Phiếu hào Dương Thái là một rất chỗ đặc thù, ở Đại Ninh phiếu hào Dương Thái là phiếu hào lớn thứ hai, ở Lâm Việt cũng thế, đông chủ của phiếu hào Dương Thái dường như vĩnh viễn cũng không muốn đưa việc kinh doanh của phiếu hào lên thứ nhất.
Sau khi Lâm Việt quốc diệt quốc, phiếu hào vốn đứng thứ nhất bị Đại Ninh tịch biên đến mức trực tiếp đóng cửa, không bởi vì điều khác, chỉ là bởi vì đó là phiếu hào của triều đình Lâm Việt, không tịch biên ngươi thì tịch biên ai? Mà phiếu hào Dương Thái vẫn sống sót, cẩn thận dè dặt, khúm núm, nghe đồn là đông chủ thần thần bí bí kia đã nộp cho Đại Ninh một số lớn bạc mới coi như giữ được phân hiệu của phiếu hào bên Lâm Việt này, mặc kệ nói thế nào thì dù sao cũng là bảo vệ được.
Nếu nói thành lớn nhất bên Bình Việt đạo này tất nhiên là thành Thi Ân, quốc đô của Lâm Việt cũ, thành thị quy mô to lớn, thành phòng kiên cố.
Nhưng nếu nói thành đẹp nhất phải kể đến Xuyên Châu, cả thành Xuyên Châu dựa vào núi Xuyên mà xây, chằng chịt mà không hỗn độn, nhấp nhô lên xuống, như quỷ phủ thần công. Tên đường cái đi Xuyên Châu ngươi vĩnh viễn cũng không biết mình ở chỗ rất cao, chỉ cảm giác mình đang đất bằng phẳng, kiến trúc hai bên đường cái tuỳ tiện đi lên một nhà nhìn ra bên ngoài ngoài hoặc ngoài cửa sổ chính là vách núi cheo leo.
Xuyên Châu nằm ở vị trí cách huyện Nha Thành khoảng hơn bốn trăm dặm về phía tây bắc, tuy sơn thành hiểm trở nhưng đây cũng là nơi tập hợp thương mậu lớn nhất Lâm Việt. Lúc ban đầu là một người Xuyên Châu bất ngờ quen biết thương nhân buôn bán hải vận, cảm thấy đó là một thời cơ buôn bán, vì thế đã mua một cửa tiệm kích thước không lớn tại Xuyên Châu, chuyên môn thu hàng hóa hải ngoại, không bao lâu việc kinh doanh đã làm càng lúc càng lớn. Người Lâm Việt cũng không nghèo, cảm giác mới mẻ đối với hàng hóa hải ngoại thúc đẩy bọn họ mỗi khi hàng mới tới đều sẽ đi xem một lần.
Lão bản của cửa tiệm này tên là Đỗ Đại Xuyên, cửa tiệm tên là hàng hải Đại Xuyên, hiện giờ đã là một trong những cửa tiệm có quy mô lớn nhất trong thành Xuyên Châu, có thể so sánh với hàng hải Đại Xuyên cũng chính là tửu lâu Động Đình, khách điếm Phúc Nguyên cùng với phiếu hào Dương Thái.
Đỗ Đại Xuyên làm kinh doanh rất tốt, dù cho thuyền biển của người Cầu Lập hoành hành không kiêng kị trên biển nhưng hàng của lão ta cũng gần như chưa từng đứt đoạn, dần dần lấy hàng hải Đại Xuyên làm trung tâm, mấy con đường phụ cận đã hình thành chợ bách hóa. Các thương nhân ngửi thấy cơ hội bắt đầu chuyển hàng hóa bên Đại Ninh và Tây Vực đến đây, hiện giờ từ hàng hải Đại Xuyên đi đông tây nam bắc bốn phương tám hướng đều sẽ có ít nhất 4-5 con đường tất cả đều là làm buôn bán.
Tính ra Đỗ Đại Xuyên đã khoảng chừng 60 tuổi, lúc trước khi hàng hải Đại Xuyên khai trương thì lão ta mới hơn hai mươi tuổi. Thật ra cho dù hiện giờ hàng hải Đại Xuyên của lão ta không làm nữa, dựa vào việc cho thuê hơn nửa số cửa tiệm trên mười mấy con đường này thì lão ta cũng vẫn kiếm được bộn tiền.
