Chưởng quầy bước ngang một bước ngăn Thẩm Lãnh lại, ông ta cũng không cảm thấy cọ mặt là chuyện gì đáng sợ, cho dù vẻ mặt của Thẩm Lãnh nhìn có vẻ rất nghiêm túc.
Nhất là không lâu sau nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lãnh lóe lên một cái thì ông ta càng cảm thấy đối phương chẳng qua là một kẻ thấp kém, hù dọa người mà thôi, hơn nữa lời thoại hù dọa người khác dường như cũng không có gì ghê gớm, cọ mặt... Ha ha.
Ông ta nào đâu biết ánh mắt Thẩm Lãnh lóe lên một cái là đang kiểm điểm bản thân, sau này nhất định phải khiến việc cọ mặt trở nên nổi tiếng, nếu không ngươi xem, chẳng có ai sợ cả, thật vô vị.
Thẩm Lãnh đang nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào để chuyện này trở nên càng sôi trào hơn nữa, nhưng đối phương lại tưởng là hắn đang phô trương thanh thế.
Thẩm Lãnh bỗng nhiên nhìn về phía Lâm Lạc Vũ hỏi: "Có phải là ta không thể động tay không?"
Chưởng quầy hừ một tiếng: "Ngươi biết đây là đâu không?"
Thẩm Lãnh nhìn ông ta một cái: "Không nói chuyện với ngươi."
Lâm Lạc Vũ: "Dù sao ngươi ra tay cũng có giá ba vạn lượng, nhìn thế nào thì hắn cũng không đáng ba vạn."
Thẩm Lãnh ồ một tiếng: "Có thể là ngươi không hiểu ý của ta, mời ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút."
Lâm Lạc Vũ khẽ nhíu mày, nàng ta thật sự không hiểu Thẩm Lãnh nói câu này là có ý gì. Ban đầu chỉ cho là Thẩm Lãnh cảm thấy uy hiếp một tiểu nhân vật trở nên vô vị cho nên không có ý định tiếp tục uy hiếp nữa, nhìn thấy ánh mắt kia của Thẩm Lãnh nàng ta mới tỉnh ngộ không đơn giản như vậy, vì thế suy ngẫm, không bao lâu sau nàng ta liền hiểu được ý của Thẩm Lãnh hỏi mình câu có phải là không thể động thủ không.
Thẩm Lãnh đến Phong Văn Đường là vì chuyện của tướng quân thủy sư kia, hắn muốn động thủ đương nhiên là nhằm vào người trong chuyện này.
"Có thể."
Nàng ta gật đầu, bởi vì nàng ta xác định chỉ cần là việc làm ăn của tổng điếm Phong Văn Đường đều nhất định sẽ qua tay chưởng quầy này, những việc bình thường thì ông ta có thể tự mình làm chủ sắp xếp sát thủ, nhưng chuyện rất nghiêm trọng như giết một tướng quân thủy sư, ông ta nhất định phải báo lên trên, nhưng dù là như vậy, khi tin tức truyền ra ngoài nhất định cũng là ông ta, vị đông chủ kia còn lâu mới tự đi làm việc này.
Nghe thấy nàng ta nói có thể, Thẩm Lãnh cười.
Hắn quay lại liếc nhìn những người đang xếp hàng chờ đợi khám bệnh kia, cất vỏ dao săn nhỏ đi cười ha hả đi qua, rút từ trong ngực ra từng tờ từng tờ ngân phiếu đưa cho từng người từng người: "Ngại quá ngại quá, hôm nay Phong Văn Đường ra chút vấn đề cần đóng cửa chỉnh đốn, ngày mai mọi người có thể quay lại, hoặc là muộn một chút hãy quay lại cũng được, nếu như còn có đại phu nhận khám..."
Giơ tay không đánh mặt người đang cười, huống hồ mỗi một tờ ngân phiếu đều có năm mươi lượng, đối với bách tính bình thường mà nói năm mươi lượng bạc đã gần như được xem là tài phú kếch xù, ai nấy cũng cảm thấy hài lòng cầm tiền đi ra ngoài, nghĩ trên đời này hóa ra thật sự có loại người ngốc nhiều tiền, thật tốt đẹp.
"Đóng cửa đi." Thẩm Lãnh nhìn về phía chưởng quầy nói một câu.
Chưởng quầy cười lạnh: "Theo ý của hắn, đóng cửa lại, ta xem thử rốt cuộc vị khách quý này muốn làm gì ở trong Phong Văn Đường chúng ta."
