Chuyện phản quân huyện Khảm, Thẩm Lãnh nghĩ cũng chưa từng suy nghĩ, đó vốn không phải là chuyện hắn nên suy nghĩ, đó là chuyện của tướng quân chiến binh Dậu Tự doanh Diệp Cảnh Thiên, là chuyện của đạo thừa Bạch Quy Nam, là chuyện của đạo phủ Diệp Khai Thái, thế nhưng những người không có liên quan đến hắn giờ này khắc này lại thèm muốn đầu của hắn, có người nghĩ làm như thế nào lấy cái đầu này xuống, có người nghĩ làm như thế nào giữ được cái đầu này.
Đại Ninh rất lớn, lớn đến mức không có khả năng có một người dùng cả đời để khắp đế quốc này.
Đại Ninh rất nhỏ, nhỏ đến mức luôn dính líu đến cùng một đám người ở trong các trường hợp khác nhau.
Thẩm Lãnh đã lựa ra binh lính của hắn, Trang Ung chống đỡ áp lực của Diệp Khai Thái giao chuyện đi Nam Lý quốc cho hắn, thật ra không có gì hơn hai chữ kia... Thiên vị.
Trên chiến trường giành công lao trước giờ sẽ không có bằng phẳng bình ổn, thứ giành được trong hiểm ác mới là tiền đồ như gấm mà người khác tích lũy cả đời cũng không được, chính như ở bắc cương Mạnh Trường An mang theo thám báo của gã ra ra vào vào trong cương vực của người Hắc Vũ, có lần nào không phải là sống còn? Thật muốn nói đến hung hiểm, tuỳ tiện chọn một lần Mạnh Trường An tiến vào Hắc Vũ mức độ hung hiểm cũng không kém gì so với Thẩm Lãnh đi Nam Lý quốc.
Cũng không phải không hề kém chút nào, khác ở chỗ nếu Mạnh Trường An mạng lớn có thể cỡi ngựa của gã xuyên qua nguy hiểm trùng trùng trở lại đất Ninh, khoác một thân máu lạnh cuối cùng cũng có đường có thể đi, mà lần này Thẩm Lãnh xuôi nam cách biển rộng, cách một Cầu Lập quốc.
Thẩm Lãnh lựa chọn kỹ lưỡng tám mươi người trong một kỳ chiến binh này. Ý của Trang Ung là cả thủy sư để mặc cho hắn chọn lựa, nhưng quân đội làm việc coi trọng phối hợp và chấp hành hơn, chọn tám mươi người ai nấy cũng võ nghệ mạnh hơn, không bằng chọn tám mươi người mà Thẩm Lãnh dùng thuận tay. Huống hồ Thẩm Lãnh vẫn luôn cảm thấy tinh nhuệ trong thủy sư là chỉ người trong một kỳ quân của mình.
Người của Cổ Lạc vẫn chưa tới, phỏng chừng không ngoài hai ngày cũng sẽ tới hội hợp, Thẩm Lãnh nghĩ cẩn thận chuẩn bị mọi vũ khí trang bị có thể sử dụng đến, về phần đi Nam Lý như thế nào thì hắn đã có một ý tưởng rất to gan rất to gan.
Người Cầu Lập vẫn chưa biết hàng hải Đại Xuyên đã bị tiêu diệt, mấy con thuyền cũ kỹ kia của hàng hải Đại Xuyên cũng vẫn có thể dùng, nếu nói có mấy phần chắc chắc, kì thực một phần cũng không có.
Ngay trong lúc Thẩm Lãnh suy nghĩ những điều này đã có mấy người đến đại doanh thủy sư, tổng cộng tám người, thoạt nhìn người nào người nấy đều có vẻ rất lợi hại, nếu cởi bỏ quân phục trên người thì đều giống như người của Lưu Vân Hội, chính là kiểu tư thế bước đi thoạt nhìn đều tựa hồ muốn nói ta đây rất lợi hại.
Tám người này là người do đạo phủ Diệp Khai Thái phái tới, mục đích chỉ có một, bảo vệ sự an toàn của Thẩm Lãnh, nhưng hiển nhiên mệnh lệnh của Diệp Khai Thái dành cho bọn họ cũng không đơn giản như vậy.
Người cầm đầu tên là Lệ Đoạn, đội chính đội thân binh của Diệp Khai Thái, thân là hộ vệ bên cạnh đạo phủ đại nhân tất nhiên không thể khinh thường, nhưng chính bởi vì như thế, vẻ ngạo khí kia nhìn càng làm cho người ta có vài phần không thoải mái.
