Nguyên Phí đã chết.
Chết rất chậm, Cao Cửu Thiện giết y phải mất cả một canh giờ mới giết chết.
Lúc nhận được tin Thẩm Lãnh cảm thấy có chút giật mình, trong ấn tượng của hắn Cao Cửu Thiện là một người hiền lành thật thà và có cảm giác tồn tại rất thấp. Hàn Hoán Chi học được rất nhiều thứ từ hoàng đế, nói ra thì những gia thần từ trong phủ Lưu Vương đi ra như bọn họ có người nào không có vài phần bóng dáng của bệ hạ trên người? Trực quan nhất chính là Hàn Hoán Chi cũng thích dùng người trẻ tuổi, Cao Cửu Thiện là người mà ông ta ít dùng nhất, cũng không có nghĩa Cao Cửu Thiện không dùng được.
Thẩm Lãnh chỉ không ngờ Cao Cửu Thiện làm việc sẽ lại ác như vậy, tuyệt như vậy. Ở trong đại đường huyện nha ông ta vặt đứt một cái tai của Nguyên Phí, sau đó Nguyên Phí liền khai ra, cũng tính là biết cái gì nói cái nấy, nhưng Cao Cửu Thiện cũng không định vì vậy mà cho y một cái chết tử tế. Tiếp theo ông ta gọi tất cả bộ khoái, nha dịch trong huyện nha Nha Thành vào đại đường, để cho bọn họ xem mình giết Nguyên Phí, nếu ai nhắm mắt lại chính là người kế tiếp bị ông ta giết, lúc ấy tất cả bộ khoái, nha dịch đều đái ra quần, mà cũng không chỉ là đái ra quần.
Sau khi giết cả một canh giờ mới hoàn toàn giết chết Nguyên Phí, sau đó Cao Cửu Thiện rửa sạch máu trên tay bảo những bộ khoái, nha dịch kia khai ra, ai dám không khai?
Lại một canh giờ, sáu mươi hắc kỵ của phủ đình úy lần này theo quân tiên phong Thẩm Lãnh xuôi nam đã bắt hơn trăm người ở ngay trong Nha Thành, trong đó một nửa là thám tử của người Cầu Lập, một nửa là người Lâm Việt cấu kết với người Cầu Lập.
Nhưng mà Thẩm Lãnh tin tưởng chắc chắn, cuối cùng Nguyên Thanh Phong cũng sẽ biết chuyện mình muốn để cho gã ta biết, trong Nha Thành chỉ có mấy chục thám tử của người Cầu Lập?
Thẩm Lãnh xác định người Cầu Lập ai nấy đều lòng dạ độc ác, nhưng không xác định bọn họ có phải ai nấy cũng đều giảo hoạt hay không, vì thế hắn muốn thử một lần.
Nha Thành có một tửu lâu cũng gọi là Vọng Hương Tiêu, giống tên bãi đá ngầm lớn trên biển rộng cách Nha Thành trăm dặm về hướng nam. Bãi đá ngầm lộ ra khỏi mặt biển lớn chừng trên dưới một trăm mét, chỗ cao cũng đến ba mươi mấy mét, rất nhiều ngư dân đều thích leo lên đó nhìn, tuy rằng trên đó trụi lủi chẳng có cái gì cả.
Đứng ở chỗ cao nhất trên bãi đá ngầm nhìn về hướng Nha Thành có thể lờ mờ nhìn thấy một chút hình dáng quê nhà, đây có thể chính là nỗi nhớ nhà của ngư dân ra biển mà người khác rất khó hiểu được. Rõ ràng chỉ là trăm dặm, rõ ràng có thể nhìn thấy, người ngoài tất nhiên sẽ không hiểu thế này thì có gì mà nhớ nhà, nhưng mà trăm dặm đối với chiếc thuyền đánh cá không quá chắc chắn của các ngư dân kia mà nói đã cực kỳ không dễ, ai cũng biết càng đi ra nơi biển xa thì càng có thể đánh bắt được nhiều cá hơn, ai cũng cũng biết biển càng xa càng nguy hiểm, bách lý vọng hương, vận khí không tốt thì chính là đi về chân trời, không bao giờ trở về được nữa.
Quy mô của tửu lâu Vọng Hương Tiêu tất nhiên không được coi là lớn, ở nơi như Nha Thành này không thể so với thành lớn trong đất liền, hơn nữa người từ phương bắc tới rất không quen ẩm thực ở đây, lúc mới đầu có lẽ có chút thèm thuồng hải sản, sau khi ăn vài lần thì sẽ nhớ bánh bao trắng, rau xào của phương bắc.
