Đêm lạnh trên đường cái ở Nha Thành không so được với bắc cương, nơi đây lạnh đến mức nào đi chăng nữa, máu rải trên mặt đất cũng sẽ không rất nhanh liền biến thành vụn băng, việc sát phạt mà Mạnh Trường An trải qua cũng nhiều hơn Thẩm Lãnh, hàng ngày hàng tháng việc giết chóc không tìm gã thì gã cũng phải tự tìm, nhưng cũng không thể bởi vậy đã nói Mạnh Trường An sinh tồn vất vả hơn Thẩm Lãnh, trên thực tế, ngược lại là Thẩm Lãnh sinh tồn vất vả hơn.
Môi trường bắc cương rét lạnh, mệt mỏi, hoang vắng nhưng thuần túy hơn, chuyện quân võ chính là chuyện quân võ, sẽ không trộn lẫn thêm mưu mô, nhất là sau khi Bùi Khiếu chết thì cuộc sống của Mạnh Trường An không bị quấy nhiễu bởi chuyện quân võ nữa. Đại tướng quân Thiết Lưu Lê nhận gã làm nghĩa tử chính là thái độ của ông ta, không có bao nhiêu người sẽ ngốc đến mức đi dò xét thái độ này, bởi vì tuyệt đại bộ phận thời gian thái độ của đại tướng quân thường chính là thái độ của bệ hạ.
Bên phía Thẩm Lãnh thì không bằng, hắn phải đối mặt không chỉ là kẻ thù trên chiến trường, kẻ thù không nhìn thấy còn đáng sợ hơn.
Cho nên ở trên đường cái Nha Thành Thẩm Lãnh cảm thấy những người Cầu Lập thâm nhập vào đây thật sự không tính là đối thủ gì, đối thủ của hắn không ở cấp thấp như vậy. Ngẫm lại lúc trước tại sao Cầu Lập quốc gọi là Cầu Lập quốc? Còn không phải bởi vì sau đại chiến Ninh - Sở những người chạy trốn tới nơi đó cầu nguyện bản thân mình lập thân ở hải ngoại, vì thế liền có Cầu Lập, trong hai chữ này có những hàm nghĩa không thể nói rõ, không phải là cầu nguyện sao?
Cầu Lập Cầu Lập, chữ "cầu" đã đủ nói rõ tất cả.
Nếu giáp giới với Đại Ninh, sợ là người Cầu Lập cầu nguyện còn trực tiếp hơn, còn không biết xấu hổ hơn so với người Chiêu Lý, quỳ liếm càng mãnh liệt hơn, nhưng mà người Cầu Lập cách biển cũng chỉ có thể có giả vờ mạnh mẽ ngang tàng, cơ sở của sự mạnh mẽ ngang tàng này nhắc tới cũng buồn cười, đó chính là ngươi mạnh ngươi lợi hại ngươi bá đạo nhưng ngươi không đánh đến ta được thì có thể làm thế nào.
Thẩm Lãnh đứng ở đầu đường giống như là đang trầm tư suy nghĩ gì đó. Lúc nãy đã bắt hai mươi mấy người Cầu Lập hắn liền rơi vào trầm tư, Trần Nhiễm tưởng là hắn lại nghĩ tới đại sự gì ghê gớm lắm.
"Làm sao vậy?" Trần Nhiễm đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh hỏi: "Nhìn dáng vẻ của ngươi giống như là có những chuyện gì đó không nghĩ ra?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Cũng đúng là có chút chuyện không nghĩ ra, ngươi nói xem, từ xưa đến nay..."
Trần Nhiễm nghe thấy bốn chữ "từ xưa đến nay" thì càng thêm nghiêm túc hơn, bởi vì gã vẫn luôn cảm thấy câu nói chỉ cần cộng thêm bốn chữ "từ xưa đến nay" là sẽ trở nên rất chính thức, rất nghiêm trọng.
"Ngươi nói xem, từ xưa đến nay, nam nhân đi tiểu đều phải tìm góc tường, góc nhà sao?"
Trần Nhiễm: "Chó cũng như vậy..."
Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ quả thật là tình huống này, cho nên đưa ra một kết luận có những lúc nam nhân và chó... Sau khi đưa ra một nửa kết luận này Thẩm Lãnh liền không muốn suy nghĩ tiếp nữa, hà tất phải tự mình hại mình như thế? Chẳng phải hồ cũng như thế sao? Đang tự dưng lại nhắc đến chó gì chứ!
Người Cầu Lập đều bị áp giải đến huyện nha Nha Thành, Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm hai người đứng ở cửa nha môn nghĩ có lẽ đi ngủ một lúc vẫn tốt hơn, nếu không trưa ngày mai Nguyên Thanh Phong thật sự đến thì đâu còn có tinh thần ứng phó.
"Hắn sẽ đến Vọng Hương Tiêu đưa thám báo của hắn về nhà sao?"
"Không biết."
"Vậy chẳng phải những sự chuẩn bị này của chúng ta là phí công chuẩn bị?"
"Chuyện này vốn cũng không phải là để có thể bắt được Nguyên Thanh Phong hoặc là trực tiếp đánh bại thủy sư của người Cầu Lập, nếu đơn giản như thế thì cũng tốt, mục đích làm như vậy cũng chỉ là đả kích quân tâm của người Cầu Lập, để cho những người Cầu Lập kia không nhịn được mà suy nghĩ, một khi bọn chúng xảy ra chuyện hóa ra đại tướng quân không có ý định đi cứu bọn chúng."
"Nếu như là người của chúng ta bị bắt thì sao?" Trần Nhiễm lại không nhịn được hỏi một câu, hỏi xong lại hối hận.
Câu hỏi này rất làm tổn thương người khác, gã và Thẩm Lãnh là tình cảm giống như huynh đệ, vì gã tất nhiên Thẩm Lãnh sẽ liều mạng đi cứu gã, nhưng một binh lính thủy sư nào đó bị bắt, Thẩm Lãnh cũng sẽ phấn đấu quên mình mà đi cứu?
Nhưng Thẩm Lãnh lại đứng ở đó suy ngẫm một hồi lâu, sau đó lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Đây quả thực là một câu hỏi rất khó trả lời, chỉ là đối với Thẩm Lãnh mà nói có chút khó khăn, đi hỏi Thạch Phá Đang, tất nhiên gã sẽ không vì một hai tên chiến binh lang viên mà mạo hiểm, sau sự việc gã sẽ tìm cơ hội thích hợp giết kẻ thù không còn một mảnh giáp. Dù là đi hỏi Mạnh Trường An, có lẽ cũng sẽ không có gì khác với lựa chọn của Thạch Phá Đang, nhưng Thẩm Lãnh thì sẽ rối rắm.
Hoàng đế cũng sẽ rối rắm.
Năm đó lúc ở bắc cương trong quân có một đội thám báo năm người bị người Hắc Vũ bắt, người Hắc Vũ trói mấy thám báo này lên trên cọc gỗ, để giữa đồng hoang cho trọng binh trông coi, sau đó phái người đi truyền tin cho hoàng đế, nếu không đi cứu những thám báo kia thì một ngày băm một người.
Lúc đó phản ứng đầu tiên của hoàng đế chính là mặc giáp xuất chiến, nhưng lại bị các thủ hạ giữ chặt lại, không chỉ bởi vì ông ta là chủ tướng, cũng bởi vì thân phận hoàng tử của ông ta.
"Đừng nghĩ nữa." Trần Nhiễm vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Ngươi là tướng quân, việc ngươi phải làm không phải là dùng khả năng lớn nhất để không cho chúng ta bị kẻ thù bắt được sao?"
Thẩm Lãnh cười, nhưng lại cười có chút miễn cưỡng.
Tình cảm của con người cuối cùng vẫn là có gần xa thân sơ, chính như Trần Nhiễm nghĩ vậy, nếu gã bị người Cầu Lập bắt, Thẩm Lãnh nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp cứu gã, nếu một binh lính bình thường bị bắt, phàm là một tướng quân bình tĩnh đều suy nghĩ liệu sẽ có tổn thất lớn hơn nữa hay không, vì mấy tên lính mà có thể sẽ làm cho mấy trăm mấy ngàn binh sĩ đi chịu chết, có đáng hay không?
