Trà gia là một người học rất nhiều rất nhiều thứ nhưng vẫn đơn thuần, nàng quen biết Trang Nhược Dung cho nên sẽ chào hỏi rất chân thành, cười tươi rói, nàng không biết Lâm Lạc Vũ, nhưng cũng không cảm thấy Lâm Lạc Vũ là sự uy hiếp gì... Nàng thậm chí không có nghĩ đến phương diện đó, nàng trợn mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái chỉ là trừng mắt chơi, dù sao cũng là người nhà mình, từ trong xương tủy nàng đã không tin, cũng chưa từng nghĩ Thẩm Lãnh sẽ thích nữ hài tử khác, giống như nàng biết Thẩm Lãnh cũng sẽ không nghĩ liệu nàng có thích nam hài tử khác hay không.
Cho nên khi Lâm Lạc Vũ cảm thấy trong ánh mắt tiểu cô nương kia nhìn mình ngay cả một chút cảnh giác và địch ý cũng không có thì trong lòng chút cảm giác thất bại, mình lại không uy hiếp như vậy sao?
Nàng ta nào đâu biết, Trà gia cảm thấy ai cũng không phải uy hiếp.
"Y phục thật là đẹp."
Ánh mắt Trà gia lóe sáng, bởi vì y phục trên người Lâm Lạc Vũ quả thật rất đẹp, không phải váy, nhưng có một kiểu anh khí đặc biệt của nữ hài tử.
Lâm Lạc Vũ lại muốn che mặt luôn. Nha đầu này và tiểu tử ngốc kia thật đúng là xứng đôi mà... Tên kia đầu tiên nhìn thấy mình ánh mắt cũng sáng lên, nhưng tuyệt đối không phải bởi vì nàng ta xinh đẹp, mà là bởi vì y phục đẹp.
Tiểu tử ngốc xứng nha đầu ngốc, ừm, rất tốt...
"Tỷ tỷ cũng xinh đẹp."
Trà gia ý thức được chỉ khen y phục thôi thì có chút không lịch sự, cười ha hả nhanh chóng bồi thêm một câu, vì thế Lâm Lạc Vũ càng vui vẻ hơn, lại nghĩ đến trước đó Trang Nhược Dung gọi mình một tiếng a di, tín niệm kiên định đứng về phía Thẩm Trà Nhan của nàng ta lại mạnh thêm vài phần.
Cũng không biết tại sao, rõ ràng mình còn rất trẻ, rõ ràng tâm thái tốt như vậy, nhưng khi nhìn sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh và tiểu cô nương này lại luôn không tự giác được lộ ra vẻ mặt giống như mẹ già. Nàng ta đột nhiên hiểu ra điều gì đó, mình không muốn phá hỏng gia đình hôn nhân của nam nhân đó, không phải là hy vọng mọi chuyện mọi người viên mãn hoàn mỹ sao? Mà suy nghĩ trong giờ phút này cũng là đương nhiên, tình cảm của Thẩm Lãnh và tiểu nha đầu này đơn thuần như thế nếu bị phá hủy thì chẳng phải là tạo nghiệt?
Vì thế ánh mắt nàng ta nhìn sang Trang Nhược Dung có chút xa cách, tuy rằng hai người vốn cũng không có thân cận gì.
"Thật sự quá đẹp."
Trang Nhược Dung không tự chủ được đi sang, cùng Trà gia mỗi người một bên kéo ống tay áo của Lâm Lạc Vũ xem tỉ mỉ. Trà gia xem ra đại khái chỉ là họa tiết này thật đẹp, Trang Nhược Dung xem ra lại là kỹ thuật thêu này rất lợi hại.
"Tỷ tỷ y phục này mua đâu vậy?"
"Ồ, thợ may trong nhà ta làm."
"Có thể cho ta mượn thợ may nhà tỷ không?"
"..."
Trang Nhược Dung kéo tay Thẩm Trà Nhan: "Nếu tỷ thích y phục này, chi bằng mời tỷ tỷ đến nhà muội đi, để muội xem kỹ kiểu mẫu và chất vải, muội làm một bộ giúp tỷ, chỉ là phải xem tỷ tỷ có chịu hay không, như vậy hơi quá mạo muội một chút."
