Trong nhà Trang Ung, ba cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đều ở trong phòng bếp làm việc cười nói ríu rít giống như mấy con chim sẻ đang vui vẻ vậy. Trong phòng khách chỉ còn lại ba nam nhân Trang Ung, Thẩm tiên sinh và Thẩm Lãnh, nhìn giống như rảnh rỗi thưởng trà.
Hai lão nam nhân đang nói chuyện về những chủ đề về phương diện dưỡng sinh, Thẩm Lãnh cảm thấy mình không nên gia nhập vào, kiêu ngạo.
"Lần này đi Nam Lý..." Cuối cùng Trang Ung vẫn chuyển đề tài đến chuyện nên nói, ông liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Về lý trí thì ta không nên để ngươi đi, về tình riêng mà nói, ta và Thẩm Tiểu Tùng là bằng hữu, ngươi coi như con cháu của ta, ta cũng thích Trà Nhi, vì thế nên để ngươi an ổn ở lại Nha Thành."
Ông liếc nhìn Thẩm tiên sinh giống như trưng cầu ý kiến, sau đó lại nhìn sang Thẩm Lãnh: "Nhưng cuối cùng ta vẫn quyết định để ngươi đi, có lẽ ngươi hiểu ý ta."
Trang Ung hy vọng Thẩm Lãnh hiểu, nếu hắn có thể cứu được người về, cho dù không cứu được về nhưng dũng cảm đi, vậy thì bản thân chuyện này cũng có ý nghĩa lớn hơn nhiều so với việc Mạnh Trường An đưa mấy trăm bách tính tộc Lang Quyết từ trong tay người Hắc Vũ về.
Thẩm Lãnh ngàn dặm xa xôi mang theo trăm người giết vào trong Nam Lý quốc cứu người của Đại Ninh về, chuyện này sẽ ghi vào sử sách, là giương cao quốc uy Đại Ninh, là giương cao thiên uy của bệ hạ, cho dù là những người trong triều đình không thích thủy sư đến mức nào, không thích Thẩm Lãnh đến mức nào đi chăng nữa cũng không dám có dị nghị gì về chuyện này. Chuyện này chỉ cần Thẩm Lãnh đi làm và còn sống trở về, vậy thì tên tuổi của hắn sẽ lan truyền khắp cả Đại Ninh!
Chuyện này ý nghĩa cực lớn, cho dù bệ hạ phong hầu cho Thẩm Lãnh vì chuyện này thì ai có thể ngăn cản được?
"Ta tin tưởng năng lực của ngươi, nhưng chuyện này dù sao cũng sẽ có rất nhiều chuyện không thể đoán trước xảy ra. Nam Lý là nước nhỏ không đáng sợ, nhưng cửa ải người Cầu Lập không dễ qua. Người Cầu Lập khống chế Nam Lý rất nghiêm mật, mặc dù bọn họ sẽ không tin Đại Ninh thật sự sẽ phái người đi, bọn họ cũng sẽ có chuẩn bị ứng chiến."
Trang Ung nhìn Thẩm Lãnh: "Ta không muốn nói đạo lý lớn như thân là quân nhân thì phải thủ quốc hộ dân gì đó, hôm nay là ở trong nhà ta, chúng ta chính là người nhà không nói chuyện công, chỉ nói với ngươi về tốt và xấu... Hung hiểm thì hung hiểm thật, nói cửu tử nhất sinh cũng không quá, nhưng nếu ngươi thật sự đưa người về, mười chín tuổi phong hầu chính là người đầu tiên ở Đại Ninh, cho dù là những tướng lĩnh giống như truyền kỳ thời Đại Ninh khai quốc kia cũng chưa có người nào được phong hầu ở độ tuổi như ngươi. Chuyện này, để ta thay ngươi đi xin bệ hạ, không xin được, ta sẽ tự thôi chức đề đốc thủy sư."
Sắc mặt Thẩm Lãnh thay đổi: "Tướng quân, lúc ta nói muốn đi cứu người, chưa từng nghĩ đến những điều này."
"Ngươi có thể không nghĩ, ta nhất định phải nghĩ." Trang Ung nói: "Vì ngươi và Mạnh Trường An, bệ hạ đã hoãn thời gian cuộc thi lớn các quân năm nay, ta đã viết tấu chương nói với bệ hạ là nội trong hai tháng ngươi nhất định có thể quay về, hai tháng sau ngươi dẫn người Ninh bị Nam Lý bắt nhốt cùng đến thành Trường An, ta tự tay đeo dải gấm đỏ cho ngươi."
