Lâm Lạc Vũ có chút khó hiểu, người này dựa vào cái gì mà nghĩ mình giá trị ba vạn lượng. Nghe đồn ở Đại Ninh phương bắc có một vị Sở tiên sinh được vinh danh là thiên hạ đệ nhất kiếm thuật rời nhà tranh vào hồng trần, giết người chào giá hai vạn hai, đây chính là thiên hạ đệ nhất trên kiếm pháp.
"Ta biết ngươi đang nghĩ gì." Thẩm Lãnh nhìn Lâm Lạc Vũ rất nghiêm túc nói: "Ngươi nghĩ ta không đáng giá ba vạn lượng đúng không?"
Lâm Lạc Vũ hơi xấu hổ: "Không phải, đại nhân hiểu lầm rồi."
"Dẫn đường đi." Thẩm Lãnh đứng dậy sửa sang lại y phục của mình một chút, giơ tay ra cái bọc dài hẹp kia đeo lên trên người: "Ba vạn lượng, là giá của ta hiện tại."
Lâm Lạc Vũ vốn định nhấc chân ra liền đứng khựng lại, trong lòng thoáng giật mình.
Thẩm Lãnh vừa xuống lầu vừa nghĩ, cuối cùng mình cũng không thể vì tiền đi làm việc giết người, nhưng cũng không ngại cân nhắc giá trị của mình một chút, nếu triều đình thưởng cho mình ba vạn lượng vì đã giết một chủ tướng của kẻ thù thì thật tốt.
"Ta nghe nói, phương bắc có một vị Sở tiên sinh được vinh danh thiên hạ đệ nhất kiếm pháp, ông ta giết một người hai vạn lượng."
Lâm Lạc Vũ bỗng nhiên nói, nhẫn nhịn một hồi lâu cuối cùng cũng nói ra, trong lòng cũng thấy thoải mái. Tin tức của phiếu hào Dương Thái tất nhiên linh thông, mặc dù bọn họ không biết thân phận lai lịch của vị Sở tiên sinh kia, nhưng kiếm của ông ta quả thật có cái giá đó, vì vậy cái giá này một vừa tung ra đã có rất nhiều sát thủ không phục đi khiêu chiến, những người này đi không một ai sống sót, cho nên hai vạn đó là đáng giá.
"Ông ta già rồi." Thẩm Lãnh vừa đi xuống vừa nói: "Huống hồ giá mà ngươi nói không đúng, ông ta không phải giết một người hai vạn lượng, mà là xuất một kiếm."
Lâm Lạc Vũ nghĩ người cường đại như vậy ra một kiếm với giết một người có gì khác nhau?
Lúc Thẩm Lãnh đi đến dưới lầu nhìn nhìn bên ngoài có mưa phùn, bên Bình Việt đạo này đúng là thời tiết thất thường, nửa canh giờ trước trời vẫn còn nắng, lúc này đã mưa phùn lất phất, hắn nhìn thấy ở cửa có treo ô thế là chọn bừa một cái ô ra ngoài: "Có lúc, ông ta một kiếm chưa chắc giết một người, cho nên hai vạn lượng không phải đáng giá, là vượt giá trị, ta thì khác... Ta giết một người ba vạn lượng, còn lại thì xem hứng thú, có thể sẽ tặng miễn phí, lát nữa tới Phong Văn Đường ngươi có thể chọn lấy mấy cái đầu người đẹp đẽ, ta tặng ngươi."
Lâm Lạc Vũ ngẩn người, cảm thấy người trẻ tuổi này thật sự là cuồng vọng đến mức vô pháp vô thiên.
Men theo con đường ướt nhẹp vì mưa phùn đi về phía trước, Lâm Lạc Vũ cầm một cái ô giấy dầu thoạt nhìn còn đẹp hơn vài phần, trong mưa phùn trời u ám này cực kỳ hợp với cái tên của nàng ta, mà chiếc váy dài màu tím nhạt kia cũng cực kỳ hợp với nàng ta, lúc nàng ta bước đi đường sẽ không cố ý lắc hông, nhưng mà vẫn cứ đẹp như vậy, hấp dẫn người khác như vậy.
Nhìn thân hình hoàn mỹ của nàng ta từ phía sau làm cho không người nào có thể chê được, bờ vai gầy nhưng không mất tròn trịa, lưng thẳng, vòng eo thon đến độ dường như có thể dùng hai cánh tay bóp vào, mà xuống chút nữa độ cong từ từ mở rộng, đây chính là nét đẹp tinh xảo nhất mà đấng tạo hóa có thể nghĩ đến được.
