Trương Bách Hạc cảm thấy mình sống hết sức bí bách, dù cho nhờ may làm việc dưới trướng Thạch Phá Đang nhận được chức vị tương đối mà nói coi như cũng có chút thực quyền, nhưng vẫn còn kém xa mong muốn của y. Y cảm thấy tài học của mình không thua đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng, tương lai thành tựu cũng chưa chắc thua lão ta, chỉ là hai người xuất thân chênh lệch quá lớn mà thôi.
Bất kể là tướng quân Ất Tử doanh Bạch Thượng Niên hay là tướng quân lang viên Thạch Phá Đang hiện tại, theo y thấy đều là bước đệm trên con đường tiến giai trong cuộc đời mình, chỉ là thời vận của mình thực sự hơi quá kém, người khác cả đời gặp được không ít quý nhân, còn y toàn gặp phải tai tinh của mình, ví dụ như tên Thẩm Lãnh kia.
Trong thành Trường An mình đã gặp Mạnh Trường An, cái tên kia đã hủy tiền đồ của mình, sau đó chính là Thẩm Lãnh, gần như dồn mình đến tuyệt lộ, bản thân y cho là như vậy.
Cho nên dù cho Thạch Phá Đang không quá kiên quyết giết Thẩm Lãnh, y cũng muốn giết Thẩm Lãnh, rất kiên quyết.
Nhưng với khả năng của y hiện tại mà đi giết chết một tướng quân thủy sư chính ngũ phẩm hiển nhiên không quá thực tế, trong tay quả thật không có quá nhiều quân bài có thể, suy trước nghĩ sau, vẫn là biện pháp ấy... Mượn tay người ngoài.
Người ngoài này vốn có thể là Thạch Phá Đang, nhưng mà cái tên kia hiển nhiên không dễ chắc chắn, cho nên người ngoài này có thể là người Cầu Lập, cũng có thể là ai đó khác, chỉ cần là người có thể giết Thẩm Lãnh đều được.
Đương nhiên việc này không thể để Thạch Phá Đang biết nữa, cái gọi là giới hạn của kẻ đó theo Trương Bách Hạc thấy quả thực là một trò cười, chuyện giết kẻ thù này còn cần giới hạn?
Vừa hay, y nghe được Thạch Phá Đang nói Thẩm Lãnh sắp dẫn trăm người đi Nam Lý quốc, tin tức này quả thực làm cho Trương Bách Hạc vui như nở hoa.
Nhưng y lại không thể lộ ra ngoài, ở trước mặt Thạch Phá Đang thậm chí còn rất lo lắng Thẩm Lãnh đi lần này có thể bình an trở về hay không. Sau khi trở lại phòng của mình Trương Bách Hạc liền không ngừng nghĩ xem bản thân mình nên làm như thế nào.
Suy nghĩ suốt nửa buổi tối cuối cùng cũng có vài ý tưởng, thế là ngày hôm sau đi tìm Thạch Phá Đang xin nghỉ phép, nói mình không được hợp khí hậu muốn nghỉ ngơi mấy ngày, Thạch Phá Đang tâm trạng đang tốt, tuỳ tiện khoát tay cho hắn đi.
Trước đó không lâu, Thẩm Lãnh đã đi thành Xuyên Châu, Phong Văn Đường vì vậy mà diệt, đây chẳng qua là tổng đường của Phong Văn Đường, còn có rất nhiều người nghe tin đã trốn đi, chỉ đợi sóng gió qua đi.
Phủ đình úy lợi hại đến mấy thì nhân thủ cũng có hạn, chiến binh Dậu Tự doanh bởi vì phải thanh tiễu chi phản quân kia nên đã lên phía bắc, đây là một thời cơ có thể lợi dụng được.
Sau khi rời khỏi Nha Thành Trương Bách Hạc một đường đi lên hướng bắc, trong người mang theo lượng lớn ngân phiếu. Trước đây lúc ở quận An Dương tướng quân Ất Tử doanh Bạch Thượng Niên đã cho y không ít tiền, hơn nữa y còn cắt xén một phần từ số tiền cho thủy phỉ, cộng lại con số khổng lồ cũng đủ cho y sống giàu có cả đời, nhưng mà y còn lâu mới an ổn làm một phú ông.
Lúc ở thành Trường An Trương Bách Hạc có thể liên lạc với người của Lưu Lãng Đao đã đủ để chứng minh khả năng của người này.
Lần này, nơi y muốn tìm đến là chi phản quân kia, Phong Văn Đường với y mà nói không đủ để đảm bảo giết chết Thẩm Lãnh, nhất định phải quản nhiều hơn.
