Thẩm Lãnh đứng lên nhìn về phía thư sinh đang đi đến kia, từ từ điều chỉnh nhịp thở của mình, hắn đã đánh rất lâu, từ vào cửa đã bắt đầu đánh, một mình hắn đánh ngục tất cả những thầy thuốc và tiểu nhị trong tiền đường, sau đó qua giếng trời, trong giếng trời có hai mươi lăm tên sát thủ, đều là sát thủ có thể đứng trong nhóm ba mươi ở Phong Văn Đường, con người chung quy cũng sẽ có lúc mệt mỏi, nhưng Thẩm Lãnh cũng không nghĩ mình sẽ không chống đỡ được.
Nếu có ý sợ hãi thì sẽ không bỏ lại Thẩm tiên sinh, bỏ lại Hắc Nhãn chính bọn họ mà đến một mình.
Trên thế giới này có một cô nương tên là Thẩm Trà Nhan, là tín niệm của Thẩm Lãnh.
Trên thế giới này ai làm hại nàng, Thẩm Lãnh chỉ có một chuyện muốn làm.
Ngày ấy con trên đường dưới chân núi Trà gia ôm Phá Giáp đứng hứng gió trông chừng cho Thẩm Lãnh một đêm, chỉ là muốn để cho hắn ngủ thêm một lát.
Vì thế mà có cuộc giết chóc hôm nay.
Chính như hắn nói như với Trang Ung, cho tới bây giờ hắn đều không phải một quân nhân điển hình, nếu phải thì giờ này khắc này hắn nên ở trong cảng thuyền Nha Thành đợi tin tức của Trang Ung, đại quân thủy sư ở bên ngoài, đáng lý không nên để ý đến nhi nữ tình trường.
Không có mấy người biết tên của thư sinh là gì, bao gồm hơn phân nửa người trong Phong Văn Đường này cũng chỉ biết y là Quỷ Thư Sinh, cái tên này rất âm lệ, chính như con người y.
Quỷ Thư Sinh luôn khinh thường lão già thấp bé kia, cảm thấy lão ta rất không phẩm vị. Có lẽ mọi người trên đời này đều giống nhau, sau khi lớn tuổi liền hay hoài niệm về ý khí phong độ thời thiếu niên. Thật ra đại đa số người thời thiếu niên cũng không có phong độ gì, hết sức bình thường có gì nổi bật, nhiều nhất chỉ là từng ảo tưởng bản thân mình lợi hại cỡ nào.
Thẩm Lãnh đang thiếu niên, cũng ý khí phong độ.
"Ngươi là tướng quân?"
Quỷ Thư Sinh dừng lại cách Thẩm Lãnh vài mét, tựa hồ hơi cố kỵ đối với hắc tuyến đao trong tay Thẩm Lãnh. Trước đó Thẩm Lãnh giết tráng hán kia, giết lão già, bao gồm hai mươi lăm người ở trong giếng trời y đều thấy, nhìn rất kỹ. Từ đầu đến cuối y đều giữ cảnh giác đối với người cùng nghề, cho nên lúc có thể thấy rõ ràng nhất định sẽ không lãng phí cơ hội. Người cùng nghề đều là người nhận tiền giết người, chỉ cần có người bỏ tiền ra thì những người này cũng sẽ tới giết y, cho nên nhìn rõ ràng chính là một cách giữ mạng.
"Phải." Thẩm Lãnh trả lời.
Quỷ Thư Sinh trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Tướng quân không phải là dáng vẻ này của ngươi."
Lần này Thẩm Lãnh không để ý, bởi vì hắn cảm thấy câu nói này rất ngu ngốc.
"Ta vẫn chưa từng giết tướng quân." Quỷ Thư Sinh ngẩng đầu nhìn nhìn vị tướng quân mà không giống tướng quân này: "Sát thủ có rất nhiều điều kiêng kị, tận lực không dính dáng đến chuyện của quan phủ mới sáng suốt, cho nên ban đầu ta suy nghĩ kỹ mới quyết định từ bỏ, tuy rằng đầu của ngươi rất đáng tiền... Ta vẫn cảm thấy mình là một người bình tĩnh, chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ thêm vài phần, đầu của ngươi đáng giá vậy thì chứng tỏ ngươi có phân lượng rất nặng trong lòng người đang muốn giết ngươi, nói cách khác thì phân lượng của ngươi trong triều đình cũng rất nặng, giết người như ngươi sẽ có rất nhiều phiền phức."
Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy thì sao?"
"Cho nên ngươi không nên chỉ ta." Quỷ Thư Sinh rất nghiêm túc nói: "Ngươi không chỉ ta, ta sẽ không qua đây, ngươi sẽ không phải chết, sau này ta cũng sẽ không có nhiều phiền toái như vậy."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Phân tích rất có lý."
Tay trái Quỷ Thư Sinh có một quyển sách từ đầu đến cuối không buông, tay phải vốn có một cái quạt lúc này lại cài ở bên hông.
"Đao của ngươi rất nhanh, nhưng đao của ngươi không đủ dài."
Quỷ Thư Sinh nâng quyển sách lên vị trí ngực, chân trái bước lên trước nửa bước, chân phải hơi co lại, tư thế này có thể khiến y bất cứ lúc nào cũng có thể phát lực, bất kể là về phía trước hay là về phía sau.
Quỷ Thư Sinh tay trái giữ quyển sách kia, tay phải đặt trên trang sách: "Khoảng cách này, đao của ngươi không chạm đến ta."
Sau đó tay phải đặt trên trang sách của y đột nhiên vuốt về phía trước một cái, một trang sách lập tức xoay tròn bay ra, trang sách bay không phải thẳng tắp mà độ cong rất lớn, mới nhìn thì chắc hẳn là lệch, sau đó một tức trang sách kia vạch ra một vòng bán nguyệt chém về phía cổ họng Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh xuất đao chém, trang sách kia lập tức bị chém đứt đôi, phát ra một tiếng cạch giòn vang.
Trang sách đương nhiên không phải là giấy.
Quỷ Thư Sinh hít sâu một hơi: "Lực phán đoán của ngươi rất tốt, nhưng nhiều hơn thì sao?"
Thế là tay phải của y không ngừng vuốt về phía trước, liền có từng trang từng trang sách xoay tròn bay ra ngoài, tốc độ chuyển động của mỗi một trang sách đều nhanh đến mức làm lòng người chấn động vì sợ. Độ cong chuyển động của mỗi một trang sách cũng khác nhau, thủ pháp khống chế độ lực độ góc độ của y đã đến mức khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng bất kể những trang sách này bay ra với độ cong lớn cỡ nào, cuối cùng đều sẽ chuẩn xác dừng lại trên người Thẩm Lãnh.
Trang sách bay tới phía Thẩm Lãnh lia lia, Thẩm Lãnh chỉ có xuất đao.
Một đao rơi là không chỉ một trang sách rơi, nhưng trang sách mỏng nhẹ, Quỷ Thư Sinh cũng không cần phát lực gì nhiều, mà hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh nặng chừng hơn 22 cân, huống hồ hắn đã chém giết một hồi lâu, quyển sách trong tay Quỷ Thư Sinh rất dày, có lẽ có đến hơn một ngàn trang, cho nên có vẻ như y căn bản không cần làm những việc khác, cuốn này quyển sách có thể làm cho Thẩm Lãnh không xách nổi đao, không có đao, Thẩm Lãnh sẽ chết.
Hắc tuyến đao lưu lại giữa không trung từng vệt từng vệt sáng thẳng tắp, trang sách bị chém từng mảnh từng mảnh, gió táp mưa sa tấn công kín không kẽ hở, nhưng mà người bị thiệt cuối cùng là Thẩm Lãnh.
"Ngươi không kiên trì được bao lâu nữa."
Quỷ Thư Sinh nhìn ra động tác vung đao của Thẩm Lãnh đã thoáng chậm một chút, cho nên càng thêm tự tin hơn.
Thật ra y đã cực bội phục đối thủ như Thẩm Lãnh, trước đó còn đang suy nghĩ nếu đổi lại là mình thì liệu có thể giết một hơi từ tiền đường đến đây hay không, cho dù y kiếm thêm cớ cho bản thân thì đáp án cũng vẫn là không thể. Y xác định nếu Thẩm Lãnh không có cuộc chém giết trong thời gian dài trước đó thì có lẽ vẫn có thể giết mình, nhưng hiện tại Thẩm Lãnh đã mệt rồi, nhất định rất mệt.