Đây chính là thể hiện đầu óc buôn bán của lão ta, sau khi bốn phía bắt đầu xuất hiện cửa tiệm của các thương nhân khác, lão ta liền xây dựng hoặc là thu mua nhà trên mấy con đường chung quanh, cho nên ở thành Xuyên Châu mọi người còn gọi Đỗ Đại Xuyên là Đỗ bán thành.
Đến cái tuổi này thì lão ta cũng đã sớm không đích thân quản chuyện kinh doanh nữa, mà l giao cho ba đứa con trai của mình quản lý. Con trai lớn Đỗ Xuyên Nam tiếp nhận việc kinh doanh của hàng hải Đại Xuyên, ngày bình thường hơn phân nửa thời gian đều ở ngay trong điếm. Con trai thứ hai Đỗ Xuyên Bắc tiếp nhận việc được xem như bận rộn nhất là các lộ thương hàng Đại Ninh cùng với Tây Vực, cả ngày không nhìn thấy người, ai cũng không biết hắn ta đang bàn chuyện làm ăn ở chỗ nào.
Người nhàn nhã nhất, cũng nhất được sủng ái là con trai thứ ba của Đỗ Đại Xuyên - Đỗ Xuyên Đông, gã không quản chuyện kinh doanh, chỉ là mỗi tháng đúng hạn đi thu tiền thuê của tất cả các cửa tiệm là được, chơi bời lêu lổng, được bách tính địa phương tặng cho cái danh xưng đệ nhất hoa hoa công tử thành Xuyên Châu.
Ở bên góc đối diện hàng hải Đại Xuyên chính là phiếu hào Dương Thái, quy mô cửa tiệm còn lớn hơn hàng hải Đại Xuyên một chút, là một tòa lầu gỗ bốn lầu, còn nối liền với nhà trệt ở hai bên, cho nên đại sảnh lầu một có diện tích rất lớn, là nơi tiếp đãi khách hàng bình thường, lầu hai, lầu ba là nơi tiếp đãi khách quý. Nghe nói chỉ cần ngươi gửi đủ nhiều bạc ở trong phiếu hào Dương Thái, ngươi muốn hưởng thụ dịch vụ như thế nào ở lầu ba cũng đều có, chỉ cần không vi phạm pháp luật triều đình, dĩ nhiên là nói với bên ngoài như vậy.
Nghe đồn lúc trước Đỗ Đại Xuyên cũng không tin tưởng những lời hứa hẹn này của phiếu hào Dương Thái, cho rằng chẳng qua là mánh lới. Lão ta từng muốn mua cô nương đứng đầu bảng nổi tiếng nhất trong Túy Xuân Lâu ở thành Thi Ân, khổ nỗi cô nương kia chê lão già xấu, nhất quyết không chịu đồng ý. Túy Xuân Lâu ở trong thành Thi Ân khá là có thực lực cho nên Đỗ Đại Xuyên cũng không thể làm gì được, vì thế sau khi trở về Xuyên Châu lão ta đột nhiên muốn đến phiếu hào Dương Thái gửi một món bạc lớn, nói với chưởng quầy rằng mình chỉ muốn ngủ một đêm với người đứng đầu bảng kia.
Lúc ấy chưởng quầy của phân hiệu phiếu hào Dương Thái này bảo lão ta chờ một chút, sau khi vào phòng chừng một nén nhang thì đi ra, nói với Đỗ Đại Xuyên qua bảy ngày sau buổi tối hãy đến. Bảy ngày sau Đỗ Đại Xuyên tới đúng hẹn, ở trong phòng bao trên lầu ba nhìn thấy người đứng đầu bảng kia đã cười tươi rói đợi lão ta ở đó.
Có chuyện của Đỗ Đại Xuyên, thanh danh của phiếu hào Dương Thái ở thành Xuyên Châu đại chấn, kinh doanh cũng liền càng ngày càng tốt.
Lúc sắp chính ngọ có một nam nhân trẻ tuổi mặc trường sam màu đen đi vào phiếu hào Dương Thái, đeo một cái bọc hẹp dài, thoạt nhìn có chút phong trần mệt mỏi, bụi bám trên y phục cho thấy hắn đi đường xa đến.
Người trẻ tuổi dáng người cao ráo, màu da hơi đen một chút nhưng nhìn cực khỏe khoắn, có một kiểu khí chất nam nhân dương cương rất mãnh liệt.
