Trong mắt bách tính phổ thông thấy thì phiếu hào Dương Thái chỉ là một phiếu hào làm ăn rất thành công mà thôi, đối với người giang hồ mà nói bọn họ là một nhà lái buôn đã làm nghiệp vụ sát thủ đến cực hạn, mà bất kể là đối với triều đình Lâm Việt lúc trước hay là triều đình Đại Ninh hiện tại mà nói, phiếu hào Dương Thái là một kẻ nằm vùng khống chế giang hồ không thể thiếu.
Có thể làm cho việc kinh doanh các phương diện đều nhộn nhịp hưng vượng, đủ để chứng tỏ vị đông chủ thần bí đó của phiếu hào Dương Thái là người hết sức lợi hại.
Lúc này Thẩm Lãnh ở ngay trong phân hiệu Xuyên Châu của phiếu hào Dương Thái, ăn bánh bao trong giang phòng riêng Tử Khí Đông Lai từ khi mở tiệm dù mấy năm qua cũng chỉ từng mở ra một lần.
Trước mặt hắn đặc biệt bày một cái bàn rất lớn rất lớn, trên bàn có đủ các loại bánh bao, những mùi vị có thể mua được trong thành Xuyên Châu thì đều mua đến. Lúc này Thẩm Lãnh mới phát hiện sự theo đuổi của con người đối với khẩu vị thức ăn hóa ra là có tinh thần thăm dò như thế.
Khẩu vị bình thường thì không nói, dù cho Thẩm Lãnh ăn một cọng rau thơm hay miếng ớt cũng biểu thị còn có thể chấp nhận, sau đó phát hiện ở một ngăn trong số đó chỉ có một cái bánh bao, cũng không phải quá lớn, dựa theo kích cỡ của vỉ hấp kia thì có thể để ít nhất mười hai cái bánh bao như vậy, nhưng mà chỉ có một cái, điều này chứng tỏ loại bánh bao này bán rất tốt, chỉ còn lại một cái này, cho nên nhất định mùi vị không tệ.
Sau khi bỏ vào miệng cẩn thận thưởng thức Thẩm Lãnh cảm thấy thế giới này ngập tràn ác ý, hương vị của cái bánh bao này có thể làm cho điểm tâm của Trà gia làm được xếp thứ hai, không, cũng không phải xếp, danh chính ngôn thuận đứng thứ hai.
"Bánh bao này mỗi ngày chỉ làm một cái."
Tiểu nhị nhìn Thẩm Lãnh đổi sắc mặt vội vàng giải thích một chút: "Người bán bánh bao đó nói nếu bán một cái này bán rồi thì hôm nay sẽ mua không được nữa, cho nên ta liền nhanh chóng mua về..."
Thẩm Lãnh: "Mỗi ngày hắn làm một cái đã rất dũng cảm rồi."
Chưởng quầy hỏi một câu thử thăm dò: "Rất khó ăn?"
Thẩm Lãnh hỏi lại: "Ngươi nghĩ trên đời này thứ ghê tởm nhất là cái gì?"
Chưởng quầy nghĩ mình là một người có văn hóa, cho nên quả quyết không chịu nói ra cái từ kia, vì thế cho Thẩm Lãnh một ánh mắt kiểu "ngươi hiểu mà".
Thẩm Lãnh đã hiểu, cho nên lắc đầu: "Không, thứ mà ngươi nghĩ mùi vị không phức tạp như vậy."
Chưởng quầy ngẫm nghĩ, cảm thấy ý tứ trong câu nói này càng phức tạp hơn.
Thẩm Lãnh lại nhìn ra được ánh mắt của chưởng quầy có chút phức tạp, vì thế chợt nhớ vừa rồi mình nói quả thật có chút ý vị sâu xa.
Cho nên hắn đành phải dời lực chú ý đi, nhìn thấy trong rất nhiều rất nhiều bánh bao như vậy có một cái bánh bao rất lớn rất lớn, tốt hơn mấy lần so với cái bánh bao mùi vị phức tạp mà mình vừa ăn, to như là một quả dưa hấu được bổ ra vậy.
"Đây lại là cái gì?"
Tiểu nhị ở bên cạnh giải thích: "Giống Cái Bánh Bao."
Thẩm Lãnh thở dài, thầm nghĩ mẹ nó ta còn không biết cái đó giống một bánh bao ư?
