Cách Nha Thành một trăm hai mươi dặm về hướng đông có một thôn nhỏ gọi là thôn Tô Vu, trong thôn chỉ có bốn năm trăm nhân khẩu đều sống bằng nghề bắt cá. Những ngư dân này không thể nói là hàm hậu ngoan ngoãn cỡ nào, có người đi đường muốn mua chút hải sản, bọn họ hơn phân nửa cũng sẽ thiếu cân bớt xén, nhưng bọn họ không đáng chết.
Hiện giờ người trong thôn đều bị xua đuổi vào hộ gia đình lớn nhất, hộ này là nhà giàu nhất trong thôn, có một phần ba thuyền đánh cá trong thôn là của hắn ta, không ít thôn dân thuê thuyền của hắn ta để dùng, nhưng thuyền thông thường tương đối nhỏ, chỉ có thể đánh bắt ở gần bờ, cũng mặc kệ thu hoạch ngư dân như thế nào, thu hoạch của hắn ta vẫn luôn không tồi.
Mấy trăm binh sĩ thủy sư Cầu Lập giống như dã thú xua người vào trong viện, binh lính vây thành một vòng, nhưng không vội động thủ giết người.
Cửa bị người từ bên trong kéo ra kêu két một tiếng, Nguyên Thanh Phong mặc một thân y phục vải thô cất bước đi tới đứng ở cửa nhìn một vòng ánh mắt có chút ngạo nghễ. Tên phú hộ kia nhìn thấy Nguyên Thanh Phong vội vàng xua tay: "Đừng ra ngoài..."
Những binh lính Cầu Lập vây quanh kia đồng loạt khom người: "Bái kiến đại tướng quân!"
Nguyên Thanh Phong khoát tay: "Chúng ta đã bại rồi sao?"
Phó tướng thủ hạ của gã ta, Nguyên Hợp cúi đầu: "Vâng... Đại doanh thủy sư đảo Thổ Quỷ bị tập kích, thuyền của chúng ta để lại trong đại doanh gần như bị diệt toàn quân. Đại tướng quân người Ninh tên là Trang Ung kia dẫn thủy sư từ phía sau luôn đuổi theo, đuổi tới hải cương của chúng ta. Bởi vì thuyền của chúng ta ở phía trước, thủ quân hải cương ngay từ đầu cũng không phát hiện thấy có gì không đúng, kết quả là người Ninh trực tiếp giết đến tận bờ, tàn sát một hơi bốn huyện, từ bắc đến nam, không còn một ngọn cỏ."
Nguyên Thanh Phong đứng đó trầm mặc một hồi lâu, hít sâu một hơi: "Trở về thôi."
Nguyên Hợp nhìn nhìn những người đó: "Giết?"
Nguyên Thanh Phong chỉ chỉ tên phú kia hộ: "Là hắn đã thu giữ ta, may mà tiếng trung nguyên của ta không có sơ hở gì, hắn tưởng ta là một người Lâm gặp nạn nên coi như có chăm sóc, cho nên đừng làm khó dễ hắn... Giết nhanh một chút."
"Vâng!"
Nguyên Hợp đi lên một đao cắt đầu tên phú hộ kia xuống, một đao kia cực nặng cực nhanh, đầu người bay lên rơi xuống đất lại lăn ra ngoài rất xa, cặp mắt trên cái đầu người kia còn trợn to, trong ánh mắt toàn là phẫn nộ và bất cam. Những thôn dân khác cũng bị giết hại, tiếng kêu la liên miên không dứt, rất nhanh đã trở nên yên tĩnh trở lại, máu nhuộm mặt đất trong cả viện tử thành màu nâu.
"Chúng ta đã bại, nhưng không thể nhận thua."
Nguyên Thanh Phong đi nhanh ra ngoài, thân binh của gã ta bưng một bộ y phục mới tinh bước nhanh đi theo bên cạnh gã ta. Nguyên Thanh Phong vừa cởi y phục vải thô trên người vừa nói: "Triệu tập những người còn có thể triệu tập lại theo ta về đô thành, trong triều đình không biết được có bao nhiêu người muốn đầu của ta."
Nguyên Hợp đi theo sát đằng sau: "Đại tướng quân, hà tất phải trở về? Tướng ở bên ngoài cũng không cần tuân theo mọi quân mệnh, cho dù bệ hạ có chút tức giận thì qua một thời gian cũng niệm tình đại tướng quân, cuối cùng cũng sẽ nguôi giận. Nếu lúc này trở về sợ là lành ít dữ nhiều, với tính tình của bệ hạ, đã giận lên là sẽ quên công lao hãn mã của đại tướng quân."