Huyện Khảm.
Cách huyện Nha Thành chừng bốn trăm dặm, phản quân tụ tập tại đây, sau đó nhanh chóng công phá huyện thành cướp đi lượng lớn vật tư, sau đó liền chui thẳng vào trong núi Vân Chu ẩn nấp. Đương nhiên bọn họ biết dựa vào đội ngũ chưa đến vạn người thì căn bản không thể đối kháng với chiến binh Dậu Tự doanh của Đại Ninh, cho nên đánh một trận liền bỏ chạy là sách lược đã chế định từ lâu.
Thủ lĩnh của chi phản quân này tên là Vân Tỉnh, tự xưng là phù chủ hầu, nói với bên ngoài là mình đã tìm được cờ hiệu của ấu tử hoàng đế Lâm Việt Dương Ngọc lôi kéo đội ngũ. Dương Ngọc đâu có ấu tử gì, chỉ là lời nói dối này lại có thể lừa được không ít người.
Người này đã từng là một viên ngoại lang lục phẩm của Bộ binh Lâm Việt quốc, cũng không phải đại nhân vật tài giỏi gì, nhưng hắn ta rất thông minh, võ nghệ cũng rất mạnh, lấy danh nghĩa phò ấu chủ tụ tập một đám tướng lĩnh binh lính của Lâm Việt cũ. Hắn ta thật sự có thể bằng vào một ấu chủ hư cấu ra mà khiến cho rất nhiều người không hề nghi ngờ, và còn có thể làm cho nhiều người như vậy răm rắp theo lệnh hắn ta.
Núi Vân Chu rất lớn, là một trong những dãy núi nổi tiếng nhất Bình Việt đạo, đông tay kéo dài hơn hai ngàn dặm, thế núi kéo như ngọa long.
Ở sâu trong núi Vân Chu không biết từ lúc nào phản quân đã dựng một tdoanh trại quy mô không nhỏ, nơi này thật sự quá bí ẩn, đừng nói là bách tính bình thường, dù là thợ săn cũng sẽ không dễ dàng đặt chân đến.
Vân Tỉnh năm nay ba mươi tám tuổi, một nam nhân tư tưởng đã thành thục hơn nữa còn là lứa tuổi tràn đầy tinh lực.
Nguyên tướng quân chính tam phẩm Lâm Việt quốc Trịnh Đa Tài là phó tướng của chi phản quân này, gã không cần tự xưng phò chủ hầu gì đó, gã là người lúc trước được Lâm Việt quốc phong hầu đàng hoàng, cho nên có chút khinh thường đối với Vân Tỉnh. Khổ nỗi, gã cũng không dám xác định rốt cuộc Vân Tỉnh có thật hay không, nhưng tạm thời gã đồng ý làm trợ thủ của Vân Tỉnh, chỉ là bởi vì người tên Vân Tỉnh này quả thật biết rất nhiều bí mật, những bí mật này ngay cả một tướng quân chính tam phẩm như gã cũng chỉ nghe loáng thoáng.
"Bây giờ các ngươi còn nghi ngờ lời ta nói không?"
Vân Tỉnh mở một cánh cửa ra, chẳng ai ngờ rằng phía sau doanh trại lại có một sơn động tự nhiên cực lớn, trong sơn động lại là một kho lương, lương thực lưu trữ bên trong cũng đủ cho 7000-8000 người bọn họ sống mười năm.
Trong sơn động có một con sông ngầm, lúc trước số lương thực này chính là vận chuyển theo đường thủy vào, đội ngũ phụ trách vận chuyển lương thực gần như bị diệt toàn bộ trong lúc kích chiến với quân Ninh, số người biết bí mật này đã ít lại càng thêm ít.
"Đây là một kho, trong cảnh nội Lâm Việt quốc chúng ta còn có không dưới hai mươi kho lương như vậy."
Vân Tỉnh có chút đắc ý, cảm thấy may mắn vì mình đã tham dự chuyện năm đó, nếu không phải hắn ta biết những bí mật này, những người này không có khả năng bằng lòng để cho hắn ta làm chủ.
"Hầu gia." Một tướng lĩnh quan trọng khác - Lý Bảo không nhịn được cảm khái nói: "Những bí mật này, sợ là không nhiều người biết đâu."
"Cái đó là tất nhiên."
Vân Tỉnh nói dối không chớp mắt, cho nên ngươi căn bản không nhìn ra hắn ta nói thật hay giả, hắn ta bình tĩnh thản nhiên, miệng lưỡi lưu loát, hiện giờ trong phản quân này đã không có mấy người nghi ngờ hắn ta.