Thẩm Lãnh chỉ cảm thấy ngực nóng lên, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.
Thẩm tiên sinh hừ một tiếng: "Bớt nói những lời hư vô, cho những thứ thực tế là tốt nhất."
Trang Ung trợn mắt nhìn Thẩm tiên sinh rồi nói: "Sở dĩ tim Lâm Lạc Vũ đến là vì người này sẽ có trợ giúp rất lớn đối với Lãnh Tử. Lâm Lạc Vũ cũng coi như quen thuộc với Cầu Lập, Nam Lý, ngươi có thể không biết, đông chủ của phiếu hào Dương Thái không phải người Ninh, cũng không phải người Lâm, mà là người Điệu quốc."
"Điệu quốc?"
Thẩm Lãnh nhớ lại khoảng thời gian này mình vẫn luôn xem bản đồ nam cương, bản đồ bên ngoài hải vực rất thô sơ, chỉ là đánh dấu đại khái vị trí các nước. Cầu Lập quốc đông tây dài, nam bắc ngắn. Nam Lý quốc ở phía đông nam Cầu Lập quốc, nếu đi xuyên suốt từ bắc xuống nam thì vừa hay là vùng quốc cảnh rộng nhất của Cầu Lập quốc, rộng gần 1200-1300 dặm. Điệu quốc ở phía tây Nam Lý và Cầu Lập giáp ranh ba nước, nếu từ Cầu Lập quốc đi ngang qua thẳng đến Điệu quốc chỉ cần đi không đến sáu trăm dặm, nếu đảm bảo bí mật thì 3-4 ngày là có thể đi qua.
"Lâm Lạc Vũ cũng là người Điệu quốc." Trang Ung nói: "Giống như Nam Lý, Điệu quốc vẫn luôn hướng lòng tới văn minh Đại Ninh, cực kỳ kính ngưỡng Đại Ninh, cho nên từ rất nhiều năm trước đã không ngừng phái người đến Đại Ninh giao lưu. Đông chủ của phiếu hào Dương Thái tên là Thi Đông Thành, sở dĩ triều đình chấp nhận cho phiếu hào Dương Thái tồn tại cũng là vì Thi Đông Thành. Mỗi năm Thi Đông Thành đều có thể cho triều đình lượng lớn tin tình báo liên quan đến Cầu Lập quốc, nhất cử nhất động của các tiểu quốc nam cương cũng đều là người của phiếu hào Dương Thái đang theo dõi giúp triều đình. Gần đây nhất Thi Đông Thành còn đang làm một việc, nếu làm tốt, chắc hẳn bệ hạ cũng sẽ có chút ban thưởng cho hắn."
Trang Ung tiếp tục nói: "Chúng ta đánh tàn thủy sư người Cầu Lập, nhưng việc này cũng không phải chỉ một lần là xong, so sánh ra mà nói thì đưa ra lựa chọn giữa diệt thủy sư và giết Nguyên Thanh Phong, ta muốn giết Nguyên Thanh Phong hơn. Lần trước hắn mắc bẫy nhưng sẽ không bao giờ có lần thứ hai nữa, chỉ cần hắn còn là đại tướng quân thủy sư Cầu Lập thì mỗi một trận chiến tiếp theo đều sẽ không dễ đánh. Thi Đông Thành đích thân đến Cầu Lập, đang mua chuộc quan lớn Cầu Lập, chỉ cần có thể xúi giục hoàng đế Cầu Lập giết Nguyên Thanh Phong thì trận chiến này phần thắng của chúng ta sẽ lớn gấp đôi."
Trong lòng Thẩm Lãnh hơi chấn động, nghĩ hóa ra phiếu hào Dương Thái còn có bối cảnh như vậy.
"Thi Đông Thành là hoàng tử Điệu quốc."
Câu tiếp theo của Trang Ung khiến Thẩm Lãnh càng giật mình hơn, mặc dù Điệu quốc là một tiểu quốc không đáng nhắc đến, nhưng hoàng tử ở bên ngoài, bản thân ý nghĩa này đã rất lớn, rất lớn.
