Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 207 - Chương 207: Lên Đường Đi

Chương 207: Lên đường đi Chương 207: Lên đường đi

Thẩm Lãnh chỉ có hơn mười chiếc thuyền, là tướng quân thủy sư nên thuyền gần như chính là mọi thứ đối với hắn, nhưng vào lúc này hắn không chút do dự hạ lệnh cho Vạn Quân lao tới đụng vào kỳ hạm Long Nha của kẻ thù. Long Nha của Nguyên Thanh Phong là một con thuyền có thể so sánh ngang hàng với kỳ hạm Thần Uy của Trang Ung, chiều dài hơn trăm mét, đi lại trên biển giống như một yêu thú khổng lồ khiến người khác sợ hãi.

Tuy nhiên lại bị Vạn Quân chặn ngang đụng gãy, tuy không gãy nhưng cũng không ngăn cản được thuyền bắt đầu nghiêng về một bên. Người Cầu Lập trên thuyền Long Nha kêu gào thảm thiết lăn xuống dưới, bọn họ liều mạng muốn túm lấy thứ gì đó để cho mình không rớt xuống, nhưng theo thân thuyền càng lúc càng nghiêng nặng, bọn họ vẫn lần lượt rơi xuống biển. Long Nha chìm xuống nước lôi theo không ít người xuống cùng, còn có rất nhiều người trước đó không ở trên boong thuyền mà là ở trong khoang thuyền, bọn họ ngay cả chạy trốn cũng không kịp.

Thuyền của Thẩm Lãnh nhắm chính xác mới đâm tới, đầu thuyền là đụng vào phần giữa hoặc là đầu thuyền của đối phương. Tuy rằng chiến thuyền của Thẩm Lãnh cũng có mấy chiếc bắt đầu ngập nước bởi vì tổn hại nặng, nhưng các binh sĩ đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đây vốn là một phần trong kế hoạch đã được sắp xếp trước từ trước, cho nên bọn họ cố gắng hết sức khống chế sự lo sợ trong lòng mình, hạ khoái thuyền Con Rết ở hai bên xuống, tuy thuyền lớn đã chìm rồi, nhưng gần như binh sĩ đều đã rút lui.

Người Cầu Lập quay cuồng trong nước biển giống như sủi cảo trong nồi nước sôi, trôi nổi dập dềnh, kỹ năng bơi của những người này cũng không tệ, dù sao bọn họ cũng tiếp xúc với biển rộng quanh năm, nhưng ai sẽ cho bọn họ cơ hội để bọn họ đường hoàng bơi vào bờ?

"Bắn!"

Thẩm Lãnh ra lệnh, đám binh sĩ còn ở trên thuyền lập tức dùng liên nỏ cùng cung tiễn bắn xối xả về phía người Cầu Lập đang ở trong nước. Trên đất liền bên kia chiến binh lang viên cũng chia binh vây bắt, vây quanh nửa cảng thuyền liền bắt đầu tàn sát người Cầu Lập đã bị rơi xuống nước. Đây vốn dĩ không phải là nơi khẩn cầu và kêu rên là có thể đổi lấy sinh mệnh, từ xưa đến nay, nhân nghĩa đạo đức đánh dấu trên chiến trường hoặc là giả dối hoặc là thất bại, cho kẻ thù một con đường sống chính là đồng nghĩa với việc mở ra một cửa chết cho chính mình.

Không ai hạ lệnh sẽ không có người dừng lại, các binh sĩ bắn ra tất cả mũi tên lông vũ mà mình đem theo, thi thể người Cầu Lập nối tiếp nhau nổi lềnh bềnh trên mặt nước, trên thi thể của bọn họ không chỉ có một hai mũi tên cắm vào, trên người của người bị cắm nhiều nhất, mũi tên dày đặc thoạt nhìn không dưới hai mươi mũi.

Thi thể trôi nổi dập dềnh theo mặt nước biển, có người ngửa lên trời, có người mặt úp xuống biển, máu chảy ra lênh láng nhuộm cả khu vực này thành một màu khác, có lẽ rất nhanh mùi máu tươi sẽ trêu chọc đến những loại sinh vật càng tàn bạo hơn dưới biển.

Ước chừng có bốn mươi năm mươi chiến thuyền của người Cầu Lập đã lao ra ngoài, đang đậu ở phía xa, dường như vẫn còn do dự có nên giết trở lại hay không, dù sao càng nhiều người bị quân đội Đại Ninh bắt làm tù binh hoặc là giết chết.

Hơn một vạn binh lính Cầu Lập lên bờ kia đã chết trận một nửa, một khi lang viên bắt đầu giết người, sẽ trở thành thành cối xay thịt trên chiến trường, thi thể chồng chất trên bờ còn nhiều hơn thi thể trôi lềnh bềnh trong nước rất nhiều.

