Ban đêm ở vùng sông nước phía nam yên tĩnh hơn phương bắc một chút, tính thời gian tuy rằng đã qua lập xuân nhưng phương bắc vẫn băng thiên tuyết địa, hiện giờ ở bắc cương chỗ Mạnh Trường An một trận tuyết rơi có thể mấy ngày mấy đêm không ngừng, tiếng gió bắc rít gào giống như chiến binh thổi tù và, mà ban đêm ở trấn nhỏ Bình Việt yên tĩnh như một mỹ nhân say ngủ, làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng hôn lên trán nàng cũng sẽ đánh thức nàng, đó là cái tội.
Phần lớn các bách tính trong trấn nhỏ đều đã ngủ, ban đêm trăng sáng sao thưa gió mát dễ chịu đắp chăn mà ngủ, nghĩ thôi đã có mộng đẹp cỡ nào.
Trương Bách Hạc ngồi trong viện nhìn lên bầu trời xuất thần, y đang nghĩ nếu ngày mai sau khi giết Thẩm Lãnh liệu có một chút hụt hẫng hay không? Sau đó nghĩ đến gã tên Mạnh Trường An kia còn sống sờ sờ , tương lai của mình vẫn sẽ không tịch mịch.
Vân Tỉnh cũng không ngủ, hắn ta ngồi trong phòng uống rượu, đã căn dặn bọn thủ hạ đừng quấy rầy mình, mà chủ nhân trước đây của căn nhà này sau khi cầm mười lượng bạc của hắn ta cũng rất biết điều đi sang nhà ngang nghỉ ngơi, nhường nhà chính cho hắn ta. Rượu là rượu gạo lức của chủ hộ, uống vào mùi vị trong ngọt có đắng.
Hắn ta phải suy nghĩ nhiều chuyện hơn Trương Bách Hạc, dù sao thì một người chỉ muốn thăng chức thật nhanh, một người muốn quân lâm thiên hạ, người ngủ, người không ngủ đều có mộng đẹp, đây có thể chính là hiện thế an ổn.
Sau khi cầm bạc của Phong Văn Đường hắn ta liền dẫn đội ngũ rời khỏi huyện Khảm. Doanh trại trong núi Vân Chu kia nhìn như dễ thủ khó công nhưng có đường thủy đường hầm, lúc trước lương thực chính là vận chuyển đến bằng đường thủy, hắn ta tin ngoài mình ra ở còn có người biết chỗ đó, với thủ đoạn của phủ đình úy Đại Ninh thì điều tra ra cũng không phải chuyện quá khó. Hắn ta cũng sớm đã nghĩ kỹ, huyện Như Ý là một chỗ tốt, nơi đó có một đầm nước lớn, chỉ cần công phá huyện thành cướp tiền lương trong phủ khố dẫn đội ngũ vào trong đầm, xây dựng thủy trại sơn trại, thủy sư Đại Ninh đâu có thời gian đi đối phó với mình, người Cầu Lập đã đủ làm phiền bọn họ rồi.
Đang nghĩ ngợi những chuyện này chợt nghe tiếng gõ cửa, bất kể là Vân Tỉnh hay là Trương Bách Hạc cũng không khỏi thấy khó chịu, đang chìm đắm trong ảo tưởng tuyệt vời nhất của mình mà đột nhiên bị quấy rầy, cảm giác này thật sự rất khiến người ta bực tức.
Sau cơn bực tức Vân Tỉnh phản ứng lại đầu tiên giơ tay ra sờ mò đao của mình để ở trên bàn, còn Trương Bách Hạc thì bước nhanh vào nhà muốn nhắc nhở hắn ta, đêm khuya yên tĩnh này, ai sẽ đến gõ cửa?
Tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, nhưng càng như vậy càng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Vân Tỉnh đánh thức thủ hạ của mình, tất cả mọi người đều tụ tập ở trong sân, một đám người trường đao tuốt khỏi vỏ nhìn chằm chằm vào cửa, kẻ nào kẻ nấy vẻ mặt căng thẳng tới cực hạn.
