Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 230 - Chương 230: Thú Vị

Chương 230: Thú vị Chương 230: Thú vị

Sau khi ngủ dậy Thẩm Lãnh cảm thấy đầu còn hơi đau, rốt cuộc đêm hôm qua đã uống bao nhiêu rượu cũng không mấy phần ấn tượng, đại khái còn nhớ ngày hôm qua đã làm gì, nhưng rất nhiều chi tiết đã còn nhớ không ra, cho nên hắn sai thân binh gọi Trần Nhiễm đến muốn hỏi thử rốt cuộc đêm qua mình thất thố cỡ nào.

Lúc Trần Nhiễm vào ánh mắt cũng có chút oán khí, Thẩm Lãnh xoa xoa đầu lông mày: "Ánh mắt u oán này của ngươi giống như hôm qua ta uống say rồi làm gì ngươi vậy."

Trần Nhiễm trừng mắt lườm hắn một cái: "Ta thà để ngươi làm gì ta còn hơn, cũng đỡ cho ta phải chạy đi xa như vậy xử lý tàn cục cho ngươi."

Sau khi nói xong cảm thấy mình nói câu này có chút không đúng, lại phì một tiếng.

"Ta đã làm gì?"

"Đêm hôm qua ngươi uống rượu xong lại chạy đến bên đại doanh chiến binh lang viên gặp Thạch Phá Đang, ôm vai người ta nói tiểu thạch đầu à ngươi nể mặt ta đi, những người đó tới giết ta, ngươi phải để cho người ta gặp ta chứ đúng không, nếu không người ta sẽ thất vọng lắm."

Thẩm Lãnh thử thăm dò hỏi một câu: "Chỉ những chuyện này?"

Trần Nhiễm: "Chỉ những chuyện này thì đã tốt rồi... Ngươi còn nôn đầy ra người Thạch Phá Đang."

Thẩm Lãnh xấu hổ : "Lần sau đi nói một tiếng xin lỗi."

Trần Nhiễm: "Chỉ sợ xin lỗi không cũng vô dụng."

"Ta còn làm gì nữa?"

"Ngươi đã bẻ hắc tuyến đao của Thạch Phá Đang."

Thẩm Lãnh ôm mặt: "Tại sao?"

Trần Nhiễm: "Ngươi nói nếu Thạch Phá Đang nể mặt mũi ngươi, sau này thủy sư và lang viên chính là huynh đệ sinh tử, ngươi còn nói đây chính là lời thề, nếu làm trái lời thề sẽ giống như thanh đao này!"

Trần Nhiễm nhìn hắn một cái: "Sau đó ngươi rút hắc tuyến đao của mình ra, muốn bẻ nhưng không nỡ, lấy hắc tuyến đao của Thạch Phá Đang người ta ra liền bẻ gãy cạch một tiếng, còn nhất định muốn cùng Thạch Phá Đang mỗi người một nửa giữ lại làm chứng vật cho lời thề."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó đề đốc đại nhân phái người đưa qua một trăm thanh hắc tuyến đao xem như bồi thường, còn bảo ta nói với ngươi một tiếng là sẽ trừ vào bổng lộc của ngươi."

Thẩm Lãnh thở dài: "Quá đáng như vậy sao?"

"Ngươi bẻ bội đao của người ta còn không quá đáng?"

"Ta nói đề đốc đại nhân muốn trừ bổng lộc của ta như vậy quá đáng không?"

"..."

Thẩm Lãnh rửa mặt, duỗi hai cánh tay cho căng cơ một chút rồi đi ra ngoài: "Cổ Lạc đã tới chưa? Những người bắt được trong đêm qua cũng nên hỏi rõ ràng một chút, ta đã bắt hết người về trong lúc mơ hồ, nhớ lại cũng không có cảm giác thành tựu gì."

"Cổ Lạc đã tới rồi, đang thẩm vấn những người đó."

Thẩm Lãnh đi tới cửa ngoài chợt nhớ tới đến cái gì đó, nghiêng đầu hỏi Trần Nhiễm: "Hôm qua ta thật sự ôm vai Thạch Phá Đang gọi hắn là tiểu thạch đầu?"

"Ừm."

"Thạch Phá Đang phản ứng gì?"

"Nói ngươi ngu ngốc."