Đúng lúc này trên đường cái xuất hiện hai người, bóng dáng bị ánh trăng kéo ra thật dài thật dài, hai người kia còn cách xa Thẩm Lãnh đã nhận ra, vì thế trong lòng lại trở nên ấm áp hơn.
Trà gia xách một hộp cơm trong tay cùng Thẩm tiên sinh sóng vai đi đến, Thẩm tiên sinh thoạt nhìn có chút buồn ngủ, vừa đi vừa ai oán: "Vì tên tiểu tử ngốc kia mà ngươi nửa đêm không ngủ đi học làm điểm tâm gì đó!"
Trà gia cười hì hì, Thẩm tiên sinh bất đắc dĩ lắc đầu.
Câu này tất nhiên không phải ai oán thật sự, mà là Thẩm tiên sinh nói cho tên tiểu tử ngốc kia nghe.
Trà gia đi đến đứng trước mặt Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt có chút gì đó lấp lánh trong suốt, vô cùng đẹp.
"Đến đưa cơm cho hiền tế của nghĩa phụ của tỷ?"
Thẩm Lãnh giơ tay ra nhận lấy hộp cơm, thuận tiện cầm tay Trà gia.
Trà gia suy ngẫm một lát về quan hệ của nhân vật trong lời Thẩm Lãnh nói, sau đó cảm thấy hắn quả thật có chút không biết xấu hổ.
Trần Nhiễm cũng cười: "Thật tốt thật tốt, vừa hay đã đói bụng rồi, ta cũng muốn ăn, tẩu tử, có phần của ta không?"
Trà gia nói: "Một tiếng tẩu tử này của ngươi gọi hơi qua loa."
"Tẩu tử!"
"Ừm?"
"Tẩu tử!"
"Ừm?"
"Tẩu tử tẩu tử tẩu tử!"
"Ừm... Ăn đi."
Trà gia cảm giác mình chiếm được lợi, Thẩm Lãnh cười như một tên ngốc.
Bốn người ngồi xuống ngay trên bậc thềm trước cửa huyện nha, Thẩm tiên sinh vẫn ngáp dài giống như buồn ngủ đến mức không chịu nổi, mấy ngày gần đây sức khỏe của tiên sinh quả thật có chút không tốt lắm, luôn có vẻ tinh thần không phấn chấn, cũng có liên quan đến việc không hợp khí hậu phía nam, xem ra vẫn phải khôi phục một thời gian mới được.
"Tẩu tử, đây là cái gì?"
Trần Nhiễm mở hộp cơm bưng từ bên trong ra đĩa điểm tâm đầu tiên, thoạt nhìn màu sắc rất phức tạp, Trà gia rất nghiêm túc nói: "Đây là bánh khoai tím, ta đã bỏ thêm chút mật ong vào trong này, ta thấy người ở bên Bình Việt đạo này làm điểm tâm đều thích bỏ lòng đỏ trứng vào, ta cũng bỏ một quả, không biết ngon hay là không ngon."
Thẩm tiên sinh: "Xóa năm chữ "không biết ngon hay là" này đi."
Thẩm Lãnh: "Cái đó thì chưa chắc, Trà gia cực kì thông minh như vậy làm gì cũng tốt."
Thẩm tiên sinh: "Ngươi xoa dịu lương tâm của mình rồi nói lại lần nữa?"
Thẩm Lãnh thò tay ra xoa xoa ngực Trần Nhiễm: "Dù xoa thế nào cũng là tốt."
Trần Nhiễm nhìn về phía Trà gia, phát hiện ánh mắt Trà gia có chút sát khí, thế là lập tức cảm giác mình vô tội.