"Hắn là con tin do hoàng đế Điệu quốc gửi đến." Trang Ung nói: "Chỉ là không có mấy người biết chuyện này."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Quả thực không ngờ được."
Trang Ung nói tiếp: "Độ rộng sáu trăm dặm đó là nguy hiểm nhất với các ngươi, chỉ cần vượt qua sáu trăm dặm này đi vào Điệu quốc, với thực lực và địa vị của Thi Đông Thành ở Điệu quốc đảm bảo các ngươi vào Nam Lý cũng sẽ không có vấn đề gì. Sau khi vào Nam Lý, tướng quân Nam Lý mà Thi Đông Thành mua chuộc được sẽ trực tiếp hộ tống các ngươi đến đô thành Nam Lý."
Thẩm Lãnh hỏi: "Thời gian ngắn như vậy, sao hắn an bài thỏa đáng như vậy được?"
"Sau khi quyết định để ngươi đi ta đã đi gặp Lâm Lạc Vũ, vừa hay hai ngày trước Thi Đông Thành đang ở nam cương định đi Cầu Lập, cho nên hắn liền đáp ứng chuyện này ngay."
Trang Ung nói: "Ta nghe suy nghĩ của Thi Đông Thành xong mới có thêm một chút chắc chắn, thậm chí hắn còn đề xuất một phương án an toàn hơn... để hắn phụ trách nghĩ cách cứu người của chúng ta khỏi Nam Lý, sau đó công lao tính cho thủy sư."
Thẩm tiên sinh hừ một tiếng: "Làm như vậy, còn chẳng phải sau này thủy sư nợ hắn một nhân tình cực lớn ư?"
Trang Ung gật gật đầu: "Người này trong xương tủy vẫn là thương nhân, tất nhiên hắn sẽ nghĩ làm sao để nhận được hồi báo lớn nhất, người của hắn hoặc là mua đứt hoặc là lấy trộm. Đưa người ra khỏi Nam Lý giao cho thủy sư, lúc bình thường tất nhiên hắn sẽ không nói ra chuyện này, nhưng nếu lúc có chuyện gì cần thủy sư giúp thì hắn sẽ lôi chuyện này ra. Thủy sư không phải của ta, không phải của ngươi, mà là của bệ hạ, không được khinh nhờn, cho nên cuối cùng ngươi vẫn phải đi một chuyến."
Thẩm tiên sinh thở dài nói: "Hắn có thể lấy thân phận con tin, lăn lộn tốt ở Đại Ninh thì sao có thể là một người tầm thường."
Trang Ung nhìn sang Thẩm Lãnh: "Cho nên ta mới đi tìm Lâm Lạc Vũ. Lâm Lạc Vũ là nữ nhân của Thi Đông Thành, hắn rất quan tâm đến Lâm Lạc Vũ, nếu ngươi dẫn theo Lâm Lạc Vũ thì Thi Đông Thành sẽ càng cẩn thận hơn."
Thẩm Lãnh có chút băn khoăn.
Nhìn ra được sắc mặt Thẩm Lãnh không tốt, Trang Ung bất đắc dĩ nói: "Ta biết làm như vậy dường như có chút không tốt đẹp lắm, nhưng... đây là Lâm Lạc Vũ chủ động đề xuất, ta nhận lời."
Thẩm Lãnh thầm than một tiếng, nghĩ mình nhất định phải giữ nữ nhân kia lại mới được.
"Chuyện này trước tiên cứ quyết định như vậy đi." Trang Ung nói: "Ngươi đừng tùy hứng, đây là cách thỏa đáng nhất ta có thể nghĩ đến. Ta biết người trẻ tuổi có suy nghĩ của mình, cảm thấy sự tình chẳng có gì to tát, nhưng trong mắt những lão già chúng ta đây thì suy nghĩ này hơi quá ấu trĩ. Tuy chúng ta không có nhuệ ý của ngươi nhưng làm việc thận trọng cẩn thận hơn, chuyện gì cũng lo, suy nghĩ chu đáo hơn ngươi."
Thẩm Lãnh đứng dậy chắp tay khom người: "Tạ tướng quân."
"Ngồi xuống đi." Trang Ung cười cười: "Ngươi nghiêm túc như vậy ta có chút không quen."