Người ở bên ngoài còn đang gõ cửa như không ngại phiền phức, chủ nhà cũng bị đánh thức, nhưng kéo cửa ra nhìn nhìn rồi rất biết điều đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa phòng sợ tới mức ngực phập phồng liên tục. Đám người kia đều có binh khí trong tay, mình đây là trêu chọc vào một đám hung đồ à.
"Đi mở cửa."
Vân Tỉnh dùng đao chỉ chỉ cửa viện, thủ hạ thân tín của hắn ta hết sức cẩn thận đi qua, hít sâu một hơi mới dám mở cửa viện ra. Một người trẻ tuổi thoạt nhìn rất thân thiện đang đứng bên ngoài, mặt mày anh tuấn, nụ cười thân thiết, hắn nhìn thấy cửa mở còn rất khách khí lui về phía sau một bước, sau đó hơi hơi khom người: "Xin hỏi, là các ngươi đã đặt hàng sao?"
Vân Tỉnh ở trong sân nhíu mày: "Hàng gì?"
Phản ứng đầu tiên của hắn ta là chớ không phải chủ nhà này cũng là kẻ không thành thật, chẳng lẽ lại muốn đen ăn đen? Hay là muốn buôn bán hàng hóa gì?
Người trẻ tuổi ở ngoài cửa kia nói: "Xem ra ta đã mạo muội rồi, như vậy đi, đầu tiên ta tự giới thiệu một chút."
Hắn nhìn về phía hán tử mở cửa kia, trong ánh mắt có ý là ta có thể vào trong nói không?
Hán tử kia cũng không biết mình bị làm sao, cảm thấy mình nhìn hiểu ý trong ánh mắt đối phương nên tránh ra một bước, người trẻ tuổi khách khí nói một tiếng cảm ơn, sau đó cất bước vào trong viện, bước chân lại có chút lảo đảo, trên người còn có mùi rượu thoang thoảng.
"Quả thật đã rất mạo muội rồi... Ta nghe nói các ngươi muốn đặt một ít hàng, mà với năng lực của các ngươi nếu tự đi lấy hàng có thể rất phiền cũng rất nguy hiểm, vì thế ta nghĩ mình vốn có nhân ái cũng nên đưa hàng đến cho các ngươi."
Hắn nhấc hai cánh tay lên bưng mặt mình, còn rất nghiêm túc kéo kéo lên trên: "Ồ, hình như mọc rất chắc, hay là các ngươi có ai lại đây chặt giúp ta một cái?"
Câu này dọa tên mở cửa cho hắn sợ tới mức gần đái ra quần, gã tưởng là ma tới cửa.
"Ồ, lúc nãy còn nói tự giới thiệu một chút... Ta họ Thẩm, tên Thẩm Lãnh, chính ngũ phẩm tướng quân thủy sư Đại Ninh." Hắn chỉ chỉ vào đầu của mình: "Đây là hàng các ngươi muốn phải không, lại đây lấy đi?"
Ai dám hành động?
Thẩm Lãnh thấy những người kia ngay cả một kẻ dám kêu gào cũng không có vì thế cảm thấy vô vị. Hắn nhìn nhìn ở giữa sân có một cái ghế đá, cất bước đi qua, phía trước có mấy hán tử cầm đao đứng chắn, hắn liền khách khí nói một tiếng "làm phiền tránh ra một chút", sau đó ngồi xuống ghế đá, thái độ tặng người đầu có thể nói là thật sự rất thành khẩn.
Tất cả mọi người xoay người nhìn quanh hắn đã thành một vòng tròn, mũi đao đều chĩa vào hắn, nhưng lại rất quỷ dị là không ai động thủ, bởi vì Thẩm Lãnh đột nhiên tự tìm tới tận cửa đúng là chuyện làm cho người ta chấn động, phản ứng không kịp.
"Xem ra các ngươi rất nghi hoặc." Thẩm Lãnh hắng giọng một cái: "Như vậy đi, ta giải thích trước cho các ngươi một chút về cấu thành của chiến binh Đại Ninh, dường như hơi quá phiền phức... Ta cố gắng nói đơn giản một chút, mỗi một kỳ chiến binh Đại Ninh có chừng hơn một ngàn người, sẽ có hai đội thám báo mười người, binh lực thủy sư có khoảng hơn tám vạn, có chừng 1600-1700 thám báo, lúc chiến tranh những người này phụ trách dò đường, thăm dò địa hình, thăm dò địch tình cho đại quân, lúc cần thiết còn phải phụ trách ám sát. Lần này có điểm khác là đối mặt với biển rộng, thám báo không có cách nào vào trong biển, điểm này thật sự rất áy náy, chúng ta thật không ngờ các ngươi sẽ đến."