Thẩm tiên sinh hừ một tiếng: "Người ở bên Bình Việt đạo này làm điểm tâm quả thật thích bỏ một cái lòng đỏ trứng vào, nhưng đó là lòng đỏ trứng muối, ngươi đã thấy ai đập trứng rồi thật cẩn thận lựa lấy lòng đỏ trứng bỏ vào chưa? Làm xong còn hỏi ta tại sao lòng đỏ trứng mất rồi, có phải chạy trốn rồi hay không, ngươi tưởng lòng đỏ trứng đó là linh hồn của gà chắc!"
Trần Nhiễm phì cười một tiếng, nhưng Thẩm Lãnh lại đưa tay ra cầm lấy tay Trà gia nhìn nhìn: "Tay không sao chứ."
Trà gia hơi cúi đầu: "Chỉ là thời gian làm lâu quá đầu ngón tay hơi đau."
Thẩm tiên sinh che mặt: "Mỗi ngày ngươi luyện kiếm quá bốn canh giờ, tay ngươi sẽ đau?"
Trà gia quay đầu lại nhìn về phía Thẩm tiên sinh, trong ánh mắt phảng phất có một luồng kiếm ý bắn ra ngoài, Thẩm tiên sinh dịch mông sang một bên: "Coi như ta chưa nói."
Thẩm Lãnh cầm hai tay Trà gia hà hơi, Trà gia lập tức cười như một đứa trẻ.
"Còn hà hơi tay... Hai người các ngươi làm như là mùa đông khắc nghiệt ấy."
Trà gia lại quay đầu nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Lão nhân gia nếu buồn ngủ thì sao còn không về ngủ?"
Thẩm tiên sinh: "Ta cứ không đi, ta muốn xem thử đứa trẻ ta nuôi có thể biến thành bộ dạng gì nữa."
Ông nhìn về phía Trần Nhiễm: "Ngươi nói... sao ngươi cũng ăn thật?"
Trần Nhiễm ở bên kia đã nhét bánh đầy miệng, hai bên má cũng căng phồng ra, trong mắt gã đều lộ ra vẻ chân thành: "Tiên sinh ông nếm thử, ngươi cũng đừng nói nữa, điểm tâm này Trà gia làm thật sự có một kiểu phong vị khác, thật sự ngon."
Thẩm tiên sinh nửa tin nửa ngờ liếc nhìn gã một cái: "Ngươi xác định?"
Trần Nhiễm chỉ chỉ miệng mình lúng búng nói: "Không ngon mà ta có thể ăn nhiều như vậy?"
Thẩm tiên sinh nhón một miếng điểm tâm nhét vào miệng, nhai một miếng sắc mặt liền thay đổi, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Nhiễm có kiểu sát khí thù này không báo không chung vòm trời. Trần Nhiễm thật sự không nhịn được nữa cưỡng ép nuốt bánh trong miệng vào, quay đầu bỏ chạy: "Cũng không thể để một mình miệng của ta chịu họa được."
Thẩm tiên sinh há mồm, Trà gia nhìn ông: "Nuốt rồi!"
Thẩm tiên sinh: "Ồ..."
Khó khăn lắm mới nuốt xuống, đứng dậy đuổi theo Trần Nhiễm, Thẩm Lãnh cảm thấy Trần Nhiễm đúng là làm việc ngu xuẩn giết địch tám trăm mà tự tổn một ngàn, mấu chốt là có thể còn bị đánh một trận.
Hắn nhón một miếng điểm tâm nhỏ định ăn, Trà gia lập tức túm lấy tay hắn: "Đừng ăn nữa, ta biết chắc không thể ăn, nhưng lại không nhịn được muốn làm cho ngươi, chỉ là ta quả thật rất ngốc..."
Thẩm Lãnh nhét điểm tâm vào miệng chậm rãi nhai nuốt: "Đâu có thái quá như bọn họ nói, chỉ là hương vị hơi phức tạp... Để ta thông qua hương vị đoán thử tỷ đã bỏ cái gì vào, có mứt táo đúng không."
"Ừm."
"Khoai tím nghiền nhuyễn, bỏ mứt táo vào, cách nghĩ này quả thật rất sáng tạo."
Trà gia ngại ngùng cười: "Ngươi còn có thể ăn ra cái gì nữa."