Nhưng Thẩm Lãnh lại không nhìn.
Hắn đang suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ một cái váy như vậy nếu đưa cho Trà gia mặc, Trà gia có thể ba bước sẽ xé rách cái váy, không tốt không tốt... Sau đó nghĩ đến màu sắc Trà gia thích cũng không phải màu tím nhạt, nàng thích nhất màu lam nhạt và vàng nhạt, thi thoảng sẽ mặc áo trắng, khi đó Thẩm Lãnh liền cảm thấy nàng là tiên tử, nữ tử phía trước kia cho dù là đẹp không gì sánh được, cũng là phàm nhân.
Phàm nhân dù cho đẹp đến mấy cũng là thân huyết nhục, Trà gia là tiên tử, kiểu tiên tử có dáng vẻ đẹp mà linh hồn cũng thú vị.
Lâm Lạc Vũ mặc dù mới ba mươi tuổi nhưng nàng ta đã có mười bốn năm ở trong chốn giang hồ này, mười bốn năm qua nàng ta tiếp xúc nhiều nhất chính là nam nhân, cũng không phải nàng ta cần nam nhân, mà là nàng ta cần tiền của nam nhân. Nàng ta chỉ là người làm ăn, chỉ cần là kinh doanh hợp lý, trừ thân thể của mình là không thể bán ra thì không có gì không thể bán, vì thế nàng cũng rất giàu có. Năm hai mươi tám tuổi nàng ta cảm thấy hơi mệt mỏi, mình đã không thiếu tiền, liền đi tìm đông chủ của phiếu hào Dương Thái nói một tiếng, cũng không quản ông ta có đồng ý hay không, một thân một mình tới thành phân điếm thành Xuyên Châu này tọa đường, bởi vì nàng ta biết rất rõ, với cống hiến mà nàng ta đã làm ra cho phiếu hào trong những năm này, đừng nói làm một tọa đường, cho dù là làm nhiều hơn nữa cũng sẽ không bị cự tuyệt.
Cho nên nàng ta có chút tò mò, cũng có chút buồn bực, lúc mới đầu cặp mắt gian tà của Thẩm Lãnh quét qua ngực nàng ta một cái, tất nhiên nàng ta phát hiện được, vì thế có một chút không vui, nếu không phải trên tay Thẩm Lãnh có hai miếng thiết bài kia thì nàng đã nổi cáu rồi. Đông chủ của phiếu hào Dương Thái từng nói, lúc Lâm Lạc Vũ nổi cáu thì mưa rơi cũng sẽ có màu đỏ.
Nhưng nàng ta rất nhanh chóng phát hiện ra nam nhân trẻ tuổi này tuy liếc mắt nhìn mình một cái nhưng trong ánh mắt cũng không có tham niệm, tà niệm, giống như hiện tại hắn liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy mình vậy, hắn đã nhìn, mình không có trong mắt hắn, hắn không nhìn thì tất nhiên lại càng không có.
Đây là bị người khác phớt lờ, Lâm Lạc Vũ có chút không phục.
Nếu trong lòng hắn không có một nữ nhân xinh đẹp hơn, ưu tú hơn mình, làm sao hắn có thể sẽ phớt lờ mình như thế?
Cho nên nàng ta cũng tò mò, rốt cuộc nữ nhân trong lòng người trẻ tuổi kia hoàn mỹ cỡ nào?
Nàng ta biết bản thân phải nhịn xuống, nhưng nàng ta là một nữ nhân, nhất định không nhịn được.
"Nàng ta rất xinh đẹp phải không?"
Lâm Lạc Vũ cố ý bước chậm lại đột nhiên hỏi một câu, làm cho Thẩm Lãnh có chút không kịp phản ứng. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt đang mong đợi nhận được đáp án kia, chợt hiểu ra chắc hẳn là nàng ta hỏi nữ nhân mà mình yêu thương, nữ nhân mình yêu thương đương nhiên chính là Trà gia.
Trà gia thật là đẹp.
"Phải."
Câu trả lời cực kỳ đơn giản.
Lâm Lạc Vũ có chút hụt hẫng, thậm chí có chút chán nản, tuy rằng nàng ta cũng không hiểu tại sao tâm tình lại trở nên chán nản vì một nữ nhân không có liên quan đến mình, nhưng nàng ta xác định chắc chắn không phải bởi vì ghen tị ấu trĩ như vậy. Nam nhân này nhìn bề ngoài tuy cũng tính thuận mắt nhưng hơi thô kệch một chút, không tinh tế, nàng ta cảm thấy có lẽ chỉ là bởi vì tính cách không chịu thua của mình đang quấy phá.
