Sự bình tĩnh của Thẩm Lãnh và sự kích động thái quá của Đỗ Xuyên Bắc tạo thành đối lập rõ, đều là người trẻ tuổi nên có sự lý giải về hai chữ tôn nghiêm không khác nhau mấy, nhưng mà chính bởi vì như thế mới có một người bình tĩnh một người quá kích động.
Đỗ Xuyên Bắc nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãnh, màu đỏ ngầu trong cặp mắt kia giống như tàn sát ngàn vạn người có thể hội tụ mà thành.
Nhưng hiện tại người y muốn giết, chỉ là bản thân y.
Trong khoảnh khắc vừa rồi đó điều duy nhất y nghĩ đến là mình chết trong tay người trẻ tuổi này còn có tôn nghiêm hơn chết dưới chế tài luật pháp Đại Ninh nhiều, nghĩ đến bộ dạng bi thương của mình là y liền không chịu được, khổ nỗi Thẩm Lãnh căn bản là không có ý định để cho y chết có thể diện.
Cho nên y vẫn không bằng Tô Tầm Kiếm, Thẩm Lãnh nhặt cánh tay bị chặt đứt của Tô Tầm Kiếm lên đặt ở bên cạnh hắn ta, nói bốn chữ chết có thể diện.
"Ta mặc kệ hắn thế nào!" Đỗ Xuyên Bắc giơ tay lên chỉ vào bị phụ thân bị đánh đến đầu rơi máu chảy của mình: "Ông ta đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa, giết hại bao nhiêu người vô tội, kiếm bao nhiêu tiền dơ bẩn đó đều là chuyện của ông ta, dù cho ta là con trai ông ta thì những chuyện này cũng có liên quan gì đến ta? Ông ta không sạch sẽ, ta sạch sẽ! Việc ta muốn làm chỉ là muốn phủ định Đại Ninh, chỉ là muốn khôi phục Lâm Việt Quốc ta, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ ta không thể có một cách chết có thể diện?"
Thẩm Lãnh chậm rãi nói: "Ta có một bằng hữu tên là Mạnh Trường An, nếu ngươi biết chuyện của hắn thì sẽ hiểu bây giờ ngươi nói bản thân sạch sẽ là buồn cười cỡ nào, hắn mới là sạch sẽ thật sự."
Đỗ Xuyên Bắc đương nhiên từng nghe nói về Mạnh Trường An, nhưng không hiểu, y cũng không muốn tìm hiểu.
"Y phục mặc trên người ngươi là mua bằng tiền tài phụ thân ngươi tích lũy được, tiền thù lao ngươi cho những tên sát thủ kia là tiền của phụ thân ngươi, sâm thất phẩm ngươi tặng cho Lâm Lạc Vũ là tiền của phụ thân ngươi, sự sạch sẽ mà ngươi nghĩ chỉ là tất nhiên... Đại khái trong lòng ngươi nghĩ là ta ăn của ông ta, dùng của ông ta, tiêu của ông ta nhưng ta xem thường ông ta, cho nên ta cũng xem thường ngươi."
Thẩm Lãnh không nói thêm gì nữa, bởi vì hắn cảm thấy không đáng.
Đỗ Xuyên Bắc người này, kém Mạnh Trường An kém cả trăm con đường.
"Ngươi không đánh với, ta càng muốn đánh với ngươi!"
Đỗ Xuyên Bắc gào thét lao về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh vẫn đứng ở đó im lặng nhìn y. Từ giây phút Đỗ Xuyên Bắc tháo mặt nạ xuống, thật ra hai người đã phân cao thấp rất rõ ràng, rất trực tiếp. Theo lý mà nói, chưởng quầy của tổng đường Phong Văn Đường là người thông báo tin tức ra ngoài, bọn sát thủ nghe tin lập tức hành động là vì y, nhưng y chẳng qua là một kẻ vô danh tiểu tốt, vết thương trên vai Trà gia xét đến cùng có thể tính lên đầu Đỗ Xuyên Bắc, với tính tình của Thẩm Lãnh tại sao không trực tiếp giết y đi?
Bởi vì trực tiếp giết y đi, không đủ tàn nhẫn.