"Thẩm Lãnh?"
Lệ Đoạn nheo mắt nhìn nhìn người tuổi trẻ còn chưa mọc hết râu ở trước mặt này, không nhịn được thầm thở dài. Hắn ta không biết tại sao đạo phủ đại nhân lại bảo hắn ta đến bảo vệ một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như vậy, thầm nghĩ hơn phân nửa người này là con trai của một đại nhân vật khó lường nào đó trong triều, trà trộn vào quân doanh, kiếm vài phần quân công mạ vàng, chuyện thế này cũng không phải là ngạc nhiên hiếm thấy gì.
Hắn ta cảm giác mình tới đây có chút không đáng, nhưng mà hắn ta lại không thể không tuân theo mệnh lệnh của đạo phủ đại nhân, cho nên oán khí và khinh thường trong lòng liền thể hiện hết trên mặt.
Thẩm Lãnh thấy trong ánh mắt kẻ này có vài phần khinh thường mình nhưng cũng không có chán ghét gì, một người biểu hiện ra sự chán ghét đối với một người khác một cách vô lý, hoặc là ấu trĩ, hoặc là ngu ngốc, cho nên không đáng để mình chán ghét.
Hắn phát hiện trên người mình thật sự là lây nhiễm quá nhiều sự lười biếng của Thẩm tiên sinh, không phải lười biếng về thân thể, mà là lười biếng về tinh thần, lười so đo với người không đáng so đo.
"Ngươi là ai?"
"Ta tên là Lệ Đoạn."
Lệ Đoạn cao hơn Thẩm Lãnh một chút, thoạt nhìn cũng cường tráng hơn, khí tức quân võ trên người rất nặng.
Hắn ta cúi đầu nhìn Thẩm Lãnh nói gằn từng tiếng: "Ta không biết mối quan hệ của ngươi và đạo phủ đại nhân như thế nào và cũng không muốn biết, đạo phủ đại nhân căn dặn ta là bất kể như thế nào cũng phải để ngươi còn sống từ Nam Lý quốc trở lại, ta sẽ chỉ làm một việc này, cho nên nếu ngươi muốn sống, tốt nhất sau này nghe ta. Ngươi muốn mang binh đi Nam Lý quốc đem cứu người của chúng ta trở về, việc này ta xem trọng ngươi, là chuyện một quân nhân nên làm, cũng không có nghĩa ngươi có năng lực này, ta sẽ chỉ huy đội ngũ của ngươi, sau khi cứu người ra công lao thuộc về ngươi."
Bảy người ở phía sau hắn ta cũng một vẻ hung hãn, như cười như không nhìn Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh ồ một tiếng: "Đi sang một bên đợi đi."
Lệ Đoạn nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"
"Ngươi, đi sang một bên, đợi."
Thẩm Lãnh lại lặp một lần nữa, chỗ ngắt câu khá chọc tức người.
Lệ Đoạn không nhịn được cười lạnh: "Ngươi có thể không biết bản lĩnh của ta..."
Thẩm Lãnh: "Đó là chuyện đạo phủ đại nhân nên biết."
Lệ Đoạn nhíu mày, hắn ta đã theo đạo phủ Diệp Khai Thái từ rất sớm rất sớm, bắt đầu từ khi Diệp Khai Thái vẫn chỉ là một giáo úy trong quân đã đi theo rồi. Nếu không phải hắn ta bằng lòng luôn đi theo, từ lâu Diệp Khai Thái đã chuẩn bị để hắn ta vào trong quân, đến bây giờ ít nhất cũng có thể là một tướng quân tứ phẩm, cho nên đương nhiên hắn ta không có bao nhiêu tôn kính đối với Thẩm Lãnh, theo hắn ta thấy Thẩm Lãnh chẳng qua vẫn một tân binh mà thôi.
Diệp Khai Thái là gia thần trong phủ Lưu Vương đi ra, hiện nay là đạo phủ phong cương đại lại một đạo, Lệ Đoạn tuy không biết Thẩm Lãnh là con cái nhà đại nhân vật nào, nhưng nhà nào có thể lớn hơn đạo phủ đại nhân? Đạo phủ đại nhân là thần thân tín của bệ hạ, hắn ta là người thân tín của đạo phủ đại nhân, cho nên hắn ta sẽ càng không quan tâm Thẩm Lãnh là thân phận gì, mà Diệp Khai Thái đương nhiên cũng sẽ không nói cho hắn ta biết, Thẩm Lãnh có thể là con của ai...
