Thân là một đại tướng quân lãnh binh, lý trí nói cho Nguyên Thanh Phong biết chuyện nên làm lúc này chính là lập tức rút hạm đội khỏi cảng thuyền, về phần hơn một vạn binh lính đã đổ bộ lên bờ gã ta nên từ bỏ mới đúng. Nhưng chính vì gã ta là một đại tướng quân lãnh binh nếu vứt bỏ nhiều thủ hạ như vậy, gã ta biết rõ sau này quân lệnh của mình sẽ bị nghi ngờ thành ra dạng gì, khi binh lính của gã ta nhìn mình sẽ là ánh mắt gì. Gã ta không có tình cảm gì đáng nói với binh lính của mình, nhưng gã ta quý trọng binh quyền khó mà có được của bản thân mình.
Một khi gã ta cứ vứt bỏ binh lính của mình như vậy, ở trong triều đình Cầu Lập quốc gã ta tất nhiên sẽ bị công kích, những người ghen ghét gã ta thống lĩnh thủy sư sẽ nhào tới đàn áp gã ta không tha, lần lượt từng cái mồm khéo léo kia sẽ trở thành những lưỡi dao sắc bén cắt từng nhát lên người gã ta.
Diện tích lãnh thổ của Cầu Lập quốc không rộng lớn như Đại Ninh, dân số cũng không thể tính bằng trăm triệu như Đại Ninh, tổn thất hơn một vạn quân tinh nhuệ nhất đối với Cầu Lập quốc mà nói đó là khoét mất một miếng thịt, hoàng đế Cầu Lập quốc tất nhiên sẽ rất tức giận, đến lúc đó Nguyên Thanh Phong hoàn toàn không có tự tin gã ta có thể giữ vững được trí đại tướng quân của mình hay không.
Cầu Lập quốc không ổn định như Đại Ninh, chính là bởi vì là một nước nhỏ cho nên hoàng quyền quá nặng, hoàng đế xóa bỏ lục bộ thượng thư, tể tướng cũng là chuyện như cơm bữa, cho dù hoàng đế có hơi xem trọng Nguyên Thanh Phong nhưng cũng không phải là không trách phạt gã ta.
"Lý Trá!"
"Có mạt tướng."
"Bây giờ giao cho ngươi chỉ huy đội thuyền, để lại cho ta hai mươi thuyền chở binh lính, năm chiến thuyền Liệp Vân, những thuyền khác lập tức rút khỏi cảng thuyền."
"Đại tướng quân, ngài muốn làm gì?"
"Không cần ngươi quan tâm, dẫn đội thuyền ra khỏi đây cho ta." Nguyên Thanh Phong nắm chặt hoàn thủ đao của mình nói: "Thân binh theo ta xuống thuyền."
Mấy trăm thân binh theo Nguyên Thanh Phong nhảy xuống kỳ hạm Long Nha, Nguyên Thanh Phong hô lên một tiếng, mang theo mấy ngàn binh lính Cầu Lập bị chiến binh lang viên ngăn cách ở bên ngoài bắt đầu phát động xông lên phía trước, gã ta nhất định phải đón binh sĩ ở bên trong ra ngoài. Trận chiến này đã không có phần thắng, nếu tổn thất lớn như vậy thì vị trí thống soái của gã ta sẽ không giữ được, nếu không có binh quyền, trong hoàn cảnh đấu tranh cực kỳ tàn khốc của Cầu Lập quốc, gã ta sẽ bị đối thủ mà mình từng đắc tội, thậm chí là sỉ nhục trước kia trực tiếp xé thành mảnh vụn.
"Đón người của chúng ta ra."
Nguyên Thanh Phong gào lên một tiếng, dẫn người xông lên, binh lính Cầu Lập thấy chủ soái làm gương cho binh sĩ, ý chí chiến đấu cũng bị kích phát ra, hò hét vọt lên phía trước. Con người đúng là một loại sinh vật rất kỳ lạ, trước đó binh lính Cầu Lập cũng bởi vì khí thế tấn công như bẻ cành cây của quân lang viên mà sợ hãi, bây giờ chủ soái đích thân ra trận, dũng khí lại một lần nữa quay về trên người bọn họ, đao thương dày đặc, công kích về phía quân lang viên mà trước đó bọn họ vẫn sợ hãi.
Nhưng mà trận chiến này đối với Nguyên Thanh Phong mà nói vốn là đánh cược, đánh cược số mệnh của mình.
Chiến tranh, từ trước đến nay vốn là trò chơi bỏ qua số mệnh.