Trong một gian phòng trống ở đại doanh thủy sư, Trương Bách Hạc bị trói hai tay hai chân ngồi trên ghế, trên mặt y tràn ngập vẻ tức giận, thiên bạn mặc cẩm y màu đen của phủ đình úy ngồi trước mặt dường như căn bản không coi y ra gì, sau khi đi vào vẫn ngồi đó cắt móng tay.

"Tại sao Thẩm Lãnh không đích thân đến, hắn sợ gặp ta?!"

Trương Bách Hạc bỗng nhiên gào lên một tiếng, oán hận một tiếng này nhiều đến nỗi không thể hóa giải.

Cổ Lạc nheo mắt nhìn y một cái: "Ngươi nói, tướng quân sợ gặp ngươi?"

Gã ta kéo cái ghế của mình chuyển đến trước người Trương Bách Hạc, hai người ngồi mặt đối mặt. Cổ Lạc nhấc cánh tay Trương Bách Hạc lên, gã vắt chéo chân, cánh tay Trương Bách Hạc đặt trên đùi gã ta, gã ta bắt đầu cắt móng tay cho Trương Bách Hạc: "Trong đêm qua ta mới đến đã nghe nói chuyện của ngươi rồi, bọn họ nói ngươi là kẻ điên. Ta nghĩ đi nghĩ lại, tướng quân Thạch Phá Đang tuy nhìn có vẻ không quá bình thường nhưng cũng sẽ không giữ một kẻ điên làm việc dưới trướng, vì thế sáng sớm đã phái người đến đại doanh lang viên hỏi. Ngươi tên là Trương Bách Hạc đúng không, phụ thân ngươi là phó ti tọa bắc cương võ khố hiện giờ, nhị thúc ngươi làm tham quân dưới trướng đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng."

Cạch một tiếng giòn vang, Cổ Lạc cắt đứt móng tay trên ngón út của Trương Bách Hạc, cầm lấy tay y thổi thổi dường như có chút hài lòng.

"Theo lý mà nói ngươi và tướng quân không có ân oán gì mới đúng, nhưng hình như ngươi đặc biệt hận tướng quân?"

"Ta hận không thể ăn thịt uống máu hắn."

"Ồ." Cổ Lạc ồ một tiếng nâng ngón út của Trương Bách Hạc lên nhìn nhìn, phát hiện móng tay cắt hơi lệch một chút, vì thế nhíu mày: "Ta sửa lại chút."

Phập một tiếng, ngón út của Trương Bách Hạc bị Cổ Lạc cắt xuống, Trương Bách Hạc hét thảm liều mạng rụt về phía sau, nhưng nào có rụt về được, Cổ Lạc cầm tay y giơ lên lại nhìn nhìn, cảm thấy càng không hài lòng hơn.

"Cao thấp không đều như vậy quả nhiên nhìn không thoải mái."

Vì thế gã ta đặt kéo trên ngón áp út của Trương Bách Hạc, Trương Bách Hạc lập tức sợ tới mức mặt trắng bệch, trên trán ướt nhẹp mồ hôi.

"Ngươi đừng cắt, đừng cắt... Muốn biết gì ta đều nói."

Cổ Lạc để tay y xuống: "Hy vọng ngươi có thể hiểu, phó ti tọa bắc cương võ khố tuy rằng chức quan không thấp, nhưng không thò tay đến nam cương được, tay của phủ đình úy thì lại có thể vươn đến bắc cương, cho nên tuyệt đối đừng nghĩ phụ thân ngươi có thể cứu ngươi, cho dù ông ta có thể đến, lúc đến đây thịt trên thi thể ngươi đều hư thối không bao nhiêu nữa rồi. Nhưng nếu ngươi nói rõ ràng, ta sẽ sắp xếp người áp giải ngươi đến thành Trường An, đoạn đường này thế nào cũng phải đi cả tháng, phụ thân ngươi biết được tin tức còn có thể nghĩ một biện pháp."

Trương Bách Hạc không ngừng gật đầu, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt này là ma quỷ.

Lúc Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm đến Trương Bách Hạc đã khai hết mọi thứ rồi. Cổ Lạc nói lại với Thẩm Lãnh chuyện đã xảy ra một lượt, Thẩm Lãnh vào nhà liếc nhìn Trương Bách Hạc đau đến mức mặt đã méo mó. Hắn ngồi xuống cái ghế Cổ Lạc ngồi lúc nãy, nhìn vào mắt Trương Bách Hạc nói: "Hóa ra trước đây Mạnh Trường An bị tính kế là ngươi sắp xếp, nhưng chúng ta phải nói đạo lý, oan có đầu nợ có chủ, ngươi nên hận Mạnh Trường An."