Thẩm Lãnh một thân một mình tiến vào tửu lâu Vọng Hương Tiêu, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ ở lầu hai gọi vài món thức ăn và một bình rượu. Lúc hắn tới sắc trời đã hơi tối, sau khi thức ăn được mang lên thì sắc trời cũng đã tối đen. Giống như có tâm sự, Thẩm Lãnh đã uống một bình rượu mà dường như cảm thấy chưa đủ, uống chay hết chén này đến chén khác, sau đó lại gọi thêm ba bình nữa, trước sau uống hết bốn bình rượu, nằm bò trên bàn nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lúc tiểu nhị đánh thức hắn dậy thì đã gần đến giờ tý, Thẩm Lãnh lại gọi một bình rượu nữa rồi thanh toán, cầm theo bình rượu lảo đa lảo đảo ra ngoài, quay lại liếc nhìn tửu lâu cái bảng hiệu Vọng Hương Tiêu kia, cũng không biết đã nghĩ những gì.
Trên đường cái vắng lặng đến mức khiến cho người ta cảm thấy chung quanh bóng ma trùng trùng, hắn cầm theo bình rượu vừa đi vừa uống, mới đi ra ngoài không bao xa thì phía trước có một đội sương binh tuần tra giơ đuốc đi đến. Những sương binh này phần lớn là binh sĩ của Lâm Việt quốc lúc trước, đương nhiên đối Đại Ninh cũng không nói được là trung thành cỡ nào. Nhờ vào ánh đèn lờ mờ trên đường nhìn thấy bộ tướng quân phục trên người Thẩm Lãnh là bọn họ vòng ra rất xa, dường như ngay cả chào hỏi một câu cũng không muốn.
Người điểm canh cũng đã uống rượu say, một tay xách đèn lồng cầm canh bản, tay còn lại cầm cái mõ, đi vài bước lại hô một tiếng, cốp, cốp cốp, tiếng mõ vang một dài hai ngắn, nói cho mọi người biết lúc này đã đến canh ba.
Lúc người điểm canh và Thẩm Lãnh đi sượt qua vai nhau còn nhìn sang bình rượu trong tay Thẩm Lãnh: "Tặng ta được không?"
Thẩm Lãnh hỏi: "Tại sao?"
Canh phu trả lời rất nghiêm túc: "Ngài tặng cho ta rượu của ngài, ta cũng tặng ngài một lễ vật."
Thẩm Lãnh lại hỏi: "Lễ vật gì?"
"Hai chọn một, vàng bạc tài bảo hay là đầu của ngươi?"
Vừa nói hết lời đèn lồng của canh phu lập tức ném về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh dường là thật sự uống say, loạng choạng tránh né đèn lồng mà suýt nữa té ngã, vì thế canh phu phá lên cười.
"Hóa ra ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế."
Canh phu mặc một bộ áo tơi, ban đêm ở bờ biển nam cương vốn rất ẩm thấp, buổi tối ra ngoài mặc áo tơi không tính là chuyện lạ gì. Bên dưới áo tơi của y cất giấu một thanh đao, đao chỉ dài bằng một nửa hoành đao chế thức của Đại Ninh nhưng rất sắc bén.
Đao lia tới Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, ở phía đối diện những sương binh lúc nãy đi vòng ra nhìn thấy cảnh này lập tức hô hoán lên, đều rút đao lao về phía bên này. Thẩm Lãnh vừa vẫy tay vừa gào toáng, sương binh nhiều người như vậy, nhiều đao như vậy tất nhiên sẽ không sợ tên canh phu một người một đao kia.
Nhưng mà sương binh không phải là hướng tới canh phu, một thanh trường đao chém vào đỉnh đầu Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nghiêng người tránh né, một thanh đao khác quét ngang đến cắt vào cổ hắn, Thẩm Lãnh ngồi thụp xuống lại tránh được một đao, đao của tên sương binh thứ ba đã đâm về phía lưng hắn, Thẩm Lãnh ép người về phía trước chống một cánh tay hạ vai xuống, đao đâm vào khoảng không ở ngay sau lưng hắn.
Tránh liền bốn đao, Thẩm Lãnh cũng không buông bình rượu trong tay.
Canh phu từ phía bên kia chậm rãi đi qua dường như cũng không sốt ruột, vì lúc này trong huyện thành đã đóng cổng thành rồi, ai còn có thể tới cứu Thẩm Lãnh nữa?