Xấp xỉ năm nghìn người Cầu Lập quỳ xuống đất đầu hàng, giơ cao binh khí trong tay mình lên, từ bỏ chống cự. Bọn họ đã bị giết đến không còn dũng khí, cuối cùng ngay tại giây phút bọn họ quỳ xuống xin hàng thì một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng tan thành mây khói.

"Thuyền của chúng ta đâu!"

Thạch Phá Đang đi nhanh đến, từ xa đã hô lên với Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh chỉ nhìn thoáng qua nhưng không trả lời, hạ lệnh cho người của mình kiểm kê số binh lính bị thương và số người chết, bảo Trần Nhiễm dẫn người bị thương mau chóng đưa về Nha Thành cứu trị.

"Ta đang hỏi ngươi đấy!" Thạch Phá Đang tiến lên muốn túm lấy áo giáp của Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nghiêng người tránh né: "Sao ta lại nhớ ngươi đã nói ngươi chỉ phối hợp?"

Thạch Phá Đang ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra thánh chỉ mà mình có được nói rằng gã chỉ là phối hợp với thủy sư chứ không phải chủ đạo thủy sư, nhưng gã thật sự rất căm tức, nếu như chủ lực thủy sư của Trang Ung chạy đến kịp thời... vậy thì hơn một trăm chiếc chiến thuyền của Cầu Lập một chiếc thuyền cũng đừng hòng sẽ rời đi được. Cộng lại ít nhất hơn mấy vạn ngàn thủy quân Cầu Lập bị tàn sát hầu như không còn, đây sẽ là một trận thắng lớn đủ để rung động triều đình và bách tính.

"Rốt cuộc các ngươi đang giấu diếm ta chuyện gì?"

Giọng điệu của Thạch Phá Đang dịu xuống một ít. Gã nhìn ra được trước đó Thẩm Lãnh chém giết tuyệt đối không nhẹ nhàng hơn gã, mùi máu tanh trên người hắn còn nặng hơn gã, dù sao thì lúc gã giết người bất kể là trái hay phải chỉ cần tiến về phía trước, mà Thẩm Lãnh là một người nhảy lên chiến thuyền của người Cầu Lập giết từ đầu cho đến đuôi.

"Không phải gạt ngươi, là vì tình huống còn phức tạp hơn dự tính của chúng ta."

Thẩm Lãnh có vẻ hơi áy náy nhìn Thạch Phá Đang. Mặc kệ mối quan hệ của hai người như thế nào, ván này là do thủy sư quyết định, tuy rằng Thạch Phá Đang có tham dự trong đó nhưng những gì gã biết cũng không nhiều, gã đã hoàn thành chuyện mình nên làm, hơn nữa còn hoàn thành một cách rất hoàn mỹ, hơn một vạn quân đội người Cầu Lập đổ bộ lên bờ bị giết hơn phân nửa, số còn lại tất cả đều bị bắt sống.

Thạch Phá Đang đè nén cơn tức trong lòng quay đầu lại chỉ vào người Cầu Lập đang quỳ ở đó nói: "Ngươi nghĩ là ta sẽ mật báo với bọn họ?"

"Đây là quân lệnh của đề đốc đại nhân." Thẩm Lãnh nhìn lên bầu trời: "Nói thật chứ, ta cũng không biết đề đốc đại nhân đi đâu nữa."

"Ngay từ đầu ông ta đã không có ý định đến cảng thuyền Nha Thành?"

"Phải."

"Ngươi chỉ dẫn theo mười chiếc thuyền, trong tình huống biết rõ Trang Ung sẽ không đến, ngươi cũng dám đi ra ngoài đánh nhau với hơn một trăm chiếc thuyền của người Cầu Lập?"

"Đối phương cũng chỉ có hơn hai mươi chiếc chiến thuyền mà thôi, ở đâu ra hơn một trăm chiếc thuyền?"

"Nếu ngươi chết trận thì sao?"

"Vậy thì chết trận thôi."

Thạch Phá Đang nhìn sắc mặt bình tĩnh của Thẩm Lãnh, lại nhìn những vết máu đen trên người Thẩm Lãnh, sau khi im lặng một hồi gã đột nhiên cảm thấy cơn tức mà mình chịu đựng quả thật chẳng đáng là gì, ngay cả thủ hạ mình đắc ý như vậy mà Trang Ung cũng nỡ hy sinh, mình chỉ là không biết rõ tình hình mà thôi.

"Sớm muộn gì Trang Ung cũng phải cho ta một lời giải thích." Thạch Phá Đang xoay người rời đi, đi vài bước liền dừng lại hỏi: "Những tù binh kia thì làm sao?"

"Đó là tù binh của lang viên."