"Xinh đẹp hơn ta một chút?"
Nàng ta lại hỏi một câu, dường như có chút không lịch sự, nhưng nàng ta không quan tâm, nàng ta chỉ muốn hỏi, lòng hiếu kỳ của nữ nhân một khi đã bùng lên thì không có gì ngăn cản được.
Thẩm Lãnh trả lời: "Sao lại vậy..."
Thế là Lâm Lạc Vũ bắt đầu vui vẻ, nghĩ con mắt nhìn nữ nhân của nam nhân chung quy cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều, chỉ cần là một nam nhân thì sẽ gặp thấy mình rất đẹp, khoảng cách của nữ nhân hoàn mỹ trong suy nghĩ của mỗi một nam nhân cũng không xa xôi. Khóe miệng nàng ta hơi cong lên nhìn về phía Thẩm Lãnh, phát hiện khóe miệng người kia cũng đang hơi giương lên, tiếp tục nói một cách tự nhiên: "Nàng ấy đẹp hơn ngươi nhiều."
Lâm Lạc Vũ dừng bước chân, cảm thấy ngực hơi đau.
Phiếu hào Dương Thái cách hiệu thuốc Phong Văn Đường cũng không xa. sự hiểu biết của bách tính phổ thông đối với Phong Văn Đường cũng chỉ là một hiệu thuốc, hơn nữa thầy thuốc của dược đường này đều rất lợi hại, bệnh bình thường dăm ba thang thuốc có thể chữa khỏi, thu phí cũng rất hợp lý, cho nên trong hành lang có rất nhiều người xếp hàng xem bệnh bốc thuốc, bởi vì đột nhiên trời đổ mưa, có khách dầm mưa đến còn có thể nhận được một bát canh khử hàn miễn phí.
Lâm Lạc Vũ cũng muốn một bát canh khử hàn, tuy là ta nàng có cầm ô.
Sau khi vào cửa mấy thầy thuốc đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, người nào cũng mắt lóe lên một cái, điều này làm cho Lâm Lạc Vũ khôi phục vài phần tự tin trong lòng, nhưng quay đầu lại vừa thấy bộ dạng dửng dưng kia của Thẩm Lãnh, nàng ta lại càng muốn một bát canh khử hàn, hắt lên mặt Thẩm Lãnh.
Chưởng quầy của dược đường quen biết Lâm Lạc Vũ, nhìn thấy nàng ta từ cửa chính đi vào, trong lòng kinh ngạc một chút, vội vàng từ trong quầy đi ra: "Lâm tiên sinh sao ngươi lại tới đây? Trời mưa đường trơn mà cũng không ngồi xe."
Lâm Lạc Vũ nghĩ hôm nay trời cao đất rộng cùng cái gã kia đi dọc dường tới đây trong lòng cũng không vui, nếu ngồi chung một xe với hắn không gian nhỏ hẹp sẽ lại càng không vui, cho nên nhân tiện nói chuyện với chưởng quầy của Phong Văn Đường ngữ khí cũng không thân thiện cho lắm.
"Muốn đi bộ thì đi bộ tới, tại sao cứ phải ngồi xe?"
Chưởng quầy ngẩn ra, trong lòng tự nhiên nghĩ đến chớ không phải là tỷ tỷ của mẹ nàng ta đến thăm nên tâm trạng khó chịu? Lát nữa có cần lấy mấy vị thuốc cho nàng ta mang về hay không, nhìn nhìn sắc mặt Lâm Lạc Vũ lại nghĩ hay là thôi đi.
"Ta muốn vào gặp hắn." Lâm Lạc Vũ nói: "Bây giờ."
Chưởng quầy vội vàng gật đầu: "Đông chủ vốn không dễ gặp khách, nhưng nếu là Lâm tiên sinh đến thì ta nghĩ chắc hẳn đông chủ vẫn sẽ gặp. Lâm tiên sinh ở đây chờ một lát đã, ta đi thông báo một tiếng?"
"Đi nhanh."
"Được."
Chưởng quầy xoay người đi về phía nội đường, bước chân rất nhanh.
