Lâm Lạc Vũ xác định mình không phải thích cái gã thoạt nhìn có chút ấu trĩ này, tương đối mà nói, có một nam nhân thành thục ổn trọng hơn, cũng giàu có hơn, nắm giữ trong tay sức mạnh cường đại hơn theo đuổi nàng ta đâu chỉ một năm hai năm mà nàng ta còn chưa mở lòng, càng huống chi, nàng ta vẫn thích nam nhân đó một chút.
Nhưng hắn ta có gia đình, thê tử của hắn ta rất ôn hòa dịu dàng, không xinh đẹp, không có tài năng gì, cho nên rất bình thường.
So với Lâm Lạc Vũ, nữ nhân đó thật sự có thể nói là không có điểm nào bằng, luận dung mạo tài học võ nghệ, Lâm Lạc Vũ đều mạnh hơn nàng ta rất nhiều, cho nên Lâm Lạc Vũ không muốn tranh giành gì cả, đó là ức hiếp người.
Nữ nhân đó không nên có hôn nhân không hoàn mỹ, nàng ta tuy bình thường, nhưng nàng ta thiện lương, người thiện lương không nên bị ức hiếp.
Lâm Lạc Vũ xác định nếu mình gật đầu một cái, nam nhân đó sẽ lập tức rời bỏ thê tử của hắn ta tới tìm mình, nhưng cả đời nàng ta cũng sẽ không gật đầu, cho nên nàng ta thích câu nói đó của Thẩm Lãnh... Trong lòng mỗi người đều có một đường kẻ, nếu ngươi không ngừng hạ thấp vị trí của đường kẻ này, như vậy thì một ngày nào đó ngươi sẽ không quan tâm đến gì cả.
Lâm Lạc Vũ từng hỏi bản thân rất nhiều lần có quan tâm đến nam nhân đó sao?
Quan tâm.
Nhưng nàng ta quan tâm đến tôn nghiêm của mình, tôn nghiêm của nữ nhân hơn, cho nên nàng ta cũng đang giúp thê tử của hắn ta giữ sự tôn nghiêm này.
Đối với Thẩm Lãnh nàng ta tò mò nhiều hơn, tò mò là một nữ hài tử như thế nào mà khiến Thẩm Lãnh si mê như thế. Thẩm Lãnh còn rất trẻ đã chính ngũ phẩm cho nên nói tiền đồ như gấm cũng không quá, sau này hắn phải đối mặt với rất nhiều rất nhiều cám dỗ, trong đó bao gồm cả nữ nhân cực kỳ ưu tú, chỉ cần hắn vẫn chưa thành thân, bất kỳ một nữ nhân nào thích hắn đều không tính là chuyện không đạo đức gì. Mà Lâm Lạc Vũ tuy là một nữ nhân nhưng cũng tin chắc trên thế giới này tồn tại loại nữ nhân dù cho người như Thẩm Lãnh đã thành hôn cũng vẫn có thể tự chủ động nhào tới.
Nàng ta rất tò mò về nữ hài tử trong lòng Thẩm Lãnh, càng tò mò không biết Thẩm Lãnh có thể giữ vững lòng mình được bao lâu, vì thế nàng ta đến đây.
Nàng ta đã vô dục vô cầu, tiền tài đối với nàng ta mà nói không có ý nghĩa, chỉ là một đống con số, nếu nàng ta bằng lòng lấy đi một phần ba tài sản từ phiếu hào Dương Thái thì nam nhân đó cũng sẽ không nói không được, có thể sẽ còn dâng hai tay nữa.
Hiện tại nàng ta chỉ muốn nhìn rõ thế gian này.
Nàng ta cảm giác như mình đang tu hành.
Rất thú vị.
Thẩm Lãnh đối với nàng ta không phải giả vờ, nàng ta nhìn ra được. Tiểu nam hài có đôi khi sẽ cố ý có vẻ rất lãnh đạm để khiến cho nữ hài tử xinh đẹp chú ý, thật ra trong lòng ước gì nàng ấy liếc mắt nhìn mình thêm một cái, nhưng tên Thẩm Lãnh này thật sự không để nàng ta vào mắt.
