Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 202 - Chương 202: Gặp Nhau Là Giết

Chương 202: Gặp nhau là giết Chương 202: Gặp nhau là giết

Khi một người chờ đợi chuyện gì đó đừng tới và tới nhanh thì dường như độ dài của đêm sẽ trở nên khác nhau rất lớn, Thẩm Lãnh cảm giác mình đã ngủ một hồi lâu, khi tỉnh dậy bầu trời bên ngoài vẫn tối đen. Hắn vươn người một cái rồi rời khỏi giường, theo thói quen tiến hành tập luyện buổi sáng, qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng gián đoạn, bất kể mưa gió, bất kể đông hạ.

Nửa canh giờ sau bầu trời mới sáng lên, Thẩm Lãnh mang theo Trần Nhiễm bọn họ ra khỏi thành trở về cảng thuyền Nha Thành, tắm rửa thay y phục mặc giáp trụ, áp giải một tên thám báo người Cầu Lập trong số đó lên chiến thuyền, hạm đội rời khỏi cảng thuyền hướng tới Vọng Hương Tiêu cách Nha Thành trăm dặm về hướng nam.

Hơn mười chiếc chiến thuyền lớn cũng là ùn ùn rẽ biển mà đi, Trần Nhiễm đứng ở bên cạnh Thẩm Lãnh hít sâu một hơi lầm bầm: "Lúc mới đến ta nghe dân bản xứ nói đừng cẩn thận ngửi mùi trong gió biển, bởi vì trong đó đều là mùi tanh tưởi."

Thẩm Lãnh không nói một lời, chỉ nắm chặt hắc tuyến đao đeo bên hông.

Đối với ngư dân mà nói, thật ra rời bến ba mươi dặm cũng đã là nguy hiểm tứ, bọn họ thành thạo kỹ năng bơi lội đến mấy thì cũng không chế phục được biển rộng, thuyền của bọn họ lớn nhất cũng chỉ mười mấy mét, không chịu được sóng gió, không chịu được hiểm họa, nhưng mà để có thể đánh bắt được nhiều cá hơn, rất nhiều người đều sẽ mạo hiểm đi ra xa hơn. Đây cũng là đòi hỏi từ biển rộng, từ ý nghĩa nào đó mà nói đây là tham lam, mà biển rộng luôn sẽ lựa chọn kẻ tham lam mà cắn nuốt.

Vọng Hương Tiêu là một khối đá ngầm khổng lồ hoàn chỉnh, phần lộ ra khỏi mặt biển dài khoảng trăm mét, rộng 60-70 mét, chỗ cao nhất có thể đến ba mươi mấy mét, cho nên lần đầu tiên các ngư dân nhìn thấy Vọng Hương Tiêu đều rất kinh ngạc nói một khối đá thật to lớn, nguyên khối đá trăm mét đối với bọn họ mà nói là cực hạn của hiểu biết, nhưng đá không phải nổi ở trên mặt nước, dưới nước còn lớn cỡ nào thì ai có thể nói rõ ràng được.

Thuyền lớn không thể tới gần Vọng Hương Tiêu, bốn phía có không ít đá ngầm không nhìn thấy sẽ giữ thuyền lớn ở lại đây vĩnh viễn. Thẩm Lãnh bọn họ thả thuyền nhỏ xuống, leo lên chỗ cao nhất của Vọng Hương Tiêu nhìn về hướng Nha Thành, phát hiện quả thật có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của bên kia.

"Sẽ đến không?"

Trần Nhiễm cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu nói này, có thể nhìn ra được dù đây đã sớm không phải lần đầu tiên gã chinh chiến chém giết nhưng mà thật sự rất căng thẳng. Người ở hải cương Đại Ninh đều nói người Cầu Lập là ác ma trên biển, ác ma đội lốt người.

Tuy rằng rất nhiều người cũng biết Cầu Lập quốc đến như thế nào, nhưng thường thì mọi người sẽ gắn cho thứ đáng sợ một thứ càng đáng sợ hơn.