Hai tay hắn bưng cái bao lớn này lên cắn một miếng, không cắn được đến nhân bánh, nghĩ có thể là vì quá lớn, thế là lại cắn một miếng nữa mà vẫn không có, cho đến khi cắn hết nửa cái bánh bao khổng lộ như thế Thẩm Lãnh mới xác định đây là một cái bánh màn thầu.
"Đây là bánh bao?"
"Không phải không phải, không phải vừa rồi ta đã giải thích với đại nhân sao? Đây là một loại món ăn chính trong thành Xuyên Châu chúng ta gọi là Giống Cái Bánh Bao, nhưng thật ra là màn thầu."
Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Nói chuyện làm ăn đi..."
Tiểu nhị vội vàng dọn hết đồ ra ngoài, động tác cũng gọn gàng dứt khoát, không bao lâu trong phòng đã lại sạch sẽ, để xua tan đi cái mùi khiến người đau đầu của bánh bao rau hẹ trứng chim, chưởng quầy lại đặt thêm một cái lư hương.
"Đại nhân có gì căn dặn?"
Thẩm Lãnh nói: "Cũng là không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng, ta nghe nói phiếu hào Dương Thái và Phong Văn Đường có chút quan hệ, tuy rằng các ngươi làm loại hình kinh doanh tương tự nhau nhưng lại không căm thù nhau, rất nhiều tin tức đều không đầy đủ?"
Nghe được câu này lưng chưởng quầy cũng lạnh toát, đương nhiên ông ta đã nghe nói chuyện gần đây. Nghe đồn phương bắc có người ra giá muốn mua đầu của một tướng quân thủy sư, vụ làm ăn này vốn không tính là gì, chỉ cần chịu đưa ra giá tiền lớn thì người bằng lòng đi mạo hiểm nhiều như nấm sau mưa, nhưng tin tức mới loan ra bên phủ đình úy đã truyền lời cho phiếu hào Dương Thái bọn họ, có người nhận vụ làm ăn này từ phiếu hào Dương Thái thì phiếu hào Dương Thái có thể đóng cửa.
Đông chủ không chết, phiếu hào không đóng cửa, đây là câu nói đã sớm lan truyền trên giang hồ, ý của phủ đình úy cũng rất rõ ràng.
Ngoài ra, vị đông chủ của Lưu Vân Hội ở trong thành Trường An kẻ khác nghe tin đã sợ mất mật, người cũng thần bí như lão bản của phiếu hào nhà ông ta cũng đã mở lời, sát thủ của môn phái nào nhận vụ làm ăn này Lưu Vân Hội sẽ diệt cả nhà kẻ đó, sát thủ độc hành nào nhận vụ làm ăn này Lưu Vân Hội sẽ diệt tam tộc của kẻ đó. Lời này nếu là đại đương gia của một thế lực ám đạo bình thường nói ra sẽ làm người khác cười rớt răng hàm, nhưng đó là Lưu Vân Hội, ai dám không để trong lòng?
Vậy nhưng vẫn có, người của Phong Văn Đường sẽ không để trong lòng, bọn họ không cho rằng Lưu Vân Hội ở thành Trường An xa xôi có thể thò tay dài như vậy, cho dù là thò qua được, cách xa thiên sơn vạn thủy thì có thể có bao nhiêu lực?
Huống hồ, Phong Văn Đường vốn là một bộ phận người giang hồ không phục Đại Ninh, trong xương tủy bọn họ vẫn cho rằng mình là người Lâm Việt chứ không phải người Ninh.
Bây giờ Thẩm Lãnh đã hỏi tới chuyện này, chưởng quầy làm sao có thể không sợ?
Không nói đến miếng thiết bài Lưu Vương kia, dù là miếng thiết bài thiên bạn của phủ đình úy kia cũng đủ khiến trái tim ông ta run sợ.
"Không phải nhằm vào các ngươi, ngươi thành thật trả lời là được."
"Chuyện này, đại nhân chờ một chút, ta ra ngoài một chuyến."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Bảo hắn lên đây đi."
Chưởng quầy thầm cả kinh trong lòng, nghĩ hóa ra vị đại nhân này đã tìm hiểu về phiếu hào Dương Thái sâu như vậy, nếu không thì hắn sẽ không nói ra câu "bảo hắn lên đây đi" này. Không có mấy người biết chưởng quầy của phiếu hào Dương Thái không phải là người thật sự làm chủ các phân hiệu. Người làm chủ thực sự gọi là tọa đường, tọa đường sẽ không thường xuyên lộ diện, trừ khi gặp phải chuyện mà chưởng quầy không thể quyết định thì mới nhúng tay vào. Giống như trước đó rất lâu vị lão bản Đỗ Đại Xuyên của hàng hải Đại Xuyên muốn cô nương đứng đầu bảng trong thành Thi Ân, chưởng quầy bảo ông ta chờ một chút, chính là đi xin chỉ thị của tọa đường xem có thể nhận hay không.