Đúng lúc này trên quan đạo có một chiếc xe ngựa đi đến, mấy người mặc trang phục giống như bảo vệ, có thể nhìn ra được ở trong xe ngựa hẳn là một người rất đặc biệt.
Dựa vào trực giác Lâm Lạc Vũ liền xác định người trong xe ngựa là một nữ nhân, vì thế khóe miệng nàng ta hơi cong lên, nghĩ nhanh như vậy đã có thể gặp nữ hài tử kia rồi sao?
Xe ngựa dừng lại ở bên ngoài cảng thuyền, một nha hoàn xuống xe ngựa trước, đặt băng ghế trên mặt đất, sau đó kéo màn xe ra giơ tay đỡ một thiếu nữ từ bên trong xuống. Lúc Lâm Lạc Vũ nhìn thấy nữ hài tử kia liền hơi nheo mắt, thầm nghĩ quả nhiên là như vậy... Nữ hài tử này không thể nói là quốc sắc thiên hương, nhưng dung mạo đã thuộc hàng đẹp nhất đẳng, chính yếu nhất là kiểu khí chất không màng danh lợi này làm cho người ta rất dễ dàng nghĩ đến một câu... Phúc hữu thi thư khí tự hoa. (1)
Nàng ta rất đẹp dáng người rất tốt hơn nữa khí chất còn tốt như vậy, thuộc về loại hình ôn nhu điềm tĩnh, nam hài tử không có bất kỳ sức chống cự nào đối với nữ hài tử như vậy, sẽ tự nhiên nảy sinh một ý muốn che chở, chính là muốn bảo vệ nàng ta, muốn cho nàng ta an bình cả đời.
Vì thế nàng ta cảm thấy con mắt nhìn của Thẩm Lãnh không tệ, nàng ta cũng cảm thấy con mắt nhìn thiếu nữ kia không tệ. Từ chiếc xe ngựa thiếu nữ kia ngồi, y phục trên người nha hoàn, khí chất của những hộ vệ kia đều có thể đoán được thiếu nữ này xuất thân nhất định rất tốt, tốt hơn Thẩm Lãnh nhiều. Trên người Thẩm Lãnh có một kiểu dã tính không xóa đi được, dùng ánh mắt của những quý nhân kia mà nhìn thì chính là có chút quê mùa.
Một đôi tình nhân rất đẹp, nhưng kết cục chưa chắc sẽ rất tốt đẹp.
Lâm Lạc Vũ nghĩ, hai người chênh lệch quá lớn, cho dù Thẩm Lãnh luôn nhường nhịn cho nàng, che chở nàng, cho dù nàng một mực thuận theo Thẩm Lãnh, nhưng cuộc sống tương lai cũng không phải cuộc sống của hai người, đừng tin cái gì mà chỉ cần hai người ân ái là có thể đến lúc bạc đầu, đó là truyện cổ tích.
"Ủa?" Thẩm Lãnh cũng nhìn thấy thiếu nữ kia, cho nên hơi ngây người: "Trang tiểu thư sao muội lại tới đây?"
Nghe được câu này Lâm Lạc Vũ không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại không nhịn được cười ha ha, Thẩm Lãnh nhìn về phía Lâm Lạc Vũ giống như nhìn kẻ ngốc, thầm nghĩ tự dưng ngươi cười cái rắm?
Lâm Lạc Vũ mỉm cười vẻ mặt giống như mẹ già, rất mừng, rất vui, hóa ra hai người không phải quan hệ tình lữ.
Đây là lần thứ hai Trang Nhược Dung gặp Thẩm Lãnh, lần đầu tiên chỉ liếc mắt nhìn một cái đã vội vàng tránh về phòng của mình. Sự giáo dục nàng nhận được từ nhỏ chính là như vậy, không thể xuất đầu lộ diện quá nhiều trước mặt người xa lạ, nhất là nam nhân xa lạ.