Các ngư dân cảm thấy người Cầu Lập đáng sợ, vì thế liền gắn cho bọn họ rất nhiều thân phận, thí dụ như trước đây hoàng đế của người Cầu Lập đã ký kết hiệp nghị với yêu ma trong biển rộng, bọn họ có được quyền khống chế biển rộng nhưng hàng năm phải giao cho yêu ma năm trăm đồng nam đồng nữ làm thức ăn.

Thí dụ như hoàng đế của người Cầu Lập vốn dĩ không phải là người mà là bị hải yêu nhập xác, cho nên người Cầu Lập mới có thể làm ra thuyền nhanh nhất, kiên cố nhất, đó là bởi vì trên thuyền của bọn họ có yêu pháp.

Trần Nhiễm mang theo mấy binh sĩ leo lên chỗ cao nhất của Vọng Hương Tiêu, đứng ở đó dùng thiên lý nhãn nhìn ra bốn phía.

Phần lớn mọi người đều có một nỗi sợ hãi không thể ngăn cản được đối biển sâu, nhất là thời gian nhìn càng lâu thì nỗi sợ hãi này sẽ càng sâu. Ngư dân ở trên đại dương bao la điều khiển thuyền chuyện trò vui vẻ không phải khắc phục nỗi sợ hãi này mà là thích ứng với sợ hãi, nhưng các binh sĩ từ phương bắc tới vẫn cần thời gian lâu hơn nữa mới được.

"Đến rồi!"

Trần Nhiễm đứng ở chỗ cao trên bãi đá ngầm bỗng nhiên buông thiên lý nhãn xuống, hướng tới Thẩm Lãnh hô một tiếng, tiếng nói hơi khàn khàn.

"Về thuyền." Thẩm Lãnh chỉ nói hai chữ.

Mọi người trở lại Vạn Quân, Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn lên nhìn ra xa xa, một loạt cột buồm dần dần hiện rõ ràng, không bao lâu đã có thể thấy rõ ràng từng chiếc, từng chiếc thuyền biển có tạo hình đặc biệt đó của người Cầu Lập.

Từ quy mô mà suy tính thì có chừng hai mươi chiến thuyền, hiển nhiên không phải toàn bộ thủy sư của người Cầu Lập.

Thẩm Lãnh xoay người nhìn về phía cảng thuyền Nha Thành, xuyên qua thiên lý nhãn thấy được cột buồm ở bên cảng thuyền nhiều hơn.

Người Cầu Lập đến cảng thuyền.

Giờ khắc này Thẩm Lãnh cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì hắn đã nghĩ tới người Cầu Lập có thể như vậy làm, từ việc thẩm vấn những tên thám báo người Cầu Lập kia có thể suy đoán ra được Nguyên Thanh Phong cũng có quyền lực trong thủy sư, cũng có được uy vọng tuyệt đối, những binh lính Cầu Lập này đối với gã ta là một kiểu sùng bái và kính sợ không thể sửa đổi. Cho nên Thẩm Lãnh xác định một tướng quân không tôn trọng binh lính của mình thì sẽ không được sùng bái và kính sợ như vậy.

Nguyên Thanh Phong nhất định sẽ đến, gã ta không cho phép uy vọng của mình bị người Ninh đả kích, cho nên gã ta không chỉ muốn phái binh tới Vọng Hương Tiêu cướp thám báo của mình về, đánh cho quân tiên phong của Thẩm Lãnh không còn mảnh giáp, gã ta còn muốn giết vào trong Nha Thành, không phải ngươi bắt mười mấy thám báo của ta sao? Vậy thì ta sẽ bắt nhiều người của ngươi hơn, không phải ngươi muốn một ngày giết một thám báo của ta ư, vậy ta sẽ giết nhiều người của ngươi hơn.

"Chuẩn bị!"

Thẩm Lãnh cao giọng hô một câu, chiến thuyền nhổ neo, từ xa đi về phía khoảng chừng hai mươi chiến thuyền của thủy sư người Cầu Lập ở đối diện.