Đây cũng là nguyên nhân y ở cửa cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu lúc xong mới đi sang, y phán đoán, giờ này khắc này Thẩm Lãnh không giết được mình.
Sách dần dần mỏng đi, ít nhất một phần tư trang sách đã bay về phía Thẩm Lãnh, đó chính là 200-300 trang, đao của Thẩm Lãnh đã trở nên càng lúc càng chậm, đã có một trang sách cắt rách một đường trên vai hắn.
"Tạm biệt." Quỷ Thư Sinh cười.
"Được." Thẩm Lãnh trả lời.
Hai người dường như đều rất khách khí.
Đúng lúc này Quỷ Thư Sinh nhìn thấy tay trái của Thẩm Lãnh thò vào trong ngực lấy ra một món đồ, nhìn như là vỏ dao của một con dao nhỏ, sau đó Thẩm Lãnh liền ném cái vỏ dao kia về phía y, xuyên qua những trang sách dày đặc.
"Ấu trĩ."
Quỷ Thư Sinh không ngừng động tác trên tay, 7-8 trang sách xoay tròn đánh về phía vỏ dao kia, cho dù vỏ dao đó có vài phần sức nặng thì cũng sẽ cản được, nhưng mà ngay một khắc này vỏ dao bỗng nhiên dừng lại, lại còn dừng lơ lửng ở giữa không trung, ngay sau đó nhanh chóng bay trở về phía Thẩm Lãnh.
Cũng chính vào lúc này Quỷ Thư Sinh mới nhìn ra được kia trên vỏ dao có một sợi dây cực mảnh, sự chú ý của y đặt vào vỏ dao vì thế không có thêm nhiều trang sách công kích Thẩm Lãnh. Trước người Thẩm Lãnh liền trống trải, 7-8 trang sách công kích vỏ dao không thể tìm được mục tiêu liền va vào nhau ở giữa không trung, Thẩm Lãnh ném vỏ dao lên trên, sau đó huy động hắc tuyến đao của mình.
Vỏ dao rơi xuống, lực chú ý của mọi người đều dồn vào vỏ dao, hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh đánh vào vỏ dao giống như vung gậy đánh cầu, không hề nghi ngờ, một đòn này vỏ dao sẽ lao thẳng đến Quỷ Thư Sinh bằng tốc độ siêu nhanh.
Quỷ Thư Sinh trợn hai mắt lên nhìn chằm chằm vào vỏ dao, chỉ cần vỏ dao bay tới y tin là mình sẽ né được.
Nhưng, Thẩm Lãnh đã đánh vào không khí.
Vỏ dao rơi trên mặt đất lạch cạch một tiếng, Quỷ Thư Sinh gần như cười ra tiếng.
Phập!
Hắc tuyến đao đâm vào ngực y.
Thẩm Lãnh vốn đã không phải muốn vung đao đánh vỏ, vỏ dao chỉ là ngụy trang mà thôi, Quỷ Thư Sinh chỉ nhìn chằm chằm vào vỏ dao chứ không nhìn chằm chằm vào hắc tuyến đao... Động tác giống như vung gậy đánh cầu của Thẩm Lãnh là ném hắc tuyến đao ra ngoài, đao ngay lập tức đâm vào ngực Quỷ Thư Sinh, bị va đập với lực độ cực lớn khiến thân thể Quỷ Thư Sinh bay ra phía sau tận mấy mét.
Hắc tuyến đao đâm xuống mặt đất bịch một tiếng, thân thể Quỷ Thư Sinh từ từ trượt xuống.
Y hướng mặt lên trời, nghĩ cái gã này thật là âm hiểm.
Cánh tay Quỷ Thư Sinh mất đi sức lực buông thõng xuống hai bên, quyển sách cũng rơi xuống, còn lại hơn phân nửa số trang sách chưa dùng xong.
Thẩm Lãnh đi qua rút hắc tuyến đao từ trong ngực y ra, máu chảy ra ngoài như suối, người Quỷ Thư Sinh co giật một cái, cái cảm giác này trong lòng trống rỗng này thật sự rất khó chịu, giờ khắc này lại không cảm thấy đau, chỉ là mí mắt càng lúc càng nặng, hơi thở cũng càng lúc càng yếu ớt, y muốn ra sức hít thở, nhưng thân thể dường như không bị khống chế nữa.
