Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 228 - Chương 228: Ác Và Hận

Chương 228: Ác và hận Chương 228: Ác và hận

Thế giới rất lớn, sẽ không có chuyện ở bên này có việc phát sinh mà ở bên kia yên lặng bất động, Đại Ninh và Cầu Lập là kẻ thù, nhưng không phải đối thủ, Đại Ninh từ trên xuống dưới, từ hoàng đế đến thứ dân nếu có người nào cảm thấy Cầu Lập được gọi là đối thủ, vậy nhất định là ăn nhầm cái gì đó làm cho dạ dày không khoẻ sau đó ảnh hưởng tới trí lực.

Nếu người Ninh không tự đại, còn xứng làm người Ninh gì chứ.

Sự tự đại của người Ninh không tính là tự đại, mà là điều đương nhiên.

Cho nên tranh đấu giữa người Ninh, thật ra so với tranh đấu cùng kẻ thù bên ngoài còn hung hiểm hơn, bởi vì mọi người là người Ninh.

Trong cùng một đêm ở nơi khác nhau phát sinh chuyện khác nhau, trong Nha Thành Trang Ung đang dặn dò Thẩm Lãnh lần cuối cùng trước khi xuôi nam, ngoài Nha Thành một đám người đang mưu đồ bí mật giết nam nhân cướp nữ nhân, mà ở đô thành Cầu Lập đối diện với biển rộng ban đêm cũng không yên tĩnh, bởi vì đại tướng quân thủy sư Nguyên Thanh Phong đã trở về.

Không có mấy người biết gã ta đã trở về, gã ta triệu tập tất cả thủ hạ có thể triệu tập được chuẩn bị về kinh được ăn cả ngã về không, sau đó phát hiện làm như vậy dường như không phải được ăn cả ngã về không mà là chỉ còn đường chết, vì thế gã ta để đội ngũ lại hải cương, chỉ đem ba mươi sáu thân binh đi thuyền thay ngựa chạy về quốc đô, một khắc trước khi cổng thành đóng lại đã lao vào trong thành. Một đám hán tử phong trần mệt mỏi không mặc quân trang, ai có thể nhận ra là đại tướng quân quyền khuynh triều dã cùng tùy tùng dũng mãnh của gã ta?

Nguyên Thanh Phong không về nhà cũng không vào cung, gã ta cảm thấy khả năng mình bị hoàng đế hạ lệnh xử trảm lớn hơn rất nhiều so với khả năng tiếp tục lãnh binh, dù sao cuối cùng cũng chết, tại sao không liều một chút?

Đầu tiên gã ta đến một tửu lâu trong thành, trong tửu lâu đã có người chờ ở đó, là Binh bộ thượng thư Cầu Lập - Nguyên Thanh Loan, từ tên có thể nhìn ra mối quan hệ của hai người. Nguyên Thanh Phong vào tửu lâu ngồi đối diện với tỷ tỷ của mình tháo mũ rơm xuống, giơ tay ra: "Đã chuẩn bị xong chưa?"

Người ở bên ngoài Cầu Lập có ai có thể nghĩ đến thượng thư đại nhân lại là một nữ tử?

Trên đời có phân chia nam nữ, có phân chia tình cảm, nam cường nữ nhược là lý giải của tuyệt đại bộ phận mọi người, nhưng đối với Nguyên Thanh Loan bất kể là đối thủ của ả hay là bằng hữu đều chỉ một chữ, đó chính là sợ, vì nữ nhân này mà tàn nhẫn thì không phân biệt nam nữ chẳng phân biệt tình cảm.