Tuuuu!

Bên thủy sư của người Cầu Lập vang lên tiếng tù và, chiến thuyền bắt đầu gia tăng tốc độ lao về bên thủy sư Đại Ninh, có lẽ là bị sát khí của loài người lây nhiễm, thời khắc này sóng biển cũng trở nên càng thêm mãnh liệt ào ạt.

Vù!

Một mũi tên trọng nỗ từ đằng xa bắn đến cắm vào bong thuyền, có vụn gỗ bay tán loạn, trọng nỗ của người Cầu Lập cực kỳ có uy hiếp.

"Cẩn thận!"

Thẩm Lãnh hô một tiếng, thủ hạ lập tức áp thấp người xuống. Mũi tên trọng nỗ đầu tiên này là thăm dò, thăm dò về khoảng cách và góc độ.

Một lát sau trọng nỗ của người Cầu Lập tập trung công kích về phía Vạn Quân, Vạn Quân là kỳ hạm của Thẩm Lãnh, chỉ cần bắn chìm kỳ hạm là người Cầu Lập coi như thắng hơn phân nửa.

Nhưng Vạn Quân sau khi đã qua cải tạo càng chắc chắn hơn, trọng nỗ cũng không thể dễ dàng đánh chìm.

Chiến thuyền của hai bên nhanh chóng đến gần, nhưng mà sẽ không một ai lựa chọn đâm vào nhau đồng quy vu tận sớm như vậy, thuyền trôi lướt qua nhau, binh sĩ hai bên xông lên bắt đầu dùng cung nỏ bắn nhau. Trong khoảnh khắc hai thuyền đi lướt qua nhau, song phương cộng lại có ít nhất mấy trăm mũi tên được bắn ra, đây vẫn chỉ là số lượng trên một chiếc thuyền của hai bên địch - ta mà thôi.

Ở trên sóng biển thuyền không thể ổn định vững vàng, nếu các binh sĩ đứng không vững thì tất nhiên mũi tên kia bắn không chuẩn, mà không hề nghi ngờ là người Cầu Lập đứng vững hơn, kỹ thuật bắn tên trên thuyền biển cũng chuẩn hơn. Người Lang Quyết trên thảo nguyên có thể đứng trên lưng ngựa bắn tên, chân của bọn họ cố định ở phía trên giống như bàn tay, đầu gối cũng cong thẳng theo nhịp chạy của ngựa, để đảm bảo nửa thân trên của bọn họ không có biên độ dao động quá lớn. Người Cầu Lập ở trên đại dương bao la cũng giống vậy, hai chân của bọn họ thích ứng với nhịp sóng nhấp nhô hơn so với binh lính thủy sư người Ninh, bàn chân giống như dính trên sàn thuyền, đầu gối của bọn họ dường như kết hợp hoàn mỹ với nhịp nhấp nhô của sóng biển, cho nên nửa thên trên của bọn họ ổn định hơn.

Phập một tiếng, một binh lính Đại Ninh bị bắn thủng cổ, mũi tên từ phía sau cổ đâm xuyên ra ngoài, máu lập tức phọt ra. Cái chết của hắn ta dường như không có bao nhiêu ý nghĩa, chỉ là chuyện bình thường nhất trên chiến trường. Nếu nhất định phải nói là có ý nghĩa gì, hắn ta là người đầu tiên tử vong trong trận hải chiến chính thức của thủy sư Đại Ninh và người Cầu Lập, nhưng đây cũng không phải là chuyện động lòng người gì.

Đồng bào đứng ở bên cạnh hắn ta nhìn thấy bằng hữu hai tay ôm cổ của mình ngã xuống lập tức đỏ con mắt, gào thét liên tục bắn hai mũi tên phản kích, nhưng tất cả hai mũi tên kia đều bắn lệch.

Người Cầu Lập ở phía đối diện vừa bắn tên còn vừa có thể hò hét như ma kêu quỷ hờn, bọn họ không ngừng khiêu khích, không ngừng châm chọc, điều này làm cho bọn họ có vẻ cũng cường thịnh hơn về mặt khí thế.