Trần Nhiễm phì cười một tiếng, cảm giác mình không quá trang trọng, vì thế quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Trương Bách Hạc cắn răng nói: "Ngươi đừng giả ngu tỏ vẻ không sao ở trước mặt ta. Ta biết thật ra trong lòng ngươi cố kị ta, ngươi chẳng qua là tiểu nhân đắc chí mà thôi, đắc ý cái gì? Ta tự biết nhất định phải chết, nhưng ta cũng không sợ ngươi, không thể giết ngươi thì ngươi cho là bản thân ngươi lợi hại cỡ nào? Trong mắt ta, ngươi và Mạnh Trường An chẳng qua đều là tôm tép nhãi nhép mà thôi!"

Thẩm Lãnh cảm thấy đặc biệt không có ý nghĩa, ngọn nguồn sự tình cũng đã điều tra xong, cũng mất đi hứng thú đối với Trương Bách Hạc.

"Ngươi nói đều đúng."

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, Cổ Lạc hạ giọng hỏi một câu: "Dù sao cũng là con trai của một vị võ khố phó ti tọa, dựa theo quy củ của phủ đình úy nếu đã điều tra rõ thì không thể tuỳ tiện giết, phải đưa đến thành Trường An, nếu trực tiếp xử trí liệu có gì không tốt đối với tướng quân hay không?"

Thẩm Lãnh xoa đầu lông mày cảm thấy đêm qua quả thật không nên uống nhiều rượu như vậy, nha đầu Trà gia này cũng theo Lâm Lạc Vũ kia gây chuyện, thật sự là làm hại người thân mà... Nghe Cổ Lạc nói hắn hơi ngây người, lầm bầm nói: "Phó ti tọa à, quả thật không tính là nhỏ... Nhưng mà, có gì?"

Hắn đi ra cửa phòng: "Sau khi đắc tội với đại học sĩ, hiện tại gan ta rất lớn."

Cổ Lạc cong khóe miệng lên: "Ta xử trí cho."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Những chuyện này không quan trọng, lát nữa chuẩn bị chút, chậm nhất ngày kia sẽ rời bến."

Trương Bách Hạc nghe rõ ràng câu những chuyện này không quan trọng, khàn giọng nói: "Thẩm Lãnh! Ngươi nhất định không có kết cục tốt!"

Thẩm Lãnh nhìn một cái không thèm quan tâm, tiếp tục nói với Cổ Lạc: "Người của ngươi còn vất vả hơn người ta mang đến từ thủy sư, dặn dò các huynh đệ rõ ràng lần này đi hung hiểm vô cùng, không có chuyện gì có thể vạn toàn, nói với bọn họ nếu không muốn đi thì có thể ở lại đây, sau này ta sẽ không làm khó bọn họ, sau này ngươi cũng không được làm khó."

Cổ Lạc ừm một tiếng: "Yên tâm đi tướng quân, trước khi đến ta đã nói rõ với bọn họ rồi."

Trương Bách Hạc: "Thẩm Lãnh, ngươi không được chết tử tế!"

Thẩm Lãnh lại nhìn y một cái vẫn là không quan tâm, tiếp tục nói với Cổ Lạc: "Còn có chuyện ta phải làm phiền ngươi, nữ nhân tên Lâm Lạc Vũ kia, ngươi nghĩ biện pháp khiến cô ta không đi được, ta không muốn nợ cô ta nhân tình."

Cổ Lạc nhíu mày: "Không dễ làm lắm."

Thẩm Lãnh nghĩ quả thật không dễ làm lắm, Lâm Lạc Vũ bị nha đầu có thể còn ngốc hơn cả Trà gia là Trang Nhược Dung giữ lại trong nhà mình làm khách, phỏng chừng muốn gặp nàng ta phải đợi đến lúc xuất phát, cũng không thể trực tiếp vào trong nhà Trang Ung đánh người ta ngất xỉu được, huống hồ võ nghệ của Lâm Lạc Vũ tất nhiên cũng sẽ không kém.