Cho nên hắn mới vào cửa mắt của chưởng quầy phiếu hào Dương Thái liền lóe lên, ngăn tiểu nhị định đi tiếp đãi lại, tự mình đira khách khí hỏi một tiếng: "Vị khách quý này, đến phiếu hào Dương Thái chúng ta là muốn gửi hay là rút? Hay là muốn vay?"
Nam nhân trẻ tuổi hỏi: "Chỉ cần chuyện dính tới tiền, phiếu hào Dương Thái đều có thể làm?"
Chưởng quầy cười: "Về đại khái, là như vậy."
Nam nhân trẻ tuổi thở phào: "Ta tới rất gấp, tầm một ngày một đêm không nghỉ ngơi, có thể tìm cho ta một chỗ nghỉ ngơi một chút trước không. Ta muốn một ấm trà nóng, nếu có thêm một lồng bánh bao nóng hổi thì không còn gì tốt hơn, những này chắc không cần quá nhiều tiền."
Chưởng quầy cười càng vui vẻ hơn nữa, chỉ là trong nụ cười có chút chế nhạo: "Chỗ nghỉ ngơi ở lầu hai lầu ba, phải xem quý khách định hợp tác gì với phiếu hào Dương Thái ta, nếu như chuyện hợp tác đủ lớn, lầu hai lầu ba tuỳ ý đi lên, chớ nói bánh bao, muốn ăn cái gì cũng có."
Nam nhân trẻ tuổi lấy ra một tấm thẻ bài đưa cho chưởng quầy: "Ta không có tiền, chỉ có cái này."
Chưởng quầy khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ mình đã nhìn sai rồi chăng? Có chút không kiên nhẫn nhận lấy thẻ bài nhìn nhìn, sau đó sắc mặt liền trắng bệch: "Đại..."
Nam nhân trẻ tuổi khoát tay chặn lại: "Bây giờ ta có thể đi tìm một chỗ nghỉ ngơi chưa?"
Chưởng quầy vội vàng quay đầu lại căn dặn: "Người đâu, dẫn khách quý lên lầu hai... lên Tử Khí Đông Lai lầu ba."
Tiểu nhị nghe nói như thế sắc mặt cũng thay đổi, khách quý bình thường có thể lên lầu hai đã là không tệ, người từng đi lên lầu ba, phú hào trong thành Xuyên Châu này cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng gian phòng bao có treo biển Tử Khí Đông Lai ở cửa kia từ khi xây cửa tiệm tới nay chỉ từng mở ra một lần, lần đó người tới là đông chủ, cũng chính là lần đầu tiên lối chặn cầu thang ở tầng lầu thứ tư mở ra, đông chủ đã vào lầu bốn một lần.
Cho dù là khách hàng lớn nhất trong phiếu hào Dương Thái này, lão bản Đỗ Đại Xuyên của hàng hải Đại Xuyên phía đối diện từng lên lầu ba, nhưng cũng chỉ là gian phòng nhỏ nhất nằm sát một góc trên lầu ba, chẳng những là lão ta, người từng lên lầu ba đều vào gian phòng đó, tên là Hòa Khí Sinh Tài, cái tên không thể nào so sánh được với Tử Khí Đông Lai.
Ngoài ra còn có ba gian phòng nữa, một gian là Động Đình Phúc Địa, một gian gọi là Xuân Phong Hòa Hú, một gian gọi là Trường Chính Túc Viễn. Lần trước trong lúc uống rượu chưởng quầy từng vô ý nói ra, người có thể đi vào Trường Chính Túc Viễn đều không phải người làm ăn, lời nói ám chỉ này thật ra đã rất rõ ràng.
Người tuổi trẻ lên lầu hai vốn tưởng rằng dựa vào miếng thiết bài thiên bạn phủ đình úy trong tay này thì vào Trường Chính Túc Túc Viễn là không có vấn đề, dù sao trước khi đến hắn đã cùng Hắc Nhãn hỏi thăm tường tận chuyện liên quan đến phiếu hào Dương Thái, chỉ là không ngờ lại vào Tử Khí Đông Lai. Ngẫm lại, sức chấn nhiếp của phủ đình úy đối với phiếu hào Dương Thái đúng là tới mức làm cho bọn họ không dám có chút đắc tội nào.
