Lâm Lạc Vũ vốn đã muốn đứng ngoài cuộc thờ ơ đứng nhìn, nhưng nữ hài tử đột nhiên xuất hiện kia có chút ngang ngược kéo nàng ta vào trong vũng nước đục này, cho nên nàng ta cảm thấy có chút kỳ quái, nữ hài tử này là ai?
Đúng lúc này nam tử đứng trên lầu hai kia hiển nhiên rất tức giận, từ lầu hai nhẹ nhàng phi thân xuống đứng trước mặt thiếu nữ kia: "Anh Phú, quay về!"
Thiếu nữ không nghe.
"Huynh là vì nữ nhân này mà mặt nhăn mày nhó, cũng vì nữ nhân này mà không chịu quan tâm đến muội, muội có chỗ nào kém ả ta? Nhị ca, nữ nhân này chính là tai tinh của huynh, ả ta là người của phiếu hào Dương Thái, ả ta tiếp cận huynh chính là để làm hại huynh, huynh hãy tin muội, muội sẽ không nhìn lầm sự độc địa trong ánh mắt của nữ nhân này."
Lâm Lạc Vũ cảm thấy có chút thú vị nhưng cũng không lên tiếng, bởi vì nàng ta không cảm thấy lời tiểu cô nương này nói có mấy phần không đúng, tuy rằng về mặt dùng từ khiến nàng ta cảm thấy hơi không thích, nhưng nếu đông chủ của Phong Văn Đường cứ chết như vậy, quả thật nàng ta cũng cảm thấy là một chuyện đáng vui vẻ.
Thiếu nữ tên là Anh Phú từ phía sau Đào Hoa đông chủ đi vòng qua qua chỉ vào mặt Lâm Lạc Vũ: "Nếu không phải ả ta muốn hại huynh, muội sẽ khoét hai mắt của mình, huynh vì ả ta mà ăn uống không trôi, tặng ả ta cái này tặng ả ta cái kia, ả ta có từng biểu thị chưa?"
Trước đó Lâm Lạc Vũ không nói lời nào là vì nàng ta cảm thấy nha đầu đó nói không sai, nhưng bây giờ lại có chút không vui.
"Hắn tặng đồ cho ta, tại sao ta phải có biểu thị?" Nàng ta hỏi.
Anh Phú quay đầu nhìn về phía Đào Hoa đông chủ: "Huynh đã thấy chưa, ả không hề có cảm giác với huynh."
Lâm Lạc Vũ khẽ lắc đầu: "Cảm giác thì không phải là không có."
Ánh mắt Đào Hoa đông chủ lóe sáng.
Lâm Lạc Vũ thản nhiên nói: "Ta khá ghét người này."
"Ngươi đi chết cho ta!"
Thiếu nữ tên Anh Phú lao về phía Lâm Lạc Vũ, mới xông lên một bước đã bị Đào Hoa đông chủ thò tay ra kéo cánh tay lại: "Nàng ấy nói thật ra không sai, ta có thái độ gì đối với nàng là chuyện của ta, nàng ấy có thái độ gì đối với ta là chuyện của nàng ấy. Anh Phú, đây không phải chuyện tiểu hài tử như muội nên quản, muội còn nhỏ tuổi, muội không hiểu."
"Muội không hiểu?" Anh Phú quay phắt đầu lại nhìn về phía Đào Hoa đông chủ: "Bây giờ ngay cả mặt nạ huynh cũng không thay, huynh tưởng muội không biết nghĩ huynh như thế nào ?"
Lâm Lạc Vũ khẽ nhíu mày: "Nói xong chưa?"
Anh Phú xoay người căm tức nhìn nàng ta: "Ngươi câm miệng, tiện nhân nhà ngươi!"
Bốp!
Đào Hoa đông chủ tát một bạt tai lên mặt nàng ta, thiếu nữ lập tức ngây ngẩn người, ôm mặt mình: "Huynh lại đánh muội vì ả ta?"
Đào Hoa đông chủ hít sâu một hơi: "Muội thất thố rồi, đây không phải những thứ muội học được."
Anh Phú quát ầm lên: "Tại sao không huynh hiểu muội?!"