Thẩm Lãnh phối hợp nói: "Dựa theo lệ thường thời chiến, thám báo phải đảm bảo bên ngoài đại doanh ít nhất ba mươi dặm có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì cũng phải phát hiện trước tiên, nơi này cách đại doanh không đến tám dặm, cách huyện thành cũng chỉ hơn năm dặm một chút, lúc các ngươi có ít nhất 3-4 lớp thám báo đã nhìn thấy."
Vân Tỉnh sắc mặt trắng bệch, hắn ta biết chiến binh Đại Ninh rất cường hãn, nhưng không ngờ lại như vậy.
"Ngoại trừ thám báo của thủy sư ra còn có thám báo của chiến binh lang viên, ta tốn vài việc mới khiến cho người của lang viên không nhúc nhích, ta nghĩ các ngươi từ rất xa đến đây, cũng không thể ngay cả mặt ta cũng không thấy đã bị giết hết rồi, thế này không nhân đạo, cái tên Thạch Phá Đang của lang viên kia dữ tợn lắm." Thẩm Lãnh nhìn về phía Vân Tỉnh: "Theo như tin tình báo miêu tả dung mạo thì ngươi chính là Vân Tỉnh phải không. Ta nói với ngươi chuyện này ngươi đừng thương tâm, sau khi ngươi rời khỏi núi Vân Chu không lâu chiến binh Dậu Tự doanh đã tiêu diệt sơn trại kia của ngươi, bắt một phó tướng thủ hạ của ngươi tên là Trịnh Đa Tài, nếu ta nhớ không lầm thì là tên này, cho nên tin tức các ngươi muốn tới Nha Thành đã tới đại doanh thủy sư còn sớm hơn các ngươi một chút."
Thẩm Lãnh ngại ngùng cười: "Hôm nay ta nói nhiều chút, bởi vì trước khi đến đã uống chút rượu, món ăn ba tiểu cô nương nấu, mùi vị cũng được."
Vân Tỉnh nhìn nhìn bốn phía: "Ngươi tới một mình?"
Thẩm Lãnh vội vàng lắc đầu: "Không phải, sao lại vậy, ta cũng không ngốc."
Vân Tỉnh sắc mặt lại càng trắng.
Thẩm Lãnh chỉ chỉ phía đông: "Bên kia..."
Tất cả mọi người nhìn về phía phía đông tường viện, Thẩm Lãnh lại lắc lắc đầu: "Không có người."
Hắn vừa chỉ chỉ sau nhà: "Bên kia..."
Mọi người nhìn về nóc nhà phía sau, không ít người lui về sau theo bản năng.
"Cũng không có ai."
"Ngươi thôi đi!" Vân Tỉnh đột nhiên tiến lên một bước: "Ta không biết cơ sở để ngươi cuồng ngạo là cái gì, nhưng nếu đã trực diện tương đối, ta cũng muốn xem thử rốt cuộc ngươi có lợi hại như trong truyền thuyết hay không, ngươi có dám chiến một trận với ta!"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không đánh với ngươi."
Vân Tỉnh nổi giận: "Ngươi cũng biết sợ?"
Thẩm Lãnh vẻ mặt chân thành: "Là ngươi không xứng thôi."
Thẩm Lãnh chỉ chỉ cửa: "Bên kia..."
Không ai nhìn, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt giận dữ, nhìn ánh mắt của những người này giống như hận không thể cắt xé Thẩm Lãnh từng miếng từng miếng nuốt vào.
Thẩm Lãnh thở dài một tiếng: "Bên kia thật sự có người."