"Năm đó quốc sư đích thân trù tính việc này." Vân Tỉnh nói: "Ta là môn sinh của quốc sư, ân sư vốn muốn ta đến Lại bộ, nhưng lúc ta đã chuẩn bị đi nhậm chức thì ân sư lại đến tìm ta, giao đại sự này cho ta toàn quyền xử lý, để không bị người khác phát hiện, cho nên đã an bài cho ta một chức quan tiểu lại Bộ binh lục phẩm, chỉ là bởi vì sẽ không thu hút sự chú ý của người khác mà thôi."
Hắn ta liếc nhìn thủ hạ: "Năm đó việc chọn địa điểm của mỗi một kho lương đều là ta đích mình đi, không ai biết rõ hơn ta, điều chính yếu nhất là... Không chỉ là kho lương, còn có hai kho tiền, chỉ vì hiện tại quy mô đội ngũ của chúng ta không đủ, mở kho tiền thì quá mức mạo hiểm, cho nên vẫn phải đợi thêm."
Trịnh Đa Tài hỏi: "Ấu chủ hiện giờ ở đâu?"
Vân Tỉnh nói: "Trịnh tướng quân, ấu chủ ở đâu là cơ mật thiên đại, xin thứ cho ta không thể cho biết... Nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết một vài chuyện về ấu chủ để xóa tan nghi ngờ của chư vị. Thật ra ấu chủ không phải sinh ở trong cung, lúc trước bệ hạ thường xuyên đến một nơi tên là hí viện Thành Thái ở đô thành nghe diễn. Nói là nghe diễn, nhưng thật ra là đã để mắt một cô nương hát khúc trong hí viện Thành Thái, cô nương kia trông cực đẹp, còn có khí chất phi phàm, bệ hạ chỉ gặp một lần liền nhớ mãi không quên. Mấy hành trình sau đều là ta âm thầm sắp xếp, cũng là ân sư dặn dò, đơn giản là ta lạ mặt không dễ dàng bị phát hiện, dù sao việc này nếu bị lộ ra ngoài cũng có tổn hại đến thanh danh của bệ hạ."
Mọi người vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
"Sau này cô nương này hạ sinh long tử, chỉ là trở ngại thân phận thật sự không tiện tuyên truyền, bệ hạ liền lệnh cho ta đi tìm một nơi an toàn an trí mẹ con hai người, ta tuyệt đối không thể nói ra nơi này, không phải ta không tín nhiệm mọi người, mà là suy nghĩ cho tương lai lớn hơn, vẫn mong mọi người đừng trách ta."
Một đám người vội vàng nói không trách không trách, ngươi làm rất đúng.
Vân Tỉnh thấy mọi người đã xóa bỏ nghi ngờ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thời gian trước trong quân dần dần có tin đồn nói hắn ta chẳng qua là kẻ lừa gạt gì đó, những lời này hiển nhiên là có người cố ý tung ra, mà người cố ý này hơn phân nửa chính là Trịnh Đa Tài.
Nắm giữ đội ngũ gần vạn người này trong tay, Trịnh Đa Tài rất có tiếng nói.
"Trịnh tướng quân, ngươi còn có gì muốn hỏi không?"
Vân Tỉnh nhìn về phía Trịnh Đa Tài, Trịnh Đa Tài lắc đầu: "Không có không có, đa tạ hầu gia giải đáp nghi vấn."
Vân Tỉnh tự xưng phò chủ hầu của hắn ta là vị cô nương hát khúc kia, cũng chính là mẹ của ấu chủ phong cho. Theo lý mà nói một người như vậy đừng nói tồn tại hay không tồn tại, dù là tồn tại thì cũng đâu có tư cách phong hầu, nhưng Lâm Việt bị diệt, người danh bất chính ngôn bất thuận này cũng liền trở nên danh chính ngôn thuận.
"Thời gian này mọi người đều đừng đi ra ngoài." Vân Tỉnh căn dặn: "Huyện Khảm bị chúng ta đánh hạ đã cho người Ninh một bạt tai, khiến cho bọn chúng biết quân nhân Lâm Việt chúng ta chưa bao giờ khuất phục, người Ninh vẫn đang ở xoay quanh bên ngoài tìm kiếm chúng ta, để cho bọn chúng chuyển đi, đợi cho sóng gió qua, chúng ta lại xuống núi đi đánh huyện Như Ý."
Đúng lúc này bên ngoài có người bước nhanh vào: "Hầu gia, người mà ngài sai chúng ta đi đón đã đến rồi."