Thẩm Lãnh cũng cười cười, bất giác liếc nhìn ra ngoài. Ba nữ hài tử ở bên phòng bếp nói cười râm ran, ngược lại là mấy nha hoàn và hạ nhân phụ giúp cứ thấp thỏm không yên, nếu ba bị tiểu thư này bị bỏng dầu, bị bỏng lửa, cho dù là mặt bị hun đen một chút thì bọn họ cũng cảm thấy tội lỗi.
"Hay là ta đi xem thử."
Thẩm Lãnh chỉ chỉ về phía phòng bếp, Trang Ung gật gật đầu: "Đi đi, ta cũng sợ lát nữa thực sự không ăn nổi còn phải miễn cưỡng cười vui, lứa tuổi chúng ta, diễn kịch quá vất vả."
Sau khi Thẩm Lãnh ra ngoài, Trang Ung nhìn sang Thẩm tiên sinh: "Ngươi không nói thân phận của Lãnh Tử, nhưng ta cũng có thể đoán được một chút, không những là ta, bây giờ ngay cả Diệp Khai Thái, Hàn Hoán Chi chắc hẳn cũng có phát giác, cho nên Diệp Khai Thái mới không muốn để Lãnh Tử đi Nam Lý, nhưng ta vẫn sẽ không ép hỏi ngươi gì cả, ngươi tự suy nghĩ rõ ràng."
Thẩm tiên sinh nhìn sang phía phòng bếp khẽ thở dài: "Chuyện này, ta không dám đảm bảo."
Trang Ung cũng thở dài theo: "Cuối cùng vẫn là ngươi vất vả."
Cùng lúc này, trong thôn nhỏ cách Nha Thành năm dặm về phía bắc, đám người Vân Tỉnh đang thượng nghị làm thế nào để có thể giết chết Thẩm Lãnh. Trong Nha Thành có trọng binh canh gác, nếu bọn họ động thủ trong thành tuyệt đối không có khả năng thành công. Sở dĩ bọn họ phải đến là vì nhóm ngó số tài sản bất minh của Phong Văn Đường, chỉ cần lấy được khối tài sản lớn như vậy thì đội ngũ phản quân của hắn ta có thể mở rộng, đương nhiên không phải hắn ta muốn làm phò trợ ấu chủ tưởng tượng gì đó, hắn ta muốn làm hoàng đế.
Mỗi nam nhân đều có một giấc mộng đế vương trong lòng, bất luận là ham muốn đặc quyền gì của hoàng đế cũng sẽ không nhịn được mà nghĩ đến. Vân Tỉnh trầm luân khá sâu, bởi vì hắn ta nghĩ mình đã chạm đến tầng lớp ranh giới ấy, phá vỡ nó, mình chính là cữu ngũ chi tôn.
"Đừng xem thường nữ nhân đó." Trương Bách Hạc nhắc nhở: "Theo như ta biết nữ nhân đó võ nghệ rất giỏi, phụ thân ả cũng là một vị du hiệp, người bình thường căn bản không thể đến gần... Cho nên các ngươi đừng suy nghĩ đến việc hạ thủ từ nữ nhân đó, tuy ả quả thực rất đẹp rất thu hút. Ta có cách khiến các ngươi vừa giết được Thẩm Lãnh lại có thể có được nữ nhân kia."
Đỗ Sùng Sơn nhìn y hỏi: "Rốt cuộc ngươi có cách gì, nói thẳng đi."
Trương Bách Hạc mỉm cười một cái: "Thẩm Lãnh trọng nghĩa khí, hắn có hảo bằng hữu tên Trần Nhiễm, người này võ nghệ hết sức bình thường và cũng không phải quá thông minh, nếu có thể bắt được Trần Nhiễm, giết Thẩm Lãnh sẽ trở nên dễ dàng hơn."
"Người đó ở trong thủy sư, cũng không dễ hạ thủ đâu."
"Cũng tốt hơn là hạ thủ ở trong thành." Trương Bách Hạc cười nói: "Nếu bắt Trần Nhiễm là có thể dụ Thẩm Lãnh ra ngoài, sau đó tự ta sẽ nghĩ cách để người trong Nha Thành đi cứu Thẩm Lãnh, đến lúc đó lại hạ thủ với nữ nhân kia sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Y nhìn về phía Vân Tỉnh: "Nhưng Thẩm Lãnh võ nghệ siêu quần, các ngươi xác định mình giết được?"
Vân Tỉnh cười gằn một tiếng: "Dù trói hai tay ta cũng có thể giết hắn."