Tiểu nhị vừa ở phía trước dẫn đường vừa nghĩ đây có thể là khách hàng kỳ quái nhất phiếu hào Dương Thái từng tiếp đãi từ khi dựng tiệm tới nay, có thể lên lầu ba, có người nào không muốn dịch vụ khó càng thêm khó, nhưng thứ vị gia này muốn là một lồng bánh bao thịt... Nếu truyền đi sợ là ai cũng không tin ấy chứ.
Thẩm Lãnh tới cửa Tử Khí Đông Lai, tiểu nhị đẩy cửa ra làm một thủ thế mời: "Chưởng quầy sẽ lên ngay bây giờ, quý khách ngồi xuống đến nghỉ ngơi trước, thứ ngài cần sẽ chuẩn bị xong rất nhanh."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng rồi vào cửa, sau khi đi vào mới hiểu được cái gì gọi là cùng xa cực dục, phong cách bài trí trong phòng này cũng rõ ràng, chỉ hai chữ có thể khái quát... giàu có.
Tóm lại chính là ngươi nhìn cái gì cũng nhất định rất đáng tiền, cho dù chỉ là một vật trang trí nhỏ tùy tiện bày trên bàn cũng có thể là đồ do một đại gia nào đó tự tay chế tác, những bức tranh chữ trên vách tường nếu trộm đi có thể xem là trọng án rồi...
Hắn tuỳ ý ngồi xuống, nghĩ phân lượng của thiết bài phủ đình úy này thật sự không nhẹ, sau này ra ngoài có thứ này thì làm chuyện gì cũng thuận tiện một chút, vì thế lại lấy ra nhìn nhìn, vẻ mặt hơi ngây ngẩn, sau đó trong lòng thầm nói một câu cái đệch.
Lấy nhầm rồi.
Thiết bài hắn đưa cho chưởng quầy xem là thứ Thẩm tiên sinh đưa cho hắn trước khi ra ngoài lần này, lệnh bài Lưu Vương...
Thẩm Lãnh ôm mặt, thầm nghĩ chẳng trách được.
Cầm tấm thẻ này nếu còn không vào được Tử Khí Đông Lai, đó mới chuyện lạ.
Tiểu nhị đi xuống lầu thì gặp chưởng quầy đang muốn lên lầu, chưởng quầy căn dặn gã ta đi mua bánh bao, đừng có làm bừa, phải mua thứ quý nhất, đắt nhất, tiểu nhị ồ một tiếng, nhìn chưởng quầy đích thân bưng ấm trà đi lên thầm nghĩ nam tử nhìn có vẻ bình thường không có gì lạ kia thật sự là lai lịch có thể phá trời à.
Đi đến dưới lầu chợt nhớ tới ra, quay đầu lại hỏi chưởng quầy: "Quý khách không nói ăn bánh bao nhân gì, cũng không nói mua mấy cái, một lồng, một lồng là bao nhiêu? Mua bánh nhân gì?"
Chưởng quầy trừng mắt liếc gã ta một cái: "Tất cả loại nhân, mỗi loại một lồng."
Tiểu nhị gật đầu: "Được."
Gã ta vui vẻ đồng ý sau đó thầm mắng một câu trong lòng, mẹ nó chứ hóa ra muốn một lồng bánh bao cũng không phải yêu cầu có thể dễ dàng thỏa mãn gì.
Chưởng quầy bưng khay trà lên lầu, ở ngoài cửa khẽ gõ: "Đại nhân, ta có thể vào không?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Cửa tiệm là của ngươi, đương nhiên ngươi có thể vào."
Sau khi vào cửa chưởng quầy đặt khay trà xuống, ngồi xuống đích thân pha trà cho Thẩm Lãnh, tay nghề này đã nhiều năm chưa bao giờ dùng đến, hơn nữa trong lòng thật sự căng thẳng cho nên càng có vẻ lạ lẫm, cũng may người thô kệch như Thẩm Lãnh cũng không nhìn ra ông ta pha trà có chỗ nào không thỏa đáng, dù nhìn ra cũng không thấy không thỏa đáng. Thẩm Lãnh vẫn cảm thấy uống trà tuỳ tiện pha ra là được, hà tất phiền toái như vậy, bởi vì chuyện này mà Thẩm tiên sinh cũng mắng hắn quê mùa không ít nhất.
Thẩm Lãnh thầm nghĩ ta mua một cây trâm ngươi nói ta quê mùa, pha ấm trà ngươi nói ta quê mùa, có chỗ nào không quê mùa?