Lâm Lạc Vũ mày nhíu càng ngày càng sâu, nghĩ trong cuộc sống phức tạp nhất buồn nôn nhất quả nhiên là tình cảm giữa nam nữ, may mà mình luôn không cảm nhận được sự tồn tại tất yếu của cảm tình này, đừng nói là đông chủ của Phong Văn Đường này có ý với mình, dù là người đó... Nghĩ đến người đó, sắc mặt Lâm Lạc Vũ cuối cùng cũng hơi thay đổi. Trước đó nàng tự hỏi mình chắc có người thương, có lẽ, thật sự có, nếu không tại sao lại có một cảm giác chua xót trong lòng? Bản thân mình chạy đến thành Xuyên Châu này, còn không phải muốn tránh né người đó thật xa, không bao giờ nhìn thấy người đó nữa.
"Hôm nay ả ta sẽ chết."
Lâm Lạc Vũ chỉ vào Anh Phú, nhưng ngữ khí lại cố sức lấy bình tĩnh trở lại.
Vai của Đào Hoa đông chủ hơi hơi run lên một cái, một tay kéo Anh Phú ra phía sau mình: "Ta đã đánh muội ấy rồi."
Lâm Lạc Vũ nói: "Đó là chuyện của ngươi, có quan hệ gì đến ta? Ngươi đánh ả ta là vì ngươi đang tức giận, ta giết ả ta, là vì ta đang tức giận."
Vì thế nàng ta cất bước đi về phía trước, thiếu nữ tên Anh Phú tất nhiên sẽ không chịu phục, nhưng Đào Hoa đông chủ hiển nhiên rất hiểu tính cách và thực lực của Lâm Lạc Vũ, chỉ che chở Anh Phú lui về sau hai bước, dường như là hạ quyết tâm hô to một tiếng: "Ra ngoài!"
Cuối cùng năm căn phòng gỗ bên phía hoa viên cũng có một gian mở cửa, một tráng hán nhìn khoảng chừng hai mét nhấc chân đi ra, hắn ta để trần hai cánh tay, trên người phủ kín hình xăm, bởi vì quá mức chằng chịt cho nên căn bản không nhìn ra là hình xăm gì, trên bả vai hắn ta vác một cái Lang Nha bổng, thoạt nhìn ít nhất phải nặng đến năm mươi cân. Lang Nha bổng đặt trên bả vai hắn ta, tất nhiên gai nhọn hoắt sẽ đâm vào hắn ta, nhưng hắn ta cũng không cảm thấy gì, trên vai cũng không có vết máu, da dày thịt béo, không gì hơn cái này.
"Ngăn nàng ấy, cho ta!"
Cuối cùng Đào Hoa đông chủ cũng không nói ra được chữ giết kia, cảm giác mình thật là hết thuốc chữa.
"Này!"
Đúng lúc này xa xa có người hô một tiếng, tất cả mấy người bọn họ đều quay đầu nhìn về bên phía giếng trời, sau đó đồng thời sửng sốt, trong mắt mỗi người đều là vẻ khó tin... Bên giếng trời chỉ có một người vẫn đứng thẳng, trên vai vác một thanh hắc tuyến đao đứng ở đó, máu từ y phục trên người rỏ xuống, dưới chân đã tạo thành một vũng máu.
Hắn đứng ở đó, trên người toàn là máu, trên mặt toàn là máu, trên hắc tuyến đao cũng toàn là máu.
"Các ngươi ở bên kia phiền quá." Hắn nâng tay trái lên đến chỉ chỉ vào mũi mình: "Hôm nay là chuyện của ta... Các ngươi phớt lờ ta như vậy, ta cảm thấy thật sự khó chịu."
Chung quanh dưới chân hắn là một vòng máu, bên ngoài vòng máu là một vòng tử thi.
Hai mươi lăm tên sát thủ ở trong giếng trời. Sát thủ có thể thường trú trong tổng đường Phong Văn Đường tất nhiên cũng không phải giá áo túi cơm, giá trị của bọn họ thấp nhất cũng phải một ngàn năm trăm lượng, đối với bách tính bình thường mà nói cả đời cũng chưa chắc có thể nhìn thấy một ngàn năm trăm lượng bạc, nhưng đối với bọn họ mà nói chẳng qua là chuyện một giết người mà thôi.
Nhưng mà sau này bọn họ đều không thể giết người được nữa, Thẩm Lãnh giết rất tàn nhẫn, cho nên trên mặt đất không có một cỗ thi thể nào hoàn chỉnh, cái xác hoàn chỉnh nhất cũng thiếu non nửa bên vai với nửa người trên, nội tạng máu me nhầy nhụa rơi ra bên cạnh thi thể, nhìn thật sự rất ghê tởm.
