Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 214 - Chương 214: Năm Và Bốn

Chương 214: Năm và bốn Chương 214: Năm và bốn

"Hóa ra ngươi cũng là vì nữ nhân."

Đào Hoa đông chủ nhìn Thẩm Lãnh, cặp mắt dưới cái mặt nạ kia cẩn thận nhìn vào mắt Thẩm Lãnh dường như muốn tìm kiếm chỗ chung gì đó.

Đúng lúc này tráng hán thân cao chừng hai mét kia vác Lang Nha bổng đi đến trước người Thẩm Lãnh, quan sát Thẩm Lãnh, cất giọng ồm ồm nói: "Ta mặc kệ các ngươi đang nói nữ nhân nam nhân gì, ta nghe được ngươi nói mình giá trị ba vạn lượng bạc."

Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn tráng hán, thầm nghĩ người này lại còn cao hơn, còn cường tráng hơn cả Vương Khoát Hải.

"Giết hắn sẽ có ba vạn lượng sao?" Tráng hán hỏi Đào Hoa đông chủ.

Đào Hoa đông chủ gật đầu: "Hắn không đáng giá, nhưng ta cho ngươi ba vạn lượng."

Thế là tráng hán nhe răng cười, một gậy nện xuống đỉnh đầu Thẩm Lãnh, không hề có dấu hiệu báo trước.

Thẩm Lãnh đưa hắc tuyến đao lên, keng một tiếng, Lang Nha bổng nện lên hắc tuyến đao tóe ra đến một mảnh đốm lửa, cánh tay Thẩm Lãnh hơi tê, cổ tay đau nhức.

Tráng hán cho rằng một gậy là có thể đập chết Thẩm Lãnh mới đúng, nhưng Thẩm Lãnh lại đỡ được, hắn ta cảm thấy có chút khó chịu, ta nện ngươi, tại sao ngươi không chết? Vì thế gậy thứ hai lập tức quét ngang đến.

Thẩm Lãnh dựng thẳng hắc tuyến đao lên, lưỡi dao hướng ra ngoài tay trái đặt trên sống đao, Lang Nha bổng đập thật mạnh lên hắc tuyến đao, hai chân Thẩm Lãnh trượt đi trên mặt đất, âm thanh đế giày ma xát với mặt đất hóa ra cũng có thể chói tai như thế. Một kích này đánh Thẩm Lãnh trượt về sau ít nhất ba mét mới dừng lại, vì thế hắn tức giận rồi.

Bởi vì giày là Trà gia làm, trượt đi ba mét, uyên ương trên đế giày làm sao chịu nổi?

Lang Nha bổng hạ xuống lần thứ ba, Thẩm Lãnh né mình bên cạnh, thiết bổng rơi xuống đất đập nát phiến đá lát trên mặt đất. Thẩm Lãnh một đao quét ngang ra thẳng đến cổ họng tráng hán, tráng hán nâng cánh tay trái lên mạnh mẽ chặn một đao kia, lại là một mảnh đốm lửa tóe ra... Trên cánh tay trái của hắn ta buộc một miếng thiết bản, thoạt nhìn còn tưởng là một cái bao cổ tay khá lớn, hắc tuyến đao chém lên trên phát ra âm thanh đập vào lỗi tai người ta ngứa ngáy từng đợt.

Tráng hán bị một đao kia chém cho lui về phía sau một bước lập tức phát nộ, theo hắn ta thấy Thẩm Lãnh nhỏ yếu như vậy mà lại bức lui hắn ta một bước là không thể nhẫn nhịn, tay trái hướng tới Thẩm Lãnh đầu nhấn xuống, Lang Nha bổng bên tay phải thì quét ngang thẳng đến một bên mặt. Nếu bị hắn ta ấn xuống lại bị Lang Nha bổng quét trúng, đầu của Thẩm Lãnh có thể sẽ bị quạt bay ra xa hơn 10 mét.

Trong khoảnh khắc tay trái hắn ta nhấn xuống, tay trái của Thẩm Lãnh cũng vươn ra cầm một ngón tay của tráng hán, giống như trẻ con cầm một ngón tay của người lớn vậy, nhưng Thẩm Lãnh không phải trẻ con, sau khi nắm được liền bẻ lên rồi kéo xuống, Lang Nha bổng quét ngang tới liền hung hăng nện lên cánh tay của tráng hán. Một đòn này hung tàn đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng, Lang Nha bổng đánh đứt lìa cánh tay trái của hắn ta, quét qua chỗ khớp khuỷu tay, nửa cánh tay gắn trên vai hắn ta, nửa cánh tay ở trong tay Thẩm Lãnh.

Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh bắn ra hai vệt đao hình bán nguyệt, một đao bên đầu gối trái, một đao bên đầu gối phải, tráng hán kêu thảm quỳ xuống, người nặng nề như vậy quỳ rạp xuống đất giống như một ngọn núi sụp đổ.

Trong khoảnh khắc tráng hán quỳ xuống Thẩm Lãnh nhấc chân đạp một cái lên đùi hắn ta, người chuyển sang lăng không vọt lên rồi đáp xuống trên vai tráng hán. Giống như lúc trước tráng hán này vươn tay trái ra muốn ấn đầu Thẩm Lãnh xuống, Thẩm Lãnh cũng vươn tay trái ấn đầu của hắn ta xuống, hắc tuyến đao bên tay phải phản thủ cầm đao giơ lên cao, mũi đao từ huyệt Thái Dương bên phải đâm vào đi ra từ huyệt Thái Dương bên trái. Thẩm Lãnh xoay người từ trên vai nhảy xuống, giơ tay ra túm lấy chuôi đao kéo ra ngoài, máu như mũi tên từ trong vết thương ở huyệt Thái Dương phun ra, còn có thứ gì sền sệt màu trắng.

"Đại khái là cấp sáu."

Thẩm Lãnh cất bước đi lên, thi thể của tráng hán đổ sấp về phía trước.

Lâm Lạc Vũ rất hứng thú nhìn Thẩm Lãnh giết người gọn gàng mà linh hoạt, nghĩ mấy thứ này cũng không phải là đao pháp trong quân, động tác nhảy lên trên vai tráng hán kia vốn là thân pháp nhẹ nhàng mà nữ tử thường dùng, nhưng hắn dùng lại có một cảm giác cực dương cương, tò mò cũng không biết cái tên kia đã học được những chiêu thức này ở đâu.

Tất nhiên là Thẩm Lãnh học Trà gia, bao nhiêu lần Trà gia đều là nhảy lên vai hắn bịt mắt hắn như vậy.

Trong ánh mắt Đào Hoa đông chủ có thứ gì đó lóe lên một cái: "Xem ra quả thật ngươi rất đáng tiền."

Tiếp đó là một loạt tiếng mở cửa, bốn căn phòng gỗ còn lại bên hoa viên đều mở cửa. Người đứng ở cửa số 4 là một lão già đang hút thuốc, hoặc là bởi vì thật sự quá già mà người đã còng xuống, hiện tại lão ta đứng sợ cũng chỉ đến trên đầu gối tráng hán kia một ít, thế mà sau lưng lại đeo một thứ hình tròn rất lớn, không đến gần cũng không nhìn ra đó là cái gì.

Trong cửa số 3 đi ra một thư sinh còn trẻ tuổi, mặc nho sam màu xanh nhạt, tay trái cầm một quyển sách tay phải cầm cái thiết phiến thoạt nhìn phong độ ngời ngời, ở vị trí ngực bên trái trường sam màu xanh nhạt thêu một đóa hoa mai rất đẹp, áo xanh mai đỏ, có vẻ càng thêm xuất trần. Dường như y rất xem thường lão già kia, bộ dạng nheo mắt có chút cả vú lấp miệng em.

Trong phòng số 2 đi ra một nữ nhân mặc váy dài màu xanh, nhìn tuổi tác có lẽ không chênh lệch nhiều so với Lâm Lạc Vũ, nhưng yêu mị hơn Lâm Lạc Vũ nhiều, vẻ phong trần nồng đậm trên người nàng ta sẽ làm cho rất nhiều nam nhân phải điên cuồng, chớp mắt là mị hoặc, mở miệng là mị hoặc, bước đi cũng là mị hoặc, trong tay nàng ta cầm một cái ô giấy dầu, cũng là mực màu xanh, trong màn mưa phùn lất phất này có vẻ rất hợp cảnh, cũng có vài phần cảm giác như tranh thuỷ mặc.

