Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 222 - Chương 222: Ta Đi Thích Hợp Nhất

Chương 222: Ta đi thích hợp nhất Chương 222: Ta đi thích hợp nhất

Có câu chuyện của những người một ngày sẽ kết thúc, có câu chuyện của những người phải lâu như cả đời.

Chuyện của đôi nam nữ trong thành Trường An ấy Thẩm Lãnh không nhìn thấy cũng không cảm nhận được, hắn nghĩ mình chỉ là một người trẻ tuổi cần cù chịu khó hiếu học và có nghị lực kiên trì, càng có thiên phú cùng với tất cả phẩm chất tốt đẹp, không phải thần, điều chính yếu nhất là sau khi làn da bị mặt trời vùng biển phơi đen một chút hắn cảm thấy mình càng đẹp trai hơn, nhưng mà ở thời đại này, phần lớn nữ hài ngây thơ nghĩ nam nhân đẹp trai là tô son điểm phấn, môi hồng răng trắng, yếu ớt ẻo lả.

Cho nên hắn cảm thấy Trà gia thật là có con mắt nhìn.

Hắn làm một cái ghế mây cho Trà gia, phát hiện ban công của khách điếm này không thích hợp để đặt cái ghế mây này, vì thế ra ngoài đi dạo một vòng.

Nha Thành địa thế rất cao, phía dưới một bên tường thành dựa vào biển là vách đá cao ít nhất 20-30 mét, tuy rằng lồi lõm không đồng đều nhưng muốn leo lên cũng rất khó, cho nên nếu muốn tấn công nơi này đến chỉ có thể theo đại lộ tiến công cổng chính. Dù vậy mỗi khi người Cầu Lập tiến công là người Lâm sẽ bỏ thành chạy trốn đợi cho người Cầu Lập đi rồi mới chật vật trở lại, có thể thấy được yếu ớt cỡ nào.

Thẩm Lãnh cảm giác cái ghế mây mình làm rất hoàn mỹ, cái ban công vừa nhỏ vừa cũ kỹ lại còn hơi dơ bẩn của khách điếm kia không xứng với cái ghế dựa này. Hắn nói như vậy đối Trà gia, nhưng trên thực tế là hắn cảm thấy ban công kia không xứng với Trà gia nằm ở đó hóng gió biển phơi nắng, Trà gia đẹp như vậy mà.

Vì thế hắn đã nhìn trúng một căn nhà ở nơi địa thế cao phía nam thành, trước đây là nhà của huyện thừa huyện Nha Thành. Nha Thành xem như xây dựng trên sườn núi của núi Song Đà, bên trong thành cũng cao thấp không bằng nhau, tòa nhà cao hơn này tường thành không ít, phía sau chính là một vùng cây cối xanh tốt rất đẹp. Điều chính yếu nhất là bên ngoài chính phòng căn nhà này có một cái sân thượng hết sức lớn, đặt ghế mây ở sân thượng này có thể nhìn thấy cảnh biển ngoài thành.

Hắn tìm đến đạo thừa Bình Việt đạo Bạch Quy Nam vẫn chưa rời khỏi Nha Thành đề xuất muốn mua lại căn nhà này, đặc biệt nghiêm túc giải thích rằng thật sự chỉ là bởi vì cái ghế mây mình làm quá đẹp, không hợp với khách điếm kia.

Bạch Quy Nam cười lắc đầu, muốn phê một bản công văn cho hắn, để hắn trực tiếp vào ở, nhưng Thẩm Lãnh lại không chịu, cuối cùng thương lượng là thuê ở, lúc này Thẩm Lãnh mới rời đi.

Nghĩ Trà gia có thể nằm trên ghế mây này ở trên sân thượng lớn đẹp đẽ này ngắm mặt trời lặn, trong lòng Thẩm Lãnh cũng vui vẻ.

Tướng quân chiến binh Dậu Tự doanh Diệp Cảnh Thiên đến tìm Bạch Quy Nam, Bạch Quy Nam nói một chút về việc này, Diệp Cảnh Thiên lập tức khẽ nhíu mày, cảm thấy Thẩm Lãnh không nên tới tìm Bạch Quy Nam, chi bằng tự trực tiếp vào ở, ai dám nói này nói kia?