"Hắn là ai?"
Cuối cùng Đào Hoa đông chủ cũng chợt hiểu người này không phải đến gia nhập nhà mình, thế mà mình lại còn tin tưởng lời Lâm Lạc Vũ nói như thế, hỏi xong không đợi Lâm Lạc Vũ trả lời, y nhìn vào mắt Lâm Lạc Vũ hỏi gằn từng tiếng: "Quả nhiên ngươi tới giết ta?"
Lâm Lạc Vũ trầm mặc giây lát, gật đầu: "Phải."
Nàng ta lười giải thích.
Dù sao cũng là giết, ai giết mà không phải là giết? Giải thích thật là một chuyện phiền phức, huống hồ nàng ta quả thật hy vọng y chết.
"Ha ha ha ha ha..."
Đào Hoa đông chủ ngửa mặt lên trời cười ha hả, nhưng tiếng cười kia lại không vui vẻ gì, chỉ là rất khổ.
"Vậy thì các ngươi thật sự coi thường Phong Văn Đường ta."
Thẩm Lãnh vác hắc tuyến đao đi đến phía sau bên cạnh Lâm Lạc Vũ, kéo vai nàng ta ra sau một cái: "Một vạn bảy, người muốn giết ngươi đã bị ba ngàn giết hết rồi, coi như ngươi nợ ta một nhân tình."
Lâm Lạc Vũ nhìn nhìn dấu tay máu me trên vai mình, cũng không biết tại sao lại không cảm thấy ghê tởm.
"Dựa vào cái gì? Ta không bảo ngươi giết."
"Ồ, vậy coi như ta nhiều chuyện." Thẩm Lãnh đứng ở trước người Lâm Lạc Vũ: "Không có việc của ngươi nữa rồi, về đi, bất luận ngươi là một nữ nhân rất tò mò, còn có chút tự luyến, nhưng nữ nhân vẫn nên cách xa mùi máu tanh một ít, lát nữa ta sẽ gạch sổ ba vạn lượng bạc cho ngươi."
Lâm Lạc Vũ đột nhiên cảm giác rất phẫn nộ: "Ba vạn lượng bạc là đủ rồi?"
Nàng ta cũng không biết tại sao mình rất phẫn nộ, ngay cả y phục bị bẩn mà nàng ta cũng không tức giận.
Thẩm Lãnh không quay đầu lại, cũng không nghĩ là mình nên giải thích gì, điều này giống y như suy nghĩ của Lâm Lạc Vũ, giải thích là một chuyện rất phiền phức, chỉ có đối với người mình quan tâm thì mới không ngại phiền phức, về phần người không quan tâm, không quan trọng thì giải thích làm gì?
Đây có lẽ chính là nguyên nhân Lâm Lạc Vũ tức giận, nàng ta phát hiện Thẩm Lãnh thật sự không để ý đến nàng ta. Đương nhiên nàng ta cũng không để ý đến Thẩm Lãnh, chỉ là nàng ta có chút không thể chấp nhận chuyện một nam nhân không hề có cảm giác với mình, dù cho nàng ta cảm thấy cảm giác giữa nam nữ là chuyện buồn nôn nhất.
Kẻ thù trước mặt để ý đến nàng ta, đồng bạn cùng chung mục đích ở bên cạnh lại không thèm để ý đến nàng ta, cái thế giới chó đẻ này cũng thật là không đạo lý chó đẻ, vì thế nàng ta cũng cười, cũng rất khổ.
"Mang khăn tay không?" Thẩm Lãnh bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Trước đây rất lâu, lần đầu tiên hắn và Trà gia đối diện với thủy phỉ hắn cũng đã giết rất nhiều người, trên mặt dính rất nhiều máu, cũng có rất nhiều mồ hôi, vì thế hắn hỏi Trà gia mang khăn tay không, lần đầu tiên Trà gia thấy nhiều người chết như vậy cho nên thật sự sợ, chỉ máy móc lấy khăn tay ra lau mặt cho hắn.
Giờ khắc này, Thẩm Lãnh lại hỏi câu này.
Lâm Lạc Vũ cảm thấy hắn bị điên.
Nhưng vẫn móc ra một cái khăn tay đưa cho hắn.
