Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 203 - Chương 203: Thắng Thảm Không Tính Là Thắng

Chương 203: Thắng thảm không tính là thắng Chương 203: Thắng thảm không tính là thắng

"Bọn chúng sợ rồi!"

Tướng quân thủy sư Cầu Lập quốc Nguyên Xương Thịnh nhìn thấy binh sĩ trên chiến thuyền người Ninh đã lui về phía sau lập tức hưng phấn lên: "Đi lên, lên hết cho ta, mang con thuyền này về cho ta, người trên thuyền một tên cũng không để lại!"

Hắn ta ngậm trường đao trong miệng nhanh chóng leo lên Vạn Quân, hắn ta phát hiện binh lính thủy sư người Ninh dường như có sợ hãi bởi vì lần đầu tiên giao chiến, vậy mà lại từ bỏ thủ hộ hai bên chiến thuyền, như vậy nên người Cầu Lập có thể nhanh chóng lên thuyền.

"Giết!"

Ngay trong khoảnh khắc Nguyên Xương Thịnh la hét lên thuyền thì lại ngây người, đối diện không phải là bại binh chật vật thê thảm mà là chiến binh đã bày trận chờ đợi!

Khi Thẩm Lãnh ra lệnh một tiếng, chiến binh thủy sư bắt đầu phản kích, liên nỏ bắn trúng người Cầu Lập lên thuyền từng người từng người một ngã xuống, người ở phía sau nghe thấy tiếng kêu nhưng lại không nhìn thấy tình hình bên trên, vẫn đang không ngừng leo lên, người Cầu Lập giống như bị bỏ vào một cái bẫy, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Trên mặt biển chòng chành lắc lư binh sĩ thủy sư quả thật không có cách nào đánh đồng với người Cầu Lập, tối thiểu vẫn phải trải qua huấn luyện lâu hơn mới được, nhưng một khi là cận chiến, chiến binh đã từng sợ ai?

Đây là chiến lược Thẩm Lãnh đã định sẵn ngay từ đầu, bắn nhau với người Cầu Lập căn bản là không có ưu thế. Bọn họ thích ứng với biển rộng hơn, thích ứng với chiến thuyền hơn, phần thắng duy nhất chính là để cho bọn họ đi lên, để cho bọn họ tưởng là mình sắp thành công, sau đó một kích trí mạng.

Một tên người Cầu Lập vừa mới bò lên, keng một tiếng đã dọa hắn ta suýt nữa rơi trở lại, một mũi tên nỏ không biết từ chỗ nào bắn nhanh tới đập ngay lên đao của hắn ta, tóe ra một chuỗi đốm lửa, hắn ta lấy đao từ miệng xuống nhìn nhìn, trên mặt đao có một vết xước.

Binh lính Cầu Lập thầm thấy may mắn, nếu mình không may mắn thì một mũi tên này đã có thể đưa mình vào chỗ sâu trong biển rộng rồi.

Phập, phập phập phập...

Hắn ta chỉ mới thấy may mắn chốc lát mà thôi, ba bốn mũi tên nỏ đã bắn vào ngực hắn ta, còn có hai mũi tên ở trên bụng hắn ta. Bị sức mạnh của tên nỏ đẩy lui về phía sau liền hai bước, người Cầu Lập cúi đầu nhìn nhìn bản thân, phần lớn những mũi tên nỏ kia có một nửa ghim vào trong thân thể của mình.

"Người Ninh chết tiệt..."

Trong miệng hắn ta trào ra một ngụm máu, người ngã sấp về phía trước, lúc gục xuống nửa mũi tên vốn còn ở bên ngoài thân thể bị đụng vào trong, có hai mũi tên còn đâm ra từ vị trí sau lưng.

"Chết!"

Trần Nhiễm nhào tới một đao chém toác sọ người Cầu Lập ở trước mặt, lại một cước đạp đối phương xuống dưới thuyền, bỗng nhiên sau lưng mát lạnh, ngay sau đó liền nhói đau, cũng không quay đầu lại, Trần Nhiễm một đao quét ngang ra sau bức lui kẻ địch.

Nguyên Xương Thịnh bổ một đao vào lưng Trần Nhiễm, chém ra một vết thương dài hơn một thước, bì giáp bị rách, huyết nhục lẫn lộn , trong nháy mắt mảng y phục sau lưng đã bị máu thấm đẫm.