Nhưng đối với Thẩm Lãnh nàng cũng không xa lạ, ở nhà lúc phụ thân nói chuyện cùng mẫu thân gần như lần nào cũng sẽ nhắc tới cái tên này. Trong thế giới của thiếu nữ ngoại trừ phụ thân ra thì không còn dấu vết của nam nhân nào khác, mà nam nhân này không ngừng xông vào thế giới của nàng theo lời kể của phụ thân, khiến nàng rất tò mò.
Phần lớn những lúc phụ thân nhắc tới Thẩm Lãnh đều là khen không dứt miệng, thi thoảng sẽ nói thầm một câu tên đó không biết xấu hổ, điều này làm cho nàng càng tò mò hơn. Theo nàng thấy sự nam nhân ưu tú chính là giống như phụ thân, người mà ngay cả phụ thân cũng khen ngợi công nhận thì tất nhiên sẽ không tệ.
"Bái kiến Thẩm tướng quân."
Nàng tuy trong lòng có chút bối rối, nhưng gia giáo tốt như vậy thì nàng làm sao có thể đánh mất lễ nghĩa, nàng hơi cúi người, biên độ vừa đủ, bất kể là nói chuyện hay là động tác đều khiến người ta như tắm gió xuân.
Lâm Lạc Vũ đứng bên cạnh nghĩ, xong rồi, đây là một kiếp nạn.
Vừa rồi nàng ta còn nghĩ nam nhân đơn thuần như Thẩm Lãnh có thể giữ lòng được bao lâu, sau này hắn thăng chức nhanh sẽ có rất nhiều nữ nhân ưu tú bước vào thế giới của hắn, hiện tại hắn còn chưa thăng chức nhanh nữa, một nữ nhân ưu tú đã xuất hiện rồi.
Nàng ta cẩn thận suy nghĩ, nếu đổi lại mình là Thẩm Lãnh, cũng cảm thấy nữ hài tử gọi là Trang tiểu thư này thật sự rất đẹp...
Muốn thông đồng.
Phì, cái quái gì đây.
"Là phụ thân bảo ta tới tìm tướng quân, mời tướng quân buổi tối đến nhà ăn cơm."
Nàng tuy hơi đỏ mặt, nhưng không có trốn tránh, cho nên không có vẻ nhút nhát.
Lâm Lạc Vũ phẩm câu này bình thường không có gì lạ, nhưng lại phẩm ra vài phần ý vị, vì thế khóe miệng lại cong lên.
Nếu là quan hệ bình thường, hoặc là xa lạ, dùng từ sẽ khách khí hơn một chút, thí dụ như... Gia phụ bảo ta mời tướng quân dùng bữa.
Hai chữ "dùng bữa" này có vẻ chính thức một chút, cũng xa lạ một chút, nàng nói là "mời tướng quân buổi tối đến nhà ăn cơm", câu này rất thú vị, hết sức thú vị. Lâm Lạc Vũ cảm thấy nếu Thẩm Lãnh không phải ngu ngốc thì nhất định có thể nghe được vài phần ý vị không bình thường.
"Ăn cơm?" Thẩm Lãnh ngây ra: "Đề đốc đại nhân lại muốn gạt ta đi nấu cơm..."
Lâm Lạc Vũ muốn che mặt, thầm nghĩ tên ngu ngốc này, sao mình lại ký thác kỳ vọng với hắn?
Khuôn mặt Trang Nhược Dung như một hoa đào mới nở, Lâm Lạc Vũ nhìn cũng động tâm, huống chi nam nhân như Thẩm Lãnh? Huống hồ trong ánh mắt tiểu cô nương kia lưu chuyển ra toàn là vẻ tò mò, một khi một nữ nhân nảy sinh tò mò đối với nam nhân, như vậy thì cách "thích" không xa rồi.
Lâm Lạc Vũ nghĩ đến câu này vội vàng ở phỉ nhổ một tiếng khinh miệt trong lòng, thầm nghĩ lão nương cũng không phải thích tiểu tử lỗ mãng này, là tò mò thật sự.