Thạch Phá Đang nhìn thấy những người Cầu Lập giết qua, ngược lại trong lòng gã thu hồi lại vài phần khinh miệt, có thể giết ngược trở lại đủ để chứng tỏ sự quyết đoán của tướng quân lãnh binh. Mặc kệ gã ta xuất phát từ mục đích gì, giết ngược lại sẽ không hoàn toàn đánh mất tôn nghiêm, mặc dù theo Thạch Phá Đang nhìn thấy đây hoàn toàn không phải là một quyết định lý trí.
Bởi vì gã biết bản thân mình không thể thua, đối phương là binh lính thủy sư, không mang theo binh khí dài.
"Thuẫn trận!"
Thạch Phá Đang gào một tiếng, lớp chiến binh lang viên đầu tiên lập tức cắm lá chắn trong tay lên mặt đất, lớp binh lính thứ hai tiến lên chồng lá chắn lên tầng lá chắn thứ nhất trước đó, tạo nên một bức tường lá chắn lớn hơn một mét.
Trong tay hàng binh lính thứ ba cầm giáo dài hơn một mét bảy mét tám, trong nháy mắt khi đội quân người Cầu Lập đụng tới, một hàng giáo dài phía sau tường lá chắn đồng loạt đâm ra, người Cầu Lập kêu thảm lên bị đâm chết. Những thanh giáo dài kia giống như rắn độc, hung tợn đâm ra, bất kể là có đâm trúng kẻ địch hay không cũng sẽ nhanh chóng rút ngược trở về, sau đó lại dùng hết sức đâm ra, cứ lặp lại như vậy từng đợt từng đợt.
Giáo dài đâm xuyên qua thân thể, máu từ miệng vết thương phun ra ngoài, một người ngã xuống người ở phía sau lại xông lên, giống như tính mạng của mình hoàn toàn không có giá trị tồn tại.
Cuối cùng, sau khi người Cầu Lập đắp một lớp thi thể bên ngoài trận lá chắn và đập lên bức tường lá chắn, bọn họ giống như nổi điên dùng đao của mình chém vào, dùng cánh tay của mình đập lên, vẻ mặt của từng người dữ tợn giống như dã thú.
Nhưng người mà bọn họ đối mặt chính là chiến binh lang viên có kinh nghiệm chém giết mấy trăm năm, là lục quân mạnh nhất của Đại Ninh, phối hợp với chiến thuật đương thời có một không hai của chiến binh Đại Ninh, đối mặt với kẻ địch khác nhau sẽ có sắp xếp chiến thuật khác nhau, mỗi một trận chiến bất kể là có phải do người Đại Ninh khởi xướng hay không, nhưng kẻ chiến thắng cũng chỉ thể là Đại Ninh.
Thi thể bên ngoài trận lá chắn càng lúc càng cao, người Cầu Lập giẫm lên thi thể của đồng bào mình để nhảy ra phía sau trận lá chắn, rất nhanh đã bị giáo dài đâm chết, lỗ máu trên người nhiều đến ghê người. Những thứ từ bên trong lỗ máu chảy ra không chỉ có máu tươi mà còn là sinh mạng của quân Cầu Lập.
"Mở trận! Giết!"
Thạch Phá Đang ra lệnh một tiếng, giáo dài phía sau trận lá chắn lập tức rút về sau, phía sau là quân lính đã đứng nghiêm chỉnh, binh sĩ cầm liên nỏ trong tay đợi quân lệnh nhanh chóng chen lên trên, một loạt liên nỏ bắn vào những binh sĩ Cầu Lập đang đến gần nhất, tấm lá chắn mở ra từng lỗ hổng, chiến binh lang viên hung mãnh như hổ báo từ bên trong lỗ hỏng chém giết ra ngoài.
Từng nhát dao chém thấy máu, từng quyền đánh ra thịt.
Thạch Phá Đang nhìn tướng quân người Cầu Lập mặc giáp sắt, một tay nắm giáo lớn tiến lên phía trước chỉ vào người kia: "Đi theo ta qua bên kia."
Mấy trăm thân binh chỉnh tề hét lên: "Hô!"
Thạch Phá Đang dẫn người chém giết về hướng bên đó, Nguyên Thanh Phong cũng dẫn người chém giết về phía gã, giống như hai chiếc thuyền ngược sóng mà đi cuối cùng cũng đụng vào nhau. Sau khi hai người kia nhìn thấy nhau chuyện duy nhất phải làm chính là giết lên phía trước, trên chiến trường giết chóc lời nói chỉ là sự bất lực và cũng là thứ không có ý nghĩa nhất.
K-e-n-g!
Giáo lớn bị Nguyên Thanh Phong đỡ được, gã ta nhanh chóng xông về phía trước kéo gần khoảng cách với tướng quân người Ninh, đao của gã ta ngắn hơn giáo dài của đối phương quá nhiều nên chỉ có thể đến gần.