Hai tiểu cô nương không ai còn gọi a di nữa, mở miệng là một tiếng tỷ tỷ, Lâm Lạc Vũ cảm thấy rất không tồi, hai người họ thích y phục của mình như thế thì nàng ta càng vui thích, vì thế ba người rõ ràng vẫn chưa thân quen liền đột nhiên trở nên thân mật như vậy. Lúc sóng vai nhau đi về, Lâm Lạc Vũ thoạt nhìn có một vẻ thành thục ý nhị, Trang Nhược Dung cầm ô thanh thuần điềm tĩnh như nụ hoa sen, Trà gia vác hắc cẩu đi mấy bước cảm thấy không ổn vì thế ném chó đi, hắc cẩu ủy khuất kêu ư ử, sau đó một mình chạy về phía huyện thành.
Ba nữ nhân nắm tay nhau lên chiếc xe ngựa của Trang Nhược Dung, tiếng cười dần dần biến mất. Thẩm Lãnh thấy sửng sốt, thầm nghĩ nữ nhân quả nhiên là chủng loại khó hiểu nhất, nói không chừng ngày mai ba người này đã là hảo khuê mật rồi...
Trần Nhiễm và Vương Khoát Hải hai người vẫn luôn ngồi trên thuyền xem náo nhiệt, một túi lạc ngũ vị hương to đùng đã ăn xong rồi, náo nhiệt cũng đã hết, hai người đều thoáng có chút thất vọng, tướng quân cũng chưa bị đánh, không thú vị không thú vị.
Thẩm Lãnh qua ngồi xổm kia nhón mấy củ lạc khô quắt còn sót lại bỏ vào miệng, còn có một hạt bị thối, hung hăng trừng mắt lườm Trần Nhiễm một cái, Trần Nhiễm cảm thấy mình bị lườm cái này quá là vô tội.
"Ba nữ nhân một vở kịch, tướng quân ngươi phải cẩn thận rồi."
"Ta cẩn thận ba nữ nhân làm gì?" Thẩm Lãnh bĩu môi: "Ta cẩn thận Trà gia là được rồi..."
Trần Nhiễm nói: "Ta khá hiểu tâm tư nữ hài tử, ngươi đừng thấy hiện tại tay cầm tay, ta nói ngươi nghe không chừng trong lòng người nào đó chướng mắt người nào đó, vào trong xe rồi thì người ngoài không nhìn thấy, một lời không hợp không chừng sẽ đánh nhau."
Thẩm Lãnh nghĩ lại hình ảnh kia, mặt mũi trắng bệch, hắn đột nhiên đứng lên: "Không được, ta phải đi theo, nếu Trà gia chịu thiệt thì làm sao?"
Trần Nhiễm: "Ngươi... nghĩ nhiều rồi đấy?"
Thẩm Lãnh để bản thân bình tĩnh một chút, sau đó phát hiện quả thật mình đã nghĩ nhiều.
Ba đại nam nhân ngồi xổm ở đây đoán mò, nào đâu biết ba nữ hài tử trở lại nhà Trang Nhược Dung khỏi phải nói thú vị cỡ nào. Để nhìn rõ ràng cách thêu và cắt may y phục trên người Lâm Lạc Vũ, đương nhiên Lâm Lạc Vũ phải cởi y phục, vì thế đổi sang một bộ y phục của Trang Nhược Dung ở đó giải thích giới thiệu. Mà để làm cho Trà gia một bộ vừa người, Trà gia cũng phải cởi áo khoác để đo dáng người, nhưng chuyện thế này lại không được ổn chút nào, tự nhiên như vậy.
Thử nghĩ xem, nếu như ba đại nam nhân ngoại trừ ở nhà tắm là nơi cởi y phục ra, tuyệt đối không duy mỹ một chút nào...