Thẩm Lãnh trả lời cũng giống như không có trả lời, nhưng khóe miệng của Thạch Phá Đang lại nhếch lên: "Cũng đúng."

Đúng vậy, đó là tù binh của chiến binh lang viên gã.

Thạch Phá Đang ném hắc tuyến đao đã mẻ như cưa sắt trong tay ra, thân binh thuận tay tiếp được. Trong trận chiến này Thạch Phá Đang chém hư bao nhiêu thanh đao đến ngay cả bản thân gã cũng không biết được, nhưng gã có một thói quen, sau khi kết thúc cuộc chiến gã sẽ mang tất cả về cất giữ, đó chính là minh chứng cho từng trận chiến gã đã trải qua và cũng là hồi ức của gã.

"Giết!"

Thạch Phá Đang vừa đi vừa dặn dò, trong giọng điệu không có bất kỳ sự thương hại nào.

"Đợi đã." Thẩm Lãnh gọi gã một tiếng: "Để lại cho ta một trăm tù binh, ta muốn để cho bọn họ tìm xem bên trong đống tử thi này có Nguyên Thanh Phong hay không, nếu không có... vậy thì trận chiến này vẫn không đúng như mong đợi rồi."

Thạch Phá Đang ngây ra một lúc, quay đầu lại nhìn Thẩm Lãnh giống như quái vật: "Dựa vào binh lực của ta và ngươi, ngươi cảm thấy không xử lý Nguyên Thanh Phong thì trận chiến thắng này sẽ không đúng như mong đợi."

Thẩm Lãnh gật đầu, thầm nghĩ đây là đương nhiên.

Nhưng chính là bởi vì đây là điều đương nhiên nên Thạch Phá Đang thật sự xem hắn như là quái vật. Thẩm Lãnh chỉ có hơn mười chiếc thuyền, đối phương có hơn một trăm chiếc thuyền, mặc dù Thạch Phá Đang có cả một kỳ quân lang viên nhưng căn bản không không thể nào xuống biển được, hơn nữa có thể ngăn chặn được thủy sư của Cầu Lập cũng chỉ có hơn mười chiếc thuyền kia của Thẩm Lãnh mà thôi. Hơn nữa lúc trước hắn còn đánh một trận ở Vọng Hương Tiêu, không phải không có tổn thất, cho dù như vậy thằng nhóc này kia thoạt nhìn cũng không giống như rất vừa lòng.

"Gia súc."

Thạch Phá Đang than thở một câu, xoay người rời đi.

Khóe miệng Thẩm Lãnh hơi cong lên: "Ngươi không phải cũng như vậy sao?"

Xa xa, chiến binh lang viên bắt đầu giết hại tù binh, đây cũng không phải là hành động chính nghĩa gì, Thẩm Lãnh cũng không có đi ngăn cản, cho dù là hắn cũng không cảm thấy đây là sai trái, giữ lại hơn năm ngàn tù binh sẽ phải phân công trọng binh trông coi, ít nhất phải để ý đến ăn uống. Đối với thủy sư viễn chinh mà nói nuôi năm ngàn tù binh tương đương với việc khiến cho người của mình không có cơm ăn nhanh hơn.

Hơn nữa đó còn là mối thù xương máu.

Mà đối với Thạch Phá Đang mà nói, đó căn bản cũng không được xem là chuyện gì.

Tiếng kêu rên vang lên, phản kháng cũng lập tức xuất hiện, nhưng người Cầu Lập đã bị tước vũ khí thì còn bao nhiêu sức mạnh để phản kháng? Cung thủ lần lượt bắn ra từng mũi tên, từng thanh tiêu thương đâm qua, tốc độ ngã xuống của thi thể giống như thủy triều rút xuống.

Thẩm Lãnh bảo Vương Căn Đống phân công người dẫn theo hơn một trăm tù binh người Cầu Lập để tìm kiếm trong đống thi thể kia xem có Nguyên Thanh Phong hay không? Nhưng mà tìm cho đến khi bầu trời tối đen cũng không có tin tức, người kia hình như biến mất trong hư không.

Trước đó quả thật có mấy chiếc chiến thuyền của người Cầu Lập bị vây ở cảng thuyền định chạy ra bên ngoài, nhưng bởi vì cửa vào cảng thuyền bị thuyền đắm chặn lại, căn bản không thể bình an vô sự đi ra ngoài. Hai chiếc chiến thuyền Cầu Lập có đụng qua, lại vì bị đụng vỡ đáy thuyền mà từ từ chìm xuống, trong đó chiến thuyền xa nhất chạy ra khỏi cảng thuyền cũng đi không được bao lâu đã bị nước biển nuốt chửng.