Bọn tiểu nhị lập tức trở nên đằng đằng sát khí, tay chân lanh lẹ đóng cửa lại, trong phòng lập tức trở nên tối đi vài phần.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Lâm Lạc Vũ: "Ngươi đi vào gặp hắn trước đi, ta sẽ qua ngay thôi."
"Lát nữa?"
"Đúng vậy."
"Ồ..."
"Đợi đã." Thẩm Lãnh gọi Lâm Lạc Vũ vừa muốn nhấc bước lại: "Trước khi đến ta đã nói với ngươi, chọn mấy cái đẹp đẽ coi như ta tặng cho ngươi."
Lâm Lạc Vũ lướt mắt nhìn lên mặt mỗi người ở trong hành lang một cái, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở mặt Thẩm Lãnh: "Tặng của ngươi ta là được."
Thẩm Lãnh lắc đầu chỉ chỉ mặt nàng, Lâm Lạc Vũ tưởng là mình trên mặt dính thứ gì, giơ tay lên sờ sờ, sau đó nghe thấy Thẩm Lãnh hỏi nàng: "Tự ngươi nói, có lớn không?"
Lâm Lạc Vũ cảm thấy tức ngực hít thở không thông, ngực đau, đầu đau, chỗ nào cũng đau.
Hừ một tiếng, xoay người vào nội đường.
"Dạy dỗ hắn một chút, đừng giữ khách khí, tuy rằng hắn là người ta mang đến."
Trước khi Lâm Lạc Vũ xoay người đi còn nói một câu với chưởng quầy, sau đó ném cho Thẩm Lãnh một bóng lưng.
Thẩm Lãnh bỗng nhiên chợt nhớ ra cái gì đó, kêu lên một tiếng: "Ta không biết đường."
Lâm Lạc Vũ hoàn toàn không để ý đến hắn, Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ dù sao cũng phải tìm cẩn thận chút, mắc kệ thì mặc kệ thôi.
Sau khi từ cửa sau đại đường đi ra ngoài là một cái hành lang hẹp dài gấp khúc, viện tử ở phía sau có một cái giếng trời, chung quanh giếng trời đều là phòng ốc, từng gian từng gian phòng đều treo thẻ gỗ bên trên cửa, trên thẻ gỗ có con số đối ứng, nhưng con số là sai loạn, không phải xếp theo trình tự. Lần trước lúc tới đây Lâm Lạc Vũ đã cố ý đi một vòng nhìn thử, con số nhỏ nhất là sáu, con số lớn nhất là ba mươi.
Đi xuyên qua giếng trời đến phía sau là một phiến hoa viên rất lớn, bên Bình Việt đạo này kỳ hoa dị thảo rất nhiều và cũng rất đẹp, hoa viên sửa sang lại tinh xảo không tầm thường, hai bên có vài căn phòng một xà chính, tuy rằng kích thước không lớn nhưng rất tao nhã u tĩnh, tổng cộng có năm căn phòng gỗ, lần lượt treo thẻ gỗ từ 1 đến 5.
Sau khi đi xuyên qua phiến hoa viên này chính là một cái hồ nhỏ, hồ hình tròn có đường kính chừng trăm mét, trong hồ có một khoảng sân nhân tạo bằng đá, ở đó có một tòa lầu gỗ hai tầng.
Tổng điếm của Phong Văn Đường ở bên ngoài, nhưng người quyết định tất cả sự việc của Phong Văn Đường thì ở trong tòa lầu gỗ hai tầng trên đảo giữa hồ kia, y rất thần bí, luôn đeo đủ các loại mặt nạ để gặp người khác, đương nhiên cũng không phải ai cũng có thể gặp y. Thẩm Lãnh trực tiếp tìm đến Lâm Lạc Vũ chính là phương pháp bớt việc bớt thì giờ nhất, phương pháp đó là do phủ đình úy và Lưu Vân Hội cung cấp cho.
Phiếu hào Dương Thái và Phong Văn Đường khác nhau ở chỗ, Dương Thái hiểu được cái gì gọi là bạo lực nha môn hơn, rất hiển nhiên chính là phủ đình úy.
