Trước giờ Thẩm Lãnh cũng không phải một người rất nông cạn, cuồng vọng, nhưng lúc này hắn có vẻ rất cuồng vọng.
Hắn cuồng vọng, Tô Tầm Kiếm liền trở nên ảm đạm hẳn.
"Hắn thật sự rất mạnh sao?" Tô Tầm Kiếm hỏi.
Tay cầm kiếm đã đang hơi run.
Đương nhiên Thẩm Lãnh biết người Tô Tầm Kiếm hỏi là ai, cho nên thành thật trả lời: "Cho dù là ta bây giờ, cũng không đỡ được một kiếm nghiêm túc của ông ta."
Có lẽ Tô Tầm Kiếm đã sớm có chút suy đoán, nhưng sau khi nghe thấy Thẩm Lãnh câu này sắc mặt y trở nên càng thêm khó coi hơn, biên độ run rẩy của tay cầm kiếm cũng càng lúc càng lớn, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
"Ta vốn tưởng rằng, ta không đủ so sánh với hắn nhất, cho nên ta đổi trên Tầm Kiếm, chính là muốn lấy lại ba thanh kiếm hắn không xứng đáng được giữ, đó là kiếm truyền thừa vinh quang trong quá khứ của Tô gia Đại Sở ta, ba thanh đều là vậy, tất nhiên không cho phép người như hắn khinh nhờn... Bây giờ xem ra là ta đã quá tự đại sao?"
Nữ tử váy xanh ở phía sau y hô: "Đừng để bị hắn lừa gạt, hắn chỉ muốn làm cho huynh tự từ bỏ làm loạn tâm cảnh huynh!"
"Có lẽ vậy." Tô Tầm Kiếm xoay người nhìn về phía nữ tử váy xanh: "Ta ở đều luôn có muội, mặc kệ ta đưa ra lựa chọn gì từ đầu đến cuối muội đều luôn bầu bạn với ta. Thật ra có đôi khi ngẫm lại không phải là ta không lừa mình dối người, trên người ta đâu còn có vinh quang gì của hoàng tộc Đại Sở, đi giết người vì tiền, mặc kệ người cần giết là nên chết hay là không nên chết, sau đó không ngừng lấy cái cớ phục quốc cần số bạc lớn để an ủi mình... Phù La, ta là sai rồi đúng không?"
"Hắn từ đầu đến cuối cũng không muốn dính thị phi bụi bặm, gần đây mới vào hồng trần, ta lại khinh thường hắn bởi vì hắn như vậy, không chỉ một lần mắng hắn có lỗi với dòng máu trong thân thể, bản thân ta thì sao, đã ở trong hồng trần bao nhiêu năm rồi... Ta luôn nói với mình, cho dù máu trong xương tủy ngươi không tinh thuần cao quý bằng hắn, nhưng ngươi chấp nhất hơn, cố gắng hơn hắn, việc phục quốc chung quy cũng là hoa trong gương trăng trong nước, ta chỉ không muốn khiến mình thua kém hắn quá nhiều thôi."
Nữ tử tên là Phù La sắc mặt đại biến: "Huynh đừng như vậy, sau này chúng ta không giết người nữa có được không, chúng ta đi, rời khỏi nơi này, huynh muốn đi chỗ nào thì ta đi chỗ đó."
"Đã giết rất nhiều người, lựa chọn quên đi, thì là chưa từng giết?" Thẩm Lãnh cười lạnh: "Hóa ra những người huyết thống cao quý các ngươi đây đều chơi như vậy."
"Đúng thế..." Tô Tầm Kiếm sắc mặt càng ngày càng trắng: "Đã giết người, làm chuyện sai đều không thể sửa đổi, chuyện đã làm sẽ không tiêu tán vô hình, một người cả người dơ bẩn lại hết sức khinh thường một người chỉ vừa mới làm bẩn đế giày, thật là một chuyện rất bi ai, cho nên trong lòng hắn hẳn là cũng khinh thường của ta mới đúng, hoặc là, căn bản không để ta ở trong lòng."
Y nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Nếu sau này ngươi gặp hắn, chuyển lời giúp ta một câu... Vẫn nên lên bờ đi, người như hắn không nên làm việc vì tiền, thanh bạch, giữ lại một tia tôn nghiêm cuối cùng cho hoàng tộc Đại Sở."
Thẩm Lãnh: "Tại sao ngươi cho là mình nghĩ ông ta phải thế nào mới đúng thì ông ta nên làm như thế?"
