Đào Hoa đông chủ trước giờ đều không nghĩ mình là một người thất bại, trước đây cũng chưa từng thất bại, dù cho y biết rõ đối kháng Đại Ninh là một chuyện rất đáng sợ, nhưng y vẫn cảm thấy người trẻ tuổi nếu còn chưa làm đã chỉ nghĩ đến thất bại, phần lớn là chuyện không thành công.
Y chậm rãi tháo cái mặt nạ hoa đào trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn nhưng chán nản.
Y chính là Đỗ Xuyên Bắc.
Thẩm Lãnh chưa từng gặp Đỗ Xuyên Bắc tất nhiên không biết y trông như thế nào, sau khi nhìn thấy liền cảm thấy tiểu cô nương tên Ngôn Anh Phú kia si mê y cũng không phải không có lý. Một nam nhân nên trông như thế nào thì là gần như hoàn mỹ, khuôn mặt này gần như là như vậy, mặc dù sắc mặt chán nản nhưng nhìn vẫn sạch sẽ, đây là chỗ không tầm thường, nhưng là vẻ sạch sẽ bề ngoài, chỉ là bề ngoài.
Dù như vậy, trời cao tạo vật xem ra thật sự không công bằng.
Lâm Lạc Vũ nhìn thấy khuôn mặt này cũng cảm thấy đáng tiếc, đáng tiếc là y sắp chết rồi, trên thế giới này không mấy nam nhân đẹp động lòng người, chết một người bớt một người... Ồ, người ở bên kia cũng rất đẹp, hơn nữa càng nhìn càng cảm thấy đẹp.
Thật ra nàng ta không có thời gian để ý đến điều này, nàng ta không quan tâm đông chủ của Phong Văn Đường có phải Đỗ Xuyên Bắc hay không, nàng ta cũng không để ý Đỗ Xuyên Bắc có đẹp hay không, chuyện nàng ta để ý là... Tại sao chuyện mà phiếu hào Dương Thái ở sát bên hàng hải Đại Xuyên đã nhiều năm cũng không điều tra ra, phủ đình úy lại dễ dàng điều tra ra như vậy.
Thẩm Lãnh tựa như thấy được nghi ngờ của nàng ta, ngữ khí bình tĩnh giải thích: "Lúc trước khi Lâm Việt vẫn còn, người Cầu Lập ở trên biển càn rỡ cỡ nào? Dù như vậy, hàng hải Đại Xuyên vẫn chưa từng dứt hàng, không cảm thấy đáng cân nhắc nghi ngờ?"
Lâm Lạc Vũ gật đầu: "Ta từng nghĩ, nhưng không để ý."
Đương nhiên nàng ta có thể không để ý, đó vốn không phải là chuyện mà nàng cũng như phiếu hào Dương Thái nên để ý.
Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Thời gian trước ta đã bắt mười mấy tên thích khách người Cầu Lập ở trong Nha Thành, bọn chúng là tới giết ta, đương nhiên giết ta là lựa chọn cuối cùng. Trước đó bọn chúng cực lực muốn khống chế ta, chỉ cần ta bị người Cầu Lập khống chế, vậy thì tất cả thủy sư Đại Ninh sẽ không phải là bí mật, người Cầu Lập có thể lợi dụng ta để thăm dò rõ ràng sự sắp xếp của thủy sư Đại Ninh, sau đó đánh cho thủy sư Đại Ninh toàn quân bị diệt."
Thẩm Lãnh nói: "Nhưng bọn chúng chuẩn bị có chút không đủ, cũng nghĩ hơi quá đơn giản, ta đoán có thể là bởi vì những người làm quan của Lâm Việt quốc lúc trước quá dễ đối phó, tùy tiện có thể khống chế một nhóm người, cho nên bọn chúng liền trở nên tự phụ, quá tự phụ thì dễ bị thiệt."
"Ta đã bắt phần lớn chỉ để thả một tên đi, đương nhiên ngươi có thể nghĩ đến tại sao lại thả một tên đi."
Lâm Lạc Vũ ừ một tiếng: "Thả một tên đi, mới có thể tìm được thủy sư của người Cầu Lập ở đâu, thậm chí phát hiện thêm chuyện nhiều hữu dụng."