"Có vẻ ngươi rất tự tin." Lệ Đoạn khóe miệng nhếch lên: "Cũng tốt, ngươi muốn tự mình làm chủ liền tự mình làm chủ, dù sao nhiệm vụ của ta chỉ là giữ được mạng của ngươi mà thôi."
Thẩm Lãnh không thèm để ý đến hắn ta, tiếp tục hoàn thiện ý tưởng trong đầu mình, trước đó bị Lệ Đoạn đột nhiên cắt ngang hắn đã có chút khó chịu.
"Nhìn thấy chưa, người ta nghĩ mình đã được rồi, đâu cần đến chúng ta." Lệ Đoạn đi trở về, gọi thủ hạ đi theo: "Lúc xuất phát chúng ta đi theo là được, cũng không thể phụ sự hy vọng của đạo phủ đại nhân."
Bảy người kia cười, ánh mắt nhìn Thẩm Lãnh giống như nhìn kẻ ngốc vậy.
Tất nhiên Thẩm Lãnh hiểu đây là ý tốt của Diệp Khai Thái, cho nên mới đè nén tính tình của mình, nhìn mấy người kia dứt khoát đi sang một bên không để ý tới, nghĩ làm như thế nào mới có thể không gặp phải nguy hiểm trong biển rộng, làm như thế nào để cho đội thuyền chờ tiếp ứng ở vị trí thích hợp, làm như thế nào để đi qua cả Cầu Lập quốc, làm như thế nào để mang được cả trăm người cần cứu bình yên vô sự trở về.
Toán binh lính Cầu Lập bị bắt lúc trước dường như có thể đưa ra rồi, chỉ là Thẩm Lãnh cũng không xác định ở trong Cầu Lập quốc thì những người này còn nghe lời như vậy hay không.
Thẩm Lãnh vừa đi vừa trầm tư bất tri bất giác đã tới cầu tàu cảng thuyền, mấy chiếc thuyền hàng cũ kỹ kia của hàng hải Đại Xuyên không ở đây, Thẩm Lãnh đã phái người đi đem thuyền làm đến đây, thuận tiện suy nghĩ làm sao có thể gia cố một chút. Dù sao sóng gió trên biển cũng không nói tình cảm, mới lên đến cầu tàu đã nhìn thấy mấy chiếc thuyền hàng kia từ xa xa đi đến, không bao lâu dừng lại bên cạnh cầu tàu cảng thuyền.
Trần Nhiễm cùng Vương Khoát Hải hai người đi lấy thuyền, nhưng người đầu tiên trên thuyền đi ra lại không phải một trong số hai người bọn họ, mà là một nữ nhân, một nữ nhân Thẩm Lãnh cảm thấy rất xinh đẹp nhưng đảo mắt là quên ngày. Ngoại trừ Trà gia ra thì đương nhiên Thẩm Lãnh cũng sẽ cảm thấy nữ nhân khác có xinh đẹp, nhưng không nhớ được.
Không nhớ được thì không nhớ được, sau khi gặp nếu không nhận ra thì nhất định là giả vờ, dù sao cũng mới gặp không bao lâu... Nữ nhân từ trên thuyền xuống thế mà lại là tọa đường phân hiệu Xuyên Châu phiếu hào Dương Thái - Lâm Lạc Vũ, vì thế Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày, nghĩ nữ nhân này xuất hiện ở đây hơn phân nửa là cũng có ý đồ tương tự như đám người Lệ Đoạn, vì thế lại không nhịn được lại nghĩ tới vấn đề luôn quấy nhiễu mình. Tại sao Trang Ung tốt với mình như vậy, ngay cả Hàn Hoán Chi tại sao cũng rất tốt với chính mình, hiện tại thiện ý mà Diệp Khai Thái biểu hiện ra ngoài đã vượt qua phạm trù bình thường, những điều này đều là nghi vấn.
Đáp án duy nhất hơi hợp lý một chút cũng chỉ có thể là Thẩm tiên sinh và bọn chúng đều quen biết, nhưng lại hơi gượng ép.
"Dường như ngươi không chào đón?"