Tô Tầm Kiếm ngẩn người, nghĩ nghĩ, không hiểu.
Y quay đầu lại nhìn về phía Phù La: "Trước đó khi Thiết Cổn bị hắn băm một trăm đao thành thịt nát ta cảm thấy thật sự vui vẻ, rất thoải mái, khi đó ta bỗng nhiên chợt hiểu, hóa ra trong lòng ta vẫn có thị phi ít nhất. Khi Quỷ Thư Sinh bị hắn giết chết ta cũng cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì ta đã muốn giết hai người bọn hắn lâu rồi... Chẳng qua, ta cũng không sạch sẽ hơn hai người bọn hắn, cho nên đi giết, khó tránh khỏi có chút đạo nghĩa giả."
Phù La bật khóc: "Huynh đừng như vậy, chúng ta có thể không quan tâm cái gì nữa cả, không nghĩ việc phục quốc của huynh, cũng không nghĩ đến điền viên của ta."
"Không phục quốc?" Tô Tầm Kiếm hơi ngửa cằm lên: "Tuy rằng biết rõ là hoa trong gương trăng trong nước, nhưng hậu đại của hoàng tộc Đại Sở nếu ngay cả hai chữ phục quốc cũng không dám suy nghĩ đến, đó mới là nỗi bi ai lớn nhất."
Y nhìn Phù La nói: "Nhưng nhân gian chung quy cũng có điều tốt đẹp. Muội xem, vì một nữ nhân mà hắn một thân một mình giết vào Phong Văn Đường này, tay toàn là máu, người toàn là máu, dùng thủ đoạn tàn khốc bạo lực làm chuyện dịu dàng, nhưng thật sự rất tốt đẹp... Muội xem, vì một nữ nhân, hắn cả ngày đeo một cái mặt nạ hoa đào, ngay cả mình nên làm gì cũng quên, còn đánh biểu muội hắn một bạt tai, bề ngoài nhìn có vẻ đau khổ, thật ra cũng rất tốt đẹp... Muội xem, ta không muốn để cho muội đi đối mặt với hắn nên ta ra ngoài, là vì ta thật sự quan tâm đến muội, bản thân ta cũng là một phần tốt đẹp."
Y nhấc kiếm trong tay lên nhìn kỹ càng: "Nhưng ta, vĩnh viễn cũng sẽ không an vui điền viên, xin lỗi."
Cổ tay y xoay một cái trường kiếm xoay lại ấn mạnh vào ngực y, phập một tiếng trường kiếm từ phía trước đâm xuyên ra sau lưng. Phù La hét lên một tiếng "a", chạy về phía trước vài bước nhưng vì hai chân vô lực mà ngã nhào xuống đất, trơ mắt nhìn lưng y bị máu nhuộm đỏ, nhìn y chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất, nhìn y quay đầu lại lưu luyến cười cười với mình.
"Ngươi nói muốn nhường ta ba đao?" Tô Tầm Kiếm cười quay đầu trở lại nhìn Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Ta không cho ngươi cơ hội này."
Giữa hai đầu lông mày kia, có chút đắc ý, có chút kiêu ngạo.
Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của người thân là hậu đại hoàng tộc Đại Sở như y. Nếu y thật sự bị Thẩm Lãnh nhường ba đao nhưng cuối cùng vẫn đánh bại, vậy thì y làm sao có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông thần thánh trong lòng mình?
Đại Sở không còn, nếu hoàng kiếm mà hoàng tộc Đại Sở vẫn tự hào lại bị đánh bại, tất cả chấp niệm trong lòng y đều sẽ sụp đổ, cho nên y thà chết còn hơn.
Thật ra, đây vẫn là lừa mình dối người.
Thẩm Lãnh cúi người nhặt đoạn tay cụt của Tô Tầm Kiếm lên, đi qua đặt đoạn tay ở bên cạnh y: "Lát nữa tìm người khâu lại cho ngươi, nếu đã chết rồi, thì có thể diện chút."
"Cảm ơn." Tô Tầm Kiếm cúi đầu nhìn kiếm trong ngực, dùng hết chút sức lực cuối cùng quay đầu lại nhìn về phía Phù La: "Nếu muội đi theo ta, ta vĩnh viễn hận muội, nếu muội muốn báo thù cho ta, ta vĩnh viễn hận muội, nếu muội cô độc sống quãng đời còn lại, ta vĩnh viễn hận muội... Lúc đầu muội chỉ đưa ra một lựa chọn sai làm, đó chính là đi theo ta, cuối cùng đến lúc bắt đầu quan tâm ta mới hiểu được, nên để muội rời đi mới là quan tâm."