Cửa phòng số 1 mở ra, nữ tử mặc mặc váy dài màu xanh kia hướng tới bên đó khẽ lắc đầu, vì thế người ở bên trong liền không đi ra.

"Ai trước?" Lão già thấp bé cười ha hả hỏi.

Thư sinh nhìn lão ta một cái: "Ngươi thấp, ngươi trước."

Lão già bĩu môi: "Hồi ta trẻ..."

Lão ta còn chưa nói xong đã bị thư sinh lạnh giọng chặn họng: "Lúc ngươi trẻ thế nào không liên quan đến hiện tại, ngươi không được chính là không được, nhắc đến ngày xưa chính là chứng minh bây giờ mình không được."

Lão già đã không nói tiếp được nữa.

"Vậy thì để ta."

Lão ta thật sự rất thấp, cho nên làm cho người ta có ảo giác có phải là lão ta đang ngồi mà đi không. Cái thứ hình trong cực lớn ở sau lưng kia cũng đã kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng ma sát làm cho người khác rất không thích, dùng đao mài thật nhanh trên tảng đá đại khái cũng chính là loại âm thanh này, nhưng lão ta đi không nhanh, tiếng ma xát này liền trở nên kéo dài ra, cũng khiến người khác càng không vui.

"Ba vạn lượng à." Lão già vừa đi vừa cảm khái: "Cầm món bạc này ta sẽ thật sự có thể rút lui rồi. Từ hai mươi năm trước ta đã luôn lẩm bẩm là muốn rút lui nhưng chỉ lo mình không đủ tiền tiêu, vì thế nhận làm từng vụ từng vụ, có một thời gian ta thật sự đã đi tu dưỡng rồi, tìm một chỗ non xanh nước biếc ở một thời gian, sau đó ta mới phát hiện ta yêu tiền là giả, ta chỉ yêu việc giết người, thật sự không chịu được ta đành phải giết người của thôn phụ cận chơi, khi đó thật sự rất vui."

Lão ta dừng lại ở cách Thẩm Lãnh ba mét: "Không lấy tiền giết người còn vui, huống hồ là giết loại người có thể được ba vạn lượng như ngươi, giết ngươi nhất định vui hơn."

Khi nghe thấy lão ta nói câu đã giết người của một thôn Thẩm Lãnh hơi nhướn đầu lông mày lên, ngón trỏ tay phải cầm đao nhẹ nhàng gõ chuôi đao.

Lão già tháo thứ hình tròn trên lưng xuống Thẩm Lãnh mới nhìn rõ đó là một tấm khiên chắn, chỉ là rất kỳ quái, tấm khiên chắn có vẻ rất dày nặng, trên mặt còn gồ ghề lồi lõm, tấm khiên có đường viền chừng nửa vòng đều rất sắc bén, trên nửa vòng khác có mấy thứ giống như chuôi đao chuôi kiếm.

"Quỷ Thư Sinh nói ta già rồi."

Lão già cười, lộ ra một miệng răng vàng ố.

"Nhưng ta già mới càng hiểu được niềm vui giết người à."

Lão ta thình lình vung tay phải về phía trước, tấm khiên chắn trong tay xoay tròn lao thẳng đến phía Thẩm Lãnh với tốc độ cực nhanh, lão già nhún chân một cái lăng không vọt lên vững vàng đáp lên tấm khiên chắn. Lão ta đạp tấm khiên chắn bay tới phía Thẩm Lãnh, hai chỗ lún xuống trên tấm khiên chắn kia vốn là để lão ta đạp vào. Thẩm Lãnh muốn né sang một bên, lão già xoay chân trái một cái, mấy cây gai nhọn hoắt trên tấm khiên chắn bắn nhanh ra phong kín tuyến đường né tránh của Thẩm Lãnh, vì thế Thẩm Lãnh chỉ có thể gắng đỡ, né sang bên khác thì hiển nhiên là không kịp.

Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh dựng thẳng lên chặn tấm khiên chắn, va vào nhau kêu keng một tiếng, hai chân Thẩm Lãnh trượt ra sau, lão già lập tức ngồi sụp xuống, hai cánh tay lần lượt rút từ trên tấm khiên chắn ra một thanh đoản đao, một thanh đoản kiếm, đoản kiếm đâm thẳng vào ngực Thẩm Lãnh, đoản đao quét ngang cổ họng Thẩm Lãnh.