Nhưng nói ra thì, tình cảm giữa nữ hài tử dù tốt đến mấy cũng sẽ không nhịn được mà so sánh, hơn nữa có rất nhiều chỗ so sánh. Ví dụ như vòng eo của ai nhỏ hơn một chút, làn da của ai tốt hơn một chút, chân của ai dài hơn một chút, vân vân, không nói ra tới cũng sẽ âm thầm so sánh, mà nam nhân thông thường so sánh khá đơn giản... Nhìn quy cách...
Lúc chạng vạng Thẩm Lãnh nghĩ kiểu gì mình cũng vẫn phải đến nhà Trang Ung. Từ sau khi hải chiến đại thắng lần trước người Cầu Lập đã không thể chủ động khiêu khích, dù cho hội tụ với hai chi thủy sư khác cũng không dám tuỳ tiện đổ bộ tiến công nữa, cho nên Trang Ung liền đưa người nhà từ huyện Viễn Thủy đến Nha Thành, chỗ ở cũng vừa khéo, ngay bên cạnh căn nhà Thẩm Lãnh chọn cho Trà gia. Căn nhà Thẩm Lãnh chọn là gia trang cũ của huyện thừa Nha Thành, nhà Trang Ung chọn là nhà cũ của huyện lệnh, ngay trên một đường cái, ở giữa cách một ít cây cối nhưng có thể nhìn thấy nhà, nếu ở sân thượng còn có thể trò chuyện nữa.
Thẩm Lãnh về nhà gặp Thẩm tiên sinh trước, nhưng lại phát hiện Thẩm tiên sinh đã ra ngoài, ngay cả chó cũng không ở nhà. Trong phòng trên bàn trà có để lại một tờ giấy, lúc Thẩm Lãnh cầm lên nghĩ hay là tiên sinh nhớ mình, biết để lại mảnh giấy nói với mình đã đi đâu, nhìn nhìn nội dung trên tờ giấy Thẩm Lãnh liền vo tờ giấy thành một cục ném đi, môi mím chặt đến mức có thể buộc được một con lừa.
Tờ giấy Thẩm tiên sinh để lại cho hắn khiến Thẩm Lãnh cảm thấy thế gian bi thương người không bằng chó. Thẩm tiên sinh nói ông ấy lo hắc cẩu Miêu Nhi sẽ không quen ăn cơm nhà Trang Ung, bảo Thẩm Lãnh đi mua chút xương hầm lên trước, làm cơm cho Miêu Nhi xong hãy đến nhà Trang Ung.
Thẩm Lãnh vừa muốn ra ngoài thì nhìn thấy Trà gia xách một túi xương trở lại, lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh khóe miệng sẽ không tự chủ được hơi cong lên.
"Hey, ngươi tới nhà ta tìm ta chơi à." Trà gia rất xa đã vẫy tay: "Đúng lúc đúng lúc, cha ta không ở nhà."
Một người đi đường liếc mắt nhìn Trà gia một cái, sau đó thở dài thật mạnh, thầm nghĩ thói đời càng ngày càng tệ hại...
Thẩm Lãnh cũng vẫy tay: "Cha tỷ không ở nhà à, vậy thì tốt quá, mau ôm thân mật một cái."
Thế là một túi xương bay tới, Thẩm Lãnh giơ tay trái ra tiếp được sau đó vươn tay phải ra, Trà gia hết sức tự nhiên để tay mình trong lòng bàn tay Thẩm Lãnh, hai người sóng vai mà đi. Trà gia dùng mông đụng vào mông Thẩm Lãnh một cái: "Lâm tỷ tỷ không tồi nha, dụ dỗ ở đâu về đó?"
Thẩm Lãnh: "..."
Trà gia nheo mắt giống như tiểu ác ma vươn cái tay kia còn lại lên giữa không trung bóp một cái: "Thật là to, thật muốn bóp."
Thẩm Lãnh: "..."
Trà gia: "Ngươi có ý gì?"
"Ta không nói gì cả."
"Nhưng ta thấy ánh mắt của ngươi là biết ngươi đã nghe hiểu, tại sao ngươi lại nghe hiểu?"
Thẩm Lãnh: "..."
Trà gia: "Xem ra gần đây ngươi ở bên ngoài đã học được không ít tri thức mới nhỉ, đồng môn thân tỷ đệ, muốn chia sẻ với ta một chút không?"