Lâm Lạc Vũ xuyên qua giếng trời đi qua hoa viên, vừa mới bước lên cây cầu thông đến đảo giữa hồ đã nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, nàng ta quay lại liếc nhìn thì thấy được cái kẻ khiến nàng ta thấy ghét kia đã theo kịp, trong tay túm mắt cá chân của một người kéo đi, mà người bị kéo đi kia rõ ràng chính là chưởng quầy ở bên ngoài. Mặc dù khoảng cách hơi xa nhưng Lâm Lạc Vũ vẫn thấy rõ ràng khuôn mặt máu me nhầy nhụa của chưởng quầy, vì thế trong lòng đột nhiên thắt lại một cái.
Nhanh, thật sự nhanh.
Mấy thầy thuốc trong cửa hàng ở bên ngoài đều là sát thủ, hơn nữa thực lực cũng không tầm thường, ngoài mấy người bọn họ ra còn có những tên tiểu nhị kia cũng không phải giá áo túi cơm, thời gian nàng ta đi từ cửa hàng bên ngoài đến hồ nhỏ ở bên này, Thẩm Lãnh đã đánh bại tất cả mọi người?
Đánh bại sẽ rất chậm, đánh chết mới nhanh.
Cho nên nàng ta quyết định đợi, bởi vì Thẩm Lãnh đã sắp đi xuyên qua giếng trời rồi.
Lầu gỗ hai tầng trên đảo giữa hồ đã mở cửa sổ, một nam nhân mặc trường sam màu lam đậm đứng ở ban công lầu hai dựa vào lan can nhìn ra bên ngoài, đeo trên mặt một cái mặt nạ rất kỳ quái, trên mặt nạ vẽ hoa đào rất đẹp rất đẹp. Từ sau lần thứ ba gặp Lâm Lạc Vũ thì mỗi lần gặp nàng ta đều sẽ đeo cái mặt nạ hoa đào này, y cảm thấy bất kể là hoa hạnh, hoa lê hay là hoa mẫu đơn, hoa hồng đều không xứng với nàng ta, chỉ có hoa đào.
"Đó là ai?" Y hỏi.
"Người đòi giá ba vạn lượng, ta không trả nổi, cho nên mang đến cho ngươi xem thử."
Lúc Lâm Lạc Vũ trả lời mặt không cảm xúc, nàng ta không thích người này, mặc kệ có mặt nạ hay không, đổi bao nhiêu mặt nạ cũng không thích, cho nên trong giọng nói ngay cả một tia tình cảm cũng không có, điều này làm cho nam nhân trên lầu hai có chút không thoải mái trong lòng, ngẫm lại thì cho tới bây giờ nàng ta đều là như vậy, vì thế chuyển thành cười khổ.
Y không muốn để lộ khuôn mặt thật trước người khác không phải bởi vì y rất xấu, ngược lại là y vẫn luôn rất tự tin về tướng mạo của mình, chỉ là mặt nạ này thật sự không thể tháo xuống, cho dù là ở trước mặt nàng ta, hơn nữa y biết rất rõ mình thích nữ nhân này là một chuyện đáng sợ cỡ nào. Nàng ta là tọa đường của phân hiệu phiếu hào Dương Thái Xuyên Châu, là đối thủ, cũng là kẻ thù, vào lúc cần thiết nàng ta sẽ không chút do dự mà xuống tay với mình. Phần lớn sức mạnh của phiếu hào Dương Thái ở phương bắc còn Phong Văn Đường ở bên Bình Việt đạo này, từ đủ các dấu hiệu cho thấy phiếu hào Dương Thái đã đang dựa vào triều đình Đại Ninh, mà Phong Văn Đường của y vĩnh viễn sẽ không.
Người của Phong Văn Đường, đều thù hận Đại Ninh.
Có đôi khi y sẽ nghĩ, nếu mình lún sâu trong đó không thể tự thoát ra được thì làm sao, nếu nàng ta thật sự đâm đao vào mình thì làm sao, mình nên làm sao khi đối mặt với nghi ngờ chất vấn tất cả mọi người trong Phong Văn Đường.
Có thể làm sao?
"Ba vạn lượng?" Hoa Đào đông chủ dường như có chút buồn cười: "Thiên hạ này vẫn chưa có người nào đáng giá tiền này, nàng cũng biết đấy, hiện giờ người đắt nhất chẳng qua cũng chỉ hai vạn lượng, huống hồ là người mà chúng ta mời cũng không đến."
Lâm Lạc Vũ đứng ở bên hồ vịn vào lan can cầu, như vậy liền xứng với bốn chữ phong tư yểu điệu, cho nên y nhìn có chút ngây ngốc.