Ngoài cửa một đám chiến binh mặc giáp trụ tràn vào, lúc vào cửa mỗi người đều hơi cúi thấp người giơ liên nỏ trong tay lên, người còn chưa vào tên nỏ đã vào, ngay sau đó là từng tiếng từng tiếng kêu rên, lớp binh lính phản quân phía ngoài cùng không hề phòng bị bị bắn ngã trên mặt đất. Tên nỏ chuẩn xác và còn hung ác, phần lớn người ngã xuống vẫn chưa chết, đương nhiên cách cái chết cũng không xa xôi.
Thẩm Lãnh cười: "Lúc nãy ta nói xin các ngươi tránh ra một chút ta qua bên này ngồi, chính là sợ lúc này bị người của mình làm bị thương."
Vân Tỉnh đâu còn có thể nghe hắn sỉ nhục như vậy, một đao chém xuống đỉnh đầu Thẩm Lãnh, phập một tiếng... Một mũi tên nỏ bay tới giữa bụng hắn ta, Vân Tỉnh đau đến mức hơi gập lưng, sau đó lập tức triệt thoái về phía sau.
Trần Nhiễm bưng liên nỏ di chuyển đến Thẩm Lãnh bên cạnh: "Thật sự uống say rồi?"
Thẩm Lãnh cười, khuôn mặt hơi đỏ: "Thật sự... Ngươi không biết đề đốc đại nhân chuốc rượu ta như thế nào, còn có ba nha đầu kia giống như đã thông đồng trước để cho ta uống, uống rất nhiều... Ợ..."
Trần Nhiễm: "Vậy mà ngươi còn tới!"
Thẩm Lãnh ôm vai Trần Nhiễm: "Trần không nắp à, ta tới, là vì những người này, ta thật sự không để vào mắt."
Hắn đỡ Trần Nhiễm đứng lên: "Người muốn giết ta, đám này xem như chất lượng kém nhất."
Đúng lúc này Trương Bách Hạc hét lên một tiếng a, nhìn Thẩm Lãnh gào thét: "Ta biết ngay ngươi là tai tinh của ta, ở trong thành Trường An ngươi phá hỏng chuyện của ta, ở quận An Dương ngươi phá hỏng chuyện của ta, ta biết ngươi nhất định sẽ giống cô hồn dã quỷ nhìn chằm chằm vào ta, ta chính là tâm phúc đại hoạn của ngươi, ngươi không giết ta cũng là đêm không thể say giấc phải không!"
Thẩm Lãnh nhìn y: "Ngươi nói rất kích động, có vẻ như chân tình ý thiết, nhưng... Ngươi là ai?"
Trương Bách Hạc như bị sét đánh: "Ngươi không biết ta là ai? Ngươi lại dám nói ngươi không biết ta là ai? Ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta, vẫn luôn không chịu buông tha ta, bây giờ ngươi giả ngu nói ngươi không biết ta là ai?!"
Thẩm Lãnh nhíu mày, giống như là rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó có chút áy náy: "Nhìn ra được ngươi thật sự hận ta, nhưng ngươi là ai?"
Trương Bách Hạc nổi giận, xông lên muốn tìm Thẩm Lãnh liều mạng, y mới là võ nghệ thật sự bình thường, bị Trần Nhiễm đạp một cước ngã ngửa trên mặt đất.
Thẩm Lãnh nhìn Trương Bách Hạc ngã dưới đất, xoa xoa huyệt Thái Dương: "Ồ... Quên đi, dù sao ngươi cũng không quan trọng."
Hắn đi ra ngoài: "Đưa về hết đi, ngày mai ta tỉnh táo một chút rồi hỏi sau, ồ đúng rồi, ngày mai có lẽ Cổ Lạc đã tới rồi, để hắn hỏi khá tốt, thẩm vấn là chuyện rất phiền phức..."
Trương Bách Hạc rống giận: "Chắc ngươi nhớ Mạnh Trường An! Chắc ngươi nhớ Bạch Thượng Niên!"
Thẩm Lãnh đứng lại, quay đầu lại nhìn y: "Nhớ chứ."
Trương Bách Hạc: "Vậy ngươi còn dám nói không biết ta là ai? Chẳng lẽ ngươi không nhớ cuộc minh tranh ám đấu của chúng ta ở trong thành Trường An, ở quận An Dương, ở đảo Duyên Bình Thái Hồ?!"
Thẩm Lãnh nhìn y kỹ càng, lắc đầu: "Không nhớ."