Đỗ Xuyên Bắc lao thẳng về phía Thẩm Lãnh đâu còn có thể bận tâm chuyện gì xảy ra sau đó, 7-8 gã đình úy của phủ đình úy tháo dây thừng xuống ném đi, kéo Đỗ Xuyên Bắc giống như kéo ngựa, 7-8 người kéo về phía sau, người Đỗ Xuyên Bắc liền bay ngược về sau. Y vốn đang xông về phía trước lại bị kéo giật về, dây thừng quấn trên người y lập tức siết chặt, rất nhanh y đã thở không nổi, nhưng y vẫn còn giãy giụa.
"Thẩm Lãnh!" Đỗ Xuyên Bắc khàn giọng gào thét: "Ta xem thường ngươi!"
Thẩm Lãnh đứng ở đó thản nhiên trả lời: "Ta không cần ngươi xem trọng?"
Đúng lúc này phía sau Thẩm Lãnh truyền đến một giọng nói rất nhẹ, hắn quay lại liếc nhìn, nữ tử tên Phù La kia ngã vào lòng Tô Tầm Kiếm, nàng ta rút thanh kiếm vốn thuộc về nàng ta từ trên người Tô Tầm Kiếm ra, ngồi ở trước người Tô Tầm Kiếm, cầm bàn tay đang đặt trên eo mình của Tô Tầm Kiếm lên sau đó đâm kiếm vào ngực mình, lại đâm vào người Tô Tầm Kiếm.
Nàng ta rất thỏa mãn.
Tiểu cô nương tên là Ngôn Anh Phú kia nhìn thấy cảnh này hét lên a một tiếng, lấy từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ đâm xuống ngực mình, nhưng mới đến ngực đã dừng tay lại, run rẩy kịch liệt, nàng ta nhìn về phía Đỗ Xuyên Bắc nằm trên mặt đất vẫn còn giãy giụa, vừa lắc đầu vừa khóc: "Nhị ca, muội... muội vẫn chưa muốn chết."
Phập một tiếng.
Chủy thủ của nàng ta đâm vào lồng ngực.
Ngôn Anh Phú cúi đầu nhìn chủy thủ bằng ánh mắt khó tin, nàng ta thấy trên tay mình thêm một bàn tay, bàn tay này rất trắng, rất sạch sẽ, rất thon dài, mỗi một ngón tay đều rất đẹp, thuận theo bàn tay này nhìn lên trên, liền thấy khuôn mặt không buồn không vui của Lâm Lạc Vũ.
"Ta giúp ngươi, chúc người có tình cuối cùng sẽ thành thân thuộc."
Lâm Lạc Vũ buông tay ra, Ngôn Anh Phú lập tức mềm nhũn ngã xuống, lúc nàng ta nhìn Lâm Lạc Vũ vẫn còn tia hung ác cuối cùng trong ánh mắt, nhưng sự hung ác này của nàng ta đối với Lâm Lạc Vũ mà nói thật sự quá ấu trĩ và hơi buồn cười, cho nên Lâm Lạc Vũ không hề tỏ vẻ gì, vẫn không có buồn vui. Để người như Ngôn Anh Phú ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, theo nàng ta thấy thật là một chuyện rất không đáng.
tướng quân chiến binh Dậu Tự doanh Bình Việt đạo Đại Ninh - Diệp Cảnh Thiên cưỡi ngựa đi đến, nhìn Thẩm Lãnh cười nói: "Bây giờ nếu ngươi chạy về, còn có thể đứng ở chỗ cao trong cảng thuyền Nha Thành nhìn thấy một mảng buồm ở xa trở về."
Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ, như vậy nhất định rất bao la hùng vĩ.
"Mệt quá." Hắn nói.
Diệp Cảnh Thiên: "Vậy thì sao?"
Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Nếu ta có thể kịp thời trở về nghênh đón đề đốc đại nhân trở về, nhìn ngàn cánh buồm giơ cao tất nhiên là một chuyện cực đẹp tốt, nhưng ta rất nghèo, vốn dĩ ta tưởng là lần này có thể kiếm ba vạn lượng bạc, đến bây giờ cũng không có người nào chủ động đứng ra thanh toán một chút, nên ta không có tiền thuê xe, đi bộ về đại khái phải đi vài ngày, ta không thể thấy cảnh tượng hùng vĩ đẹp đẽ đó."
Diệp Cảnh Thiên nghiêng đầu: "Bớt giở trò."
Thẩm Lãnh: "Không dễ dùng sao?"
Diệp Cảnh Thiên nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Xin huynh ấy, ngươi đã làm nhiều chuyện cho phủ đình úy như vậy, nhổ ra một cái đinh lớn như vậy, theo quy củ thì phủ đình úy phải cho phần thưởng."
