Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 221 - Chương 221: Tình Cũ

Chương 221: Tình cũ Chương 221: Tình cũ

Tứ Mao Trai.

Hoàng đế tâm trạng rất tốt, vô cùng tốt, nam cương đại thắng là tin tức tốt nhất nhận được trong khoảng thời gian gần đây, đương nhiên tin tức nhận được trong khoảng thời gian này cũng đều là tốt, nhưng bất luận như thế nào, chuyện thủy sư đại thắng chung quy cũng có thể làm cho những người lúc trước phản đối việc thành lập thủy sư phải câm miệng, cũng không phụ sự hữu cầu tất ứng của bệ hạ đối với thủy sư, giống như là con trai đã có xa gần thân sơ, mấy năm nay bệ hạ đối với thủy sư càng giống như đối với con trai ruột.

"Trang Ung nói lần này đánh rất ác, nhưng người Cầu Lập vẫn chưa sợ."

Hoàng đế nhìn sang lão viện trưởng cuộn tròn trên ghế, cảm thấy gần đây lão viện trưởng càng ngày càng rúc mình ở một chỗ rất nhỏ, sau đó dùng chăn lông thật dày quấn chặt mình, giống như lão luôn sợ lạnh như vậy, vì thế hoàng đế có chút đau lòng, năm tháng là kẻ thù của mọi người, và còn không thể ngăn cản được.

"Nếu người Cầu Lập dễ dàng sợ như vậy mới lạ." Lão viện trưởng hai tay đang bưng một chén trà nóng, cúi đầu nhìn nhiệt khí nói thì thào: "Trang Ung nắm bắt thời cơ tốt, lúc hắn ở bắc cương chính là người giỏi lợi dụng sơ hở của kẻ thù nhất. Bệ hạ nắm giữ trong tay một đám tướng tài lãnh binh tác chiến quyết thắng thiên lý, nhưng nếu phân chia ra thì cũng có thể chia làm hai kiểu, kiểu thứ nhất là dựa vào bản thân mà đánh ra cơ hội, giao chiến chính diện, không hề sợ hãi, đám người như Thạch Nguyên Hùng, Thiết Lưu Lê, Bùi Đình Sơn, đều như thế."

Lão dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Khứu giác nhạy bén, giỏi nắm bắt sơ hở rất nhỏ của kẻ thù, một khi nắm được liền lập tức lôi đình nhất kích không cho kẻ thù kịp trở tay, mà phần lớn thời gian bọn họ cũng không quá chủ động xuất kích, như Đàm Cửu Châu, như Trang Ung đều là kiểu này."

Lão liếc mắt nhìn hoàng đế một cái: "Nhìn bề ngoài thì những người như Thiết Lưu Lê, Bùi Đình Sơn mới là đao của bệ hạ, Đàm Cửu Châu và Trang Ung là thuẫn của bệ hạ, nhưng trên thực tế đang ngược lại... Tấm chắn va đập chính diện, một chút một chút đều mạnh mẽ nặng nề, đập mạnh thì kẻ thù sẽ sợ... Mà Trang Ung đột nhiên đâm một đao con như vậy, có thể đâm kẻ thù đau hơn nhưng kẻ thù sẽ nghĩ đó là một tai nạn, là mình không đủ cẩn thận, bọn họ sẽ đi tìm thuẫn của mình."

Hoàng đế gật gật đầu: "Nghe nói thủy sư của người Cầu Lập có ba chi, chi lớn nhất đã bị Trang Ung đánh tàn rồi, gọi là thủy sư Bắc Hải, còn có hai chi thủy sư lần lượt gọi là thủy sư Đông Hải, thủy sư Nam Hải. Nguyên Đằng Uyên người này là có bản lĩnh, cũng rất thông minh, nhưng hắn quá tự đại, cho nên trẫm gần như đã có thể nghĩ đến tiếp theo hắn sẽ làm thế nào."

Lão viện trưởng nói: "Hắn sẽ phái sứ giả đi giao hảo với các nước chung quanh, sau đó để thủy sư Nam Hải, thủy sư Đông Hải điều động lượng lớn chiến thuyền qua, hội hợp với thủy sư Bắc Hải bị Trang Ung đánh tàn, thời cơ tái chiến."

"Trước khi khai chiến trẫm đã nghĩ đến." Hoàng đế uống một ngụm trà: "Cho nên bên Lễ bộ năm trước ba tháng trẫm đã cho bọn họ chọn người phái đi. Cuối tháng mười năm trước, sứ tiết đại diện Đại Ninh đặc chia thành sáu lộ ra ngoài, những tiểu quốc đó vốn không đáng để trẫm động đến, nhưng nếu muốn đánh tan người Cầu Lập, trẫm sẽ không ngại đứng thấp một chút, cho những tiểu quốc kia một chút thể diện..."

