Trên người Trà gia có thương tích, trên vai có một chỗ, y phục bị cắt rách một đường, máu nhuộm đỏ cả y phục, nhưng hung hiểm nhất không phải chỗ chảy máu trên vai này, mà ở vị trí tim bên ngực trái của nàng. Trên y phục ngay trên trái tim có một lỗ nhỏ, rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không phát hiện. Lúc ấy thanh kiếm kia chỉ là mũi kiếm đâm xuyên qua y phục của nàng, để lại một chấm nhỏ trên da thịt ở vị trí ngay tim nàng, thậm chí ngay cả da thịt cũng không đâm rách.
"Ta chỉ nhanh hơn hắn một chút."
Lúc Trà gia nói với Thẩm Lãnh những điều này sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn có một chút đắc ý.
Thẩm Lãnh: "Ta xem thử!"
Sắc mặt hắn trắng đến dọa người.
Trà gia đưa tay lên: "Ngươi nghĩ vậy có chút không biết xấu hổ."
Thẩm Lãnh lúc này sực nhớ vị trí mà mình muốn nhìn quả thật khiến hắn có vẻ có chút không biết xấu hổ.
"Ở đây không sao đâu, chỉ là trên vai bị đâm một nhát, cũng không biết có để lại sẹo hay không, sau này ngươi không được chê ta xấu."
Thẩm Lãnh liền ôm lấy Trà gia, Trà gia tự nói với mình nên dùng nắm đấm đánh hắn hai cái mang tính tượng trưng biểu thị sự kháng cự thì mới là thục nữ, nghĩ lại lão tử cũng không phải thục nữ thì làm những việc này làm gì... thế là vui vẻ ôm lấy cổ Thẩm Lãnh.
Nàng thật sự rất mệt, đã đứng ở đường dưới chân núi này suốt một đêm, giờ khắc này nằm trong lòng hắn cảm thấy tất cả mệt mỏi đều đã biến mất. Khi ở trong lòng Thẩm Lãnh nàng vẫn không nhịn được mà suy nghĩ một kiếm của thích khách kia, người nọ rất bình tĩnh, cũng không ở trong đám người đến kia, đương nhiên hắn ta sẽ không đoán được trên đường có người chặn lại, hắn ta chỉ là quen che giấu bản thân.
Vì thế, khi hắn ta nghĩ mình có cơ hội nhất kích tất sát đã ra một kiếm kia, hắn ta thậm chí đã lờ mờ thấy được mình đâm thủng tim của nữ hài xinh đẹp kia, nhưng người bị đâm thủng tim là hắn ta, chỉ chậm hơn Trà gia một chút như vậy thôi. Trước khi chết hắn ta cũng không hiểu này tại sao nữ hài nhìn có vẻ thuần khuất thanh tú này lại xuất kiếm nhanh như vậy, chuẩn như vậy, trước khi hắn ta ra tay đã nhìn thấy Trà gia ra tay, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ là đâm, mỗi một đòn đều tinh chuẩn đến mức khiến người ta nổi da gà.
Hắn ta ra tay sau khi Trà gia xuất kiếm, tính ra bất kể như thế nào hắn ta cũng sẽ nhanh hơn nàng mới đúng, nhưng hắn ta không ngờ trước đó tốc độ ra tay giết người của Trà gia vẫn không phải cực hạn, một kiếm hắn đâm ra này mới đúng. Trà gia ra tay trước nên phải thu kiếm, mà lúc thu kiếm thì kiếm của hắn ta đã đâm ra hơn phân nửa... Vẫn không nhanh bằng nàng.
Đương nhiên Trà gia sẽ không nghĩ thích khách kia đã nghĩ những gì trước khi chết, điều nàng nghĩ đến là thân phận của thích khách.
Hắc Nhãn nói, người tới cực có khả năng là hậu duệ hoặc truyền nhân của hoàng tộc Sở quốc trước đây, bởi vì kiếm pháp kia cực kỳ giống hoàng kiếm Đại Sở lúc trước. Hiện giờ trên thế giới này người còn có thể xác định kiếm pháp kia đã không nhiều, không hề nghi ngờ người nắm chắc nhất, quyền uy nhất chính là Sở Kiếm Liên.
Cho nên Trà gia xác định, đó chính là hoàng kiếm Đại Sở.