"Phải." Thẩm Lãnh nói: "Nhưng không có đơn giản như vậy, người Cầu Lập ta thả đi cũng không phải kẻ ngu ngốc, tất nhiên sẽ không một mình lái thuyền chạy về, biển rộng mênh mông, hắn không có khả năng đó, cho dù có thì hắn cũng không dám. Đương nhiên hắn đã nghĩ tới ta sẽ phái người theo dõi hắn, cho nên hắn nhất định phải nghĩ biện pháp khác để thoát đi mà thần không biết quỷ không hay, vì thế hắn đã tìm đến đội thuyền của hàng hải Đại Xuyên."
"Hắn đã rất chú ý cẩn thận, nhưng người của phủ đình úy theo dõi hắn như hình với bóng hắn căn bản không phát hiện ra. Đương nhiên đây là vì chúng ta đã làm một vở kịch, ta sắp xếp người theo dõi hắn cố ý để lộ, khiến cho hắn xác định mình đã cắt đuôi mấy nhóm người, lúc này sẽ trở nên thoải mái một chút, hắn ẩn nhẫn một ngày mới đi tìm đến đội thuyền của hàng hải Đại Xuyên, chuyện này liền trở nên thú vị."
Thẩm Lãnh liếc nhìn Đỗ Xuyên Bắc: "Đội thuyền của hàng hải Đại Xuyên chỉ có năm chiếc thuyền, chiếc thuyền lớn nhất không quá sáu mươi mét, cũng đều là thuyền hàng khá cũ, theo lý mà nói đội thuyền này làm sao đi biển rộng quanh năm mà không bị người Cầu Lập cướp sạch? Thuyền của người Cầu Lập thả thuyền của ngươi chạy trước nửa canh giờ cũng có thể thoải mái đuổi kịp, các ngươi nhiều năm bình yên vô sự, như vậy thì chỉ có một khả năng... Hàng hải Đại Xuyên có cấu kết với người Cầu Lập."
Thẩm Lãnh nói: "Vì thế người của phủ đình úy lại bắt một làm quan lại ở huyện Viễn Thủy, sở dĩ đến bên kia là vì Nha Thành mất tên tạp nham kia giết quá sớm quá nhanh, đành phải đi xa một chút. Những người làm quan ở huyện Viễn Thủy rất sợ hãi, chưa ép hỏi thế nào đã khai hết tất cả. Mấy năm nay người Cầu Lập mua chuộc, khống chế, thậm chí là bức bách quan viên vùng duyên hải Lâm Việt trở thành con rối của bọn chúng, hàng hải Đại Xuyên các ngươi chính là đồng lõa, dùng thân phận của các ngươi tiếp cận những quan viên Lâm Việt này, sau đó người Cầu Lập hoặc là trả thù lao hoặc là uy hiếp, tóm lại tất cả đều rất thuận lợi."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Đỗ Xuyên Bắc: "Cho nên bộ dạng sạch sẽ kia của ngươi là làm sao có? Nhưng ngươi thật sự không sạch sẽ."
Đỗ Xuyên Bắc mặt không còn chút máu, cũng không giải thích.
Y không thể giải thích, bởi vì lời Thẩm Lãnh nói đều là thật.
Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Nếu đã tra được nhiều như vậy, nếu không lợi dụng thì thật sự rất lãng phí. Người của phủ đình úy ẩn thân trong thuyền hàng của hàng hải Đại Xuyên các ngươi, đi theo thuyền hàng đưa tên người Cầu Lập kia về, vì thế liền phát hiện ra người Cầu Lập ở hải cảng lớn nhất ở ngoài bổn quốc bọn họ, tám phần chiến thuyền Cầu Lập đều sẽ ở trong hải cảng đó. Sau đó đội thuyền Nguyễn Thanh Phong mang đến tập kích Nha Thành chỉ có ba phần mà thôi, hắn không đến, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp để cho hắn đến, chỉ có hắn đến thì đội thuyền Cầu Lập trong hải cảng mới có tai hoạ ngập đầu, dù sao đó quả thật cũng là một nhân vật."
Thẩm Lãnh nói ra những điều này thực nhẹ nhàng, bởi vì trước khi đến thành Xuyên Châu đã nhận được tin tức, đề đốc thủy sư Trang Ung đã phái người về.
Đại thắng!