Lần trước hắn cũng từng phản bác, hỏi cái gì không quê mùa, chẳng lẽ những thứ cực kỳ tinh xảo kia thì không quê mùa? Thẩm tiên sinh nói đó là tất nhiên, hai chữ tinh xảo đó là không tầm thường, vật vật đều có thể tinh xảo, mọi chuyện đều có thể tinh xảo, nếu đã có thể tinh xảo thì hà tất thô tục như vậy?
Thẩm Lãnh hỏi vậy còn đại tiện thì sao? Ta cho nó ra một đường dài, cách tinh xảo là kẹp đứt nó thành từng đoạn nhỏ từng đoạn nhỏ?
Bởi vì câu này, Thẩm tiên sinh nhéo tai hắn đánh một trận...
"Đại nhân lần này tới là có gì cần phiếu hào chúng ta hiệp trợ sao?"
Chưởng quầy đã thầm tính toán rất lâu rất lâu nên thăm dò như thế nào, ông ta đã suy nghĩ vô số cái mở đầu đều bị bản thân phủ định, cuối cùng quyết định vẫn là trực tiếp một chút, dù sao những đại nhân vật này cũng không có mấy ai thích vòng vo, bản thân bọn nó có thể chơi, nhưng không cho phép người khác chơi, chi bằng thẳng thắn thành khẩn một chút lại càng dễ giao tiếp.
Thẩm Lãnh hỏi: "Cái thẻ bài ta đưa cho ngươi lúc nãy mới là mấu chốt ta có thể vào Tử Khí Đông Lai này phải không?"
Chưởng quầy thầm nghĩ cái đó còn phải hỏi? Đại nhân à, thẻ bài ở trong tay ngài đấy, bản thân ngài không biết phân lượng của thẻ bài đó?
Thẩm Lãnh nhìn thấy vẻ mặt của chưởng quầy là hiểu, sau đó nghĩ đến lần trước Thẩm tiên sinh nói lúc khó khăn nhất từng muốn bán thẻ bài này đi, ông ấy cũng thật ngốc, có thẻ bài này đến phiếu hào Dương Thái ăn nhờ ở đậu đi, thật tốt...
"Ý của ta là như thế này." Thẩm Lãnh lấy ra miếng thiết bài của phủ đình úy đưa cho chưởng quầy: "Thật ra vừa rồi là ta lấy nhầm, miếng thẻ bài này có thể vào Tử Khí Đông Lai được không?"
Chưởng quầy nhận lấy thiết bài thiên bạn nhìn nhìn thì mặt đã tái xanh rồi, thầm nghĩ rốt cuộc trên người đại nhân ngài có bao nhiêu thẻ bài?
"Cái này..."
Thẩm Lãnh nhìn phản ứng của ông ta là biết thẻ bài này chắc chỉ có thể vào Trường Chính Túc Viễn, vì thế rất nghiêm túc nói: "Chúng ta qua phòng bên cạnh đi, con người ta không muốn chiếm nhiều lợi ích từ người khác."
Câu này nói cũng thật chân thành.
"Đại nhân ngài ngồi đi."
Vẻ mặt của chưởng quầy như kiểu ta xin ngươi đấy.
Thẩm Lãnh nghĩ đây cũng không phải là ta chiếm lợi của ngươi, ta thật sự chỉ muốn đến Trường Chính Túc Viễn.
"Trà không vội."
Thẩm Lãnh ho khan một tiếng rồi nói ba chữ, chưởng quầy lập tức ngồi thẳng người lên, vẻ mặt cũng nghiêm nghị, sắp nói đến chính đề rồi, thật ra trong lòng ông ta thấp thỏm không yên, người có thiết bài Lưu Vương trong tay đều là người mang thân phận gì? Đừng nói là vào phân hiệu phiếu hào Dương Thái của ông ta, dù là đến bên tổng điếm thì sợ là đông chủ cũng phải đích thân nghênh đón vào ấy chứ.
Người giữ thiết bài này, cần phiếu hào Dương Thái hiệp trợ việc nhỏ được sao?
Ông ta nhìn Thẩm Lãnh, chờ đợi, hy vọng sẽ không vượt quá phạm vi năng lực của mình.
"Trà không vội." Thẩm Lãnh nói.
Câu tiếp theo: "Khi nào có thể mang bánh bao tới?"