"Kiếm pháp của Sở tiên sinh." Nàng bỗng nhiên nói một câu.
Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Hắc Nhãn từng nói, ta nhớ rồi."
"Rất nhanh, cũng rất linh, ngươi đã thấy Sở tiên sinh xuất kiếm, giống nhau."
"Đã thấy."
Thẩm Lãnh bế nàng đi lên phía trước, nói chuyện rất ít, bởi vì hắn rất phẫn nộ, nhưng vẫn dịu dàng.
Trà gia là người hiểu Thẩm Lãnh nhất cho nên lập tức nghĩ tới hắn muốn làm gì, nàng siết hai cánh tay đang ôm cổ Thẩm Lãnh thêm vài phần: "Không được."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Ta rất buồn ngủ, chắc chắn không đi."
Trà gia mím miệng: "Vậy thì ngủ chung đi."
Thẩm Lãnh ánh mắt lóe sáng.
Trà gia nhấc một tay lên gõ đầu Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi đang nói cái gì!"
Thẩm Lãnh: "Ta đâu có nói..."
Trà gia: "Chắc chắn ngươi suy nghĩ."
Thẩm Lãnh: "Tỷ, ta nghĩ cái gì..."
Trà gia: "Ta đã nghĩ thì sao ngươi có thể không nghĩ?"
Thẩm Lãnh nhếch khóe miệng lên: "Vậy tỷ nghĩ cái gì?"
Trà gia quay đầu đi không nhìn hắn: "Ta đang nghĩ ồ... Ta đang nghĩ nếu tiên sinh biết ta lừa ông ấy, liệu ta có bị mắng không. Ngươi cùng ta về khách điếm đi, nếu như tiên sinh mắng ta thì ngươi chịu thay ta, nếu tiên sinh tức giận muốn đánh ta, ngươi cũng chịu thay ta."
Thẩm Lãnh: "Được thôi, vị khách quan này mời ngài ngồi cho vững, xe của chúng ta sắp xuất phát rồi."
Trà gia giơ tay lên múa may một cái: "Được rồi, đi!"
Đương nhiên Thẩm tiên sinh sẽ không mắng nàng, Thẩm tiên sinh chỉ có tự trách, tại sao mình lại tin những lời viết trên tờ giấy nàng để lại?
Trà gia đang ngủ, vết thương trên vai đã đắp thuốc, vết thương cũng không phải quá sâu cho nên chưa chắc sẽ để lại sẹo. Đương nhiên Thẩm tiên sinh và Thẩm Lãnh để ý đến vết thương kia, nhưng càng để ý đến người lưu lại vết thương trên vai Trà gia hơn, để ý đến mức muốn giết người.
"Không phải là người hắn phái tới, cũng sẽ không là người hắn dạy dỗ."
Thẩm tiên sinh bỗng nhiên nói một câu.
"Ta biết."
Thẩm Lãnh uống một ngụm trà nóng, vừa rồi xuống bếp nấu một chút mỳ ăn xong cũng đã ấm bụng, độ ấm của cái chén cũng làm cho lòng bàn tay ấm áp, nhưng lòng hắn lại không ấm áp nổi, cứ nghĩ đến một kiếm gần như đâm thủng ngực Trà gia kia là lòng hắn lại càng lúc càng rét lạnh.
"Ta cũng không phải chưa từng thấy Sở tiên sinh xuất kiếm, kiếm pháp của ongo ta rất nhanh rất linh nhưng cũng không âm trầm quỷ mị, đó là một kiểu sức mạnh quang minh chính đại, mà dường như thích khách đã làm Trà Nhi bị thương kia có kiếm pháp rất âm, hoàn toàn khác với khí độ phong phạm của Sở tiên sinh."
Thẩm tiên sinh ừ một tiếng: "Nếu hắn biết, sợ sẽ là người đầu tiên đi tìm những người đó nhìn xem rốt cuộc là gì."
"Ông ta không phải là người đầu tiên, xếp hàng đi." Thẩm Lãnh đứng dậy: "Ta về quân doanh cảng thuyền trước, không biết có tin tức của Trang tướng quân trở lại hay không, ta cũng không biết hiện tại ông ta đã đến đâu rồi. Chiến tranh thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không thể nói chắc chắc kế hoạch của mình vạn vô nhất thất, ta phải trở về căn dặn xuống dưới."
