lệnh truyền đạt mệnh lệnh của Nguyên Thanh Phong cho tướng quân Lý Sinh Hải ở phía trước dẫn mấy ngàn binh lính chuẩn bị công thành. Họ Nguyên mặc dù là họ lớn ở Cầu Lập, nhưng họ Nguyên chưa chắc đã là hậu duệ của những người năm đó từ trung nguyên thoát ly đến bên này, nhưng họ Lý là nhất định đúng.

Lý Sinh Hải nói: "Ngươi đi nói với đại tướng quân, nửa canh giờ nếu ta không công phá được Nha Thành, tự ta sẽ cắt đầu."

Lính liên lạc trở về phục mệnh, Lý Sinh Hải lập tức rút đao chỉ về phía trước: "Giết!"

Mấy ngàn binh lính Cầu Lập bắt đầu điên cuồng áp sát về phía trước, bọn họ có chuẩn bị mà đến mang theo khí giới công thành. Huyện nhỏ như Nha Thành tuy rằng đã tính là biên thành nhưng tường thành cũng không quá cao. Biên thành của người Lâm Việt kiến tạo và biên thành của Đại Ninh kiến tạo hoàn toàn không thể so sánh, chỉ cần bắc thang lên trên tường thành là người Cầu Lập có thể leo lên.

Giống như đàn kiến chuyển nhà, đầu tiên là cung tiễn thủ của bọn họ áp chế cường liệt một trận muốn đánh quân canh giữ xuống sau đó chuyển thang tới gần, nhưng không ngờ lần này sương binh của Nha Thành lại cực dũng mãnh, biểu hiện so với trước đây khác nhau rất lớn, chẳng những không lùi bước, hơn nữa cung tiễn dường như cũng chuẩn xác hơn trước kia vài phần.

Lần xung phong đầu tiên vốn tưởng rằng có thể xông lên tường thành, kết quả là ít nhất 200-300 người bị bắn ngã bên dưới tường thành, mấy cái thang bắc lên nhưng cũng chưa một người nào có thể đi lên, trọng nỗ trên tường thành nhắm vào người vác thang mà bắn, xe ném đá đã mất đi tác dụng khi người Cầu Lập đến gần, tuy nhiên có thể tiến hành áp chế đối với người Cầu Lậ ở phía sau.

"Đi lên, mẹ nó đi lên hết cho ta!"

Lý Sinh Hải nổi giận, đích thân ra trận.

Lần công kích thứ hai hung hãn hơn, người Cầu Lập bất chấp tên bắn bắc thang lên bắt đầu leo lên, đại bộ phận mọi người đang leo đến một nửa liền rớt xuống, hoặc là bị mũi tên lông vũ bắn rơi xuống, hoặc là bị binh lính giữ thành dùng móc câu thật dài đâm xuống.

Trên tường thành đều là máu, ở dưới góc tường thi thể bắt đầu chồng chất, từ phủ một lớp đến chồng chất cao hơn một mét chỉ trong khoảng thời gian một nén nhang.

Những sương binh gầy yếu này phản kháng hung hãn không sợ chết như thế làm cho Lý Sinh Hải rất phẫn nộ và cũng rất nghi hoặc. Trước kia người Cầu Lập đã đánh nhau người Lâm Việt, những người Lâm Việt kia ngay cả dũng khí một trận chiến cũng không có, phần lớn những lúc đều là quay đầu bỏ chạy, hôm nay đây là thế nào?

Những năm nay huyện thành ở hải cương Lâm Việt bị người Cầu Lập tàn sát cũng không dừng lại ở một chỗ, đâu có từng gặp được phải sự chống cự như thế.

Trên tường thành, Thạch Phá Đang lấy một cái ghế ra ngồi ở đó, lại còn pha một bình trà, sắc mặt thoải mái.

Ở phía sau gã, mấy chục tên thân binh cầm đao đứng thẳng, như hổ rình mồi.

Ngoài bọn họ ra, có chừng mấy trăm tên đội đốc chiến chiến binh lang viên đi qua lại trên tường thành tuần tra, nếu những sương binh này có ai dám lâm trận bỏ chạy là lập tức chém giết.

"Tướng quân... Tướng quân, thật sự không trụ được rồi." Huyện thừa Nha Thành Chu Huy vẻ mặt hoảng sợ chạy tới: "Người Cầu Lập tấn công quá mạnh, tướng quân, chúng ta bỏ thành đi, chúng ta đã tận lực rồi."

Thạch Phá Đang bưng chén trà nhấp một ngụm, đặt chén trà xuống rồi chỉ chỉ vào Chu Huy nhưng không nói một lời, thủ hạ đội chính thân binh Thạch Cảm nhe răng cười rút đao qua, một đao chém huyện thừa ngã lăn trên mặt đất, hắn ta giẫm chân lau lau vết máu trên hoành đao của mình lên y phục của huyện thừa, thu đao vào vỏ đi trở về đứng bên cạnh Thạch Phá Đang.