Trần Nhiễm lui về sau một bước nhưng trong lòng sớm đã không còn sợ hãi, gã cắn răng giơ hoành đao lên bổ xuống từng đao từng đao một, liên tục ba bốn đao ép Nguyên Xương Thịnh lui hai bước, nhưng gã bị thương sức lực càng ngày càng ít, lúc một đao cuối cùng bổ xuống lại bị Nguyên Xương Thịnh đón đỡ đánh rơi đao.

"Chó Ninh, chịu chết!"

Nguyên Xương Thịnh đạp một cước vào bụng Trần Nhiễm. Trong khoảnh khắc cái chân kia đã sắp dính lên bụng Trần Nhiễm, tay trái của Thẩm Lãnh từ bên cạnh vươn tới lập tức nắm lấy mắt cá chân, ngay sau đó hắc tuyến đao cầm trong tay phải hạ xuống, phập một tiếng, cái chân này bị Thẩm Lãnh một đao chặt đứt từ chỗ đầu gối, máu ở chỗ vết cắt phun ra như suối.

Thẩm Lãnh ném nửa cái chân trong tay ra đập lên mặt Nguyên Xương Thịnh, Nguyên Xương Thịnh lắc lư đứng không vững. Thẩm Lãnh tiến lên một đao đâm vào bụng dưới của Nguyên Xương Thịnh, tay phải đẩy lên phía trước, toàn bộ lưỡi đao đi vào trong thân thể kẻ địch, Thẩm Lãnh xoay người nửa vòng ra phía sau Nguyên Xương Thịnh, nắm lấy sống dao kéo về sau một cái... Đao liền kéo từ bụng Nguyên Xương Thịnh xuyên qua sau lưng ra ngoài, xương cột sống bị đao cắt đứt lật sang hai bên, trên xương màu trắng có bám thớ thịt và máu sền sệt.

Thẩm Lãnh lôi hắc tuyến đao ra chuyển chuôi đao trở lại lòng bàn tay, sau khi nắm chặt thân đao hạ xuống chém vào vai Nguyên Xương Thịnh, hắn một tay cầm đao ép xuống, Nguyên Xương Thịnh không kiên trì nổi lập tức quỳ xuống, nhưng bị thiếu hơn nửa cái chân nên quỳ cũng quỳ không xong, người ngã sấp về phía trước, mặt đập thật mạnh xuống sàn thuyền.

Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh đâm xuống, mũi đao đâm ở phía trước cổ Nguyên Xương Thịnh, lưỡi dao kề cổ, sau đó Thẩm Lãnh đá một cước vào sống đao, đao vạch lên sàn thuyền phát ra một tiếng vang chói tai, một đường máu từ chỗ vết cắt phụt ra ngoài, đầu của Nguyên Xương Thịnh lăn lộc cộc lộc cộc sang một bên.

Thẩm Lãnh xé một mảnh y phục trên người Nguyên Xương Thịnh xuống buộc vết thương cho Trần Nhiễm: "Ngươi xuống phía sau trước nghỉ một lát."

Sau khi nói xong người đã giết đến một bên khác, chiến binh thủy sư bị hai người Cầu Lập áp chế nhìn thấy tướng quân chạy đến chỗ mình lập tức kích động hẳn lên, hắn ta mắt thấy thanh hắc tuyến đao giống như ma đao kia quét ngang đến đưa hai cái đầu người bay lên giữa không trung, máu trong cổ tràn ra ồ ạt, bắn ra một mảng huyết vụ.

Một tên người Cầu Lập xông về phía Thẩm Lãnh, kêu gào một đao đâm vào ngực Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh né tránh sau đó tay trái túm được cổ của tên binh lính Cầu Lập kia ấn xuống, một tiếng đùng vang lên đầu của binh lính Cầu Lập đập lên mạn thuyền, lập tức da đầu đều nổ tung, Thẩm Lãnh huých đầu gối lên chính giữa cổ tên binh lính Cầu Lập, một tiếng trầm đục vang lên và cổ trực tiếp bị đập gẫy.

Thẩm Lãnh liếc nhìn chiến thuyền của người Cầu Lập tựa sát vào Vạn Quân, người bên kia số lượng đã không còn nhiều lắm, hắn huýt sáo một tiếng, sau đó từ trên Vạn Quân nhảy xuống thuyền của người Cầu Lập.

6-7 tên binh lính Cầu Lập thấy có người lại dám qua đây, cầm đao xông lại phía Thẩm Lãnh, đúng lúc này một cái bóng đen khổng lồ từ trên Vạn Quân nhảy xuống, hai cái móng vuốt lớn kia đập vào lồng ngực một tên binh lính Cầu Lập trực tiếp ấn người xuống, hắc cẩu chồm xuống há to mồm cắn cổ, ngậm lấy người kia hung ác lắc trái lắc phải mấy cái, thân thể người nọ lập tức mềm nhũn.