Đội thuyền của hai bên lướt qua nhau hoán đổi vị trí. Một vòng giao thủ này hiển nhiên người của Thẩm Lãnh bị thiệt một chút, dù cho thủ hạ của Thẩm Lãnh đã là một kỳ quân được huấn luyện khắc nghiệt nhất trong cả thủy sư Đại Ninh, cũng là một kỳ quân có sức chiến đấu cường hãn nhất, nhưng trên đại dương bao la so với người Cầu Lập ở phía đối diện hay thua kém không ít.

Chiến tranh tàn khốc nhất tương đối mà nói cũng công chính nhất, cho nên người Cầu Lập thật sự có vốn liếng để bọn họ càn rỡ.

"Đi chết đi Ninh chó!"

"Chạy về đất bằng của các ngươi đi."

"Tin mũi tên tiếp theo ta có thể bắn chết chủ tướng của các ngươi không!"

Lúc hai thuyền lướt qua, người của Thẩm Lãnh cũng nghe được tiếng kêu gào của người Cầu Lập.

Thẩm Lãnh không để ý đến những lời này, giơ thiên lý nhãn lên nhìn về phía cảng thuyền ở bên kia. Người tên là Nguyên Thanh Phong kia hẳn là đã mang theo nụ cười thắng lợi công tiến cảng thuyền rồi, mà chắc hẳn gã ta cũng tin tưởng vững chắc rằng thủ hạ của mình sẽ bắn chìm toàn bộ đội thuyền của Thẩm Lãnh.

Chiến thuyền của hai bên bắt đầu vòng lại, lần đầu tiên chỉ là thăm dò mà thôi, người Cầu Lập sau khi nhìn thấy sức chiến đấu của binh lính thủy sư Đại Ninh liền càng thêm tự tin hơn nữa.

"Cuộc chém giết thật sự sắp đến rồi." Thẩm Lãnh giơ tay ra muốn lấy một cái cung cứng: "Người Cầu Lập đã phát hiện kỹ thuật bắn tên của các ngươi ở trên biển không bằng bọn chúng, lần tiếp theo sẽ không bắn nhanh nữa, mà là sẽ thả thuyền đi chậm mà bắn nhau với các ngươi, nếu bọn chúng chiếm thế thượng phong sẽ tìm kiếm cơ hội tới gần, sau đó lên thuyền cướp đoạt chiến thuyền của chúng ta, những điều này ta đều đã dạy các ngươi, các ngươi biết ứng chiến như thế nào chưa?!"

"Biết!"

Trần Nhiễm dẫn đầu hô to một tiếng.

"Phát tín hiệu cho các thuyền, cứ dựa theo những gì ta dạy các ngươi mà đánh!"

Ngay sau khi Thẩm Lãnh ra lệnh một tiếng, lính liên lạc ở đài quan sát trên cột buồm bắt đầu thổi tù và, một người khác thì vẫy lá cờ trong tay.

Chiến thuyền của Đại Ninh cũng vòng lại lao về phía kẻ thù một lần nữa, thuyền biển đón gió rẽ sóng.

Lần này song phương đều cố ý giảm tốc độ của thuyền, trên thuyền hai bên đều là các binh sĩ không ngừng dùng mũi tên lông vũ công kích đối phương. Hai chiếc thuyền biển của người Cầu Lập một trái một phải kẹp chặt kỳ hạm Vạn Quân của Thẩm Lãnh, công kích từ hai bên, các binh sĩ của Thẩm Lãnh thì tách ra hai bên đánh trả, mũi tên lông vũ bay qua bay lại giữa không trung như mắc cửi.

"Giết!"

Trần Nhiễm vừa bắn tên vừa bùng lửa giận, sự căng thẳng và sợ hãi trước đó đã được thay thế bằng sát ý trong thời khắc giao chiến.