Đây là phương thức giết người quỷ dị nhất Thẩm Lãnh từng thấy, hắc tuyến đao của hắn vẫn đang đỡ tấm khiên chắn, giây phút tấm khiên chắn sắp rơi xuống thì một đao một kiếm đã đồng thời tới, đều là một đòn trí mạng.

Thẩm Lãnh bỗng nhiên ngửa người ra sau, sau đó đá một cước vào phía dưới tấm khiên chắn, lão già ngồi xổm trên tấm khiên chắn còn chưa kịp hạ xuống đã bị Thẩm Lãnh đạp lên cao, Thẩm Lãnh ném hắc tuyến đao thẳng lên trên, hắc tuyến đao đâm lên tấm khiên chắn bịch một tiếng, thế mà lại đâm thủng tấm khiên chắn nhìn có vẻ dày nặng kia. Hắc tuyến đao dùng khoảng hơn hai mươi cân huyền thiết tạo ra, cộng thêm lực ném cuồng bạo của Thẩm Lãnh, đâm thủng tấm khiên chắn cũng trở nên tất nhiên.

Lão già rất thấp, đao rất dài.

Đại khái, hậu môn đến lồng ngực.

Hắc tuyến đao đâm vào từ dưới tấm khiên chắn, cũng chỉ đâm vào từ đũng quần lão già, một đao kia trực tiếp vào trong bụng, chuôi đao kẹt lại dưới tấm khiên chắn, mũi đao liền dừng lại trong lồng ngực lão già.

Bịch một tiếng, tấm khiên chắn rơi xuống đất lăn tròn ra ngoài, bởi vì hắc tuyến đao mắc kẹt mà lão già kia đã bị cố định ở đó cũng lăn tròn theo tấm khiên chắn, nội tạng đã bị hắc tuyến đao xoắn cho nát bấy.

Tấm khiên chắn lăn tròn khoảng mấy vòng mới dừng lại, lão già sắc mặt trắng bệch miệng phun ra một ngụm máu, giống như là chửi một câu rất khó nghe.

Lão ta đã dùng phương thức như vậy giết rất nhiều người, một số người thực lực mạnh hơn lão ta cũng bị phương thức ra tay quỷ dị này của lão ta đánh bại, bao nhiêu khách giang hồ kinh nghiệm phong phú đều chết trong tay lão ta, lão ta thật sự không coi người trẻ tuổi râu còn chưa mộc dài này ra gì, cho nên lão ta đã bại.

Nhưng Thẩm Lãnh không định dừng lại như vậy, hắn còn nhớ câu nói vừa rồi của lão già... Trong lúc rảnh rỗi, giết một thôn.

Hắn đi qua rút hắc tuyến đao ra, thế là lão già ngã xuống đất, xem ra đao rút ra khỏi cơ thể lão ta thậm chí có một sự thoải mái, lão ta nằm ở đó nhìn Thẩm Lãnh, nghĩ hóa ra cuối cùng sát thủ cũng sẽ bị giết là đúng.

Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống hỏi: "Cái thôn đó có bao nhiêu người?"

Lão già sửng sốt, lão ta thần chí coi như vẫn còn tỉnh táo nhưng bị Thẩm Lãnh hỏi cho mơ hồ: "Thôn gì?"

"Cái thôn ngươi đã giết lúc rút lui, có bao nhiêu người?"

"Ai mà nhớ những cái đó? Cũng không phải chuyện quan trọng gì." Lão già ngẫm nghĩ: "Có khoảng chừng hơn một trăm người."

"Được."

Thẩm Lãnh một đao hạ xuống đi chém rụng cánh tay phải của lão ta, sau đó bắt đầu không ngừng hạ đao, từng đao từng đao, cho đến một trăm đao, không nhiều không ít.

Một trăm đao băm một người, cảnh tượng này trông rất máu me tàn nhẫn.

Trên người Thẩm Lãnh vốn đã đầy máu, sau khi băm xong đứng lên trên người liền máu chảy đầm đìa, hắc tuyến đao chỉ vào tên thư sinh mặc trường sam màu xanh nhạt ở xa xa: "Tiếp theo có phải tới lượt ngươi không?"

Thư sinh khẽ nhíu mày trầm tư một hồi lâu, sau đó nhấc chân đi sang phía Thẩm Lãnh.

Bình Luận (0)
Comment