Nguyên Thanh Phong thật sự đã lên một chiếc thuyền, cũng thật sự hạ lệnh cho chiến thuyền đụng vào nhau để lao ra ngoài, nhưng thuyền cũng chìm rồi, trước khi thuyền hoàn toàn chìm xuống đáy biển gã ta đã vọt ra ngoài, dựa vào một tấm ván gỗ trôi ra ngoài rất xa. Gã ta không dám bơi vào bờ, sau khi ngâm mình trong nước hai canh giờ, gã ta mới liều hết sức bơi vào bờ chỗ bên ngoài cách Nha Thành khoảng mười mấy dặm, sau đó đi thẳng vào trong núi Song Đà.

Biển rộng ở đối diện mới là nhà của gã ta, đất liền dưới chân lại xa lạ như vậy.

Gã ta biết người Ninh giảo hoạt hơn người Lâm Việt nhiều, bọn họ càng hiểu được cái gì là chiến tranh, nhưng Nguyên Thanh Phong thật không ngờ người Ninh đáng sợ đến mức khó lòng phòng bị như vậy. Tin tức được từ huyện Viễn Thủy quả thật là lúc gã ta sắp tiến công cảng thuyền thì chủ lực thủy sư vẫn chưa có động tĩnh gì, nếu không gã ta cũng sẽ không đâm đầu vào cái hố này, trong cái hố này đã lấp hơn mười ngàn mạng sống của thủ hạ gã ta.

Bị gạt sao?

Huyện Viễn Thủy.

Cổ Lạc ngồi trên ghế ở đại đường huyện nha vốn nên thuộc về huyện lệnh đại nhân kia, nheo mắt nhìn những người đang quỳ phía dưới. Những người này trước kia không lâu vẫn là tầng lớp thượng lưu của huyện Viễn Thủy, bây giờ lại trở thành tù nhân.

Cẩm y đen nhánh trên người gã đã cho gã chức trách khác, so với việc chém giết trong thủy sư gã phát hiện những việc mình làm bây giờ càng có cảm giác thành tựu hơn vài phần. Gã biết trong phủ đình úy có không ít người vẫn chưa phục mình, bao gồm những người bây giờ đang đi theo gã. Bọn họ vốn là thủ hạ của thiên bạn Nhạc Vô Địch, cho nên gã cần khiến cho những người này hiểu được giá trị của mình cao hơn Nhạc Vô Địch rất nhiều.

"Người Cầu Lập cơ hồ đã đào rỗng Nha thành từ trên xuống dưới, cho nên chuyện mà đề đốc đại nhân đã lo lắng trước khi đến cũng không phải không có lý. Bây giờ các ngươi biết tại sao trước khi thủy sư đột nhiên tới Ninh Hồ cũng không có thông báo cho các ngươi không? Không phải đề đốc đại nhân không tín nhiệm các ngươi, ngược lại là hoàn toàn là tín nhiệm các ngươi, cho nên mới muốn cho các ngươi một cơ hội cung cấp mật báo cho người Cầu Lập, ông ấy tin chắc các ngươi nhất định sẽ làm như vậy."

Gã từ trên ghế xuống dưới đi đến trước mặt những người đó, cúi người nhìn bọn họ: "Đề đốc đại nhân dẫn theo thủy sư đến mà không nói trước cho các ngươi biết, chính là hy vọng các ngươi truyền đi chuyện này, bởi vì như vậy Nguyên Thanh Phong mới có thể hoàn toàn tin tưởng mà không nghi ngờ."

Trước khi Trang Ung dẫn theo chủ lực thủy sư rời đi Ninh Hồ, Cổ Lạc dẫn theo người của phủ đình úy và điều tạm một tiêu doanh chiến binh trong thủy sư bắt tất cả người của nha môn huyện Viễn Thủy lại bất kể là cao thấp, nam nữ, và sau khi thủy sư rời cảng đã phong tỏa đường thủy, không cho phép một chiếc thuyền nào rời khỏi nơi này để ra biển.

"Phỏng chừng thủy sư của chúng ta đã đánh thắng rồi đấy." Cổ Lạc đứng thẳng người: "Các ngươi đi đi."

Những người quỳ gối này cho là mình nghe lầm, ngẩng đầu lên vẻ mặt mê mang, mọi người đưa mắt nhìn nhau ai cũng không dám tin tưởng lời của Cổ Lạc là sự thật.

"Đại nhân, muốn... Muốn thả chúng ta đi sao?"

Cổ Lạc xoay người không nhìn bọn họ: "Đi đi, ta không muốn nói lại lần nữa."

Những người đó quỳ thời gian quá lâu, cùng dắt díu nhau đứng lên, bọn họ lảo đảo bước ra ngoài, vừa ra khỏi viện chợt nghe giọng nói của Cổ Lạc từ phía sau truyền đến.

"Phạm nhân kháng pháp ý đồ chạy trốn, giết."