"Ta biết ngươi muốn đi làm gì, nhưng qua thời gian này đã rồi nói sau, ta và ngươi cùng đi."
"Được."
Thẩm Lãnh đi ra tới cửa phòng lại vòng trở lại giơ tay ra với Thẩm tiên sinh: "Vẫn đói, cho ta ít tiền trên đường về ta mua hai cái bánh bao ăn."
Thẩm tiên sinh lấy túi tiền đưa cho hắn: "Ra ngoài ngay cả tiền không mang theo?"
"Có mang, đây không phải là của ta sao..."
Thẩm Lãnh cầm túi tiền liền chạy ra ngoài, hai chân chạy trên mặt đất lạch bạch lạch bạch. Thẩm tiên sinh ngây ra, sau đó bất đắc dĩ cười cười, thầm nghĩ sao tiểu tử ngốc này nhìn thế nào cũng không giống như là đệ tử của mình, nhìn xem những người trong phủ Lưu Vương đi ra hiện giờ ai nấy cũng phong độ cỡ nào, nhìn lại dáng vẻ muốn ăn đòn này của Thẩm Lãnh... Quả thực cùng giống như đúc lúc mình còn trẻ.
Sau khi trở lại cảng thuyền quân doanh Thẩm Lãnh đưa cho Trần Nhiễm hơn phân nửa số bánh bao mua được, mình thì ăn nhồm nhoàm một cái: "Ta đi ngủ một lát, có chuyện gì ngươi cho người đánh thức ta là được, ngươi cũng đi ngủ một lát, ban ngày sẽ không có việc gì đâu."
Một đêm không ngủ cộng thêm mệt mỏi cực độ khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hơi lạnh, cho dù là trong thời tiết nóng ẩm của Bình Việt đạo này, Thẩm Lãnh dứt khoát trùm chăn kín đầu mà ngủ, thế mà lại ngủ rất sâu, ngủ một mạch tận ba canh giờ mới dậy, không ai tới quấy rầy hắn cũng đã chứng tỏ vẫn không có bất cứ tin tức gì của Trang tướng quân trở lại.
Thẩm Lãnh tắm nước nóng thay y phục rồi ra ngoài đi lòng vòng, trong cảng thuyền đã khôi phục trật tự, thi thể đang ở được bên phía Nha Thành dân phu tới kéo ra ngoài chôn, có trên vạn cỗ thi thể cần vận chuyển lên núi Song Đà ở cách đây không xa để chôn, đều là người Cầu Lập, binh lính Đại Ninh chiến tử tất nhiên sẽ không chôn cất cùng với người Cầu Lập.
Sau khi ăn cơm tối xong Thẩm Lãnh trở về Nha Thành một chuyến hàn huyên với Trà gia hồi lâu, còn làm cho Trà gia một bữa cơm tối rất thịnh soạn, lúc trăng treo đầu cành thì rời khỏi khách điếm vào trà lâu Thuận Thái cách khách điếm hai con đường. Trà lâu ở bên Bình Việt đạo này cũng là hí viện, sẽ có khúc nghệ, lúc này đang là thời điểm náo nhiệt, mọi người vẫn chưa tỉnh lại trong niềm vui sướng đại hoạch toàn thắng đang ngồi ở đó nghe hát, từng đợt khen ngợi ồ lên, làm cho mỗi người đều không thể hoài nghi thế giới này rất tốt đẹp.
Phòng bao trên lầu hai của trà lâu, sau khi ngồi xuống Thẩm Lãnh nhìn Hắc Nhãn vẻ mặt đầu áy náy cười: "Ta đây còn chưa nói gì, tại sao nhìn vẻ mặt ngươi đã có một hàm ý kiểu ta muốn giày vò ngươi thế nào cũng không sao cả, dù cho ta bảo ngươi lấy thân báo đáp ngươi cũng bằng lòng gật đầu thế... Ngươi mà lại nghĩ đến cả loại chuyện này, không biết xấu hổ."
Hắc Nhãn: "Đó là ngươi nghĩ... Nhưng nếu Trà gia xảy ra chuyện gì, ta thật sự là tội không thể tha thứ."