"Các ngươi không hiểu bệ hạ." Nguyên Thanh Phong thoáng dừng bước chân, quay lại liếc nhìn cái thôn đã bị đốt cháy kia: "May mà lúc trước đã ước định một chỗ như vậy, ta chưa bao giờ cho là mình sẽ nhếch nhác như thế, không ngờ được sự chuẩn bị này cũng đã dùng tới... Lúc nãy nói tới gì?"
"Chúng ta không hiểu bệ hạ."
"Đúng thế, các ngươi không biết người... Bệ hạ không phải một người không cho phép chiến bại, nhưng tuyệt đối không cho phép trốn tránh, nếu ta không quay về mới thật sự là lành ít dữ nhiều, trở về, cửu tử nhất sinh, không về... Thập tử vô sinh."
Mấy trăm tên binh lính Cầu Lập bảo vệ Nguyên Thanh Phong nhanh chóng đi lên thuyền nhỏ ở ven bờ, thuyền lớn thả neo ở chỗ cách bờ biển mấy trăm mét. Những tên binh lính Cầu Lập ở lại canh giữ trên thuyền lớn nhìn thấy Nguyên Thanh Phong trở về, kẻ nào kẻ nấy hô hào kêu la, khua khoắng binh khí, tựa như người đại thắng là bọn họ mới đúng.
Cùng lúc đó, Thẩm Lãnh có chút đắc ý cưỡi một con ngựa lừa về được đã về tới cảnh nội Nha Thành, cuối cùng vẫn hơi muộn rồi chút nên không nhìn thấy cảnh tượng bao la hùng vĩ ngàn buồm trở về kia. Lúc hắn đến cảng thuyền thì chiến thuyền Thần Uy dài hơn trăm mét kia đã nhập cảng tu sửa, trên thuyền thoạt nhìn vết thương chồng chất, có thể thấy được trận chiến đảo Thổ Quỷ ấy thảm liệt cỡ nào.
Thẩm Lãnh nhảy từ trên lưng ngựa xuống, Trần Nhiễm đã ở ven đường đợi một hồi lâu: "Sao giờ mới trở về, đề đốc đại nhân vừa về đã hỏi ngay ngươi ở đâu rồi."
Thẩm Lãnh: "Ngươi trả lời như thế nào?"
"Ta nói ngươi đi ỉa."
"Ta đi bao lâu?"
"Hai canh giờ rồi."
"Đại gia ngươi..."
Thẩm Lãnh phong trần mệt mỏi lao vào đại doanh cảng thuyền, Trần Nhiễm ở phía sau một mực hô: "Huyện thành, huyện thành, đề đốc đại nhân không có ở cảng thuyền."
Thẩm Lãnh xoắn cả chân, quay đầu lại nói: "Ngươi còn gào nữa suýt chút chân ta cũng trẹo rồi."
Trần Nhiễm: "Là ngươi vội, trẹo chân cũng là chuyện của ngươi."
Thẩm Lãnh kéo ngựa qua: "Đi!"
Hắn thò tay ra kéo Trần Nhiễm, hai người cùng cưỡi một con ngựa chạy về hướng huyện thành Nha Thành, đoạn đường này đều là cưỡi ngựa chạy cấp tốc, Trần Nhiễm ngồi ở phía sau cũng rất vất vả. Ngựa chạy xóc nảy, mông gã nảy lên trượt xuống, cố sức túm lấy Thẩm Lãnh để ngồi trở lại, cứ nảy lên rồi lại trượt xuống.
Trần Nhiễm tức lên ra sức đánh mông ngựa cổ: "Mông to như vậy, không thể vểnh cao lên chút?"
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn gã, trong ánh mắt đều là khiếp sợ.
Trong huyện thành Nha Thành đều giăng đèn kết hoa, tuy rằng vẫn là ban ngày nhưng khắp nơi đều có thể nhìn thấy vẻ vui mừng khôn xiết, các bách tính đều ở trên đường cái vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi sự hưng phấn nhiệt tình. Trước đó đề đốc đại nhân dẫn theo đội ngũ cưỡi ngựa cao to đi qua, tiếng hoan hô của bọn họ chấn động đến nỗi vòm trời gần như cũng nứt ra. Lần đầu tiên, khi chiến kỳ đỏ sẫm của Đại Ninh bay qua mang cho người Lâm cảm giác tự hào lớn như vậy.
Đã có cảm giác tự hào, rất nhanh sẽ có lòng trung thành.