Hàn Hoán Chi từ trên xe ngựa màu đen đi xuống lại rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó quay đầu lại nói với Cảnh San: "Phần thưởng lớn nhất phủ đình úy chúng ta cho tuyến người có công lao là bao nhiêu?"
Cảnh San trả lời: "Một trăm lượng bạc."
Hàn Hoán Chi áy náy đích nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Không có cách nào, triều đình quy định, chỉ nhiều như vậy."
Ông ta nghĩ Thẩm Lãnh là một người rất có tôn nghiêm.
Thẩm Lãnh giơ tay ra: "Một trăm thì một trăm, bao nhiêu là nhiều?"
Hàn Hoán Chi nghĩ mình đã sai rồi.
Diệp Cảnh Thiên ngửa đầu cười to: "Ha ha ha ha... Thú vị, mẹ nó thật sự quá thú vị."
Lâm Lạc Vũ cau mày cẩn thận nhìn Thẩm Lãnh, nàng ta phát hiện mình hoàn toàn không thể hiểu nổi nam nhân trẻ tuổi này, quá phức tạp, thật sự quá phức tạp. Lúc hắn giết người chính là ác ma từ địa ngục tới, lúc hắn nói đạo lý chính là thiên giáng tiên sư, lúc hắn không biết xấu hổ... Ngay cả một trăm lượng bạc cũng đòi.
Thật ra nàng ta đâu biết đâu rằng, một lượng bạc Thẩm Lãnh cũng đòi.
Sau đó Lâm Lạc Vũ liền nhìn thấy Thẩm Lãnh đang nhìn mình, nàng ta theo bản năng lui về sau một bước: "Ta không có nghĩa vụ cho ngươi tiền."
Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Keo kiệt."
Hắn hỏi Hàn Hoán Chi: "Bây giờ ta tố giác Lâm Lạc Vũ, tọa đường phiếu hào Dương Thái thành Xuyên Châu tàn nhẫn giết chết một thiếu nữ trẻ tuổi, xin hỏi còn có thưởng không?"
Lâm Lạc Vũ trợn trừng mắt, thầm nghĩ kẻ này sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ!
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Xin lỗi, ta cũng đã nhìn thấy."
Thẩm Lãnh trợn trừng mắt, thầm nghĩ kẻ này sao có thể không biết xấu hổ như vậy!
"Ta còn có việc đi trước." Hàn Hoán Chi vẻ mặt công chính: "Tuy rằng tổng đường của Phong Văn Đường đã bị phá hủy, phạm nhân đều đã bị bắt, nhưng các nơi trên Bình Việt đạo còn có rất nhiều phân hiệu của Phong Văn Đường, phủ đình úy còn có rất nhiều chuyện cần làm, sẽ không ở đây trễ nải thêm nữa."
Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy một trăm lượng bạc của ta thì sao?"
Hàn Hoán Chi rất nghiêm túc trả lời: "Chuyện ban thưởng phải chờ sau khi về đến phủ đình úy thành Trường An giao cho chủ bộ xác minh, sau đó đăng báo lên Hộ bộ, bởi vì ngươi là tướng quân ngũ phẩm tại chức, cho nên Hộ bộ phải liên hệ với Bộ binh, Bộ binh sẽ phái chuyên gia đến phủ đình úy ta tìm biết tình hình, sau đó lại phái người đến thủy sư Bình Việt đạo tìm ngươi tìm hiểu tình hình, có lẽ còn phải gặp Trang Ung nữa, rồi tìm người làm chứng xem thử ngươi có nói dối hay không, có phải phủ đình úy ta làm việc thiên tư, tham ô tiền hay không, sau khi xác định hết rồi, Hộ bộ sẽ phát bạc đến Bộ binh, Bộ binh sẽ phát xuống cho ngươi... Đại khái cần một năm rưỡi."
Thẩm Lãnh: "Có phải ngài đang chờ ta nói nếu đã phiền phức như vậy thì ta không lấy nữa không?"
Hàn Hoán Chi nheo mắt: "Phiền như thế mà ngươi còn lấy?"
Thẩm Lãnh: "Tại sao không lấy? Ta còn trẻ, cường tráng khỏe mạnh như vậy, đừng nói một năm rưỡi, mười lăm năm ta cũng có thể chờ được."
Hàn Hoán Chi thở dài xoay người lên xe: "Cho hắn."