Năm đó hoàng đế Cầu Lập Nguyên Đằng Uyên thân chinh Điệu quốc, Nguyên Thanh Loan lấy vị trí phi tần theo quân. Điệu quốc khí hậu hay thay đổi khiến Nguyên Đằng Uyên bệnh nặng suýt nữa chết ở nơi hoang dã, đại tướng trong quân đều ở nơi khác, là Nguyên Thanh Loan cởi váy áo thay thiết giáp, dẫn quân đội vừa đi vừa chiến, không những bảo vệ hoàng đế an toàn còn giết địch mấy ngàn. Ả chia lính làm mồi nhử truy binh Điệu quốc một mình liều lĩnh, ả tự dẫn phục binh gần như tiêu diệt toàn bộ quân Điệu, cũng vì chuyện này mà lúc đầu trong triều có rất nhiều phê bình kín đáo đối với ả, thậm chí có người mắng ả là một kẻ điên, bởi vì trong đội ngũ làm mồi nhử mà ả chia đi ra, thật sự có hoàng đế Nguyên Đằng Uyên, cho nên người Điệu quốc mới đuổi theo không tha.

Kết quả sau khi Nguyên Đằng Uyên lành bệnh đã mắng hết toàn bộ những người lúc trước mắng Nguyên Thanh Loan, còn chém đầu mấy người, nói với Nguyên Thanh Loan nàng đừng phi tử của trẫm nữa, không thích hợp, nàng đi làm tướng quân đi.

Năm sau, Nguyên Thanh Loan suất quân tiến công Điệu quốc giết địch một vạn hai ngàn, đoạt ba huyện chiến thắng trở về.

Lại ba năm nữa, Nguyên Thanh Loan dẫn theo thân đệ đệ Nguyên Thanh Phong của mình xuất chinh, trận chiến ấy Nguyên Thanh Phong vụt sáng nhanh chóng trở thành tân quý trong quân.

Lại năm năm nữa, Nguyên Thanh Loan đã không còn trẻ hoàng đế liền rất ít khi triệu ả vào cung, nhưng lại phong làm Binh bộ thượng thư. Cầu Lập hiếu chiến, Bộ binh đứng đầu lục bộ, có thể loáng thoáng thấy được địa vị của Nguyên Thanh Loan.

Cầu Lập chưa từng có một nữ thượng thư, vì thế trong triều có rất nhiều tiếng phản đối, nhưng mặc kệ bao nhiêu người phản đối, hoàng đế quyết tâm không thèm nhìn.

"Tỷ, tỷ vẫn ổn chứ?"

"Ta đương nhiên kổn, chỉ cần ta không cầu tình cho đệ trước mặt bệ hạ."

Nguyên Thanh Loan thoạt nhìn vẻ mặt cũng không có gì không ổn, sau khi trải qua sinh tử thì sẽ xem nhẹ rất nhiều chuyện. Nữ nhân bình thường ba đời ba kiếp cũng sẽ không trải qua chuyện mà ả trải qua, nam nhân bình thường cũng như vậy, chìm nổi lên xuống, ả đã nhìn thấu triệt.

Nguyên Thanh Loan liếc mắt nhìn đệ đệ một cái: "Đệ nên biết, bệ hạ nhìn chuyện không nhìn người, nếu ta cầu tình cho đệ thì là ta làm việc thiên tư, bệ hạ mà giận dữ là có thể giết ta. Đệ cũng nên biết bệ hạ chưa từng nhớ công mà là nhớ tội, bởi vì theo bệ hạ thấy người làm thần tử có công là chuyện thuộc bổn phận, có tội thì không thể tha. Mấy ngày nay ta không có nói bất cứ lời nào cho đệ, dường như bệ hạ đang chờ ta nói, bởi vì nếu giết đệ mà không giết ta, cuối cùng vẫn là có hậu họa."

"Ai chuẩn bị tiếp nhận vị trí đại tướng quân thủy sư của đệ?"

"Người đứng đầu danh sách." Nguyên Thanh Loan đứng dậy: "Đệ là thân đệ đệ của ta, chuyện đệ muốn làm ta cảm thấy không thỏa đáng, nhưng ta sống chết cùng đệ, sau khi rời khỏi hoàng cung, người trên đời này có thể khiến ta cùng sinh cùng tử chỉ có một mình đệ."