"Vâng."
Chưởng quầy cũng không có giải thích, người của phủ đình úy đã đến cửa, giải thích và che giấu đều không có ý nghĩa.
Không bao lâu sau ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, một chất giọng nữ nhân rất êm tai ở bên ngoài vang lên: "Ta có thể vào không đại nhân?"
Thẩm Lãnh nói: "Vào đi."
Cửa bị kéo ra, một nữ tử mặc váy dài màu tím nhạt chậm rãi đi vào, Thẩm Lãnh nhìn kỹ một chút thì không nhịn được giật mình. Nữ nhân bước vào này nhìn có vẻ cũng không nhỏ tuổi, nhìn khuôn mặt giống như là 23-24 tuổi, nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện khóe mắt nàng ta có không vài nếp nhăn nhỏ xíu, cộng thêm khí chất thành thục đó, Thẩm Lãnh đoán nàng ta hẳn là khoảng chừng ba mươi tuổi.
Nhưng dáng người nàng ta bảo dưỡng cực tốt, dù là phần lớn thiếu nữ thanh xuân cũng không có dáng người đẹp bằng nàng ta, chỗ thon thì rất thon, chỗ cao thì rất cao. Điều chính yếu nhất là nhìn nàng ta cũng rất đẹp, là kiểu khí chất của nữ tử có lý tính rất thành thục ý nhị, không phong trần nhưng có vẻ yêu mị, không diêm dúa nhưng lại có vẻ chí thú.
"Chào đại nhân." Nữ tử đứng trước mặt Thẩm Lãnh hơi cúi người thi lễ: "Ta tên là Lâm Lạc Vũ, là tọa đường của phân hiệu Xuyên Châu phiếu hào Dương Thái, chắc đại nhân rất hiểu phiếu hào chúng ta, trước đó không trực tiếp ra bái kiến đại nhân, vẫn mong đại nhân thứ tội."
Thẩm Lãnh hơi nhăn mũi một cái, phát hiện trên người nữ nhân này có một mùi rất thơm rất thơm. Trên người Trà gia cũng có mùi thơm, là kiểu hương thơm thoang thoảng ngấm vào lòng người, mà mùi hương trên người nữ nhân này không phải trời sinh, mùi cũng hơi quá nồng, Thẩm Lãnh âm thầm hạ điểm của nàng ta xuống. Lúc nữ tử hơi cúi người thi lễ để lộ bộ ngực quy mô hơi vĩ đại, thế là Thẩm Lãnh rất mặt dày nâng điểm lên trở lại. Nghĩ lại thấy mình quá tục rồi, thật sự quá tục, ràng hắn rõ không thích cỡ quá lớn, nhưng hắn cũng không ngại cảm thấy lớn một chút không khó nhìn...
Đương nhiên Lâm Lạc Vũ cảm nhận được ánh mắt không lịch sự cho lắm của Thẩm Lãnh, mặc dù chỉ là chợt lóe lên, nhưng trong lòng vẫn có một chút không vui.
"Ngồi đi, chúng ta cứ nói chuyện gọn gàng dứt khoát một chút." Thẩm Lãnh nói: "Ta muốn biết, liên lạc của các ngươi và Phong Văn Đường rốt cuộc mật thiết cỡ nào, có mật thiết tới mức nếu Phong Văn Đường có nguy hiểm diệt môn thì các ngươi sẽ sớm mật báo cho bọn họ hay không."
Lời này quả thật hỏi rất thẳng thừng.
Lâm Lạc Vũ nghiêng người ngồi xuống: "Bẩm đại nhân, liên hệ giữa phiếu hào chúng ta và Phong Văn Đường cũng chỉ là qua lại trên nghiệp vụ, trao đổi một vài tin mật mới mẻ trên giang hồ, nếu như Phong Văn Đường muốn giới thiệu mối làm ăn cho chúng ta, tất nhiên chúng ta sẽ không cự tuyệt, mối làm ăn do chúng ta giới thiệu qua, Phong Văn Đường cũng sẽ không đẩy ra ngoài, nhưng nếu Phong Văn Đường thật sự có tai ương diệt môn, ta nghĩ thái độ của phiếu hào hẳn là khá vui vẻ."