Thạch Phá Đang nào có để ý gã ta đến gần hay không đến gần?
Giáo lớn đâm mạnh một cái về phía bên này, gã vươn tay ra nắm hắc tuyến đao trong tay tiến lên nghênh đón, hai thanh đao đụng vào nhau giữa không trung phát ra tiếng động sắc bén, hai thanh đao đồng thời bị chém mẻ, hai chỗ bị chém mẻ giao nhau phát ra tiếng chói tai, lóe lên tia lửa.
Thạch Phá Đang đạp một cước vào bụng Nguyên Thanh Phong, mà Nguyên Thanh Phong đồng thời cũng đạp một cước tới, động tác của hai người hoàn toàn giống nhau như đã được sắp đặt trước. Hai người đồng thời bị đá trúng đều lùi ngược về sau, sau đó lại xông lên, một lần nữa đao lại chạm vào nhau, lại thêm một chỗ bị mẻ.
Thân binh của hai người người cũng chiến đấu kịch liệt, nhưng không phải đao tiếp xúc với nhau mà là đao chém vào thịt.
Lần thứ ba Thạch Phá Đang xuất đao, bởi vì sức lực của hai người thật sự tàn bạo, hai thanh đao đồng thời gãy rời, hai khúc đao bay ra ngoài rất xa.
Phản ứng của Thạch Phá Đang dường như nhanh hơn một chút, tay trái vươn ra lập tức ôm cổ của Nguyên Thanh Phong, nửa thanh đao đâm xuống bụng dưới, trên người Nguyên Thanh Phong có áo giáp sắt, mà đao lại không có mũi đao, chỗ bị gãy đâm xuyên qua áo giáp sắt nào phải là chuyện dễ dàng?
Nhưng Thạch Phá Đang biết mình có thể.
Nửa thanh đao trong tay Nguyên Thanh Phong đột nhiên hướng xuống phía dưới hòng chặt đứt cổ tay của Thạch Phá Đang, cùng lúc đó gã ta nhanh chóng cúi đầu rụt ra sau, tay trái của Thạch Phá Đang không ôm cổ Nguyên Thanh Phong lập tức hạ thấp xuống nắm lấy cánh tay Nguyên Thanh Phong, tay phải cầm đao khẽ rút trở về, hai đao va chạm vào nhau, đao của Thạch Phá Đang vuột khỏi tay, nhưng lại lập tức đấm một quyền vào dụng dưới của Nguyên Thanh Phong. Nguyên Thanh Phong cảm thấy sức mạnh kia gần như xuyên thủng thân thể mình, nắm tay đánh lên áo giáp sắt giống như có một luồng sức mạnh ập vào trong cơ thể, thậm chí đâm thủng phía sau lưng.
Đương nhiên đây chỉ là ảo giác, là bởi vì một quyền này của Thạch Phá Đang độ mạnh yếu thật sự quá kinh khủng.
Áo giáp sắt cứa rách toàn bộ da tay trên nắm tay của Thạch Phá Đang, nhưng gã lại chẳng thèm để ý chút nào. Nguyên Thanh Phong đau đến múc rụt lùi về sau, nửa khúc đao quét ngang qua, đao gần như là quét ngang qua chóp mũi của Thạch Phá Đang, Thạch Phá Đang cất bước về phía trước nào đâu để ý nắm đấm của mình đã rách da máu chảy đầm đìa, lại đấm tới một quyền.
Nguyên Thanh Phong bị đau chỉ có thể né tránh, Thạch Phá Đang thật sự giống như một con sư tử mạnh mẽ không biết sợ hãi là gì, hết quyền này tới quyền khác đấm về phía trước, ngực của Nguyên Thanh Phong liên tục bị đánh trúng vô số quyền, lại phun ra một ngụm máu, mà nửa thanh đao trong tay gã ta cũng chém vào vai Thạch Phá Đang, khiến cho chỗ áo giáp trên vai bị nứt ra, nửa thanh đao bị mắc kẹt lại trong thịt. Thạch Phá Đang nâng tay trái lên đè thanh đao kia lại, tay phải đánh vào các khớp tay trên cánh tay trái của Nguyên Thanh Phong, cánh tay của Nguyên Thanh Phong bị đánh khiến cho con dao trong tay vọt ra ngoài, nhưng đồng thời lại đạp một cước lên bụng Thạch Phá Đang.
Thạch Phá Đang lui về phía sau hai bước, đưa tay giật nửa thanh đao bị mắc kẹt trên vai tiện tay vứt xuống, lần nữa bước lên, hai người nắm đấm đánh vào nắm đấm, chân đạp vào chân, mỗi một quyền đánh trúng đối phương, trên nắm tay máu tươi cũng văng tung tóe.