Sau khi nói xong câu đó ả rời khỏi tửu lâu, Nguyên Thanh Phong ngồi đó nắm chặt hai tay, hồi lâu sau buông tay ra thở một hơi thật dài, quay đầu lại phân phó một tiếng: "Ba mươi sáu người phân ra hai mươi tư người đi quý phủ của tỷ tỷ ta, nếu việc hôm nay thất bại, trước khi các ngươi chết, tỷ tỷ ta không được có một vết thương nào, tỷ ấy chết sau các ngươi, ta không trách các ngươi."

Lập tức có hai mươi tên thân binh rời đi, bên cạnh Nguyên Thanh Phong chỉ còn tám người.

"Đi."

Nguyên Thanh Phong cầm bản danh sách kia đi nhanh ra ngoài.

Phủ Lễ bộ thượng thư Cầu Lập quốc Lý Thái Thượng, cả nhà đang ăn cơm, người nào cũng rất vui vẻ, bởi vì chuyện trưởng tử Lý Trường Thụy của Lý Thái Thượng sẽ thay thế Nguyên Thanh Phong trở thành đại tướng quân thủy sư trên cơ bản đã định rồi. Tuy rằng bệ hạ vẫn chưa hạ chỉ nhưng xem chừng cũng chỉ là chuyện trong 2-3 ngày thôi. Trong một nhà cha là thượng thư con là đại tướng quân, Lý gia lập tức nhảy vọt lên trở thành đệ nhất gia trong triều Cầu Lập, nói quyền khuynh thiên hạ cũng không quá.

Lý Thái Thượng nâng chén: "Con trai ta, vi phụ chưa từng nâng chén kính rượu con, là vì trưởng ấu tôn ti đều có trật tự, hôm nay thì khác, ta kính con một ly, đợi ngày con lãnh binh vi phụ sẽ vỗ tay chúc mừng con, cũng chúc ngươi chiến thắng trở về."

Trưởng tử Lý Trường Thụy vội vàng đứng lên hai tay bưng chén: "Nhất định không phụ kỳ vọng cao của phụ thân, kiến công cho Cầu Lập, lập nghiệp cho Lý gia!"

Vừa mới nói xong câu này cánh cửa của cửa phủ liền văng ra ngoài, chín người mặc áo tơi cầm đao xông vào, thấy người liền chém, thấy người liền giết, từ cửa viện giết đến tiền thính chỉ mất mấy chục tức. Nguyên Thanh Phong tháo mũ rơm trên đầu xuống ném lên bàn rượu, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ta cũng chúc cả nhà các ngươi đoàn tụ sum vầy."

Sau một nén nhang, Nguyên Thanh Phong dẫn người giết vào trong nhà Binh bộ thị lang Trương Nguyện, chín người chém giết cả người toàn là máu, lưỡi đao cùn đi, lúc rời đi trong viện chỉ còn lại chân cụt tay đứt đầy đất.

Trong vòng một đêm, Nguyên Thanh Phong mang theo tám thân binh diệt năm nhà, ai cũng không ngờ trong một đêm cực kỳ bình thường này lại phát sinh chuyện máu me như vậy. Những người bị giết đó chết cũng không nghĩ tới Nguyên Thanh Phong sẽ trở lại, cũng sẽ không nghĩ đến Nguyên Thanh Phong lại to gan như vậy, những hạ nhân tôi tớ trong gia môn làm sao mà chống đỡ được chín con sói đói?

Trước khi trời sáng, Nguyên Thanh Phong mang theo tám thủ hạ tới bên ngoài cửa hoàng cung, chín người quỳ dưới đất, mùi máu tươi trên người ngay cả những binh lính cấm quân trên tường thành hoàng cung cũng có thể ngửi được, kẻ nào kẻ nấy cũng sợ tới mức trên mặt biến sắc.

Chín người quỳ thẳng không đứng dậy, không nói một lời.