Vân Tỉnh nhìn nhìn ra bên ngoài, có chừng mười mấy người bước nhanh vào sơn động, đi ở phía trước chính là thủ hạ đắc lực thân tin nhất của hắn ta - Hoàng Hổ, là một kẻ hàm hậu dễ lừa, rất tin tưởng hắn ta, và còn một lòng trung thành.
Phía sau Hoàng Hổ dẫn theo 7-8 người đều không phải người trong phản quân, mà là người của Phong Văn Đường.
Người ở cách Hoàng Hổ gần nhất tên là Đỗ Sùng Sơn, cháu trai của đông chủ Phong Văn Đường thật sự - Đỗ Đại Xuyên, con trai của đại ca của lão ta - Đỗ Đại Sơn, hiện giờ đã hơn bốn mươi tuổi, lớn hơn trưởng tử của Đỗ Đại Xuyên gần mười tuổi. Người này ở trong Phong Văn Đường cũng không có mấy người biết đến, nhưng vị trí cực đặc biệt. Các quan lớn trong triều đình Lâm Việt cũng sẽ có ân oán, có ân oán sẽ có báo thù, Phong Văn Đường nhận làm ăn, đương nhiên cũng sẽ không từ chối cơ hội phục vụ cho những đại nhân vật này.
Đỗ Đại Sơn chính là người phụ trách giao tiếp cùng quan phủ triều đình Lâm Việt, gã ta vốn tên là Đỗ Sùng Nguyên, sau khi cha là Đỗ Đại Sơn chết gã liền đổi tên mình thành Sùng Sơn.
"Đỗ tiên sinh."
Vân Tỉnh đi nhanh lên phía trước nghênh đón, thái độ có vẻ thành khẩn hòa nhã, Đỗ Sùng Sơn lúc này sa sút, có người thu nhận tất nhiên càng khách khí hơn một chút, thái độ cũng rất khiêm tốn, gặp mặt liền quỳ một gối xuống: "Thảo dân Đỗ Sùng Sơn bái kiến phò chủ hầu."
"Đỗ tiên sinh mau đứng lên." Vân Tỉnh cười ha ha, hai tay đỡ Đỗ Sùng Sơn đứng lên: "Đã sớm nghe nói đại danh của tiên sinh chỉ là chưa từng gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng giải tỏa một chuyện tiếc nuối trong lòng, nào nào, mau mời tiên sinh ngồi."
"Đa tạ hầu gia thu nhận, thảo dân vô cùng cảm kích."
"Đâu có đâu có, Phong Văn Đường của tiên sinh từ đầu đến cuối không quên Lâm Việt, tuy là người trong giang hồ, nhưng so với một số người địa vị cao của Lâm Việt trước đây còn mạnh hơn rất nhiều, khiến người ta khâm phục. Lần này ta đón tiên sinh đến, chính là muốn báo thù cho Phong Văn Đường của tiên sinh để cảm tạ lòng trung nghĩa của Phong Văn Đường. Theo ta được biết trong thủy sư người Ninh có ai đó đã làm? Ngươi nói rõ ràng với ta, đều là cùng thế bất lưỡng lập với người Ninh, chuyện của Phong Văn Đường chính là chuyện của Vân mỗ ta."
Đương nhiên Đỗ Sùng Sơn biết ý của Vân Tỉnh tìm mình đến, Phong Văn Đường làm ăn nhiều năm như vậy đã tích lũy khối tài sản mê người cỡ nào?
"Đa tạ hầu gia."
Đỗ Sùng Sơn vẫy tay, những người đi theo khiêng một cái rương gỗ đến, rương gỗ kia cũng không lớn, không quá hai thước vuông.
"Đây là một ít lễ gặp mặt thảo dân kính tặng cho hầu gia, mong hầu gia vui lòng nhận cho."
Đỗ Sùng Sơn mở rương gỗ ra, bên trong ngoại trừ ngân phiếu ra cũng có không ít châu báu, chỉ những ngân phiếu kia đã khoảng chừng hai mươi vạn lượng rồi.
"Ha ha ha ha..."
Vân Tỉnh cười đến sắp rách cả khóe miệng, đâu còn che giấu sự tham lam của bản thân, cúi người cầm một tờ ngân phiếu lên nhìn nhìn, lại nhặt một viên châu bảo giơ lên cẩn thận đánh giá: "Đỗ tiên sinh quá khách khí rồi, lễ gặp mặt này hơi quý trọng quá, ta là không công không dám nhận lộc..."
Hắn ta nhìn về phía Đỗ Sùng Sơn: "Là ai?"
Đỗ Sùng Sơn hít sâu một hơi: "Tướng quân thủy sư ngũ phẩm người Ninh, Thẩm Lãnh."