Phù La nằm bò trên mặt đất gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, ngay cả một chữ cũng không nói ra được.
"Nhân gian này, không đáng."
Tô Tầm Kiếm nhắm mắt.
Chết.
Thẩm Lãnh đứng đó nhìn kiếm khách đã chết, nghĩ con người bởi vì tôn nghiêm quả nhiên cái gì cũng làm ra được, mà nếu con người không quan tâm đến tôn nghiêm, cũng sẽ cái gì cũng làm ra được... Hắn không cảm thấy người như Tô Tầm Kiếm chết có gì đáng tiếc, y đã giết rất nhiều người vô tội, như vậy y chết cũng sẽ không vô tội, tôn nghiêm là chuyện tôn nghiêm, đáng chết là chuyện đáng chết.
Cho nên hắn xoay người nhìn về phía Đào Hoa đông chủ: "Bây giờ, đến lượt ngươi bảo vệ tôn nghiêm."
Thiếu nữ tên Anh Phú vốn còn đang khóc còn đang run, nhưng khi nàng ta thấy Thẩm Lãnh xoay người nhìn về phía Đào Hoa đông chủ thì lập tức lao lên chắn ở phía trước.
"Ngươi đừng hòng động đến huynh ấy, trừ khi ta chết."
Thẩm Lãnh nhìn có vẻ rất bình tĩnh hỏi: "Ngươi cảm thấy ngươi chết vô tội sao?"
Ngôn Anh Phú ngây người, nếu mình mà chết, vô tội sao?
Nàng ta vốn là một người điêu ngoa, lúc không vui đã sai gia đinh đánh chết nha hoàn của nàng ta để trút giận, lúc nổi cáu thì có thể lập tức ném chết con mèo vừa mới ôm vào lòng vuốt ve. Năm trước cùng nhị ca nàng ta ra ngoài đi dạo trên đường có một tiểu cô nương bán hàng thêu cười cười với nhị ca nàng ta, sau đó nàng ta sai người đập sạp hàng, cắt rách miệng nữ hài kia.
Cho nên mình chết, chắc là không vô tội, nhưng tại sao phải chết?
Từ trong ánh mắt của nàng ta Thẩm Lãnh đã nhìn ra nàng ta chết cũng không vô tội, vì thế lại hỏi: "Như vậy ngươi chắn ở đây, là nghĩ ta sẽ không nhẫn tâm xuống tay với một nữ nhân?"
Đào Hoa đông chủ ở phía sau kéo Ngôn Anh Phú ra sau lưng mình: "Muội về đi Anh Phú, chuyện này chung quy cũng không chỉ là chuyện của ta và hắn, có vẻ hắn đến vì một cô nương, nhưng ta nghĩ cho dù không có cô nương kia, sau này ta và hắn cũng sẽ đối mặt như vậy. Việc ta muốn làm chính là phủ định Ninh quốc, nếu không tại sao Tô Tầm Kiếm lại ở lại? Người của Phong Văn Đường, vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành nô lệ của người Ninh, người Lâm Việt có sự kiêu ngạo của người Lâm Việt, chính như người Sở có sự kiêu ngạo của người Sở."
Y cất bước đi lên, trong tay không có binh khí.
Thế là Thẩm Lãnh đâm hắc tuyến đao xuống đất.
Thế là Lâm Lạc Vũ cảm thấy hắn là một kẻ ngốc.
"Người Ninh diệt Lâm Việt quốc ta, là chính nghĩa sao?" Đào Hoa đông chủ hỏi Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không chính nghĩa, nhưng bình thường."
Đào Hoa đông chủ hiển nhiên ngây người: "Bình thường? Cũng bởi vì Ninh mạnh Lâm yếu?"
"Phải."
Y cười lạnh: "Cho nên ngươi vì Ninh mà chiến, cũng không phải chuyện chính nghĩa gì."
Thẩm Lãnh nhìn y rất nghiêm túc nói: "Giữa nước và nước có chính nghĩa hay không ta không dám tùy tiện nói gì, nhưng không phải tất cả các cuộc chiến tranh đều không chính nghĩa, cũng không phải tất cả các cuộc chiến tranh đều chính nghĩa, nhưng thân là người Lâm vì Lâm mà chiến thì trong lòng bọn họ liền cảm thấy chính nghĩa, thân là người Ninh vì Ninh mà chiến, chúng ta cũng cảm thấy chính nghĩa, có đạo lý sao?"