"Xem ra đại tướng quân chúng ta đã đánh giá cao ngươi rồi." Canh phu xua tay ý bảo bọn thủ hạ trước hết đừng tiếp tục động thủ, y nhìn Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Đại tướng quân nhà ta cũng đã cho ngươi một con đường sống, bắt đầu từ hôm nay ngươi chỉ cần nói ra toàn bộ những chuyện về động hướng cùng với sắp xếp sau này của thủy sư người Ninh, vị trí của chủ lực thủy sư người Ninh, binh lực trang bị như thế nào, và còn sau này liên tục cung cấp tin tức cho chúng ta, ngươi có thể không chết."
Thẩm Lãnh: "Chỉ là không chết?"
Canh phu khẽ nhíu mày: "Ngươi nghĩ còn cái gì?"
"Tiền." Thẩm Lãnh thấy đối phương không động thủ nữa, đặt mông ngồi dưới đất, ngửa cổ lại tu một ngụm rượu: "Ta làm tướng quân ngũ phẩm bổng ngân một tháng cũng không có nhiều, nếu các ngươi đã định mua chuộc ta thì cũng phải lấy ra một chút thành ý."
Canh phu cười lạnh: "Chẳng qua cũng chỉ là một bộ dáng với những người Lâm Việt kia, tham lam mà thôi."
Y rút trong lòng ngực ra một xấp ngân phiếu ném xuống bên cạnh Thẩm Lãnh: "Đây là ngân phiếu của tiền trang người Ninh, đảm bảo là thật, bây giờ có thể nói chủ lực của thủy sư các ngươi ở chỗ nào chưa?"
"Ở thành Thiện La."
Thẩm Lãnh trả lời rất nhanh, không cần phải nghĩ ngợi.
Canh phu ngây ra sau đó ánh mắt hung ác: "Con mẹ nó ngươi muốn chết?"
Thành Thiện La là đô thành của người Cầu Lập.
Thẩm Lãnh vẻ mặt nghiêm túc: "Sao ngươi lại không tin chứ? Ta là tướng quân của quân tiên phong, chỉ là mang đến quân tiên phong mà thôi, chủ lực thủy sư Đại Ninh đã thừa dịp sự chú ý của các ngươi đều ở bên Nha Thành này mà đi thẳng đến thành Thiện La rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bây giờ thành Thiện La đã bị công phá, hoàng đế của các ngươi hẳn là đang quỳ trên mặt đất nhận tổ quy tông."
Canh phu nổi giận: "Cho hắn nếm chút đau khổ, người này còn hữu dụng, đừng giết chết."
Thẩm Lãnh khoát tay: "Đây lại là làm gì nữa, lời ta nói thật đấy, là bản thân ngươi không chịu tin, không chỉ là chủ lực thủy sư đã đi thành Thiện La, Đại Ninh còn liên lạc với Bồ San quốc phía tây, Lưu Tụ quốc phía đông Cầu Lập quốc liên hợp giáp công, ta chỉ là ngụy trang lừa ngươi thôi."
Canh phu nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn cũng thật sự không dám xác định lời Thẩm Lãnh nói có mấy phần là thật mấy phần là giả, nếu người Ninh thật sự liên lạc với Bồ San quốc và Lưu Tụ quốc xuất binh giáp công, vậy thì Cầu Lập quả thật là nguy hiểm, nhưng làm sao có thể một chút tin tức cũng không nhận được?
"Trong câu này của ngươi, rốt cuộc câu nào là thật?"
Y bước lên phía trước hai bước, dùng đoản đao chỉ vào chóp mũi Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh đưa tay gạt mũi đao sang một bên, chậm rãi đứng lên uống sạch ngụm rượu cuối cùng trong bình: "Nửa câu cuối cùng là thật."
Canh phu nhớ lại một chút xem nửa câu cuối cùng đó của Thẩm Lãnh là cái gì, Thẩm Lãnh dường như nhìn thấy vẻ mờ mịt của gã, vì thế giải thích lại một lần: "Chính là nửa câu nói lừa ngươi là thật."
Canh phu biến sắc, đao đâm thẳng đến cổ họng Thẩm Lãnh, nhưng lúc này bốn phía đột nhiên sáng lên, một vùng đèn đuốc giống như lưu tinh đại hà từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, chiến binh thủy sư Đại Ninh nhiều không đếm được bao vây quanh những người này, liên nỏ đã sẵn sàng, chỉ cần hạ lệnh một tiếng là có thể bắn tất cả những người này thành nhím.