"Tại sao?"
"Chúng ta không đi đạp đổ đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng vui vẻ khi thấy đối thủ cạnh tranh sụp đổ."
Thẩm Lãnh xác định nữ nhân này có một chút đáng tin, vì thế hỏi: "Nếu là các ngươi giới thiệu sát thủ qua, liệu bọn họ nhận hay không?"
Lâm Lạc Vũ biến sắc: "Ý của đại nhân là?"
Thẩm Lãnh giơ tay lên chỉ chỉ vào mũi mình: "Ta, giới thiệu ta qua, hơn nữa ta không muốn đến phân hiệu gì đó, ta muốn đến tổng đường của Phong Văn Đường."
Lâm Lạc Vũ hạ giọng rất thấp hỏi: "Làm sao đại nhân biết tổng đường của Phong Văn Đường ở trong thành Xuyên Châu này?"
Thẩm Lãnh: "Ta không cần phải trả lời câu hỏi của ngươi, ngươi vẫn nên trả lời câu hỏi của ta."
Lâm Lạc Vũ thở dài: "Nếu đại nhân cố ý muốn đi, chúng ta nhất định sẽ tận lực phối hợp. Phong Văn Đường bề ngoài là một tiệm thuốc, cách phiếu hào cũng không bao xa, đi hai con đường là đến. Nếu ngày bình thường chúng ta giới thiệu mối làm ăn qua tất nhiên bọn họ sẽ không hoài nghi, nhưng bây giờ phong thanh không ổn bọn họ sẽ thêm vài phần phòng bị... Chắc đại nhân tới vì chuyện đó phải không?"
"Chuyện nào?"
"Người của Phong Văn Đường nhận việc của vị tướng quân thủy sư kia."
Thẩm Lãnh cười: "Cứ cho là như thế đi, là đến vì chuyện này."
Lâm Lạc Vũ tò mò hỏi: "Đại nhân rất quen vị tướng quân kia?"
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ, gật đầu: "Rất quen."
Lâm Lạc Vũ khẽ lắc đầu: "Trước khi làm việc Phong Văn Đường sẽ điều tra rất cẩn thận về người bên cạnh cùng các loại quan hệ của vị tướng quân kia, nếu đại nhân rất quen với người đó, sợ là chân dung của đại nhân đã ở trong Phong Văn Đường rồi. Ta đoán đại nhân muốn đánh vào nội bộ Phong Văn Đường nội ứng ngoại hợp cùng phủ đình úy? Nếu là như thế, e rằng không thể được, không bằng đổi một người không quen với vị tướng quân kia đến đây."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi yên tâm, bọn họ không thể tìm được chân dung của ta trong số những người quen vị tướng quân đó."
Lâm Lạc Vũ không biết sự tự tin của vị đại nhân này là cái gì, nhưng vừa nghĩ tới thiết bài thiên bạn trong tay vị đại nhân kia liền thoải mái lại. Phủ đình úy tổng cộng chỉ có tám thiên bạn, đối với khách giang hồ mà nói này tám thiên bạn có người nào không phải Quỷ Kiến Sầu? Nếu không có chút bản lĩnh thật sự thì Hàn Hoán Chi sẽ không để vào mắt.
Giang hồ có nhiều môn phái, nhất là các kiểu thế lực trên ám đạo đều tính cả, giữa bọn họ đều hữu ân oán, nhưng nếu nói bọn họ cùng hận ai, chỉ có thể là Hàn Hoán Chi.
"Đại nhân muốn lúc nào đi?"
"Bây giờ." Thẩm Lãnh hỏi: "Có thể chứ?"
Lâm Lạc Vũ trầm tư một chút, gật đầu: "Được, nhưng đại nhân nên định trước cho mình một cái giá, quá rẻ là không được. Phong Văn Đường có yêu cầu rất cao đối với sát thủ, cho nên yết giá với bên ngoài cũng đều rất cao, đại nhân nghĩ xem mình nên đòi trả thù lao bao nhiêu?"
Thẩm Lãnh: "Các ngươi giới thiệu qua còn lấy tiền trung gian không?"
"Chuyện của đại nhân, tất nhiên chúng ta không dám thu thêm tiền trung gian."
"Ồ, không có kiếm tiền trung gian, vậy thì rẻ một chút." Thẩm Lãnh hỏi: "Sát thủ đắt nhất của bọn họ bao nhiêu tiền?"
"Yết giá hai vạn lượng."
"Ta muốn ba vạn."