Thẩm Lãnh nhận lấy nhưng không phải lau mặt mà là lau tay, máu trên tay quá nhiều, máu dính trên chuôi đao quá nhiều, như vậy cầm đao sẽ không chặt, lúc phát lực có lẽ sẽ bị trượt. Hắn cầm cái khăn tay trắng nõn lau thành nhuốm đầy vết máu sau đó tùy tay vứt trên mặt đất, nghĩ lát nữa mua một cái trả lại cho nàng ta, cũng không nghĩ đây là chuyện đáng để bận tâm gì, nhưng Lâm Lạc Vũ cảm giác mình sắp nổ tung rồi.
"Trước khi đến ta đã nói, ta giết người ba vạn." Hắn nhìn về phía Đào Hoa đông chủ: "Người này ba vạn, những người khác ta coi như hôm nay ta hưng trí tốt tặng cho ngươi, tiền khăn tay ta sẽ tính riêng cho ngươi."
Lâm Lạc Vũ đột nhiên giơ chân lên đạp một cước vào mông Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nghiêng người tránh né nhìn cũng không nhìn, nghĩ thầm về điểm này thì nữ nhân này và Trà gia cũng có chút tương tự, động một chút là đạp mông, nếu không phải mình đã có nhiều kinh nghiệm thì đã bị đạp trúng một cước này.
"Ngươi cũng đi chết đi!"
Lâm Lạc Vũ hét một tiếng rất không có phong độ, giọng nói hơi bén nhọn.
Thẩm Lãnh không cảm thấy gì, nhưng Đào Hoa đông chủ lại tưởng là cuối cùng nàng ta vẫn để ý đến mình, nếu không thì sao lại bi phẫn như thế? Nàng ta cũng sẽ rất mâu thuẫn nhỉ, giống như mình, chỉ là bởi vì nguyên nhân thân phận mà không thể ở bên nhau.
Rất kỳ lạ, con người vốn đều rất bình tĩnh, đều trở nên ngu ngốc.
Nhưng bọn họ càng ngu ngốc hơn là đến bây giờ cũng không có kiểm điểm lại tâm cảnh của mình tại sao lại loạn, Lâm Lạc Vũ thật sự bởi vì Thẩm Lãnh không để ý đến nàng ta? Đào Hoa đông chủ tất nhiên cũng sẽ không hoàn toàn là vì Lâm Lạc Vũ, thương cảm thật ra rất nhiều khi là chuyện của mình, cho mình một lý do thương cảm thế là liền cảm thấy mình đáng thương, cũng bắt đầu thương hại bản thân.
Đáng thương là, chỉ có mình thương hại mình.
Chỉ có tiểu nữ hài tên là Anh Phú kia cảm thấy tất cả mọi người đều đáng chết, Lâm Lạc Vũ đáng chết, cái người toàn thân đẫm máu không biết lai lịch gì này đáng chết, mình cũng đáng chết, nàng ta không nên xuất hiện ở đây, không nên thích nam nhân không nên thích, tuy rằng nàng ta mới 16-17 tuổi, nhưng đã nếm trải tới cảm giác chua xót rồi.
"Có thể tháo mặt nạ của ngươi rồi chứ?" Thẩm Lãnh hỏi y.
Thẩm Lãnh là tới giết người, mặc kệ bọn họ ai chua xót ai không chua xót.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Đào Hoa đông chủ hỏi lại.
Thẩm Lãnh chậm rãi thở ra một hơi: "Ta họ Thẩm, tên Thẩm Lãnh, chính là tướng quân thủy sư mà ngươi muốn giết, Phong Văn Đường nhận vụ làm ăn muốn đầu của, ta tự đưa tới cho ngươi rồi, người của ngươi phái đi không đủ mạnh, ta tự tới chọn một chút. Nhưng ta cảm thấy nên nói rõ ràng với ngươi, giết ngươi không chủ yếu là bởi vì ngươi nhận vụ làm ăn, sát thủ chuyện làm ăn là bình thường, nếu ta bị người của ngươi giết chỉ là bản thân ta không đủ mạnh, nhưng người của ngươi đã đả thương nàng ấy..."
Thẩm Lãnh hơi hất cằm: "Nữ nhân mà một đầu ngón tay ta cũng không nỡ đụng vào, người của ngươi lại để lại một vết sẹo trên vai nàng, sao ngươi có thể không chết?"