Quan địa phương cũ trong huyện nha Nha Thành đều đã bị người của phủ đình úy chém đầu, vị quan viên do đạo thừa Bạch Quy Nam sắp xếp bổ sung vẫn chưa nhậm chức. Giờ này khắc này huyện nha tiếng cười râm ran, người có thể tới đón Trang Ung gần như đều đến. Khoái mã của Diệp Cảnh Thiên đến sớm hơn Thẩm Lãnh một chút, nhìn thấy Thẩm Lãnh vào cửa liền không nhịn được cười ha hả. Thẩm Lãnh thật muốn trừng mắt lườm ông ta một cái, nếu không phải nể ông ta là chính tam phẩm thì hắn đã lườm rồi.
Nhân vật chính hôm nay đương nhiên là Trang Ung, trận chiến này đánh đã trút hết giận, đánh có khí phách, không những một lần đánh phế thủy sư Cầu Lập, cũng là lần đầu tiên từ khi trong lịch sử binh sĩ của Đại Ninh bước lên thổ địa Cầu Lập quốc, hơn nữa cực hung tàn tàn sát bốn huyện Cầu Lập, gần như tất cả nam đinh đều bị giết tuyệt, nếu không phải Trang Ung nghiêm lệnh cấm chế giết hại người già, nữ nhân và trẻ con, chỉ sợ bốn huyện kia thật sự không có một ngọn cỏ.
Trang Ung đang nói chuyện cùng đạo phủ Bình Việt đạo Diệp Khai Thái, cùng ngồi còn có đám người Bạch Quy Nam, Diệp Cảnh Thiên, Thạch Phá Đang. Sau khi thấy Thẩm Lãnh đi vào Trang Ung liền không nhịn được nhếch khóe miệng lên, Diệp Khai Thái nhìn ánh mắt kia của Trang Ung, có một kiểu vui sướng khi nhìn thấy nhi tử ngốc của mình đi lạc nhiều ngày rốt cuộc cũng tìm được gia môn...
Trang Ung chỉ chỉ sang một bên ý bảo Thẩm Lãnh sang bên cạnh đợi đã, Thẩm Lãnh gật đầu chui vào trong đám người đang đứng ở bên cạnh. Một lát sau Trang Ung nhìn nhìn sang bên phía hắn nhưng không thấy tung tích của Thẩm Lãnh, còn đang nhìn thì Diệp Cảnh Thiên ở bên cạnh cười nói: "Đừng nhìn nữa, ngươi chỉ chỉ sang bên cạnh hắn liền chui từ cửa hông ra ngoài chạy rồi, phỏng chừng trong lúc này ngươi cũng không rảnh mà để ý đến hắn, cho nên chắc chạy về nhà gặp tiểu cô nương kia rồi."
Trang Ung cười lắc lắc đầu, không biết tại sao bỗng nhiên thấy ngưỡng mộ Thẩm Tiểu Tùng.
Chín ngày sau, trong thành Trường An sau tết trở nên yên ắng trở lại, đã ra giêng, đèn lồng trên đường cái cũng được tháo xuống gần hết, thời tiết vẫn lạnh như vậy, cửa hàng cũng đều đóng cửa sớm, dù sao thì trong khoảng thời gian từ tháng chạp đến mười lăm tháng giêng các bách tính đã mua đủ những thứ nên mua rồi, sau mười lăm tháng giêng thì cửa hàng cũng chưa buôn bán gì nhiều.
Một nữ tử trẻ tuổi mặc váy dài khoác áo lông chồn bước chậm trên đường cái vắng lặng này, cảm nhận thành Trường An khác ngày thường, hai thiếu nữ một lão phụ đi theo sau lưng nàng, ở xa hơn chút nữa có 7-8 hán tử thoạt nhìn tướng mạo rất hung hãn, dáng người cường tráng. Y phục mặc trên người bọn họ không phải kiểu của người Ninh, liếc mắt la có thể nhận ra đó là phục sức của tộc Lang Quyết thảo nguyên.
Nữ tử trẻ tuổi đã không biết đây là lần thứ mấy mình đi qua con đường này, nhìn nơi duy nhất náo nhiệt ở phía xa kia suy nghĩ xuất thần.
Nơi đó là phủ đình úy mà trước đó không lâu hoàng đế bệ hạ Đại Ninh mới tách ra, vẫn đang trong quá trình xây dựng thêm. Nơi đó vốn là một ngôi chùa, tính ra cũng đã mấy trăm năm nên rất cũ nát. Lúc trước thời Đại Sở trong chùa này nhang khói cực hưng thịnh, sau khi Ninh lập quốc sùng Đạo ức Thiền, tăng nhân trong miếu này sau đó chuyển đi cũng không biết đi đâu. Chùa tuy hoang phế nhưng chiếm diện tích không nhỏ, có lẽ bệ hạ là cảm thấy lệ khí trong phủ đình úy hơi quá nặng, cho nên mượn đất cũ thiền miếu này để trấn áp lệ khí.