Phập, một mũi tên lông vũ đâm vào vai Trần Nhiễm, Trần Nhiễm lùi về phía sau vài bước nghiêng đầu nhìn nhìn, trong đầu sửng sốt một chút, mũi tên kia gần như đâm xuyên qua vai gã, xuống thấp một chút nữa chính là chỗ trí mạng.

Gã để cung tiễn trong tay sang một bên, tay trái nắm mũi tên, tay phải rút đoản đao ra một đao chặt đứt, đầu mũi tên vẫn còn ở lại trong vai nhưng lại khiến cho gã càng dữ tợn hơn, cất đoản đao lại cầm lấy cung tiễn tiếp tục phản kích.

Người Cầu Lập ở bên kia dường như đã nhìn thấy hy vọng, cung tiễn thủ của bọn họ đã áp chế binh lính người Ninh trên Vạn Quân đến mức gần như dám ngẩng đầu, cho nên sự lo lắng và căng thẳng khó tránh khỏi trong lòng bọn họ lúc đầu liền trở thành hư không, bọn họ làm sao lại có thể không lo lắng, không căng thẳng? Lần này bọn họ phải đối mặt với quân đội Đại Ninh được xưng là vô địch thiên hạ, cũng không phải là thuỷ quân yếu kém của người Lâm Việt.

"Áp sát qua!"

Một tên tướng quân thủy sư người Cầu Lập xác định đã khiến người Ninh sợ thì bắt đầu hạ lệnh cho chiến thuyền tới gần. Hai bên chiến thuyền của bọn họ đều lắp đặt nỗ xa, lúc này người Cầu Lập bắt đầu lắp tên nỏ đặc biệt có buộc dây thừng chắc chắn lên nỗ xa, cùng với loạt tiếng bịch bịch bịch vang lên, những cự nỏ này bay tới phía Vạn Quân, sau khi móc lên Vạn Quân người Cầu Lập bắt đầu điên cuồng kéo, không ngừng kéo gần khoảng cách với Vạn Quân.

Chiến thuật của bọn họ đã cực kỳ thành thục, các binh sĩ làm việc này cũng đã là ngựa quen đường cũ, căn bản không cần phải đi qua chỉ huy nhiều. Hai chiếc thuyền của người Cầu Lập từ từ tới gần, cung tiễn thủ của bọn họ vẫn đang không ngừng áp chế, mà những binh sĩ nhe răng cười ở phía sau thì đã rút đao ra chuẩn bị công lên Vạn Quân bất cứ lúc nào.

"Các ngươi đều chưa ăn cơm sao?" Trần Nhiễm vừa bắn tên vừa giận dữ quát tháo: "Giết về cho ta!"

Các binh sĩ không phải là không đánh trả, nhưng mũi tên bắn ra quả thật không đủ chuẩn xác, đối với sự áp chế của người Cầu Lập lại càng không đủ.

Cuối cùng, chiếc thuyền biển của người Cầu Lập ở bên trái áp sát trước, binh sĩ trên Vạn Quân đã có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cười càn rỡ của người Cầu Lập, cũng có thể thấy rõ ràng vẻ dữ tợn trên mặt bọn họ.

"Giết lên đi!"

Tướng quân người Cầu Lập giơ tay chỉ về phía trước, một hàng binh lính người Cầu Lập lấy ra móc câu dài chừng 3-4 mét ném qua móc vào Vạn Quân, một chút khoảng cách cuối cùng giữa hai chiếc thuyền cuối cùng cũng biến mất, rầm một tiếng, thuyền và thuyền dính sát lại với nhau.

"Giết!"

Tướng quân người Cầu Lập ra lệnh một tiếng, những binh lính Cầu Lập ở trên đại dương bao la linh hoạt như khỉ kia miệng ngậm đao bắt đầu leo lên Vạn Quân, nhìn từ đằng xa, giống như đàn kiến đông nghịt đang bò lên bàn ăn.

Trong gió biển, quả nhiên toàn là mùi tanh tưởi.

Bình Luận (0)
Comment