Trên tường viện đột nhiên xuất hiện đình úy cầm liên nỏ trong tay, một trận tên nỏ bắn qua, trong viện rất nhanh có thêm một lớp thi thể

Cổ Lạc xoay người trở lại nhìn những thi thể nằm trên mặt đất kia, sắc mặt bình tĩnh nói: "Ta nói đi đi, là tiễn các người lên đường."

Chương 207 (2): Nắng ban mai chiếu trâm vàng, thiếu nữ lập nguy sơn

Lúc đêm khuya Thẩm Lãnh vẫn chưa thể bớt thời giờ để nghỉ ngơi, chiến trường quá mức hỗn loạn cần hắn đi chủ trì. Tất nhiên hắn biết thủy sư đi đâu, sở dĩ hắn không nói với Thạch Phá Đang là vì hắn có thể tin tưởng Thạch Phá Đang sẽ không đi nói với người Cầu Lập, nhưng sẽ không tin tưởng Thạch Phá Đang có thể không nói với người khác.

Chuyện này dính dáng đến sinh tử của mấy vạn huynh đệ thủy sư, kế hoạch là Thẩm Lãnh nghĩ ra, Trang Ung bổ sung thêm vào, sau đó liền tạo thành cục diện ngay cả người của mình cũng không biết người của mình đi nơi nào như hiện giờ, không cần nghĩ cũng biết Thẩm Lãnh gánh trên vai áp lực lớn cỡ nào.

Nếu trận chiến này Trang Ung đánh thắng, sau khi trở về sẽ oai phong cực kỳ.

Nếu Trang Ung đánh thua, Thạch Phá Đang lập tức sẽ kiện cáo với bệ hạ, là Thẩm Lãnh biết mà không nói, cho nên Trang Ung dù binh bại cũng không nhưng cứu kịp.

Sắc trời đã tối đen, Thẩm Lãnh vừa mới có chút thời gian tìm một chỗ ngồi xuống ăn miếng lương khô, vừa cứng vừa khô, ăn một miếng phải uống hai ngụm nước mới được. Mà lúc này trong Nha Thành Thạch Phá Đang đã đang cùng người ta uống rượu mừng công rồi, ngay cả những người Lâm Việt ở trong thành cũng đều đang uống rượu chúc mừng, trong Nha Thành thậm chí còn giăng đèn kết hoa, tất cả tửu lâu đều ngồi kín khách, duy chỉ có bên thủy sư vẫn nhất định duy trì đề phòng mọi thời khắc.

Giáp trụ không tháo, đao không nhét vào vỏ.

Có mấy chục chiếc chiến thuyền Cầu Lập không bị đánh phá ở trong cảng thuyền, ai cũng không thể xác định được liệu bọn họ có thừa dịp ban đêm giết trở lại hay không, từ trước đến nay người Cầu Lập đều là có thù tất báo, đánh lén một chút rồi đi thì trong lòng bọn họ cũng thêm một chút an ủi. Thẩm Lãnh cũng không biết Nguyễn Thanh Phong vẫn chưa trở lại đội ngũ, đây mới là nguyên nhân đội thuyền của người Cầu Lập chưa đi xa, không phải bọn họ muốn giết trở lại, bọn họ muốn tìm được chủ soái.

Dù cho là đã chết, cũng phải xác định tin tức một chút.

Nha Thành.

Tất cả mọi người đều đang ăn mừng, đây là trận thắng lớn đáng chúc mừng đầu tiên trước người Cầu Lập từ khi Nha Thành này có lịch sử tới nay, khi Lâm Việt vẫn còn lúc nào cũng đều chỉ có bị ức khiếp, chính như lời tiểu lại bị Thạch Phá Đang chém đầu kia nói, lúc người Cầu Lập đánh tới trước giờ bọn họ đều chưa từng dám chống cự thật sự, nhường huyện thành ra, người Cầu Lập đi rồi trở về.

Mùi máu tươi ngoài thành vẫn chưa tan, bên trong thành đã đang dùng mùi máu tươi nhắm rượu rồi.

Khách điếm Bằng Lai.

Trà gia liếc nhìn Hắc Nhãn ở trước mặt: "Ngươi xác định?"