"Trà gia không xảy ra việc gì thì ngươi liền được tha tội?" Thẩm Lãnh thở dài: "Tuy ngươi đang vất vả âm thầm bảo vệ ta, tuy rằng ngươi cả đêm không ngủ tử thủ trên đường, tuy rằng ta cảm thấy phải những điều này quả thật làm cho người ta rất cảm động..."
Hắc Nhãn: "Vậy ngươi không có cái gì để thể hiện?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi làm không tệ, xin sau này không ngừng cố gắng."
Hắc Nhãn: "Không biết xấu hổ..."
Thẩm Lãnh: "Cảm ơn, đây là độc môn gia học."
Hắn hỏi: "Tra được chưa?"
Hắc Nhãn gật gật đầu: "Tra thì tra được rồi, nhưng mà hơi xa, cho dù bây giờ chúng ta chạy qua cũng phải đi một ngày một đêm, đây còn là chạy ngựa không dừng vó nữa. Ngươi có nhiều việc trong thủy sư, rời đi quá lâu chắc chắn không được, Thạch Phá Đang đang nhìn chằm chằm vào ngươi, nếu để hắn biết ngươi rời khỏi cảng thuyền chỉ sợ sẽ lập tức viết tấu chương cho bệ hạ tố cáo ngươi, thời kì đặc biệt này những ngôn quan trong triều đình cũng sẽ bám lấy ngươi không tha."
Thẩm Lãnh nhìn Hắc Nhãn không nói, Hắc Nhãn cũng hiểu được ánh mắt kia.
Ý là... Ta quan tâm sao?
Đương nhiên Thẩm Lãnh để ý đến tất cả những sự khó khăn của mình hiện tại, có thể liều mạng tạo ra một đường thoát trong thủy sư thì đương nhiên không nỡ vứt bỏ, nhưng những cái này so với Trà gia thì ngay cả phân lượng của một sợi tóc đều không có. Trước giờ Thẩm Lãnh đã không phải là một quan viên điển hình, không phải một quân nhân điển hình.
"Không phải chúng ta cùng đi, là một mình ta đi." Thẩm Lãnh đứng lên rất nghiêm túc nói: "Giúp ta một việc, trông coi khách điếm, một tấc cũng không rời, cho đến khi ta trở lại."
"Nếu lúc này trong thủy sư có chuyện gấp thì làm sao?"
"Vậy thì chờ ta trở lại."
"Không đi không được?"
"Không đi không được." Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ: "Kỵ mã phải chạy một ngày một đêm giữa đường nhất định sẽ đói bụng, trên người ngươi mang theo bạc không?"
Hắc Nhãn rút từ trong cổ tay áo ra mấy tấm ngân phiếu: "Tướng quân lăn lộn kém như vậy sao? Lại còn ngửa tay xin bạc của người lăn lộn ám đạo chúng ta, ngươi nói nếu ta đến chỗ bệ hạ tố cáo ngươi nói ngươi vơ vét của cải, còn là lừa người của bệ hạ, bệ hạ sẽ nói thế nào?"
Thẩm Lãnh cất ngân phiếu đi: "Thật ra ngươi đã hiểu lầm, ta chỉ là hỏi thử ngươi có mang bạc hay không, là ngươi tự đưa cho ta đấy, ta muốn nói là ta cũng mang theo."
Hắc Nhãn: "..."
Thẩm Lãnh: "Ta biết Lưu Vân Hội các ngươi có bồ câu được huấn luyện rất lợi hại, nếu như thủy sư có chuyện gì ngươi trực tiếp dùng bồ câu đưa tin cho ta là được, ta sẽ mau chóng trở về."
Hắc Nhãn: "Mẹ nó ngươi nghĩ bồ câu nhà ta có thể đuổi theo mùi rắm của ngươi để tìm được ngươi?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Thô lỗ, tục khí, trong miệng ngươi cả ngày đều nói ra cứt đái với rắm, có buồn nôn không."
Hắc Nhãn ngẫm nghĩ câu này, phát hiện thật sự rất buồn nôn.
"Đi đây."
Thẩm Lãnh đi xuống lầu đến quầy thì dừng lại, Hắc Nhãn ở đầu bậc thang lầu hai hô một câu với hắn: "Ta trả tiền là được."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta biết chứ, ta chỉ muốn lấy thêm hai hũ trà trước khi ngươi trả tiền."
Hắc Nhãn: "..."