Thẩm Lãnh tháo cái hộp dài hẹp trên lưng mình xuống cắm trên mặt đất đè hai cánh tay lên, nhắm mắt lại, sắc mặt bình tĩnh, nhưng Lâm Lạc Vũ lại nhìn ra được là hắn đang nén sát khí. Loại người mà trên người gánh vô số nhân mạng, trong tay đã nhuốm máu vô số lần chỉ cần lúc động niệm giết người, sát khí sẽ tự nhiên mà xuất hiện. Trên thế giới này người có thể cảm nhận được sát khí thật ra cũng không nhiều, bách tính bình thường căn bản là không thể phát hiện ra, nhưng nàng ta là cũng là một người có thể.
Thẩm Lãnh dọc đường đi đều nhớ Trà gia, không chỉ là đoạn đường đi đến đây, là đoạn đường từ Nha Thành đến thành Xuyên Châu này đều nhớ, nhớ Trà gia thì sẽ nghĩ đến vết thương trên vai Trà gia, nghĩ đến lỗ rách nhỏ trên ngực áo Trà gia, vì thế sát khí liền không ép xuống được, hắn trừng mắt nhìn cửa nội đường, nếu không ép được, thì dứt khoát không đè nén.
Ngón trỏ tay phải của hắn nhẹ nhàng gõ từng nhịp từng nhịp lên hộp hẹp dài kia, tiết tấu rất bình ổn.
Không bao lâu sau chưởng quầy đã từ trong trong nội đường đi ra, so với lúc đi vào bước chân còn lớn hơn một ít, hiển nhiên là sợ Lâm Lạc Vũ chờ sốt ruột. Ông ta biết rõ thái độ của đông chủ đối với Lâm Lạc Vũ, lần trước đông chủ có một cây thất diệp sâm rất hiếm có rất hiếm có đã phái người đưa qua, Lâm Lạc Vũ nhìn thoáng qua rồi tùy tay ném cho mấy con ngỗng nuôi trong hậu viện.
Lúc ấy tiểu nhị đưa sâm gần như tức điên lên, chất vấn nàng ta vì sao vô lễ như thế, Lâm Lạc Vũ nói đồ đông chủ nhà ngươi bằng lòng tặng ta bằng lòng ném, có gì không đúng?
Tiểu nhị về chuyển lời, đông chủ sau khi nghe xong cười ha hả, nói quả nhiên có tính cách.
"Đông chủ đã chờ ở bên trong rồi, mời Lâm tiên sinh vào."
Lâm Lạc Vũ cất bước đi vào trong, bỗng nhiên lại dừng lại: "Vẫn đeo cái mặt nạ xấu xí đó?"
Chưởng quầy ra vẻ khó xử: "Lâm tiên sinh biết đấy, đây là quy củ."
Lâm Lạc Vũ hừ một tiếng, thoạt nhìn lại càng không vui.
Đông chủ của Phong Văn Đường bất kể gặp ai cũng sẽ không để người ta nhìn thấy tướng mạo thật sự, dường như y rất thích đeo mặt nạ, đủ các loại mặt nạ, lần đầu tiên gặp y đeo dạ xoa, lần thứ hai liền đổi thành bạch diện, lần thứ ba gặp thay bằng hoa đào, dường như là lo nàng ta sẽ không thích vẻ âm lệ của dạ xoa.
Thẩm Lãnh ôm hộp gỗ vào lòng theo Lâm Lạc Vũ đi vào trong, chưởng quầy bước ngang một bước lớn ngăn Thẩm Lãnh lại: "Ngươi là ai?"
Thẩm Lãnh nhìn nhìn Lâm Lạc Vũ, Lâm Lạc Vũ hiển nhiên không có ý định lên tiếng mà là rất có hưng trí nhìn hắn. Thẩm Lãnh không hiểu khiến Lâm Lạc Vũ không vui ở chỗ nào mà dẫn đến nàng ta có thái độ như vậy, nhưng hắn cũng không định nhờ vả người khác, hắn vốn cũng không phải là đến nhờ vả người khác.
"Có tin ta cọ mất mặt ngươi không?" Thẩm Lãnh hỏi, vẻ mặt chân thành.
Chưởng quầy không hiểu, cũng không sợ, đây là Phong Văn Đường, không ai dám gây sự ở trong Phong Văn Đường.
Thế là Thẩm Lãnh ném hộp gỗ cho Lâm Lạc Vũ, nàng ta không muốn nhận nhưng lại túm lấy theo bản năng, sau đó hai tay hơi chùng xuống, thầm nghĩ đây là thứ gì mà sao lại nặng như thế?
Thẩm Lãnh lấy vỏ dao ra rất nghiêm túc nói: "Giết người ba vạn, cọ mặt miễn phí."