"Ta chưa từng thấy người trẻ tuổi nào cẩn thận như vậy." Bạch Quy Nam liếc nhìn sắc mặt Diệp Cảnh Thiên, lập tức khẽ cười khổ: "Diệp tướng quân tuy không nói, cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng ta vẫn có chút tự mình biết mình. Ta là người của Bạch gia, tướng quân chiến binh Ất Tử doanh quận An Dương Bạch Thượng Niên cũng là người của Bạch gia, cho nên ta biết bất kể là đạo phủ đại nhân hay là tướng quân thì thái độ đối với ta cũng gần như nhau, nói thẳng ra thì hai vị cảm thấy ta không phải người của mình."

Diệp Cảnh Thiên không ngờ Bạch Quy Nam sẽ nói ra những lời này, lập tức có chút lúng túng.

Bạch Quy Nam thở dài: "Đêm qua uống rượu hơi nhiều, liền để cho ta nói loạn vài câu, ta thấy không nhìn rõ tương lai của mình, còn có thể làm đạo thừa bao lâu lại càng không biết. DDời người có bao nhiêu chuyện đắc ý thì có bấy nhiêu chuyện không đắc ý, ta cũng đã nhìn thấu triệt, trước khi ý chỉ của bệ hạ ban xuống ta sẽ giữ khuôn phép mà làm, chung quy cũng sẽ không bôi nhọ sự tín nhiệm của bệ hạ."

Ông ta dừng lại một lát rồi nói: "Cho nên ta mới nói Thẩm Lãnh cẩn thận, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp vào ở mà ai dám nói hắn, cho dù ta biết, cũng không tiện nói thêm gì. Tại sao hắn tới tìm ta? Là vì hắn lo lắng sau này bị người ta bám lấy không buông vì chuyện một căn nhà nhỏ, mà hắn lại muốn để cho cô nương tên là Trà Nhi kia ở nơi tốt một chút, cho nên chỉ có thể là ta, bởi vì ta, không phải người của mình."

Diệp Cảnh Thiên càng lúng túng hơn.

"Nhà là thuê, tương lai ta cũng không thể vu cáo hắn." Bạch Quy Nam rót một chén trà cho Diệp Cảnh Thiên: "Tướng quân muốn đến nói lời từ biệt với ta?"

Vào thời điểm thích hợp không để sự lúng túng này tiếp tục nữa, vốn là chuyện sở trường của ông ta.

Diệp Cảnh Thiên gật gật đầu: "Dậu Tự doanh phải lui về hướng bắc ba trăm dặm, nhận được tin tức nói có dư nghiệt người Lâm thừa dịp bờ biển không an ninh khởi binh tác loạn, quy mô đã có mấy ngàn, ta phải mang binh trở về, đại nhân còn phải xử trí mọi việc của hai huyện Nha Thành và Viễn Thủy, sợ là còn phải ở lại một vài ngày."

Bạch Quy Nam chân thành cười cười: "Cảm ơn tướng quân còn có thể đến nói lời tạm biệt với ta."

Diệp Cảnh Thiên biết trên thế giới này có rất nhiều chuyện không công bằng, chính như Bạch Quy Nam Năng lực của ông ta là không thể nghi ngờ, nếu không có chuyện quận An Dương thì tương lai làm đạo phủ một vùng tất nhiên không thành vấn đề, nhưng có chuyện đó, sợ là tiền đồ tối tăm, nhưng ông ta lại không thể nói thẳng ra.

Ông ta và Diệp Khai Thái cũng từng nói chuyện riêng về Bạch Quy Nam, đều cảm thấy không giống như là người bên phía hoàng hậu, nhưng không giống thì không giống, ai dám khẳng định, cho dù dám khẳng định, người làm chủ cũng không phải bọn họ mà là bệ hạ.

"Thật ngưỡng mộ Thẩm Lãnh." Bạch Quy Nam bỗng nhiên cảm khái một câu: "Người trẻ tuổi, luôn cảm thấy mọi thứ đều là tốt đẹp."

Diệp Cảnh Thiên vừa muốn nói thì bên ngoài có người bước nhanh vào: "Đạo thừa đại nhân, tướng quân đại nhân, đã xảy ra chuyện!"

Hai người đồng thời đứng lên, liếc nhìn nhau.

Huyện nha Nha Thành.

Một đám quan lớn sắc mặt đều có chút khó coi, hơn nữa còn phẫn nộ.

"Hóa ra thiên hạ này thật sự có hạng người tầm mắt nhỏ hẹp như thế."