"Ngươi rất không biết xấu hổ." Quỷ Thư Sinh thoạt nhìn có chút tiếc nuối: "Thật ra ta lợi hại nhất là quạt, không phải sách."
Hắc tuyến đao trong tay Thẩm Lãnh vạch ra một đường, mũi đao cắt đứt cổ họng Quỷ Thư Sinh.
"Ồ... Không muốn xem."
Thẩm Lãnh xoay người đi trở lại, thoạt nhìn quả thật đã hơi mệt mỏi, bước chân của hắn không còn ổn định như trước nữa, khoảng cách giữa lòng bàn chân và mặt đất lúc nhấc chân đi kém khá xa lúc thể lực sung mãn.
Quỷ Thư Sinh nằm ở kia nhìn lên khoảng không, từ đầu đến cuối mắt vẫn không nhắm lại.
Thẩm Lãnh đi trở về vị trí ban đầu cùi người nhặt vỏ của con dao săn nhỏ lên, cẩn thận thổi thổi bụi đất bám bên trên rồi cất vào trong ngực, còn lấy tay vỗ vỗ, sau đó nhìn về phía Lâm Lạc Vũ hỏi: "Xin hỏi, còn có khăn tay không?"
Lâm Lạc Vũ há miệng sững sờ đứng đó, thầm nghĩ người này quả nhiên là một kẻ điên.
Thẩm Lãnh thấy nàng ta không trả lời, đành phải xoay người nhìn về phía nữ nhân mặc váy dài màu xanh đậm cầm ô giấy dầu màu xanh đậm ở cách đó không xa: "Ngươi có không?"
Nữ tử kia nhíu mày: "Tại sao hỏi ta?"
Thẩm Lãnh đành phải giải thích: "Ta nghĩ là, chỉ có nữ nhân ra ngoài mới mang khăn tay."
Sau khi nói xong chợt nhớ ra ở đây còn có một nữ nhân, vì thế nhìn về phía tiểu cô nương đứng đằng sau Đào Hoa đông chủ. Tiểu cô nương trước đó còn ngang ngược càn rỡ rất lớn tiếng lúc này núp phía sau Đào Hoa đông chủ hơi run rẩy, kiểu run rẩy không khống chế nổi, Thẩm Lãnh giết người quá nhiều, quá ác, lúc một trăm đao băm lão già kia nàng ta đã sợ tới mức mặt không còn giọt máu.
Trong mắt nàng ta, Thẩm Lãnh không phải là người.
"Haiz..."
Thẩm Lãnh thở dài, cảm thấy nữ nhân đều là người bên phía kẻ thù của mình thực sự rất không tốt, ngay cả cái khăn tay cũng không xin được.
Hắn ngồi xổm xuống xé một mảng y phục trên người tráng hán để lau tay, lau chuôi đao, sau khi lau sạch sẽ lại xé một miếng vải buộc đao vào tay phải của mình, vừa làm những việc này vừa lầm bầm nói: "Y phục này chất liệu không tốt, lau tay hơi thô ráp, vẫn là khăn tay tốt, nhẵn mịn mềm mại."
Lâm Lạc Vũ cảm thấy hắn chẳng những là một kẻ điên, còn là một kẻ điên trong những kẻ điên.
Thẩm Lãnh cột đao xong xoay người nhìn về phía nữ nhân mặc váy dài màu xanh đậm kia: "Có phải tới lượt ngươi không?"
Hắn ngẫm nghĩ: "Vừa rồi tên thư sinh kia là bảy, ngươi thì sao?"
Nữ tử ngẩn người, thầm nghĩ Quỷ Thư Sinh rõ ràng là ba.
"Ta lên vậy."
Trong phòng số 1 có người nói, một người mặc bố y từ bên trong đi ra, bước chân không nhanh, rất ổn, trong tay y cũng không có binh khí, thoạt nhìn cũng không có khí chất gì không bình thường, nếu trong tay y cầm một cái cuốc thì là một nông phu, cầm một cái móc sắt thì là thợ săn, cầm lưới thì là ngư dân.
Y đi đến bên cạnh nữ tử, giơ tay ra, nữ tử cụp ô giấy dầu màu xanh đậm xuống rút một cái, cán ô chính là một thanh kiếm.
Trong tay y đã có kiếm, thì không phải là nông phu, thợ săn, ngư dân.
Y là kiếm khách.