Nguyên Thanh Phong đấm một quyền trúng mặt Thạch Phá Đang, một quyền này quá nặng, khiến Thạch Phá Đang lảo đảo một bên. Thạch Phá Đang quay phắt lại hai mắt đều đỏ như máu, gã nhếch môi nhe răng cười, nuốt một ngụm nước bọt có lẫn máu lại tiếp tục lao tới.
Mà cùng lúc đó, Thẩm Lãnh đã trở về!
Hơn mười chiếc chiến thuyền của thủy sư Đại Ninh ngăn chặn cảng thuyền, mà đối diện chính là thủy sư Cầu Lập nhiều gấp mười mấy lần bọn họ.
"Đâm vào bọn chúng!"
Thẩm Lãnh chỉ vào thuyền chiến tên là kỳ hạm Long Nha của người Cầu Lập.
Vạn Quân nhỏ hơn Long Nha rất nhiều, giống như một con rồng nhỏ phát động công kích với một con rồng khổng lồ.
Ầm!
Đầu thuyền của Vạn Quân gần như đâm sầm vào vị trí hông thuyền của Long Nha, tất cả binh sĩ trên hai chiếc thuyền đều ngã nhào trên sàn thuyền, Thẩm Lãnh bám vào mạn thuyền giữ vững thân thể, nắm chặt hắc tuyến đao trong tay.
Theo đà Vạn Quân còn lướt ngang qua đầu thuyền Long Nha, Long Nha từ từ lật nghiêng, người trên thuyền bắt đầu trượt xuống.
"Đâm vào!"
Thẩm Lãnh thét lên, hắn đâu để ý đến giá trị xa xỉ của từng chiếc thuyền Đại Ninh này.
Từng chiếc Phục Ba cũng bắt đầu đâm vào, thuyền của bọn họ tiến thẳng về phía trước, mà đa số thuyền chiến của người Cầu Lập đều nằm chắn ngang cho nên bị tổn thất nặng, trong đó một chiếc thuyền chiến của thủy sư Đại Ninh đụng vào phần tê giác sắt thuyền chiến Liệp Vân của người Cầu Lập khiến phần hông thuyền bị cắt mạnh qua.
Lần lượt từng binh sĩ rơi xuống nước, cho dù kỹ năng bơi lội của bọn họ không tệ, nhưng dưới tình huống bất ngờ như vậy bọn họ nào giữ được bình tĩnh, trên thuyền binh khí lẫn lộn với vật dụng linh tinh đập lên người bọn họ, khiến một đám đầu rơi máu chảy.
Vào giờ phút này, quân tiên phong của Thẩm Lãnh giống như mãnh thú hồng hoang mất đi lý trí, căn bản là hoàn toàn không để ý gì đến tổn thất, từng chiếc từng chiếc đâm qua, không bao lâu cảng thuyền bị chặn kín, mà trong đó có ít nhất 60-70 chiến thuyền của người Cầu Lập không đi ra được.
Trên đất liền Thạch Phá Đang đạp một cước khiến Nguyên Thanh Phong bay ra ngoài, sau khi nghe thấy tiếng nổ vang cực lớn, gã vội nhìn về phía cảng thuyền, gã nhìn thấy Vạn Quân của Thẩm Lãnh đâm sầm vào kỳ hạm Long Nha của người Cầu Lập, cũng không biết tại sao một luồng hào khí tràn trề dâng lên, gã ngửa mặt lên trời cười to.
"Ha ha ha, lần này lão tử xem trọng ngươi." Gã vươn tay ra chỉ về phía trước: "Giết! Giết hết mãn nô Cầu Lập này."
Chiến binh lang viên gào thét xung phong, thật sự giống như sói vượn gầm rú, bọn họ xông về phía trước, khi đao vừa hạ xuống người đã xông qua, người Cầu Lập hoàn toàn bị đánh đến không còn dũng khí, binh bại như núi đổ.
Nguyên Thanh Phong quay lại liếc nhìn Long Nha của mình đang từ từ chìm xuống, gã ta rống lên một tiếng, hung hăng nhìn Thạch Phá Đang đang xông về phía mình, nhưng chỉ là nhìn thoáng qua liền quay đầu bước đi, thân binh của gã ta xông lên ngăn cản truy kích cho gã ta. Gã ta chạy gấp về phía cảng thuyền, dẫn theo người rút về sau tìm chiến thuyền leo lên, sau đó lái thuyền xông thẳng ra ngoài.
Vào giờ phút này gã ta mới tỉnh ngộ, rốt cuộc chủ lực của thủy sư Đại Ninh ở đâu?