Lâm Lạc Vũ lên cầu tàu, hôm nay nàng ta trông tươi tắn hơn một chút, cũng anh khí hơn một chút, mặc một bộ áo ngắn, không quyến rũ như váy dài nhưng lại làm cho mắt kẻ kia lóe sáng. Lâm Lạc Vũ thấy mắt Thẩm Lãnh chăm chú nhìn lên người mình một lúc, vì thế có một chút đắc ý, cũng không phải bởi vì thẩm mỹ của Thẩm Lãnh có thể chứng minh nàng ta đẹp, mà là bởi vì trong lòng Thẩm Lãnh có một cô nương mà vẫn có thể nhìn nàng ta như thế, vậy thì chứng tỏ bản thân thật sự đẹp.
"Xin hỏi y phục của ngươi đặt làm làm ở đâu?"
Lâm Lạc Vũ: "..."
Thẩm Lãnh tán thưởng một câu: "Y phục thật là đẹp, lần sau giúp ta giới thiệu một thợ may."
Lâm Lạc Vũ: "..."
Thấy Lâm Lạc Vũ sắc mặt có chút không vui, Thẩm Lãnh nghĩ nữ nhân thật là phức tạp, thế này thì làm sao, cho nên đành phải đổi đề tài: "Sao ngươi lại đi thuyền đến đây?"
Lâm Lạc Vũ khẽ nhíu mày: "Đi thuyền? Ồ... coi như là thế đi."
Thẩm Lãnh: "Ta còn có việc, lát nữa ta tìm một tiệm cơm trong huyện thành Nha Thành mời ngươi ăn cơm."
"Đừng lát nữa, bây giờ ta có thời gian, ngoài ra..." Lâm Lạc Vũ chỉ chỉ mấy chiếc thuyền kia: "Những chiếc thuyền này vốn bị phủ đình úy niêm phong, nhưng ta đã mua lại, cho nên ngươi muốn dùng thuyền của ta thì tốt nhất khách khí một chút, mời ta ăn cơm cũng không phải tuỳ chọn một chỗ để ứng phó, dù như vậy thì thuyền của ta cho ngươi dùng cũng là có thù lao, trước ra giá ta nghe thử."
Thẩm Lãnh cảm thấy thế giới thật biến thái.
"Có thù lao?" Hắn suy nghĩ một lúc: "Thủy sư có quyền trưng dụng thuyền đánh cá dân gian, ngươi phối hợp thì được rồi."
Lâm Lạc Vũ không phải tiểu cô nương nữa, nhưng lúc cười vẫn có mấy phần ngây thơ của tiểu cô nương. Nàng ta không cảm thấy bản thân tới là một chuyện rất ấu trĩ, ngược lại còn cảm thấy có chút thú vị, ở thành Xuyên Châu trong tọa đường chẳng chơi vui chút nào.
"Nói cách khác, ngươi muốn dùng thuyền của ta không trả phí?"
Lâm Lạc Vũ giơ tay lên vén tóc, thế là càng tăng thêm vài phần anh khí, nàng ta duỗi tay trái ra phía trước làm một thủ thế mời: "Vậy thì, ngươi phải đánh thắng ta trước rồi hãy nói, nếu ngươi đánh thắng, ngươi tuỳ ý dùng thuyền, đừng nói là thuyền, thứ gì ta có thể làm chủ ngươi cũng có thể tuỳ ý dùng."
Thẩm Lãnh cười, có chút ti tiện: "Đánh thắng ngươi, ngươi đều thỏa mãn tất cả yêu cầu của ta?"
Lâm Lạc Vũ nhíu mày: "Trước tiên nói xem ngươi yêu cầu gì."
Thẩm Lãnh: "Lập tức đi, giữ thuyền không giữ ngươi."
Đầu lông mày Lâm Lạc Vũ nhướn lên, có chút sát khí.
Trên thuyền, Vương Khoát Hải và Trần Nhiễm hai người ngồi kề vai đong đưa chân, trong tay Vương Khoát Hải còn đang cầm một túi lạc ngũ vị hương, hai người vừa ăn vừa xem, đã đến giai đoạn chuẩn bị đặt cược xem ai thắng.
Lâm Lạc Vũ: "Có thể ngươi sẽ thất vọng, chưa chắc ngươi sẽ thắng."
Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy nếu ta thua, thuyền ở lại ngươi cũng có thể ở lại, nhưng quả thật ta không có tiền thuê thuyền của ngươi thì làm sao?"
Lâm Lạc Vũ: "Không cần nữa, đánh rồi nói."
Thẩm Lãnh: "Ồ... Không cần tiền sao? Vậy ta nhận thua, giữ thuyền cũng giữ ngươi là được."
Sau khi nói xong liền xoay người đi, Lâm Lạc Vũ đứng đó, cảm giác mình là kẻ ngốc.