Trương Bách Hạc: "Thẩm Lãnh! Ta biết ngươi không dám buông tha ta, chỉ cần buông tha ta, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết trong tay ta! Cho dù là hóa thành lệ quỷ ta cũng tới tìm ngươi, khiến ngươi cả ngày lẫn đêm không được yên ổn."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trương Bách Hạc lần thứ ba, nhíu mày: "Hắn tên là gì?"

Cổ Lạc: "Không quan trọng."

Thẩm Lãnh ồ một tiếng: "Ngươi xử trí đi."

Sau đó đi ra cửa.

Trương Bách Hạc tức giận gần như nổ tung, tiếng gào thét có thể bật tung cả nóc nhà.

Thẩm Lãnh mới ra cửa đã nhìn thấy bên ngoài đại doanh có cỗ xe ngựa dừng lại, xe ngựa kia là xe trong nhà Trang Ung. Lâm Lạc Vũ từ trên xe ngựa xuống, nàng ta hôm nay thay một thân váy dài lụa mỏng màu vàng nhạt thoạt nhìn có chút tiên khí, cười rạng rỡ đi tới phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh chỉ cảm thấy đầu mình càng đau hơn.

Lâm Lạc Vũ đi đến trước mặt Thẩm Lãnh liếc mắt quan sát từ trên xuống dưới một lượt, sau đó bĩu môi: "Đêm qua say rượu, ngay cả y phục cũng chưa thay."

Thẩm Lãnh: "Có thể thương lượng với ngươi một chuyện không?"

"Không thể."

"Còn chưa nói chuyện gì."

"Ngươi tưởng ta không nghĩ đến? Ngươi không muốn đưa ta đi Nam Lý, nếu ta đoán không sai thậm chí ngươi có thể sẽ cho người của phủ đình úy nghĩ cách giữ ta ở lại đây."

Thẩm Lãnh: "Làm trưởng bối, ngươi không thể thành toàn ta?"

Ánh mắt Lâm Lạc Vũ lạnh đi.

Thẩm Lãnh xoay người: "Thôi vậy thôi vậy."

Lâm Lạc Vũ thấy hắn kinh sợ nhanh như vậy, thực cảm thấy vui vẻ thay tiểu cô nương tên là Thẩm Trà Nhan kia. Hắn có phản ứng này với mình, hơn phân nửa chính là phản ứng đối với tiểu cô nương kia, không phải hắn có ý gì với mình, mà là bởi vì hắn quen giữ sự kính sợ đối với nữ nhân...

"Hôm qua đã cùng Nhược Dung và cả Trà Nhan kết bái rồi."

Thẩm Lãnh dừng lại: "Các người cũng đã uống say?"

Lâm Lạc Vũ: "..."

Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn nàng ta: "Ngươi nói một người làm trưởng bối như ngươi, tiểu cô nương quậy phá thì cũng thôi đi, ngươi cũng quậy phá theo..."

Nhìn thấy sắc mặt Lâm Lạc Vũ lại lạnh đi, Thẩm Lãnh rất tự giác ngậm miệng lại, hai chữ "trưởng bối" này có lực sát thương còn lớn hơn cả "a di", nếu ánh mắt Lâm Lạc Vũ như đao, Thẩm Lãnh nghĩ mình đã bị băm thành tám mảnh rồi.

"Ngươi đừng nghĩ có thể gạt ta ra hay không."

Lâm Lạc Vũ rất nghiêm túc nói: "Ta là người làm ăn, người làm ăn đều rất gian trá, nếu ngươi còn nghĩ trò gì nữa ta sẽ đem Trà Nhan theo, ngươi tin ta có năng lực này mới đúng, nếu không có thể thử xem."

Thẩm Lãnh thở dài: "Ngươi đi thì ngươi đi, sau này ta cam đoan không nói thêm gì."

Lâm Lạc Vũ lập tức cười: "Ngoan."

Thẩm Lãnh: "..."

Lâm Lạc Vũ lấy ra một cái hà bao nho nhỏ đưa cho Thẩm Lãnh: "Trong tay ta vừa hay một cặp khóa thanh ngọc đồng tâm, một nửa này cho ngươi, một nửa khác ta đã cho Trà Nhan, xem như lễ gặp mặt của người làm tỷ tỷ ta đây tặng cho hai người các ngươi."

Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn trời, hỏi: "Tại sao?"

Lâm Lạc Vũ cũng ngẩng đầu nhìn trời: "Thú vị."

Bình Luận (0)
Comment