Lão viện trưởng biết những chuyện này, sau đó cười: "Cho nên, loạn trong giặc ngoài của Cầu Lập sẽ đến rất nhanh."

Hoàng đế nói: "Nguyên Đằng Uyên là sẽ không chịu thua, hắn rất tự đại, hắn cảm thấy nếu đánh phế thủy sư của trẫm, cho dù Đại Ninh của trẫm cường đại thế nào cũng không có biện pháp thò tay sang, hắn có thể tiếp tục tại xưng bá ở trong các tiểu quốc phía đông nam, trẫm sẽ thành toàn dã tâm của hắn."

Lão viện trưởng cười rất rạng rỡ, mấy tháng trước bệ hạ đã bắt đầu sắp xếp, tính toán ngày tháng, người Lễ bộ phái đi sợ là gần như cũng đã đến nơi nên đến, qua hai ba tháng nữa là có thêm nhiều tin tức tốt nữa truyền về, chỉ cần hoàng đế của những tiểu quốc kia đều vẫn chưa điên chưa ngốc thì biết phải đưa ra lựa chọn thế nào.

"Phẩm cấp của Trang Ung tạm thời không tiện tăng lên nữa." Hoàng đế trầm tư một chút rồi nói: "Vốn đã có một tước vị tam đẳng hầu rồi nhỉ, vậy thì thêm nhất đẳng hầu."

Lão viện trưởng gật đầu: "Những người kia sẽ không vì một tước vị nhất đẳng hầu mà tranh cãi với bệ hạ."

Hoàng đế bĩu môi: "Bọn họ cũng không phải thật sự ngốc."

Lão viện trưởng cười, hoàng đế nuôi một đám người cãi nhau với ông ta, cũng có thú vị.

"Trong tin chiến thắng của Trang Ung đặc biệt nhắc tới Thẩm Lãnh."

Lão viện trưởng nghe được câu này lập tức nheo mắt lại, hoàng đế thiên vị tên tiểu tử kia cỡ nào? Trước đó không lâu vừa mới cất nhắc bắc cương Mạnh Trường An lên làm tòng tứ phẩm Ưng Dương tướng quân, trận đó xem như Thẩm Lãnh thua, giờ hoàng đế đã nóng lòng muốn cất nhắc Thẩm Lãnh lên rồi? Hai người đó cộng lại cũng chưa tới bốn mươi tuổi nữa, bao nhiêu người ở trong quân bốn mươi năm cũng đến không được tòng tứ phẩm.

"Tạm thời để đó đi."

Câu kế tiếp của hoàng đế làm cho lão viện trưởng không ngờ tới, hoàng đế không thăng quân chức của Thẩm Lãnh?

"Hải cương đại thắng, Trang Ung nói xét đến cùng là nhờ kế sách của Thẩm Lãnh, trẫm sẽ ghi nhớ hắn vậy, dù sao cũng quá trẻ tuổi."

"Dù sao, cũng quá trẻ tuổi?"

Lão viện trưởng lặp lại một lần, thầm nghĩ lời này là có ý gì? Mạnh Trường An bằng tuổi Thẩm Lãnh có thể đề bạt làm tòng tứ phẩm, sao Thẩm Lãnh lại còn quá trẻ tuổi? Đột nhiên trong đầu lão viện trưởng lại xuất hiện ý nghĩ mà trước đó lão đã nghĩ đến, nghĩ quả nhiên bệ hạ vẫn thiên vị Thẩm Lãnh hơn một ít, vì thế cảm thấy Mạnh Trường An có chút ủy khuất...

Bệ hạ à, là muốn sau này để cho Thẩm Lãnh tiếp nhận vị trí của Trang Ung, cho nên hiện tại áp xuống một chút, để cho cả triều văn võ đều cảm thấy hoàng đế không thăng chức cho Thẩm Lãnh có chút không thể nào nói nổi, đợi sau này đột nhiên thăng chức, những người đó cũng không tiện nói nhiều gì... Trước giờ bệ hạ đều không nhìn chuyện trước mắt, bởi vì chuyện trước mắt ông ta đã nhìn từ rất lâu rồi, ông ta nhìn đến tương lai.

"Cũng tốt."

Lão viện trưởng gật gật đầu, không nói thêm gì.