"Xác định." Hắc Nhãn rất nghiêm túc nói: "Lần trước ta và Cổ Lạc liên thủ tiêu diệt một phân đà ở bên Phong Văn Đường, không ngờ bọn họ to gan như vậy, lại còn dám nhận đơn làm ăn này. Nhưng cũng khó trách, Phong Văn Đường là tông môn giang hồ của Lâm Việt cũ, nhận việc giết người là chính, lúc cường thịnh nhất quy mô thậm chí vượt qua phiếu hào Dương Thái. Đại Ninh có rất nhiều người đều chịu dùng sát thủ của Lâm Việt, thứ nhất không dễ dàng bị người khác điều tra ra vì dù sao sát thủ làm xong chuyện sẽ quay về Lâm Việt, muốn tra cũng không tốt tra; thứ hai trong Phong Văn Đường quả thật có vài cao thủ. Mọi người nói nam kiếm bắc đao, bắc đao chính là chỉ đao khách của Lưu Vân Hội chúng ta, nam kiếm chính là kiếm khách của Phong Văn Đường. Nghe đồn trong Phong Văn Đường Lâm Việt quốc có mấy người sử dụng kiếm vô cùng lợi hại, là hậu duệ kiếm khách của Sở quốc lúc trước. Người Sở thượng kiếm, năm đó trong hoàng tộc Sở quốc có mấy vị hoàng tử nổi bật đều là cao thủ tài giỏi."

Trà gia hơi ngây người không tự chủ được lại nghĩ đến Sở Kiếm Liên.

Nàng biết lời Hắc Nhãn nói không sai, trận chiến diệt Sở năm đó có một vị hoàng tử Sở quốc đeo kiếm ra thành Tử Ngự, bên cạnh ngay cả một tùy tùng hộ vệ cũng không mang theo, một mình đi lên tiền tuyến, nhưng hắn ta không phải đến trong quân Sở quốc, là đến trong quân Đại Ninh.

Đêm hôm đó, ba vị tướng quân tứ phẩm, một vị tướng quân tam phẩm bị giết.

Ba ngày sau, trong một đại doanh quân Ninh khác, vị hoàng tử Sở quốc này lại lẻn vào, giết một vị tướng quân tứ phẩm, hai vị tướng quân ngũ phẩm sau đó bỏ đi nhẹ nhàng.

Chính vì hắn ta, lúc ấy hoàng đế khai quốc của Đại Ninh đã đích thân thiết kế một ván cờ dụ vị hoàng tử kia hiện thân, đại tướng bên cạnh hoàng đế liều chết hai người mới đánh chết người này, từ đó về sau. Hoàng đế Đại Ninh bắt đầu phá lệ coi trọng cao thủ giang hồ, thiết lập phủ đình úy, lấy người giang hồ chế người giang hồ, nhưng khi đó vẫn chưa gọi phủ đình úy, chỉ là một hình thức ban đầu.

"Lần này người tới từ Phong Văn Đường có thể chính là hậu duệ hoàng tộc Sở quốc trước đây, hoặc là truyền nhân của bọn họ. Sau khi phiếu hào Dương Thái nhận được tin tức liền lập tức thông báo với Lưu Vân Hội chúng ta, nhưng đông chủ đã trở về Trường An, Hàn Hoán Chi Hàn đại nhân cũng đã trở về, ở đây chỉ còn lại có mấy người chúng ta sợ là không ngăn chặn được, cho nên chúng ta muốn đi cầu Thẩm tiên sinh ra tay."

Đương nhiên Hắc Nhãn biết thực lực của Thẩm tiên sinh đáng sợ cỡ nào, có thể bình yên vô sự mười mấy năm dưới sự truy sát của vị trong cung kia đã đủ để chứng minh.

"Tiên sinh ra ngoài rồi." Trà gia trầm mặc một lát, tháo Phá Giáp xuống đeo lên lưng mình: "Khoảng thời gian thân thể tiên sinh không tốt, gần đây ở trong thành tìm được một thầy thuốc ẩn cư y thuật cao siêu, mỗi buổi tối đều đi châm cứu xoa bóp, sợ là còn phải một canh giờ nữa mới có thể trở về."

"Nhưng..." Hắc Nhãn khó xử nhìn Trà gia, Trà gia khẽ lắc đầu: "Không có nhưng, thân thể tiên sinh gần đây thật sự không tốt, ông ấy không đi ta đi cũng giống nhau... Không phải ngươi nói người của Phong Văn Đường có thể sẽ nhân lúc hỗn loạn như tối nay đi giết Lãnh Tử sao? Người của ngươi trông chừng một bên, ta trông chừng một bên, chỉ có hai con đường vào cảng thuyền."

Hắc Nhãn: "Không cần không cần, chúng ta phân công nhân thủ đi, ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không Lãnh Tử còn không điên lên à, nếu biết là ta nói cho ngươi biết tin tức, hắn tuyệt không tha cho ta đâu."

Trà gia thở dài: "Ngươi nghĩ là, ngươi đã nói với ta rồi, bây giờ không cho ta đi còn có ý nghĩa?"

"Ta đây đi trước thông báo cho Thẩm Lãnh."

"Không cần, hắn mệt lắm rồi."