"Có lẽ, thật sự đáng thì sao?"
Nàng ta nghĩ đến miếng lệnh bài Lưu Vương kia, có thẻ bài đó thì ba vạn lượng không tính là nhiều.
Sau đó nàng ta nhớ ra, nếu hôm nay thiên bạn phủ đình úy thật sự này dựa vào sức một người mà giết sạch tổng đường Phong Văn Đường, nam nhân đep mặt nạ này chết rồi, liệu mình có chút mất mát hay không?
Cẩn thận tự hỏi bản thân, vốn dĩ sẽ không.
Nàng ta trước giờ đã không phải là một người mềm lòng, đối với người nàng ta không thích thì không có thương hại gì cả, bao gồm cả thiên bạn phủ đình úy kia, nếu hắn chết ở đây nàng ta cũng sẽ không có dao độnggì về mặt cảm xúc, là người tự tới, là ngươi tự tìm cái chết, liên quan gì đến nàng ta?
Trên thế giới này có người mình thích không?
Ngẩn ngơ một chút Lâm Lạc Vũ mới kịp phản ứng, mình làm sao thế này, lại suy nghĩ lung tung nhiều như vậy.
Mà lúc này, bên phía giếng trời mở cửa.
Lần đầu tiên tới nàng ta đã cố ý đi quanh giếng trời một vòng, một vòng đó tổng cộng có hai mươi lăm gian phòng, nghĩ chắc mỗi một phòng cũng sẽ không quá lớn, cửa phòng có treo thẻ, con số là từ 6 đến 30, cũng chính là nói, tổng cộng có ba mươi sát thủ thường trú trong tổng đường Phong Văn Đường này, người ở trong năm căn phòng gỗ trong hoa viên ở phía sau, là từ 1 đến 5.
Từng cánh cửa một mở ra, có từng người từng người một đi ra, bọn họ giữ im lặng nhìn Thẩm Lãnh, vây quanh một vòng.
Đúng lúc Thẩm Lãnh đi đến giữa giếng trời, trong tay còn kéo lê chưởng quầy kia, tiếng kêu la đã dẫn người ra ngoài nhưng lại không có ai định động thủ, nét mặt của bọn họ thậm chí đều rất bình tĩnh, không cảm thấy chưởng quầy bị người khác đánh thành như vậy là một chuyện rất đặc biệt đáng quan tâm, không có tức giận cũng không có thương hại, chỉ đứng nhìn.
Nhưng đã bị vây một vòng, sự tình tất nhiên trở nên không bình thường.
Thẩm Lãnh vốn tưởng là những người đó sẽ xông lên, chưởng quầy nhà mình bị đánh thê thảm như thế thì đâu có đạo lý không ra tay, nhưng mà hắn phát hiện những người này thật sự chỉ đứng nhìn, không có dục vọng.
"Giết hắn."
Một thiếu nữ mặc váy dài màu hồng nhìn khoảng 16-17 tuổi từ trong lầu gỗ giữa hồ đi ra, khuôn mặt rất lạnh rất lạnh, dường như cực kỳ chán ghét Thẩm Lãnh, nàng ta cũng chán ghét Lâm Lạc Vũ, hai kiểu chán ghét cộng lại là thành sát ý.
Nàng ta lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu tung lên: "Giết hắn, bạc là của các ngươi."
Có mấy người rục rịch, có mấy người quan sát, mà năm căn phòng gỗ trong hoa viên đều không hề mở cửa.
"Ba ngàn lượng." Thiếu nữ nói.
Người rục rịch muốn hành động liền nhiều hơn.
Sau đó thiếu nữ kia chỉ vào Lâm Lạc Vũ: "Cộng thêm ả ta, hai vạn lượng."
Người ở trong giếng trời liền đều chuyển động, không còn là mặt không cảm xúc nữa, không còn là không có dục vọng nữa, mà là kẻ nào kẻ náy trong nháy mắt đã hóa thành dã thú.
Lâm Lạc Vũ nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhún vai vẻ không sao cả: "Đừng nhìn ta, ta giá trị ba ngàn, ngươi một vạn bảy."
Thế là càng có thêm nhiều người nhìn về phía Lâm Lạc Vũ, Lâm Lạc Vũ cảm thấy Thẩm Lãnh thật sự rất... mẹ nó, không biết xấu hổ.