Cảnh San phì cười một tiếng, lấy ngân phiếu một trăm lượng bạc đưa cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh còn chưa cầm tới tay, tiếng của Hàn Hoán Chi đã nhẹ nhàng từ trong xe ngựa truyền tới: "Lập một vụ án, tra một chút xem tướng quân ngũ phẩm thủy sư Thẩm Lãnh có lạm sát kẻ vô tội, tham dự chuyện trên ám đạo giang hồ phân tranh ích lợi hay không, liên lụy đến sống chết của mấy chục người, hắn lại là tướng quân tại chức, vụ án này không cần chuyển giao Hình bộ, để cho Cổ Lạc đi tra."
Thẩm Lãnh: "..."
Diệp Cảnh Thiên ngửa đầu nhìn trời.
Lâm Lạc Vũ nhìn bọn họ, trong ánh mắt đều là tò mò và khó hiểu, những quan lớn Đại Ninh này đều là một đám người gì?
Giờ này khắc này, vụ án lớn như vậy xảy ra trước mắt bọn họ nhưng lại vì một trăm lượng bạc mà trắc trở như vậy...
Nàng ta cảm thấy rất phiền phức, cũng rất bực bội.
"Ta bỏ ra." Nàng ta đi phía trước bước một bước: "Một trăm lượng mà thôi, cũng không phải ba vạn lượng, ta còn không bỏ ra được à?"
Hàn Hoán Chi đã lên xe ngựa, thò đầu liếc nhìn ra bên ngoài: "Đã nghe thấy chưa? Tọa đường phân hiệu Xuyên Châu phiếu hào Dương Thái Lâm Lạc Vũ một trăm lượng bạc - hung - giết người, vụ án này có thể kết thúc rồi."
Lâm Lạc Vũ: "..."
Đương nhiên sẽ không ai thật sự làm như vậy, Hàn Hoán Chi chỉ cảm thấy trước khi quen biết Thẩm Lãnh cuộc sống thật sự rất vô vị, như bây giờ có chút vui vẻ, giống như quay lại lúc mình còn trẻ thường vô tư lự cãi nhau ầm ĩ với Diệp Khai Thái, Diệp Cảnh Thiên bọn họ. Ông ta nghĩ không thể trở về tuổi trẻ, nhưng cảm thụ tuổi trẻ của người khác cũng là một chuyện đặc biệt tốt đẹp.
Cảnh San đưa ngân phiếu một trăm lượng cho Thẩm Lãnh: "Cho ngươi, đại nhân vui vẻ, chúng ta cũng vui vẻ."
Thẩm Lãnh nghiêm túc lên: "Ngươi có ý gì? Ý của ngươi là Hàn đại nhân các ngươi dùng một trăm lượng bạc này mua niềm vui? Ta đường đường là chính ngũ phẩm Dũng Nghị tướng quân thủy sư, một trăm lượng bảo ta thành quả vui vẻ cho ông ta, ta không biết xấu hổ ư?"
Hắn thu ngân phiếu lại: "Đúng vậy."
Cảnh San nhìn hắn, cảm giác các cơ thịt trên mặt mình đều đang co giật.
Không bao lâu chiến binh Dậu Tự doanh hỗ trợ phủ đình úy bắt được rất nhiều thích khách cùng những ngươi khác trong Phong Văn Đường ở thành Xuyên Châu, tất cả đều bị áp giải đi, trên đường cái nổi gió, thổi tan mùi máu tanh bên trong Phong Văn Đường.
Lâm Lạc Vũ đứng ở đó nhìn Thẩm Lãnh dường như muốn đi xa, bỗng nhiên không nhịn được hỏi một câu: "Nàng ta thật sự rất đẹp?"
Hỏi xong nàng ta liền hối hận, há chẳng phải là mình tự tự rước nhục?
Cái gã Thẩm Lãnh này, thật là một người rất không có cảm giác.
Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ: "Nếu phiếu hào Dương Thái các ngươi bằng lòng tài trợ cho ta một con ngựa một để về Nha Thành, ta có thể thử xem có thể nói nói lời trái lương tâm hay không."
Sau một nén nhang, trong tay Thẩm Lãnh dắt một con ngựa, con ngựa cao to.
Lâm Lạc Vũ nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lãnh chờ hắn nói, nàng ta muốn xem thử rốt cuộc gã này không biết xấu hổ cỡ nào, vì một con ngựa có thể nói ra bao nhiêu từ ngữ khen ngợi mình xinh đẹp.
"Xin lỗi, ta không làm được." Thẩm Lãnh lên ngựa: "Tạm biệt."