Nhưng chắc bệ hạ cũng rất rõ, nơi phật quang phổ chiếu Hàn Hoán Chi dẫn người vào ở cũng có thể biến thành Diêm La điện.
"Điện hạ, nên về rồi." Lão phụ nhân khuyên một câu: "Trời sắp tối đen rồi, gió lạnh."
Nữ tử trẻ tuổi này chẳng những là đại ai cân trên thảo nguyên, còn là công chúa bệ hạ thân phong, là ngay sau khi nàng đến Trường An không lâu. Có danh hiệu công chúa này đối với tộc Lang Quyết mà nói là một chuyện đại hảo, là sự thể hiện trực quan nhất biểu đạt thiện ý của hoàng đế Đại Ninh đối với thảo nguyên, nhưng cũng là một chút tâm tư riêng của hoàng đế, trẫm chẳng những cho ngươi xưng thần, còn cho ngươi gọi bố...
"Vậy thì về."
Nàng xoay người, đúng lúc này nhìn thấy những hộ vệ vốn đi theo phía sau mình lao về phía mình rất nhanh, sau đó nàng nhìn nhìn sang hai bên, trên nóc nhà đã xuất hiện một đám hắc y nhân. Đây là thành Trường An, còn là ban ngày, có thể động thủ vào lúc này có thể thấy được người muốn nàng chết quyết tuyệt cỡ nào. Nàng ngẫm nghĩ mình ở trong thành Trường An đã đắc tội với ai, nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra, cho nên liền hiểu ra người muốn giết nàng có thể không phải bởi vì nàng.
Vì thế nàng bật cười.
Hóa ra Đại Ninh cũng không có kiên cố đoàn kết như vẫn nhìn thấy.
Hàn Hoán Chi ở phía nam nhất định đã làm chuyện đắc tội với rất nhiều người, bọn họ giết thể không Hàn Hoán Chi, vì thế liền muốn giết một người mà Hàn Hoán Chi quan tâm để cho hả giận. Điều chính yếu nhất là... nếu như nàng chết ở trong thành Trường An, dũng sĩ trên thảo nguyên sẽ biến thành dã thú điên cuồng, hai mươi vạn thiết kỵ tộc Lang Quyết sẽ bất chấp tất cả giết đến Trường An, không thắng được, nhưng cũng sẽ khiến Đại Ninh mất miếng thịt.
Cho nên nàng mới cười, trong Đại Ninh có những người vì mục đích mà có thể không quan tâm đến Đại Ninh, đây quả thật là một phát hiện rất thú vị.
Hai thiếu nữ cùng lão phụ nhân kia đứng thành hình chữ phẩm (1) bảo vệ nàng, bất kể là tên nỏ từ phương hướng nào phóng đến thì trước khi ba người bọn họ chết cũng sẽ không làm đại ai cân bị thương, nhưng người làm sao có thể là bắn không chết chứ? Ba người ngã xuống, những mũi tên kia chung quy cũng chạm đến người nàng.
Đúng lúc này những hắc y nhân kia lại bắt đầu từng người từng người rơi xuống, trước khi rơi xuống đất thì đã chết rồi, ở chỗ hắc y nhân vốn xuất hiện nhanh chóng bị những người một thân áo trắng như tuyết thay thế.
Một chiếc xe ngựa dừng lại ở đầu đường, một nam nhân trung niên nhìn có vẻ rất nho nhã bước xuống còn vẫy vẫy tay với nàng. Mặc kệ thủ hạ phản đối, Vân Tang Đóa đi về phía xe ngựa, thế là nam nhân trung niên cười, cảm thấy nữ nhân mà huynh đệ mình coi trọng quả nhiên rất khác.
Vân Tang Đóa lên xe, nhưng nam nhân trung niên không lên xe.
Một kẻ một thân cẩm y màu đen ngồi trong xe, nhìn nàng lúng túng áy náy và còn cười ngây ngô.
Không một ai biết tại sao ông ta sẽ chạy thâu đêm phế đi 7-8 con ngựa để trở lại, giống như đột nhiên thức tỉnh.
Bốp!
Một bạt tai giáng lên mặt kẻ kia, nụ cười ngây ngô dần dần cứng ngắc.
Sau đó Vân Tang Đóa đột nhiên nhào tới, cặp môi hồng nhuận xinh xắn liền va vào miệng ông ta, hơi đau.
(1) Hình chữ phẩm: ba người đứng ở ba góc hình tam giác cân.