"Không phải nhỏ hẹp, là bọn chúng cảm thấy Đại Ninh quá xa." Diệp Khai Thái sắc mặt âm trầm nói: "Nam Lý quốc còn ở phía nam Cầu Lập, và còn là một tiểu quốc hơn trăm vạn nhân khẩu mà thôi, vẫn luôn bị người Cầu Lập chèn ép, tất nhiên bọn chúng sợ Cầu Lập hơn, bọn chúng là không nhìn thấy độ lớn của Đại Ninh, chỉ thấy độ ác độc của người Cầu Lập."

Trước đó không lâu, hai đình úy của phủ đình úy vết thương chồng chất đến Nha Thành. Hai người bọn họ phụng chỉ bảo vệ sứ thần đi Nam Lý quốc. Lúc mới tới hoàng đế Nam Lý quốc còn cực tôn kính, biểu hiện rất khiêm tốn, nhưng không bao lâu người Cầu Lập đã tới, chém đầu sứ thần Đại Ninh trước mặt mọi người, đầu người bị treo ở thành Tiểu Phôi, đô thành Nam Lý quốc, sỉ nhục nhân viên tùy tùng, chỉ có hai đình úy phụ trách âm thầm bảo vệ này là giết ra trùng vây, trên đường còn bị truy sát, khó khăn lắm mới trở về được, Nếu không phải là trước đó Trang Ung đã đánh phế thủy sư Bắc Hải của người Cầu Lập, hai người bọn họ cũng không qua nổi, mua được một chiếc thương thuyền ẩn thân, ngàn nan vạn hiểm mới tới đây, hiện giờ còn đang cứu chữa trong trạm dịch.

"Người đi sứ Nam Lý là một quan viên lục phẩm của Lại bộ tên Cao Chức, đã bị giết, nhân viên đi theo hắn hẳn là vẫn chưa chết, mỗi ngày bị người Cầu Lập tra tấn. Người Cầu Lập làm như vậy chính là để cho người Nam Lý nhìn, nói cho bọn chúng biết nếu có qua lại với Đại Ninh ta chính là kết cục như vậy, cũng là để sỉ nhục Đại Ninh ta..."

Trang Ung nhìn về phía Diệp Khai Thái: "Có nên phái người đi không?"

Diệp Khai Thái biến sắc: "Muốn đi Nam Lý, phải vòng qua Cầu Lập, ít nhất phải đi một tháng, nếu không phải vòng qua Cầu Lập mà đi thẳng qua, đừng nói muốn cứu người về, người của ngươi phái đi cũng lành ít dữ nhiều. Ngươi phái bao nhiêu người? Ít thì không làm nên chuyện gì, nhiều thì căn bản không có khả năng tránh thoát tai mắt của người Cầu Lập."

Diệp Cảnh Thiên cũng lắc đầu: "Việc này vẫn phải bàn bạc kỹ hơn, trước hết lập tức viết tấu chương thiên lý gia cấp gửi đến Trường An, xem thử thái độ của bệ hạ."

"Đó là người Ninh."

Thẩm Lãnh đứng ở một bên tiến lên một bước, ở đây hắn quân chức thấp nhất, vốn không đến lượt hắn nói chuyện, nhưng hắn vẫn không nhịn được.

"Nếu người Ninh ở bên ngoài Đại Ninh bị khi dễ, chúng ta không làm gì cả, như vậy bách tính sẽ thất vọng."

"Bách tính chưa chắc sẽ biết chuyện này."

"Lừa mình dối người?"

"Thẩm Lãnh ngươi quá phận rồi!"

"Ty chức biết lỗi, nhưng ty chức bằng lòng dẫn người đi Nam Lý quốc đưa người của chúng ta về."

"Ngươi đi như thế nào? Ngươi qua được Cầu Lập không?!"

Diệp Khai Thái thanh sắc đều sắc bén, ông ta rất thích Thẩm Lãnh, nhưng giờ khắc này Thẩm Lãnh rất không có quy củ, nói chuyện hời hợt, vì những người bị bắt kia mà có thể kéo thêm nhiều người nữa, làm như vậy có lẽ căn bản là không đáng.

"Chúng ta phải khiến người của Đại Ninh luôn tự hào." Thẩm Lãnh nhìn về phía Diệp Khai Thái: "Ty chức xin mang trăm người đi Nam Lý."