"Được rồi, bây giờ có thể đổi người khác đến báo cáo cho ta." Gã nhìn nhìn tên huyện thừa tiểu lại đi theo Chu Huy đến đây: "Ngươi đi, ngươi tạm thay quyền huyện thừa Nha Thành, đi đốc chiến."

Người nọ sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống bụp một tiếng: "Tướng quân, tiểu nhân đâu biết lãnh binh tác chiến, cầu tướng quân tha cho ta đi, ta còn có một nhà già trẻ phải nuôi, trước kia đâu có đánh với người Cầu Lập như vậy, đều là người Cầu Lập đến thì chúng ta liền nhường huyện thành cho bọn họ là được, người Cầu Lập đi rồi chúng ta lại đến, dù sao bọn họ cũng không dám thật sự chiếm cứ huyện thành mà không đi, hà tất liều mạng như vậy."

"Ồ, như vậy à."

Thạch Phá Đang chỉ chỉ vào gã ta, Thạch Cảm vừa mới thu đao về, liếc mắt nhìn tiểu lại kia một cái, rút đao, một đao chém rơi đầu gã ta.

Thạch Phá Đang vừa uống trà vừa khoát tay: "Đổi người khác."

Huyện thừa đã chết, tiểu lại kia đã chết, mấy người còn lại đứng đó nhìn nhau.

Thạch Phá Đang chỉ bừa vào một người trong số đó: "Ngươi đi."

Người nọ run rẩy xoay người hai chân run rẩy đi lên phía trước, vừa đi trong ống quần liền có chất lỏng rỏ xuống tạch tạch.

Ở vị trí cách chỗ Thạch Phá Đang hơn ba mươi mét mấy cuối cùng người Cầu Lập cũng trèo thang lên đến nơi, một đám sương binh sợ đến mức gào khóc la hét bỏ chạy, rõ ràng chỉ có dăm ba người trèo lên mà thôi, mười mấy sương binh ngay cả đánh cũng không dám đánh đã kinh sợ rồi, bộ dạng giống như là chó cảnh nhìn thấy hổ, sợ tới mức cụp cả đuôi.

Thạch Phá Đang mất kiên nhẫn chỉ chỉ sang phía bên kia, chiến binh lang viên đốc chiến phân ra một đội năm người, luân phiên đi lên phía trước, hai người phía trước bắn liên nỏ rồi quay về, hai người khác chuyển lên phía trước bắn liên nỏ, một lát sau đã bắn 3-5 tên người Cầu Lập thả mình rơi xuống đất, người leo lên sau còn chưa đứng vững đã bị một mũi tên bắn trúng hốc mắt ngã xuống.

Chiến binh lang viên qua dùng móc câu đẩy ngã thang, sau đó xoay người rút đao, chém mười mấy tên sương binh lâm trận bỏ chạy kia ngã rạp giống như chém dưa thái rau, một đao một người, hạ thủ không lưu tình.

"Tên kia, ngươi dẫn người qua trông coi chỗ kia, còn có người Cầu Lập bò lên nữa ta sẽ chém ngươi."

Thạch Phá Đang chỉ chỉ vào tên tiểu lại còn chưa đi xa kia, kẻ kia sợ đến mức lập tức khuỵu xuống đó.

"Khiêng hắn đi."

"Vâng!"

Mấy chiến binh lang viên qua kẹp tên tiểu lại kia đưa lên tường thành, một đám sương binh bị chiến binh lang viên xua đuổi một lần nữa cầm lấy cung tiễn phản kích. Thạch Phá Đang nhìn những kẻ bị sợ đến mềm nhũn người kia không nhịn được thở dài một tiếng, thầm nghĩ mẹ nó chứ đều là nam nhi bảy thước, tại sao lại kém xa người của mình như vậy, làm gã tức giận đến mức muốn cắt đầu tất cả những tên khốn khiếp này, tốt nhất là chém hết cả nhà.

"Xem thử đã dẫn dụ được bao nhiêu rồi?"

Thạch Phá Đang tính toán thời gian một chút ngẩng đầu hỏi một câu, thân binh đang ở cửa quan sát trên tường thành trả lời: "Ước chừng có hơn vạn người đã vào."

"Kha khá rồi."

Thạch Phá Đang đứng lên vận động người một chút, giơ tay ra, thân binh lập tức đưa thiên lý nhãn qua. Gã cầm thiên lý nhãn đi lên tường thành nhìn ra xa, hai tên thân binh giơ tấm chắn lên che cho gã, Thạch Phá Đang trừng mắt một cái, hai tên thân binh kia đành phải lui về, ngay lúc này một mũi tên lông vũ bay tới, Thạch Phá Đang tay trái giơ thiên lý nhãn, tay phải túm lấy mũi tên bộp một tiếng, tùy tay ném xuống dưới thành.

"Thổi tù và, để kẻ người Lâm Việt mềm như cua bấy này nhìn xem lang viên ta là đánh trận như thế nào."

Gã ra lệnh một tiếng, tiếng tù và vang lên tu tu.

Bình Luận (0)
Comment