Nàng ta muốn xem thử, tình yêu hoàn mỹ là như thế nào, bởi vì nàng ta chưa từng có.
Nàng ta rất hi vọng, Thẩm Lãnh cùng tiểu cô nương mà mình vẫn chưa gặp kia sẽ luôn hoàn mỹ.
"Phụ thân nói, Thẩm tướng quân sắp phải đi xa người còn có chút chuyện không thể dặn dò rõ ràng, vừa hay có thể nói một chút. Lần trước là Thẩm tướng quân đích thân nấu ăn, lần này... lần này là Nhược Dung động thủ. Mẫu thân nói cứ để Thẩm tướng quân nấu ăn như vậy không phải đạo đãi khách, còn nghiêm khắc phê bình phụ thân một trận. Mẫu thân thân thể không khoẻ, nếu như mờ đầu bếp khác đến thì lại có vẻ không thỏa đáng lắm, cho nên từ lần trước sau khi Thẩm tướng quân ở nhà ăn cơm. Nhược Dung vẫn luôn học nấu ăn từ mẫu thân, đương nhiên là tuyệt đối không bì kịp Thẩm tướng quân được."
Thẩm Lãnh còn chưa nói gì, Lâm Lạc Vũ thầm nghĩ thế này là xong rồi, nha đầu này đã bắt đầu nấu ăn rồi...
"Đi!" Lâm Lạc Vũ lớn tiếng đáp ứng: "Hắn nhất định đi."
Thẩm Lãnh nheo mắt nhìn Lâm Lạc Vũ, Lâm Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ dù sao cũng không liên quan đến ta, ta chỉ là người xem náo nhiệt.
"Đa tạ ý tốt của Trang tiểu thư, cái đó, bữa tối để ta nấu đi."
Trang Nhược Dung khẽ cắn môi giống như là đã hạ quyết tâm thật lớn: "Không, nhất định là ta."
Thẩm Lãnh không làm sao được, đành phải gật đầu: "Ta xong việc ở bên này sẽ lập tức đi ngay."
Lúc này lực chú ý của Trang Nhược Dung mới chuyển dời sang tiểu tỷ tỷ xinh đẹp bên cạnh Thẩm Lãnh. Nàng đã từng gặp Thẩm Trà Nhan, cảm thấy nữ hài tử tiêu sái thẳng tính như Thẩm Trà Nhan thật sự rất mê người, mà nữ nhân bên cạnh Thẩm Lãnh lúc này tuy nhìn hơi lớn tuổi một chút, nhưng khí chất rất tốt, dung mạo cũng cực đẹp, bên cạnh Thẩm tướng quân luôn có nữ nhân ưu tú như vậy sao?
"Vị a di này là?"
"A di?!"
Sắc mặt Lâm Lạc Vũ lập tức trắng nhợt, hừ một tiếng, thầm nghĩ mẹ nó chứ tuy lão nương còn chưa gặp tiểu nha đầu kia, nhưng lão nương cũng sẽ không đứng về phía ngươi...
Trang Nhược Dung hiển nhiên là luống cuống một chút, nàng không giỏi giao tế, thấy sắc mặt Lâm Lạc Vũ không vui liền áy náy. Dù sao đây là lần đầu tiên nàng chủ động mời người khác đến nhà mình làm khách, vốn là lấy hết dũng khí mới đến, lúc nói chuyện với Thẩm Lãnh còn có chút mất tự nhiên, huống chi là với một người xa lạ.
"Ồ, a di này à." Thẩm Lãnh cười vểnh khóe miệng lên: "A di này..."
Hắn còn chưa nói ra câu sau, ngữ khí của Lâm Lạc Vũ đã mang theo sát khí: "Ngươi nói lại lần nữa thử xem?"
Thẩm Lãnh: "Cô ta.. Chỉ là người qua đường."