Trà gia muốn cất bước ra ngoài, chợt như nhớ tới cái gì đó lại trở về, mở hộp trang sức của ra, chọn lấy một cây trâm từng bị Thẩm tiên sinh cười chê là quê mùa vô số lần, đó là lễ vật đầu tiên Thẩm Lãnh mua cho nàng, chính là mang về từ nam cương này. Một cây trâm vàng, nàng soi gương đồng rất nghiêm túc cài cây trâm vào tóc, cảm thấy ánh mắt nhìn của tên ngốc nhà mình thật tốt, cây trâm này rất hợp rất hợp với mình.

Nàng đeo kiếm ra ngoài: "Ta đến con đường phía nam cảng thuyền, ngươi đi phía bắc."

Hắc Nhãn bất đắc dĩ: "Ta bảo Đoạn Xá Ly đi theo ngươi."

"Không cần." Trà gia sửa sang lại y phục một chút, xốc Phá Giáp kiếm trên lưng một cái: "Người của Phong Văn Đường có khả năng đến từ hướng bắc hơn, ta trông chừng phía nam gần biển lớn, khả năng bọn họ đến cũng không lớn."

Hắc Nhãn ngẫm nghĩ quả thật như thế, thế là không tranh chấp thêm nữa.

Cảng thuyền.

Thẩm Lãnh ăn lương khô uống hết nửa bầu nước nhưng bụng lại càng không thoải mái, lương khô cứng còng lạnh ngắt kia nuốt vào đã khó lại còn uống nước lạnh, có thể thoải mái mới là lạ, nhưng hắn không có thời gian đi tìm một miếng cơm nóng, Trần Nhiễm vẫn chưa trở lại, cũng không biết lần này thủ hạ của mình cụ thể tổn thất bao nhiêu người. Vì một trận chiến này mà hắn đã bỏ thêm cho các huynh đệ mỗi người một miếng hộ tâm kính, phía dưới miếng hộ tâm kính của mỗi người đều bỏ thêm một tờ bùa hộ mệnh, nhưng trên chiến trường, bùa hộ mệnh thì có ích gì?

Nếu là ở lục địa, một kỳ chiến binh này của hắn có thể giết cho người Cầu Lập không tìm được phương hướng, nhưng ở trên biển, người của hắn không vững bằng người Cầu Lập, dù vậy tổn thất vẫn nhỏ hơn so với người Cầu Lập, đủ để chứng minh thực lực của chiến binh dưới trướng hắn, nhưng Thẩm Lãnh đau lòng, thật sự đau lòng.

"Ta đã về rồi." Trần Nhiễm đầu đầy mồ hôi từ đằng xa chạy tới, ngồi xổm bên cạnh Thẩm Lãnh thò tay ra: "Còn nước không?"

Mượn ánh đuốc trong cảng thuyền có thể nhìn ra đôi môi khô khốc kia, hiển nhiên từ lúc chấm dứt cuộc chém giết đến bây giờ ngay cả một ngụm nước gã cũng chưa có thời gian uống. Người bị thương quá nhiều, nếu cứu chữa kịp thời thì có thể giữ được mạng của bọn họ, cho nên Trần Nhiễm ngay cả một khắc cũng không dám dừng lại.

Thẩm Lãnh đưa bầu nước của mình tới, Trần Nhiễm uống một hơi cạn sạch nửa bầu nước còn lại, ùng ục ùng ục nghe mà khiến người ta đau lòng.

"Bị thương gần ba trăm người, trọng thương hơn sáu mươi người, phỏng chừng hơn phân nửa trong số đó cho dù là chữa khỏi cũng không thể làm lính nữa, sau này tàn tật rồi..."

"Ghi hết tên lại rồi?"

"Ghi rồi." Trần Nhiễm lấy ra một tờ danh sách: "Một người cũng không thiếu, ta đã thẩm tra đối chiếu ba lần, chỉ sợ để lọt người có lỗi với các huynh đệ đã liều mạng... Lần này tổn thất chủ yếu ở trên hải chiến, chiến tử gần bốn trăm, hơn ba trăm người bị thương đã đưa vào trong Nha Thành rồi, tên Thạch Phá Đang kia lại bất ngờ phái ra mấy y quan trong chiến binh lang viên đi cứu chữa người của chúng ta, lần sau phải nói một tiếng cảm ơn, tuy rằng ta không ưa hắn... Hiện tại trong cảng thuyền coi như là hoàn hảo, cũng chỉ thêm một tiêu doanh, Vương Căn Đống tướng quân dẫn theo bọn họ chia ra lên mấy con thuyền chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào, sợ là đêm nay ai cũng không ngủ được."

Nói đến đây Trần Nhiễm lại nhổ phì một cái: "Mẹ nó tên khốn khiếp Thạch Phá Đang này... Haiz, vừa mới khen hắn hai câu lại mắng, ta biết trong tay chúng ta đã không còn mấy người nữa, cho nên muốn đi mời hắn phái ra một số lang viên đến đây hiệp phòng cảng thuyền, nhưng ta không ngờ được hắn, tên binh lính lang viên đưa tin đó trở lại nói với ta là tướng quân bọn họ nói đó là chuyện của thủy sư các ngươi, hắn không quản."