Một người một chó giết đến tận thuyền địch.

Trần Nhiễm tất nhiên sẽ không đi nghỉ ngơi, trên Vạn Quân còn có rất nhiều người Cầu Lập, các huynh đệ của mình còn đang chém giết thì làm sao gã có thể đi nghỉ ngơi. Nhìn thấy một đồng bào bị mấy người Cầu Lập bức lui liên tiếp về phía sau, Trần Nhiễm hô một tiếng "ta đệch tổ tông nhà ngươi" rồi lại xông lên chém giết.

Đao nào cũng dính máu.

Trên chiến thuyền đã giết thành một mảng, nhưng sự phối hợp của chiến binh thủy sư hiển nhiên càng cường đại hơn, đội năm người vận chuyển cho dù là mười mấy hai mươi người Cầu Lập tấn công mạnh mẽ cũng vẫn có thể thủ được, đối mặt với kẻ thù có số lượng ngang nhau thì quả thực chính là nghiền áp giết chóc. Nhưng đây chung quy cũng không phải lục địa, sự phối hợp của chiến binh thủy sư cũng phải giảm bớt đi nhiều.

"Loạn non sông ta, đáng chết!"

Trên một con thuyền con, tướng quân Vương Căn Đống một cước đạp binh lính Cầu Lập đối diện bật ngửa, đao chặt xuống chém đứt cổ lại chém lên sàn thuyền phát ra một tiếng bịch. Gã một cước đá bay đầu lâu ra ngoài, một tay cầm thuẫn một tay cầm đao dẫn theo thân binh giết vào trong đám binh lính người Cầu Lập.

Trên mỗi một con thuyền đều đang chém giết, yêu cầu của Thẩm Lãnh đ chính là để cho người Cầu Lập tự đáng lên trên thuyền của thủy sư, đây cũng là tìm đường sống trong cõi chết.

Các binh sĩ của thủy sư có một cảm giác ưu việt trời sinh, mỗi một người trong số bọn họ đều không cảm thấy người Cầu Lập thật sự đáng sợ cỡ nào. Sự kiêu ngạo chiến binh Đại Ninh vô địch thiên hạ như vậy sẽ khiến bọn họ quá mức xem nhẹ kẻ địch, cho nên tiếp xúc trực diện như vậy xem thử người Cầu Lập kia hung ác cũng có thể khiến cho tất cả bọn họ đều nhìn thẳng vào sự thật.

Một tên binh lính thủy sư bị chém đứt cánh tay, cánh tay phải cầm đao kia bay lên giữa không trung, chỗ vết cắt còn đang phun ra máu, sắc mặt hắn ta trắng bệch liên tiếp lui về phía sau, mà người Cầu Lập ở trước mặt lại hiển nhiên sẽ không cho hắn ta đường sống.

Bộp một tiếng, Vương Căn Đống lập tức túm lấy cổ thủ hạ của mình quăng hắn ta sang một bên, nhưng lúc này đao của người Cầu Lập cũng đã tới, quá nhanh, quá hung ác. Vương Căn Đống nhìn đao kia rơi xuống chỉ kịp né sang một bên, đao lập tức chém thật mạnh lên vai gã, hơn phân nửa thân đao rộng như vậy đã nằm trong vai gã.

"Chiến binh Đại Ninh!"

Vương Căn Đống nhấc tay trái lên nắm lấy thanh đao trên vai mình, hắc tuyến đao bên tay phải chém rơi đầu của đối phương, gã cầm hắc tuyến đao chỉ về phía trước: "Chiến binh Đại Ninh!"

"Tiến lên!"

"Tiến lên!"

Các binh sĩ hô hào xông về phía trước, không gian sinh tồn của người Cầu Lập ở trên thuyền bị áp bức càng ngày càng nhỏ, thi thể ngã xuống trên mặt đất bị giẫm lên càng thêm tàn khuyết, mà người sống còn phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn người chết.

Một tên binh lính Cầu Lập sau khi nhìn thấy vẻ dữ tợn trên mặt chiến binh Đại Ninh đã hoàn toàn sợ hãi, xoay người trực tiếp nhảy từ trên chiến thuyền xuống, dù cho phía dưới là biển sâu thì hắn ta cũng không bằng lòng ở trên chiến thuyền của người Ninh thêm một lát nữa. Ngay sau người đầu tiên nhảy xuống, những người còn lại cũng bắt đầu nhảy thuyền chạy trốn.