Trang Nhược Dung áy náy nói: "Bằng hữu của Thẩm tướng quân cũng là bằng hữu của ta, buổi tối cùng đến nhà ăn bữa cơm rau dưa đi."
Thẩm Lãnh: "Cô ta không rảnh."
Lâm Lạc Vũ: "Được, cảm ơn tiểu muội muội, ta nhất định đi thưởng thức tay nghề của muội một chút, nghĩ nhất định rất ngon đấy."
Trang Nhược Dung có vẻ nhẹ nhõm hơn: "Vậy ta về trước chuẩn bị, đúng rồi Thẩm tướng quân, dẫn Trà Nhi và Thẩm tiên sinh cùng đến."
"Tỷ ấy ở trong huyện thành, ta đi thông..."
Thẩm Lãnh còn chưa nói xong đã nhìn thấy xa xa trên đường một làn khói đen bay tới, con chó to lớn màu đen kia đang cụp đuôi mà chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, hiển nhiên là sợ hãi. Trà gia nhà Lãnh Tử ngốc trong tay cầm một cái gậy gỗ theo đuổi sát nút, lúc đi ngang qua bên cạnh Thẩm Lãnh Trà gia thoáng dừng lại một chút: "Ủa, ngươi ở đây à, chờ ta chút, con chó ngốc kia lại ỉa ở trên sân thượng!"
Hắc cẩu trốn phía sau Thẩm Lãnh hú lên một tiếng, thầm nghĩ sân thượng đẹp như vậy không phải dùng để ỉa sao?
"Ngươi còn dám cáo trạng?"
Trà gia đi qua, hắc cẩu lại chạy, không bao lâu đã bị Trà gia đuổi kịp, giơ tay túm chặt đuôi hắc cẩu, sau đó nhảy lên lưng hắc cẩu ấn xuống một cái, tay ấn cái đầu to đùng của hắc cẩu, gậy gỗ trong tay kia chỉ vào hắc cẩu: "Nếu lần sau ngươi còn dám ỉa bậy, ta sẽ hầm ngươi luôn!"
Lâm Lạc Vũ sợ tới mức lui về sau một bước, nhìn nhìn Thẩm Lãnh, lại nhìn nhìn Trà gia.
Lại nhìn nhìn Trang tiểu thư kia, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cố gắng kiềm chế không bỏ chạy.
Lâm Lạc Vũ trong đầu trống rỗng, nàng ta đã tưởng tượng rất nhiều lần về nữ hài kia là người như thế nào, cảm thấy nhất định là người rất hoàn mỹ mới đúng, lúc này Trà gia xuất hiện ở trước mặt nàng ta mới phát hiện mình suy nghĩ quá ngây thơ...
Trà gia xử lý hắc cẩu một trận, hắc cẩu nằm sấp ở đó thở dốc xem ra là đã chạy mệt rồi, từ trong huyện thành chạy đến đây cũng không gần, lè lưỡi hồng hộc...
"Ngươi cũng mệt rồi!" Trà gia ôm lấy con hắc cẩu giống như mãnh sư kia vác lên vai: "Tại ngươi, lần sau xem ngươi còn chạy xa như vậy không?"
Hắc cẩu ra vẻ rất hưởng thụ.
Trà gia vác hắc cẩu lại đi ngang qua lần nữa: "Các ngươi nói chuyện, chúng ta đi về... Ủa, Nhược Dung muội cũng ở đây à."
Nàng cười, ánh mắt lấp lánh.
Sau đó thấy Lâm Lạc Vũ ở bên cạnh Thẩm Lãnh, nụ cười không còn tươi rói nữa.
Thẩm Lãnh xoay người: "Ta đi mua rau, buổi tối đến nhà đề đốc đại nhân ăn cơm, gọi cả tiên sinh."
Trà gia còn chưa nói gì, Thẩm Lãnh đã chạy đi như một làn khói, chạy còn nhanh hơn cả hắc cẩu.
(1) Phúc hữu thi thư khí tự hoa: Chỉ cần đọc nhiều sách, có trí thức thì tự nhiên sẽ có khí chất.