"Trăm người?" Bạch Quy Nam nhìn Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Thẩm tướng quân, ngươi nên biết, trăm người đi lần này không những không cứu được người của chúng ta, có thể sẽ còn đều chết tha hương nữa."

"Ta đã nghĩ đến." Thẩm Lãnh ngẩng đầu: "Nhưng đó là chức trách của quân nhân Đại Ninh."

Lần này đi Nam Lý quốc, để tỏ thành ý kết nối giữa Đại Ninh và Nam Lý, sứ đoàn ngoại trừ có quan viên Lễ bộ ra còn có một số thương nhân mang theo. Vốn dĩ định trực tiếp mua một lô thương phẩm ở Nam Lý quốc đem về, như vậy thì có thể nhanh chóng kéo gần quan hệ hai nước, nhưng không ngờ là người Nam Lý lại lén thông báo cho người Cầu Lập, hiện giờ người bị giam giữ có thể đã không có quan viên của triều đình Đại Ninh, chỉ còn lại những thương nhân kia.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao Diệp Khai Thái bọn họ không muốn phái binh đi. Thứ nhất khoảng cách quá xa, hưng sư động chúng thật sự có chút không tiện, nếu bị người Cầu Lập tìm cơ hội hải chiến, trong tình hình không quen hải vực và còn mất đi tiếp tế hậu cần, khả năng thủy sư bị diệt toàn quân lớn cỡ nào?

Thứ hai, mấy người kia cũng chỉ là thương nhân.

"Đi." Trang Ung bỗng nhiên đứng lên: "Việc này là chuyện của thủy sư ta, chư vị đại nhân cũng đừng có ngăn cản nữa, ta sẽ lập tức viết tấu chương gửi đi Trường An, nhưng nếu chờ tin tức cả đi cả về cũng là hơn một tháng, cùng là thời gian một tháng, tại sao không đi thử xem? Đó là người Ninh, thương nhân cũng được, quan viên cũng thế, đều là người Ninh, người Ninh bị bắt nhốt ở bên ngoài lại còn là đi sứ vì nước, quân nhân, chính là phải đưa bọn họ về."

Diệp Khai Thái nhíu mày: "Lão Trang, ngươi đừng xung động."

"Đạo phủ đại nhân, ngài biết ta rất ít xung động."

Đại Ninh từ trên xuống dưới đều đang nhìn chằm chằm, các triều thần nhìn, các bách tính cũng nhìn, quân đội Đại Ninh chiến là tất thắng chính là lý do khiến người Ninh tự hào, nếu cứu những người bị bắt nhốt ra, đây chính là giương cao quốc uy Đại Ninh!

Trang Ung nhìn Diệp Khai Thái, Diệp Khai Thái đã hiểu, nhưng vẫn cảm thấy quá miễn cưỡng.

"Chuyện này, thủy sư các ngươi tự làm sợ là không dễ làm." Bạch Quy Nam trầm tư một lát: "Phủ đình úy am hiểu hơn."

"Để Cổ Lạc đến giúp ta." Thẩm Lãnh nói: "Ta tinh tuyển tám mươi chiến binh thủy sư, lại điều thêm hai mươi đình úy từ phủ đình úy cho ta, tấu chương xin chỉ gửi đến Trường An rồi từ Trường An trở lại nhanh nhất cũng phải hai mươi mấy ngày, hai mươi mấy ngày, nếu chúng ta đủ nhanh thì có thể trở về rồi."

Thẩm Lãnh chắp tay: "Xin chư vị đại nhân chấp thuận."

Diệp Khai Thái trầm tư một hồi lâu, gật đầu: "Có thể đi, nhưng không thể là ngươi đi."

"Tại sao?"

Thẩm Lãnh không hiểu, không ai thích hợp hơn hắn.

"Không có tại sao." Diệp Khai Thái nhìn về phía Trang Ung: "Ngươi biết đó."

Trang Ung trầm mặc, sau đó lắc đầu: "Ta chỉ là đề đốc thủy sư, việc tác chiến, cân nhắc lợi và hại, lựa chọn người thích hợp nhất là bản chức của ta, Thẩm Lãnh thích hợp nhất."

Giọng nói của Diệp Khai Thái bắt đầu lạnh đi: "Ngươi biết hậu quả?"

Trang Ung: "Biết."

Diệp Khai Thái hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Bình Luận (0)
Comment