Thẩm Lãnh nhìn về phía Lâm Lạc Vũ: "Cho nên ngươi cũng không nên tự trách, phiếu hào Dương Thái các ngươi tuy rằng tin tức linh thông, nhưng từ đầu đến cuối các ngươi chẳng qua là người trong giang hồ, ta đã nói với ngươi một câu ngươi nhất định phải nhớ kỹ, chuyện các ngươi muốn tra có hao hết tâm tư cũng không tra được, chuyện triều đình muốn tra cũng không quá khó, chỉ xem triều đình có muốn tra hay không. Đám sát thủ nghĩ Phong Văn Đường hoặc là phiếu hào Dương Thái chính là quái vật lớn, nhưng ở trước mặt triều đình các ngươi có thể chẳng bằng một cát."
Lâm Lạc Vũ không muốn nói, bởi vì nàng ta cũng rất buồn bực.
"Bao gồm, vị đông chủ thần thần bí bí kia của các ngươi." Thẩm Lãnh nhìn nàng ta: "Trước đó Hàn Hoán Chi nói là trở về thành Trường An thật ra là không, mà là đi thăm đông chủ các ngươi. Theo ta được biết bọn họ còn mời người cùng ăn cơm, có ba người ăn cơm, phân lượng của hai người khác đều lớn hơn đông chủ các ngươi rất nhiều, ngươi tự đoán xem là ai, hẳn là rất dễ dàng đoán được."
Dù sao chỉ thiếu một người không nói, mà người còn lại quả thật không khó đoán.
Lâm Lạc Vũ hừ một tiếng, che giấu sự chột dạ của mình.
Có rất nhiều khi, nàng ta đã xác định chỗ tối nhất trong giang hồ, triều đình không nhìn thấy được.
Hiện tại xem ra, chỉ là triều đình không thèm nhìn.
Tầm nhìn của Thẩm Lãnh trở lại trên người Đỗ Xuyên Bắc: "Ta đoán, là vì sau khi Lâm Việt diệt quốc Đại Ninh tra càng nghiêm hơn, cho nên sự thù hận của các ngươi đối với Đại Ninh liền trở nên lớn hơn nữa. Phụ thân ngươi Đỗ Đại Xuyên có thể không tính là một người có nhiều tình cảm với Lâm Việt, ngược lại còn nhét đầu vào ngươi rất nhiều thứ mà bản thân lão ta đều không có, phục quốc? Cha ngươi vì tiền có thể cấu kết với người Cầu Lập đào rỗng mấy huyện lớn ở hải cương Lâm Việt, ngươi cảm thấy lão ta thật sự trung với Lâm Việt?"
Hai tay Đỗ Xuyên Bắc run rẩy không ngừng, sắc mặt đã tái nhợt đến mức đáng sợ.
"Lão ta là không phục." Thẩm Lãnh thở dài: "Lão ta cảm thấy mình cho dù không thể lật đổ Đại Ninh, tối thiểu có thể khiến cho Đại Ninh rất ghê tởm. Lúc trước ngươi hỏi ta Đại Ninh diệt Lâm Việt có phải chính nghĩa hay không, hiện tại ngươi hỏi thử chính ngươi xem, sau khi biết những chuyện này ngươi còn hỏi ta có phải chính nghĩa hay không được sao? Đại Ninh diệt Lâm Việt cũng chưa từng tàn sát giết hại quá bất kỳ một bách tính bình dân nào, cha ngươi cấu kết với người Cầu Lập mấy năm nay đã tàn sát bao nhiêu ngư dân ở vùng duyên hải!"
Một câu cuối cùng này đột nhiên tăng cao giọng nói lên, giống như một tiếng sấm sét.
Đỗ Xuyên Bắc sợ tới mức lui về sau vài bước, lúc nhìn Thẩm Lãnh trong ánh mắt đã không có chút dũng khí nào.
"Ngươi... Ngươi đã họa huynh ấy rồi."
Ngôn Anh Phú bước lên một bước chắn trước người Đỗ Xuyên Bắc, nhưng nói chuyện đâu còn có kiêu căng gì.
"Ta một mình giết vào, vì đây là chuyện riêng của ta, đây cũng là lý do tại sao vừa rồi ta nói với ngươi trong lòng mỗi người đều có một đường kẻ, vị trí của đường kẻ này là ngươi tự đặt càng ngày càng thấp, cuối cùng sẽ không có cái gì để quan tâm, cho nên ta tự tới thì không lay động được, nếu ta lười một chút, có thể rất vui vẻ nhìn chiến binh Đại Ninh và hắc kỵ của phủ đình úy san bằng nơi này của ngươi thành bình địa."