Thẩm Lãnh nuốt điểm tâm trong miệng xuống: "Ngoại trừ mứt táo và lòng đỏ trứng ra, dường như còn có hành, gừng, tỏi, chao, đậu hũ thối..."
Hắn nhìn Trà gia rất nghiêm túc hỏi: "Nói đi, có phải tỷ có niềm vui mới hay không, từ trong khẩu vị này phán đoán là tỷ có quyết tâm xử lý ta."
Trà gia cúi đầu vùi mặt vào giữa đầu gối, bờ vai cũng hơi run run, Thẩm Lãnh tưởng là mình nói nặng lời, kéo cánh tay nàng: "Đừng giận đừng giận, đừng khóc được không."
Trà gia ngẩng đầu lên, mặt ngập nước mắt vì cười.
"Ha ha ha ha ha... Thật ra ta còn bỏ thêm chuối và thịt sầu riêng."
Thẩm Lãnh: "Quả nhiên là tỷ đến xử lý của ta..."
Trà gia nhón một miếng bỏ vào trong miệng nếm thử sau đó nhổ ra.
"Lần sau ta nhất định sẽ làm ngon hơn."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Tin chắc."
Đúng lúc này hắc cẩu Miêu Nhi hớn hở từ đằng xa chạy tới cũng không biết trước đó đã làm gì, Trà gia nhón một miếng điểm tâm đưa cho hắc cẩu: "Miếng này thưởng cho ngươi."
Hắc cẩu lại gần ngửi ngửi, sau đó nôn khan, vẫn chưa từ bỏ ý định lại ngửi ngửi, dường như cố nén nhịn ngậm điểm tâm thả xuống mặt đất, sau đó chổng mông về phía miếng điểm tâm kia bắt đầu cào đất, thông thường khi chó đi ỉa đều làm như vậy, muốn chôn đi...
Thẩm Lãnh ngửa đầu nhìn bầu trời, cố sức bặm môi: "Miêu Nhi thật tốt với tỷ, thế mà lại không chê miếng phân trong tay tỷ đút cho nó, nghĩ chắc nó cũng sẽ nghi ngờ có phải tỷ muốn hại nó hay không, mà lại ở bỏ độc trong phân."
Trà gia nhìn về phía hắc cẩu: "Ngươi thích như vậy à, còn muốn giấu đi để sau này ăn dần sao? Vậy sau này mỗi ngày ta sẽ làm cho ngươi."
Hắc cẩu đột nhiên ngẩng đầu, đơ người nhìn Thẩm Lãnh, giống như là muốn chảy nước mắt ủy khuất.
Hai người ngồi trên bậc thềm ở trước cửa huyện nha hàn huyên một hồi lâu, cũng không biết tại sao trước đó còn có chút buồn ngủ, nhưng trò chuyện cùng Trà gia lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh và còn càng ngày càng có tinh thần. Khoảng hơn một canh giờ sau Thẩm tiên sinh từ đằng xa trở lại, Trần Nhiễm cúi đầu đi theo ở phía sau, không biết tìm được ở đâu một khúc gỗ ôm trong lòng, vừa đi vừa đụng trán vào cọc gỗ.
"Sau này phải tôn lão, phải tôn lão..."
Trà gia đứng dậy, tay xoa xoa đầu Thẩm Lãnh: "Về ngủ đi, còn có thể ngủ một lát, ngày mai nếu ngươi còn ở trong thành ta lại làm một chút điểm tâm đến cho ngươi."
Thẩm Lãnh ngẩng đầu lên: "Được đó."
Trà gia đi được vài bước quay đầu lại: "Ta biết rõ đồ mình làm thường khó ăn, tại sao còn muốn làm?"
Thẩm Lãnh cười.
Trà gia cũng cười: "Nếu ta không nói đến đưa cơm cho ngươi, có lý do gì tới tìm ngươi..."
Thẩm Lãnh giơ tay ra lấy khúc gỗ trong lòng Trần Nhiễm, tự đụng trán một cái, Trà gia cười nghiêng ngả, trong mắt lại sáng lấp lánh.