Những tên sương binh kia lập tức hoảng loạn, tay cầm đao bắt đầu trở nên không ổn định nữa, kẻ nào kẻ nấy sắc mặt trắng bệch.
Giờ khắc này canh phu kia dường như cũng đã bất chấp mọi giá, thế đao không thu, Thẩm Lãnh nghiêng người tránh ra, chân trái lên trước cánh tay phải gập lại nâng lên đập tới, khuỷu tay đập thật mạnh lên cằm canh phu. Một bạo kích này trực tiếp đập cho canh phu bay ra phía sau, canh phu đập gáy xuống đất choáng váng đầu óc, lầm bầm nói vài tiếng nhưng vẫn không thể lập tức đứng dậy.
Thẩm Lãnh nhìn nhìn những tên sương binh kia: "Bỏ đao xuống, không giết."
Đám sương binh đều là người Cầu Lập đóng giả, nhưng hiển nhiên nếu không có nội ứng mà muốn kiếm được quân phục sương binh cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Cao Cửu Thiện gần như đã tiêu diệt cả huyện nha, cũng vẫn không thể nào diệt trừ tất cả những người được người Cầu Lập bố trí ở Nha Thành mấy năm nay.
"Bắn chết mấy tên đi, ở... bên này." Thẩm Lãnh giơ tay ra chỉ chỉ bên trái mình: "Không chết mấy người thì bọn chúng không chịu bỏ đao."
Các chiến binh thủy sư lập tức lấy liên nỏ nhắm bắn, keng một tiếng, một tên người Cầu Lập cuối cùng vẫn không chịu được sợ hãi mà vứt trường đao trong tay xuống đất. Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba, không bao lâu tất cả hai mươi mấy người Cầu Lập này đều đã ném đao đi.
Thẩm Lãnh quét tầm mắt một vòng, chọn trúng một kẻ lớn tuổi nhất trong số đó gọi đến: "Sáng sớm ngày mai ngươi trở về gặp Nguyên Thanh Phong, cứ nói Vọng Hương Tiêu mà ta đã định không phải là Vọng Hương Tiêu ở trong Nha Thành này, giữa trưa ngày mai nếu hắn không đến, tên thám báo thứ nhất sẽ bị chặt đầu trên Vọng Hương Tiêu, sau này vẫn luôn như thế, một ngày hắn không đến ta giết một người ở Vọng Hương Tiêu, vốn chỉ có thể chơi năm ngày, bây giờ thật tốt, có thể sắp xếp được một tháng."
Hắn cười: "Sau khi gặp Nguyên Thanh Phong hãy thay ta cảm ơn hắn, biết trong tay ta chỉ có năm người của hắn có thể thực sự không uy hiếp hắn nhiều lắm, cho nên lại hào phóng đưa tới cho ta hai mươi mấy người, bây giờ là hai tháng, một ngày một người cũng đủ sắp xếp mà còn dư nữa, không chừng ngày nào đó ta chọn một ngày hoàng đạo sẽ giết hai người, nhưng hình như cả hai tháng đều là ngày tốt, ta đã xem thử, không có một ngày nào viết kị giết người."
Đây đương nhiên là nói nhảm, đâu có trên hoàng lịch nào sẽ viết kị giết người?
Thẩm Lãnh phân phó một tiếng: "Đánh gãy hai cánh tay của hắn, thả hắn đi."
Hai gã thân binh đi lên, lập tức kéo cánh tay ra mỗi người một côn nện xuống, hai côn gãy hai cánh tay, sau đó thả cho người Cầu Lập đang kêu la thảm thiết kia đi.
Trần Nhiễm đi đến hỏi Thẩm Lãnh với vẻ khó hiểu: "Tại sao phải đánh gãy cánh tay."
Thẩm Lãnh cười nói: "Không có cánh tay thì hắn làm sao chèo thuyền? Dù sao cũng phải có người tiễn hắn."
Lúc này Trần Nhiễm mới chợt hiểu, ánh mắt nhìn Thẩm Lãnh giống như đang nói tên cáo già nhà ngươi.
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi dẫn đội ngũ áp giải tất cả người đến huyện nha Nha Thành, ta phải rời đi một chút."
Trần Nhiễm: "Ngươi còn đi làm gì?"
Thẩm Lãnh: "Lúc nãy ta đã uống mấy bình rượu loãng như nước, cần phải mở đập xả lũ gấp..."
Trần Nhiễm bĩu môi: "Suối nhỏ róc rách mà thôi, còn xả lũ."
Thẩm Lãnh: "Sông lớn cuồn cuộn ngươi có tin không?"