Thẩm Lãnh cười khổ.

Thạch Phá Đang ôm một cục tức trong lòng, tất nhiên không muốn giúp, có thể gã cũng không tin tưởng người Cầu Lập còn dám giết trở lại.

"Ngươi đi nghỉ chút đi, giữ tinh thần, trước tiên chống đỡ qua đêm này rồi nói tiếp."

"Các huynh đệ đều không ngủ ta có thể đi ngủ?" Trần Nhiễm lục lọi trên người: "Lương khô ăn hết rồi, ta đi kiếm cái ăn, ngươi ở đây chờ ta."

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Giúp ta tìm một chút nữa, vừa nãy ta đã ăn rồi, chưa no."

Trần Nhiễm cười nói: "Vậy ngươi ăn đồ lạnh hay là nóng?"

"Ngươi còn có thể tìm được đồ nóng?"

"Có thể chứ, đồ lạnh chính là tìm chút lương khô đến ăn cùng ngươi, đồ nóng ấy mà... ngươi đợi ta ăn xong rồi lôi ra thì ngươi ăn."

"Cút..."

Thời gian trôi qua rất chậm, nhất là khi khổ sở chống đỡ như vậy.

Cuối cùng trời cũng tảng sáng, Hắc Nhãn canh giữ trên đường một đêm không ngủ thở phào một hơi thật dài: "Không có tin tức đến, xem ra người của Phong Văn Đường cũng không dám hành động ngông cuồng như vậy, các ngươi đều về nghỉ ngơi đi, trời tối còn phải trông chừng, ban ngày bọn họ không dám vào cảng thuyền quân doanh, ta đi nói với Thẩm Lãnh một tiếng, phỏng chừng hắn nghỉ ngơi một đêm cũng có chút tinh thần rồi."

Đoạn Xá Ly gật gật đầu, dẫn theo người của Lưu Vân Hội quay về Nha Thành.

Lúc Hắc Nhãn tìm được Thẩm Lãnh, nhìn vẻ mặt tiều tụy của Thẩm Lãnh mà sửng sốt: "Ngươi cũng cả đêm không ngủ?"

"Tại sao ngươi dùng một từ "cũng"?"

"Bởi vì ta cũng không ngủ, nhận được tin tức nói Phong Văn Đường phái không ít cao thủ muốn nhân đêm nay giết ngươi, ta mang người canh chừng ở con đường phía bắc một đêm, ngẫm lại thấy những người kia thật cũng không to gan đến như vậy, trước đó ta không thông báo với ngươi là sợ ngươi phân tâm, Trà gia cũng nói như vậy, nàng ta không muốn khiến ngươi vất vả hơn, muốn cho ngươi ngủ ngon một giấc, nàng ta nói ngươi quá mệt rồi."

"Trà gia?" Thẩm Lãnh biến sắc.

"Trà gia chưa trở lại?" Sắc mặt Hắc Nhãn cũng thay đổi: "Nàng ta đi con đường bên kia, trước khi đi để lại cho Thẩm tiên sinh một tờ giấy nói là tới tìm ngươi, không nhắc đến chuyện Phong Văn Đường, ta tưởng là nàng ta đã về..."

Lúc còn chưa dứt lời Thẩm Lãnh đã cầm hắc tuyến đao lên xông ra ngoài.

Con đường gần biển ở phía nam cảng thuyền đó cũng không phải quá chật hẹp, dù sao cũng được coi là binh đạo, một bên là núi Song Đà, một bên khác chính là biển rộng, mặt trời mới mọc dần dần khiến biển sương mù trở nên trong suốt, sắc trời thoạt nhìn giống như tiên cảnh.

Thẩm Lãnh chạy về bên này giống như điên, chạy đến chỗ ngoặt trên con đường dưới chân núi Song Đà thì đột nhiên dừng lại.

Phía trước, thiếu nữ ấy cài trên đầu một cây trâm vàng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, đứng thẳng tắp giữa đại lộ đưa lưng về phía cảng thuyền, nàng ôm kiếm đứng đó, bờ vai dính máu, ở phía trước người nàng có không ít thi thể nằm ngổn ngang bốn phía, mà phía sau nàng một cỗ thi thể cũng không có.

Thiếu nữ này canh giữ ở đây, nàng nói không được qua, chính là không được qua.

Nàng nhìn ánh mặt trời ban mai lấp lánh bên trong tầng mây khóe miệng hơi cong lên, nghĩ chắc hẳn là Lãnh Tử ngốc sẽ ngủ ngon thêm một lúc nữa, thật tốt.

Bình Luận (0)
Comment