Đào Hoa đông chủ suy nghĩ một lúc lâu: "Không đạo lý."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Đây vốn chính là một chuyện không nói đạo lý, ngươi hà tất hỏi chính nghĩa với không chính nghĩa gì? Còn nữa là... Lúc nãy ngươi nói cho dù không có cô nương kia ta cũng sẽ giết ngươi vì Đại Ninh? Sai rồi, bắt ngươi giết ngươi là chuyện của Hàn Hoán Chi, không có quan hệ gì với ta, phần lớn thời gian ta đều rất lười, phần lớn thời gian ta cũng không thấy giết người là chuyện vui, phần lớn thời thời ngay cả ta cũng không muốn đi giết người vì chính mình. Ta đến, vô cùng đơn giản chỉ là bởi vì người của ngươi đã đả thương nàng ấy, đây là chuyện của ta, không phải chuyện Ninh quốc, ngươi nói lớn như vậy thật sự rất không có ý nghĩa. Ngươi đả thương nàng ấy, ta không cho phép, trong lòng mỗi người đều có một đường kẻ, nếu ngươi từ từ hạ thấp độ cao của đường kẻ này, như vậy ngươi sẽ càng ngày càng không quan tâm đến người mà ngươi vốn quan tâm."
"Cho nên, dính đến Trà gia, thì không có nhường nhịn."
Đào Hoa đông chủ lại trầm lặng một hồi lâu, sau đó hỏi: "Cô nương kia tênTrà gia? Cái tên này thật là kỳ quái."
Thẩm Lãnh: "Nàng ấy tên Thẩm Trà Nhan."
Đào Hoa đông chủ: "Thẩm tra nghiêm? Cái tên này càng kỳ."
Thẩm Lãnh bỗng nhiên cười: "Ngươi mãi không ra tay, mãi cứ nói chuyện, là đang chờ người nào đó sao?"
Dường như hắn cũng không vội, dù cho nơi này là tổng đường của Phong Văn Đường, bất cứ lúc nào cũng sẽ có thêm nhiều cao thủ đến chi viện, nhưng hắn vẫn là không vội, hắn đi đến một bên ngồi xuống: "Tháo mặt nạ của ngươi xuống đi, Đỗ Xuyên Bắc."
Vai Đào Hoa đông chủ đột nhiên run lên một cái, hiển nhiên là bị giật mình.
Lâm Lạc Vũ ánh mắt sợ hãi, sau đó khó tin nhìn về phía Thẩm Lãnh, thầm nghĩ ngươi đang nói cái gì?
Đối diện phiếu hào Dương Thái có một tiệm hàng hải Đại Xuyên, lão bản của hàng hải Đại Xuyên tên là Đỗ Đại Xuyên. Đỗ Đại Xuyên có ba con trai, con trai lớn Đỗ Xuyên Nam tiếp nhận việc kinh doanh hàng hải, con trai thứ hai Đỗ Xuyên Bắc tiếp nhận việc kinh doanh các nơi Đại Ninh và Tây Vực, Đỗ Xuyên Đông kém cỏi nhất tiếp nhận việc đi thu tiền thuê nhà, cả ngày chơi bời lêu lổng, là hoa hoa công tử có tiếng trong thành Xuyên Châu.
Người mà mọi người nói thường thấy nhất là Đỗ Xuyên Nam, bởi vì cả ngày hắn ta đều ở trong tiệm hàng hải Đại Xuyên, sau đó là Đỗ Xuyên Đông, chỉ cần ngươi muốn tìm gã, ở trong trà lâu sòng bạc thanh lâu chung quy cũng có thể tìm được. Người khó nhất gặp chính là Đỗ Xuyên Bắc, bởi vì kinh doanh rất phức tạp cho nên cả ngày hối hả ngược xuôi, thời gian ở trong thành Xuyên Châu cũng không nhiều.
"Lúc nãy ta nói với ngươi ta đến chỉ là vì Trà gia, chuyện mà ngươi nghĩ là chuyện Hàn Hoán Chi nên làm." Thẩm Lãnh hỏi: "Cho nên, ngươi vẫn không hiểu? Ngươi không đợi được người đến nữa, Hàn Hoán Chi làm chuyện ông ta nên làm, ngươi nghĩ ông ta sẽ không làm tốt?"