Bây giờ Đỗ Xuyên Bắc mới hiểu được Thẩm Lãnh nói câu đó là có ý gì, lúc trước đâu có suy nghĩ nhiều như vậy.
Nói một mạch đến đây, tâm trạng Thẩm Lãnh cũng đã buông lỏng, mình đã làm chuyện nên làm, cũng đã làm chuyện thủy sư Đại Ninh nên làm, giờ này khắc này trong lòng chỉ có một cảm giác.
Sướng!
"Đi mở cửa xem thử đi." Thẩm Lãnh chỉ chỉ bên phía tiền đường.
Đỗ Xuyên Bắc bất giác đi sang bên kia, bước chân vô cùng nặng nề. Y biết mình mở cửa nhất định là không nhìn thấy cảnh tượng tốt gì, y chỉ muốn xem thử còn có thể tồi tệ đến cỡ nào, tồi tệ đến chết tâm là cực hạn, cũng đã không có gì đáng nữa rồi.
Y đi xuyên qua hoa viên đi qua giếng trời, vào tiền đường mà đã lâu rồi mình chưa từng đến, ván cửa đều bịt kín, mùi máu tanh bị nén lại ở trong phòng này không ra được, làm y ghê cổ buồn nôn từng chặp. Từng miếng từng miếng ván cửa của tiền đường được tháo bỏ xuống, ánh sáng bên ngoài rất nhanh liền lọt vào, y dường như nhìn thấy mùi máu tanh trong phòng này tràn ra giống như sương mù, nhưng đây cũng chỉ là ảo giác của y.
Trên đường cái rất chỉnh tề.
Đây là cảm giác đầu tiên của y.
Đường cái có thể rất sạch sẽ gọn gàng, nhưng từ chỉnh tề này hiển nhiên không đúng, mà bây giờ cảnh y nhìn thấy chính là chỉnh tề... Đội ngũ chiến binh chỉnh tề, chia thành hai bên nhìn cũng không nhìn thấy cuối hàng. Những chiến binh Đại Ninh mặc áo giáp màu đen sắc mặt thản nhiên đang nhìn, khiến cho y cảm giác mình là một tên hề, dù cho những người đó không có một người nào đang cười nhạo.
Chiến kỳ đỏ sẫm tung bay, chữ viết bên trên là Đại Ninh Dậu Tự doanh.
Xa xa có một chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi đi đến, ở phía trước xe ngựa có mấy người bị xua đuổi đi lên phía trước, trên người trói xích sắt, trên mắt cá chân quấn dây xích, lúc bước đi phát ra âm thanh làm cho người ta rất khó chịu, giống như cọ sát vào lòng từng nhát từng nhát.
Mấy người đó y đều rất quen thuộc, một người là phụ thân của y, một người là đại ca của y, còn có một trên người không mặc y phục cho nên càng có vẻ nhếch nhác, đó là tam đệ chơi bời lêu lổng của y. Y từng rất ngưỡng mộ tam đệ của mình vô ưu vô lự như vậy, rất thoả mãn với cuộc sống mà một người giàu có nên có, đương nhiên cũng từng hận tam đệ bất tài nên mình mới vất vả như vậy.
Kết cục đều giống nhau, có gì mà hận hay không hận.
Phụ thân của hắn Đỗ Đại Xuyên nghiêng ngả lảo đảo tới rồi trước mặt hắn, đứng ở đó cười khổ một tiếng, trong ánh mắt dường như có chút áy náy.
Không biết tại sao, Đỗ Xuyên Bắc bỗng nhiên trào lên một sự xúc động làm sao đều áp chế nổi, đi lên hung hăng đấm một cú vào mặt phụ thân y, đánh cho khuôn mặt nhìn có vẻ rất khổ sở kia càng khổ sở hơn, thậm chí là thê thảm.
Đỗ Xuyên Bắc quay đầu lại gào thét với Thẩm Lãnh: "Qua đây đánh với ta! Cho ta một cách chết tôn nghiêm!"
Thẩm Lãnh đã chạy tới tiền đường đứng ở đó nhìn cái người đã điên cuồng này, lắc đầu: "Không cho, ta không phải một người ngang ngược vô lý, không thích nói mang ơn gì đó, nhưng ta vừa nghĩ tới nhiều bách tính hải cương như vậy chết không tôn nghiêm, ta dựa vào cái gì mà cho ngươi tôn nghiêm."