Thẩm Lãnh: "Ta đi hầm xương vẫn hơn."
Trà gia cười ha hả, cảm thấy Lãnh Tử ngốc nhà mình thật thú vị.
"Tỷ đoán được tiên sinh sẽ bảo ta ở nhà hầm xương cho Miêu Nhi?"
"Đương nhiên, tiên sinh đối với Miêu Nhi tốt như vậy, làm sao nỡ để nó chịu đói?"
"Ta thì sao?" Thẩm Lãnh vẻ mặt u oán: "Lo chó bị đói, không lo ta bị đói?"
Trà gia: "Ngươi là được nhặt về."
Thẩm Lãnh: "Chó không phải?"
"Không giống nhau, ngươi là tiên sinh và ta tiện tay nhặt được, chó là ngươi tiện tay nhặt được, cách thế hệ."
Thẩm Lãnh: "Tỷ nói như vậy thì ta hiểu rồi, có tin ta bỏ độc vào xương không?"
Trà gia bỗng nhiên sáp lại gần hôn lên môi Thẩm Lãnh một cái, nhẹ nhàng chạm vào rồi nhanh chóng rời đi, Thẩm Lãnh mới cảm nhận được độ ấm trên môi đã mất đi cảm giác tuyệt vời, trong lòng tất nhiên rất ngứa ngáy, sáp lại gần muốn hôn nữa, Trà gia đã chắp tay sau mông đi: "Lúc nãy ta đã hạ độc ở trên môi, ngươi có sợ không?"
Thẩm Lãnh: "Giết người phải triệt để, mau hạ độc ta!"
Cùng lúc đó, cách Nha Thành chưa đến năm dặm về phía bắc có một thôn nhỏ, Trương Bách Hạc bị một đám người trông giống như hành thương áp giải vào thôn, những người đó hiển nhiên không quá khách khí với y. Trương Bách Hạc chỉ trách mình vận khí kém, nhưng nghĩ lại vận khí kém thì không tìm được những người này, ông trời đối với mình vẫn có một chút chiếu cố, có thể giết tên Thẩm Lãnh kia tốt hơn bất cứ cái gì, tạm thời chút khuất nhục này hãy nhịn đi đã.
Vân Tỉnh căn dặn người đi tìm chỗ ở lại đừng quá lộ liễu, lại nhìn nhìn Trương Bách Hạc: "Ngươi vận khí tốt gặp được chúng ta có thể báo thù xả giận cho ngươi, nhưng nếu ngươi không thành thật phối hợp, ngươi nhất định sẽ chết trước Thẩm Lãnh."
Lúc Trương Bách Hạc đến huyện Khảm không biết tìm kiếm chi phản quân kia như thế nào, chính trong lúc đi loạn đã bị người của phản quân bắt đi, những người đó tưởng y là một thương nhân ở nơi khác bị lạc đoàn nên muốn trói lại, kết quả Trương Bách Hạc tìm được người mình muốn tìm như vậy.
"Các ngươi sẽ không giết ta." Trương Bách Hạc cười: "Ta sống thì đối với các ngươi có lợi lớn hơn nữa, ta là chủ bộ trong chiến binh lang viên thủ hạ, thân tín của Thạch Phá Đang, ta ở lang viên có thể thông báo trước cho các ngươi nhất cử nhất động, cho nên ta khuyên một câu, khách khí với ta một chút, các ngươi làm khó ta, cùng lắm thì ta chết, mà ta sống thì các ngươi sẽ sống tốt hơn."
Vân Tỉnh hừ một tiếng: "Chờ ngươi chứng minh mình là người của chiến binh lang viên rồi hãy nói."
Trương Bách Hạc giơ tay chỉ chỉ về phía Nha Thành: "Người nhà của Thẩm Lãnh sống ở trong thành kia, ta biết vị trí, nữ nhân của hắn còn rất xinh đẹp, ngươi thấy nhất định sẽ động tâm."
Trương Bách Hạc chắc chắn điểm này, bởi vì trước đó y đã lén nhìn nữ nhân đó, y cũng động tâm.