"Trẫm định kéo dài thời gian của kỳ thi lớn các quân một chút."

"Bệ hạ lớn nhất."

Hoàng đế trừng mắt liếc lão một cái, đi đến cửa sổ nhìn trời cao mây trắng bên ngoài: "Bên phía bắc cương tạm thời Mạnh Trường An cũng không dứt ra được."

Lão viện trưởng thầm nghĩ bệ hạ người nhắc đến Mạnh Trường An làm gì, còn không phải người muốn chờ chiến sự bên phía hải cương xong xuôi thì tiểu tử Thẩm Lãnh kia có thể dứt ra đến thành Trường An tham gia kỳ thi lớn các quân... Nhưng lão cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không nói thẳng ra.

"Đã lâu trẫm không nghe khanh nói đến người tên Bạch Tiểu Lạc kia."

"Hắn xin nghỉ rồi, tổ phụ hắn bệnh nặng."

"Ồ?" Mắt hoàng đế hơi hơi nheo lại: "Bệnh nặng?"

Lão viện trưởng nhún vai: "Hắn vẫn chưa nhập sĩ, thư viện cũng không phải nơi không có tình người, cho nên xin nghỉ thì thần đâu có lý gì mà cho phép."

"Còn có một chuyện."

Hoàng đế đột nhiên dời đề tài, lão viện trưởng mới hiểu được hoàng đế căn bản là không quan tâm đến Bạch Tiểu Lạc này, dù cho lão viện trưởng rất để ý, dù cho tiểu tử kia là một nhân tài cực hiếm có, ai bảo y họ Bạch?

"Chuyện của Bắc Chi và Vân Tang Đóa." Hoàng đế lại ngồi xuống, lúc nói câu này trên khóe miệng có nụ cười mỉm giống như mẹ già: "Việc này cuối cùng cũng là trẫm mắc nợ hắn, lúc trước để hắn lẻ loi một mình đến thảo nguyên giết phụ thân của Vân Tang Đóa, hắn có thể sống sót trở lại, trẫm từng nói muốn bù đắp đầy đủ, nhưng hắn không chịu lấy cái gì cả... Nhưng trẫm nhìn ra được, hắn đối với Vân Tang Đóa là chân tình thật ý."

"Nhưng Vân Tang Đóa chưa chắc."

Lão viện trưởng biết chức trách của mình, tuy rằng lão cũng không tin Vân Tang Đóa sẽ tính kế Diệp Bắc Chi, nhưng lão vẫn phải nghĩ đến tất cả mọi khả năng, sau đó nhắc nhở bệ hạ.

"Vân Tang Đóa hiện tại có hai mươi vạn thiết kỵ Lang Quyết trong tay đó bệ hạ."

Hoàng đế nói: "Vậy thì sao?"

Lão viện trưởng sắp xếp lại từ ngữ một chút: "Nếu Vân Tang Đóa muốn báo thù cho phụ thân nàng ta, việc nên làm nhất là gì? Chính là làm cho bệ hạ không có lòng nghi ngờ đối với nàng ta, không có gì làm cho bệ hạ yên tâm hơn so với gả cho Diệp Bắc Chi. Lần này nàng ta ở thành Trường An lâu như vậy thật sự chỉ đơn thuần là chờ Diệp Bắc Chi? Đương nhiên nàng ta biết mối quan hệ của Diệp Bắc Chi và bệ hạ, một khi trói buộc được Diệp Bắc Chi rồi, nhất cử nhất động của Đại Ninh nàng ta sẽ rõ như lòng bàn tay, làm cho bệ hạ an tâm yên tâm, sau đó nàng ta tiếp tục tích lũy lực lượng. Nha đầu này vốn dĩ đã không phải là một người bình thường, nàng ta có thể cướp lại vị trí đại ai cân từ trong đám hổ lang và còn ngồi vững vàng ổn định, mười mấy năm qua không biểu hiện gì ra ngoài, nhưng lại làm cho kỵ binh tộc Lang Quyết từ mười hai vạn ban đầu biến thành hai mươi vạn như hiện tại..."

Những điều này hoàng đế đều đã nghĩ đến.

"Bắc Chi sẽ không phụ lòng trẫm."

"Nhưng Diệp Bắc Chi từng đã phụ Vân Tang Đóa."

"Trước tiên cứ xem sao đã." Hoàng đế nói: "Nếu Bắc Chi định cùng nàng ta về thảo nguyên, trẫm đồng ý."