Hoàng đế Cầu Lập quốc Nguyên Đằng Uyên nghe tin xong sắc mặt tái nhợt, sau đó xua tay cho nội thị bẩm báo việc này lui ra ngoài. Y ngồi ở đó rất yên tĩnh ăn xong một chén cháo trắng, nhìn nhìn hôm nay những món ăn kèm với cháo hôm nay mà không có hứng ăn, vì thế cho người mang hết thức ăn đi. Thấy những món ăn kia hoàng đế một miếng cũng chưa động, thái giám tổng quản Tam Am cẩn thận hầu hạ sợ tới mức quỳ xuống, trán dính chặt trên mặt đất một câu cũng không dám nói.

"Là trẫm khẩu vị không tốt, ngươi đứng lên đi." Nguyên Đằng Uyên giơ hai cánh tay ra: "Thay y phục."

Hai phi tử mặt tái nhợt vì sợ hết sức cẩn thận mặc đồ cho hoàng đế, hoàng đế cúi đầu nhìn nhìn phát hiện trên giầy của mình có dính một hột cơm, nhíu mày, thế là liền có một cung nữ quỳ xuống liếm hột cơm đi. Đây là quy củ trong cung Cầu Lập, hạ nhân ti tiện như bọn họ, nếu dùng tay nhặt hột cơm đó chính là mạo phạm thiên uy.

Hoàng đế cất bước đi, thái giám Tam Am vội vàng đứng lên đi theo sau, trên lưng đã ướt nhẹp mồ hôi.

Cửa cung mở ra, hoàng đế dẫn theo một đám tùy tùng từ bên trong đi ra, có thái giám nội thị cầm ghế đặt xuống, Nguyên Đằng Uyên ngồi xuống nhìn nhìn chín người máu me be bét kia, chỉ chỉ vào Nguyên Thanh Phong quỳ ở giữa: "Về rồi, sao không vào cung gặp trẫm trước?"

Nguyên Thanh Phong áp trán trên mặt đất: "Tội thần thẹn với bệ hạ."

Nguyên Đằng Uyên nói: "Nhìn bộ dạng khanh như vậy cũng không giống như cảm thấy thẹn với trẫm, một đêm này khanh giết rất hứng khởi đấy, lúc khanh tác chiến với người Ninh ở hải cương phía bắc, cũng giết dũng mãnh như thế hay không?"

Nguyên Thanh Phong không ngừng dập đầu cho đến khi vỡ đầu chảy máu mới ngẩng lên: "Thần tội đáng chết vạn lần, thần có thể chết dưới cơn giận dữ của bệ hạ, có thể chết bởi đao thương người Ninh, có thể chết trong nước biển, nhưng thần không nên chết bởi lời gièm pha vu cáo thần, thần muôn lần chết không thể chuộc tội, nhưng nếu thần chết như thế lại càng có lỗi với bệ hạ, có lỗi với hơn vạn tướng sĩ chiến tử bắc cương, thần khẩn cầu bệ hạ, cho phép thần chết ở sa trường."

Nguyên Đằng Uyên bất ngờ bật cười: "Khanh muốn chết ở sa trường thì chết ở sa trường, trở về giết mấy thần tử của trẫm làm gì."

Nguyên Thanh Phong lại dập đầu: "Thần vẫn muốn lãnh binh, trả lại khuất nhục cho người Ninh, thần nguyện lập quân lệnh trạng, nếu trận chiến tiếp theo không thể diệt hết thủy sư người Ninh, không thể tàn sát mười thành trên đất Ninh, thần nguyện chịu chết."

"Khanh vốn dĩ đáng chết, tại sao trẫm còn phải giao mười vạn tướng sĩ cho khanh đi đánh cược?" Nguyên Đằng Uyên nhìn thoáng qua Binh bộ thượng thư Nguyên Thanh Loan đứng ở cách đó không xa: "Chủ ý do khanh đưa ra?"

Nguyên Thanh Loan quỳ xuống: "Thần không dám."