"Giết sang đối diện!"

"Giết!"

Binh lính thủy sư bắt đầu phản kích, từ trên thuyền của mình giết sang chiến thuyền của người Cầu Lập, bọn họ ai nấy đều đã giết đỏ cả mắt rồi, như hổ xuống núi.

Trần Nhiễm khó nhọc giơ tay lên lau máu và mồ hôi che mắt mình, người Cầu Lập trên Vạn Quân đã bị giết tuyệt, khắp nơi đều là thi thể, sàn tàu đều bị máu rửa qua một lượt, không có một người bị bắt, bởi vì các chiến binh không có ý định mang người sống về.

Gã nhìn trái phải đều không nhìn thấy Thẩm Lãnh trong lòng thoáng kinh ngạc, vội vàng hỏi, có người chỉ vào chiến thuyền của người Cầu Lập ở phía đối diện: "Tướng quân ở bên kia!"

Trần Nhiễm lao đến mạn thuyền nhìn qua, đối diện 4-5 tên người Cầu Lập đã bị Thẩm Lãnh dồn đến đuôi thuyền, một tên người Cầu Lập xông lên bị Thẩm Lãnh một đao chém rớt đầu, người thứ hai bị hắc cẩu một nhát cắn cổ, quăng trái quăng phải đã tắt thở.

Mấy người còn lại đột nhiên quỳ xuống hai tay nâng đao lên ý bảo mình đầu hàng, Thẩm Lãnh đi đến đứng trước mặt mấy người kia, thò tay ra cầm trường đao của một tên người Cầu Lập trong số đó nhìn nhìn: "Đao của ngươi không muốn cho ngươi quỳ xuống."

Sau đó dùng đao của người Cầu Lập chém rớt đầu của người Cầu Lập.

"Chúng ta đã đầu hàng rồi!" Một tên người Cầu Lập gào thét.

"Tác chiến với người Ninh, các ngươi đầu hàng hay không đầu hàng, người Ninh định đoạt."

Lại một đao, lại một người.

Hai người cuối cùng nhìn nhau sau đó đứng lên muốn liều mạng, nhưng Thẩm Lãnh đâu có cho bọn họ cơ hội phản kháng, hai cái đầu người lại bay ra ngoài, thi thể không đầu ngã xuống sàn thuyền, máu trong cổ phun trào ra vô tình cọ rửa sàn thuyền.

Thẩm Lãnh quay lại liếc nhìn, trên con thuyền này của người Cầu Lập trừ hắn ra thì đã không còn một người sống nào. Lúc giết đến trong thuyền này còn có chừng 20-30 binh lính người Cầu Lập ở lại thủ giữ, từ đầu thuyền giết đến đuôi thuyền, tất cả 20-30 người này đều đã thành thi thể không đầu.

Hai chiếc chiến thuyền của người Cầu Lập áp sát Vạn Quân đã bị quét sạch hoàn toàn trong một lần, toàn bộ gần ba trăm người Cầu Lập bị đánh chết, nhưng bên Thẩm Lãnh bọn họ chiến thắng cũng không thoải mái, ít nhất một trăm hai mươi chiến binh thủy sư chiến tử, trên thuyền khác tổn thất cũng thảm trọng như vậy. Trận chiến đầu tiên cùng người Cầu Lập chấm dứt với việc người Cầu Lập vứt bỏ 7-8 chiếc chiến thuyền bỏ chạy, tính ra người Cầu Lập có gần 800 người chết trận, bên thủy sư Đại Ninh tổn thất gần bốn trăm người, cho nên đây có lẽ không tính là một trận thắng lợi.

"Cờ!"

Thẩm Lãnh đứng trên chiếc chiến thuyền lớn nhất của người Cầu Lập hô một tiếng, một cột chiến kỳ màu đỏ sẫm bay tới được hắn một tay tiếp được.

"Đều nhớ kỹ, trận chiến hôm nay là sự bắt đầu của chúng ta, sự bắt đầu này cũng không chói lọi, vĩnh viễn nhớ!"

Thẩm Lãnh cầm chiến kỳ Đại Ninh hung hăng cắm xuống, bịch một tiếng, chọc thủng một lỗ trên sàn huyền, cột cờ đứng ở đó, chiến kỳ màu đỏ sẫm đón gió tung bay.

"Đại Ninh!"

Thẩm Lãnh giơ đao.

Các chiến sĩ cả người thấm đẫm máu cũng giơ đao: "Muôn đời!"

Bình Luận (0)
Comment