"Nhưng bệ hạ vừa mới tách phủ đình úy ra khỏi Hình bộ, nha môn của phủ đình úy còn chưa xây xong nữa, lúc này nếu để cho Diệp Bắc Chi đi, ai sẽ gánh vác phủ đình úy?"

"Trẫm, còn chưa nghĩ ra."

Lão viện trưởng giật mình, bệ hạ còn chưa nghĩ ra? Chưa nghĩ ra đã chuẩn bị để cho Diệp Bắc Chi đi? Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của bệ hạ.

Sau đó lão viện trưởng chợt hiểu ra, đây mới là tính tình của hoàng đế... Vị hoàng tử khi còn trẻ giết địch ở bắc cương xông pha phía trước thủ hạ, lúc xung phong lâm trận cũng chưa từng hô một tiếng "xông lên cho ta" mà là "theo ta lên". Ông ta dám cãi nhau với lão hoàng đế ở trong thư phòng, thậm chí gạt hết tấu chương trên bàn xuống đất vì thủ hạ của mình. Trong xương tủy, hoàng đế là một người kiêu ngạo như vậy, niềm kiêu ngạo của ông ta một phần cũng là bởi vì ông ta đối đãi với thủ hạ thật sự giống như huynh đệ.

Không phải hoàng đế không làm được chuyện vì ủng hộ Diệp Bắc Chi mà tổn hại tới quốc thể, đó mới là tính cách thật của ông ta.

Từ sau khi lên ngôi hoàng đế đè nén tính tình của mình bao nhiêu năm? Hắn cố gắng khiến cho bản thân làm một đế vương đủ tư cách, thậm chí là hoàn mỹ, nhưng trong xương tủy đều là chán ghét đối với rất nhiều chuyện. Tại sao những người đi ra từ phủ Lưu Vương trước đây một mực trung thành với hoàng đế? Ngẫm lại những điều này liền hiểu hoàng đế là người như thế nào.

"Việc này, bệ hạ hãy nghĩ lại."

Lão viện trưởng cũng chỉ có thể nói một câu này.

"Tiên sinh à." Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng: "Bắc Chi đánh cược, còn lớn hơn cả trẫm nữa."

Lời này làm cho lão viện trưởng chấn động trong lòng.

Đúng thế, Diệp Bắc Chi đánh cược lớn hơn, không chỉ là đánh cược tiền đồ vinh nhục của chính ông ta, còn đánh cược quan hệ quân thần của hoàng đế và ông ta, đánh cược tình nghĩa của những người gọi nhau là huynh đệ trong phủ Lưu Vương lúc trước. Một khi Vân Tang Đóa thật sự có ý đồ gì, người đầu tiên chết chính là Diệp Bắc Chi, Vân Tang Đóa không giết ông ta, hoàng đế không giết ông ta, bản thân ông ta cũng không chấp nhận để mình sống.

"Thôi vậy." Hoàng đế lắc đầu: "Chuyện này Bắc Chi không đề cập tới, trẫm cũng không chủ động nhắc tới với hắn là được."

Lão viện trưởng thở phào nhẹ nhõm: "Bệ hạ thánh minh."

"Trong lòng đã mắng trẫm rồi chứ gì? Còn bệ hạ thánh minh?" Hoàng đế quay đầu lại liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái: "Khanh phải chăm sóc cơ thể đàng hoàng một chút, trẫm lập vị đã sắp hai mươi năm chưa từng rời khỏi thành Trường An, cho nên trẫm định một thời gian nữa sẽ đi đông cương một chuyến, đi thăm lão bằng hữu. Khanh phải đi cùng với trẫm, nếu xe thuyền mệt nhọc khanh không chịu nổi chết ở giữa đường phá hỏng hưng trí của trẫm, trẫm sẽ không cho phát tang tử tế cho khanh."

Lão viện trưởng bĩu môi, hừ một tiếng.

Đông cương à.

Tình hình bên phía nam cương dù phức tạp thế nào thì hoàng đế cũng không lo lắng, có Diệp Khai Thái, Diệp Cảnh Thiên còn có Trang Ung, Sầm Chinh, cho dù là ngay cả Bạch Quy Nam cũng không tin nổi thì hoàng đế cũng không cảm thấy bên đó thật sự có thể nghiêng trời lệch đất. Trong lòng bệ hạ không bỏ xuống được vẫn là đông cương, cái tên Bùi man tử kia... không ngờ lại khiến cho bệ hạ phải đích thân đi đông cương, bệ hạ nào có phải không muốn đi thăm lão ta một chút, thật sự không niệm tình cũ sao?

Bình Luận (0)
Comment