Nguyên Đằng Uyên nhìn chằm chằm vào Nguyên Thanh Loan, Nguyên Thanh Loan liền bắt đầu dập đầu, một lát sau trán cũng chảy máu.

Nguyên Đằng Uyên trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Có phải các khanh nghĩ giết mấy người thì trẫm sẽ không còn người để lựa chọn không? Hay là các khanh biết mình tất phải chết cho nên trước tiên kéo theo mấy người gọi là kẻ thù cùng xuống làm bạn?"

Tỷ đệ Nguyên Thanh Loan, Nguyên Thanh Phong chỉ dập đầu, bọn họ biết rất rõ khi nào nên nói khi nào không nên nói.

"Các khanh đã phạm lỗi." Nguyên Đằng Uyên giơ tay lên xoa xoa đầu lông mày: "Phạm lỗi thì cũng phải chịu phạt, nhưng quả thật trẫm muốn xem thử bộ dạng tàn nhẫn của tỷ đệ các khanh. Như vậy đi, trẫm sẽ phê chuẩn thỉnh cầu của các khanh, tỷ đệ các khanh cùng xuất chinh, Nguyên Thanh Loan làm đại tướng quân thủy sư, Nguyên Thanh Phong làm phó soái, trẫm giao mười vạn thủy sư cho các khanh lấy lại thể diện, nếu các khanh đã muốn chết có tôn nghiêm một chút, trẫm sẽ cho các khanh sự tôn nghiêm này."

Y nhìn về phía Nguyên Thanh Loan: "Nhưng người đã phạm lỗi, phải làm sao?"

Nguyên Thanh Loan hít sâu một hơi, đứng dậy, bất ngờ đoạt đao từ trong tay một gã thị vệ, thị vệ kia sắc mặt đại biến, nhưng muốn đoạt loại cũng đã muộn rồi. Nguyên Thanh Loan bước đến bên cạnh đệ đệ, một bàn tay ấn lên đầu, một đao cắt tai gã ta xuống, ả nhặt tai lên đi trở về trước người hoàng đế, quỳ xuống, hai tay bưng cái tai kia: "Tạm thay đầu."

Nguyên Đằng Uyên nhíu mày: "Nhẹ rồi... Trẫm giúp ngươi nghĩ một cách vậy, truyền chỉ xuống, trong cửu tộc Nguyên Thanh Loan Nguyên Thanh Phong, trẻ con từ mười bốn tuổi trở xuống đều giết hết, bất luận nam nữ."

Đều giết hết!

Vai Nguyên Thanh Loan khẽ run, dập đầu: "Tạ bệ hạ."

Trẻ con từ mười bốn tuổi trở xuống đều giết hết, cho dù hai tỷ đệ bọn họ đánh trận chiến này trở về, thắng được thể mặt, tương lai gia tộc cũng hết rồi.

Nguyên Đằng Uyên đứng dậy, nhìn nhìn cái tai kia, nhặt lên giơ cao soi ánh nắng mặt trời, bỗng nhiên há miệng nhét tai vào, nhai hai miếng rồi nhổ ra: "Một mùi vị sỉ nhục, cút... Nếu chiến bại nữa, trẫm sẽ cho thân bằng hảo hữu của người bị các ngươi giết chết ăn sống người nhà của tỷ đệ các ngươi."

Y xoay người đi vào trong cung, tay giơ ra sau chỉ chỉ tên thị vệ bị Nguyên Thanh Loan cướp mất bội đao, lập tức có mấy tên thị vệ đi lên ấn người nọ xuống, một đao chém rơi đầu.

Nguyên Thanh Loan mặt không cảm xúc cầm thanh đao kia lên rạch lên mặt mình một nhát, máu chảy ròng ròng.

Ả dù sao cũng từng là phi tử của hoàng đế, trước đây khi ra ngoài ả che mặt, lần này, ả không muốn che mặt nữa.

Đây cũng chính là ở Cầu Lập, ở Đại Ninh?

Bình Luận (0)
Comment