Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 231 - Chương 231: Cưỡi Cá Kình

Chương 231: Cưỡi cá kình Chương 231: Cưỡi cá kình

Trước giờ Thẩm Lãnh đều chưa từng nghĩ tới trong cuộc sống của mình sẽ bỗng nhiên xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp tự xưng là tỷ tỷ. Lúc ở thành Xuyên Châu nữ nhân kia đối với mình hẳn là vẫn có mấy phần địch ý, thậm chí là xem thường, sao bỗng dưng lại biến thành tỷ tỷ? Nhưng thái độ của nàng ta hiện tại, thật sự rất giống một tỷ tỷ.

Thẩm Lãnh có mấy phần đề phòng mấy phần hoài nghi, ngược lại là Trà Nhi lòng tràn ngập niềm vui, trước kia có Thẩm Lãnh có thể xoa bóp, hiện tại hơn cái tỷ tỷ có thể xoa bóp, ngẫm mà xem quả thật là một chuyện rất hạnh phúc.

Thẩm Lãnh cảm thấy Trà Nhi đơn thuần, nhưng mình không thể không cẩn thận.

Hắn hỏi Lâm Lạc Vũ tại sao ngươi phải như vậy, câu trả lời của Lâm Lạc Vũ là... thú vị.

Đây là cái đáp án quỷ gì.

Hắn không hiểu Lâm Lạc Vũ, cho nên không biết khát vọng của nàng ta đối với tình yêu hoàn mỹ. Lâm Lạc Vũ biết bản thân mình đã không có khả năng có kiểu tình yêu hoàn mỹ này nữa, vì thế muốn làm một người đứng xem để nhìn rõ ràng tình cảm như vậy rốt cuộc tốt đẹp cỡ nào. Nàng ta đều không có ham muốn đối với vật chất tiền tài, ham muốn duy nhất chính là cảm nhận hạnh phúc, bản thân không có thì đi cảm thụ của người khác, mà sau khi nàng ta quen biết Trà Nhi thì kiểu tâm thái người đứng xem này lại đã có thay đổi, ngay cả chính nàng ta cũng rất khó lý giải tại sao nàng ta muốn trở thành một người bảo vệ.

Trước khi đội thuyền rời bến Trà Nhi đứng trên cầu tàu cầm tay Lâm Lạc Vũ nhờ cậy nàng ta chăm sóc chăm sóc Thẩm Lãnh nhiều hơn một chút, Thẩm Lãnh thầm nghĩ sao tỷ lại to gan như vậy?

Hắn cũng đi qua xếp hàng cũng muốn cầm tay Trà gia nói chuyện, biểu hiện không chen ngang này có vài phần đáng yêu, Trà gia hừ một tiếng chắp tay sau mông nhảy sang một bên, nghiêm trang nói Lâm tỷ tỷ nói nếu tỷ ấy phát hiện ngươi làm chuyện xấu gì thì sẽ giới thiệu cho ta một người tốt hơn.

Thẩm Lãnh vẻ mặt u oán.

Sau đó Trà gia đi qua cầm tay hắn cười: "Đâu có người nào tốt ngươi, tuy rằng ngốc một chút, đen một chút, nhưng ta thích."

Thẩm Lãnh cảm thấy trong lòng mình vui như nở hoa, Lâm Lạc Vũ đứng bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt mỉm cười giống như mẹ già không thể nhận ra của mình.

Mấy chiếc thuyền hàng trông hơi cũ kỹ rời khỏi cảng thuyền đi vào biển rộng, Trà gia đứng ở trên cầu tàu cứ vẫy tay mãi, cũng không biết nói lên đường bình an hay là sớm trở về. Thẩm Lãnh biết sau khi mình không nhìn thấy rõ nàng, cái mũi nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng, mắt sẽ ươn ướt, sau đó ở thầm khấn vài hết mọi thần phật mà chính nàng cũng không tin tưởng, cầu nguyện Thẩm Lãnh bình an trở về.

Trước khi đội thuyền rời khỏi cảng thuyền, Cổ Lạc đích thân dẫn theo người của phủ đình úy chuẩn bị chuyển giao những tên phản quân Thẩm Lãnh bắt được cho chiến binh lang viên, dù sao thì trước đó chuyện tiêu diệt đạo tặc Bình Việt đạo cũng luôn là chiến binh lang viên làm, cũng không biết sao vậy những người đó lại đột nhiên thoát khỏi dây thừng bỏ chạy như điên, cũng không biết sao chiến binh lang viên nhanh như vậy đã xuất hiện, một lượt bắn liền bắn ngã hơn phân nửa, sau đó đám hổ lang kia xách đao đi lên chặt từng cái đầu. Mấy chục cái đầu của phản quân, quân công này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Thẩm Lãnh xem như một lễ vật nho nhỏ tặng cho Thạch Phá Đang, coi như là xin lỗi vì đã nôn lên người gã.

Trên người Trương Bách Hạc trúng mấy mũi tên may là không ở vị trí yếu hại, nằm trên mặt đất há mồm thở hổn hển khẩn cầu trời xanh thương hại. Trời xanh không đến, Thạch Phá Đang đã đến, ngồi xổm bên cạnh y nhìn kỹ một chút, nhận ra quả thật là người dưới trướng của mình, vì thế có chút không vui. Thẩm Lãnh giao người cho gã chính là đang biểu đạt thiện ý, đây là chủ bộ dưới trướng của gã, nếu phủ đình úy thành thật báo lên trên, lang viên gã cũng sẽ trở nên không sạch sẽ.

Lang viên làm sao có thể không sạch sẽ?

Chủ bộ trong quân của mình cấu kết với phản quân ý đồ ám sát tướng quân thủy sư, việc này nếu bị những đại nhân của ngự sử đài kia biết sẽ nói gì ở trước mặt bệ hạ, gã dùng mông nghĩ cũng có thể nghĩ ra được. Điều bệ hạ hận nhất chính là người trong quân nội đấu lẫn nhau, dính dáng đến sinh tử lại càng không thể dễ dàng tha thứ, phụ thân đã đến thành Trường An, làm việc tất nhiên phải hết sức cẩn thận nói bất kính chút thì thậm chí sẽ cụp đuôi làm người, nếu giờ khắc này bị người của ngự sử đài bám lấy không buông, phụ thân cũng sẽ giận tím mặt, tình cảnh càng đáng lo.

Thẩm Lãnh không có nhân cơ hội cho người của phủ đình úy báo cáo việc này lên trên, không đưa người đến thành Trường An, đây là nể mặt gã, thiện ý này đủ lớn đủ rõ ràng, nếu gã vẫn không rõ không nhận, vậy thì gã chẳng những là một kẻ ngu ngốc còn là một tên phế vật.

"Tướng quân... cứu ta."

Trương Bách Hạc khó nhọc vươn tay ra, Thạch Phá Đang chính là hi vọng cuối cùng trong cuộc đời y.

Thạch Phá Đang ngồi xổm ở đó rút từng mũi tên, từng mũi tên trên người Trương Bách Hạc ra, rút một mũi tên người Trương Bách Hạc lại không tự chủ được mà run rẩy, mỗi một mũi tên rời khỏi thân thể cũng sẽ có một luồng máu rời khỏi thân thể, nếu mũi tên còn cắm trên người Trương Bách Hạc trong giờ khắc này cũng không phải là không thể cứu.

Trương Bách Hạc đau đến mức kêu rên từng tiếng, âm thanh trong cổ họng phát ra là giãy chết.

"Ngươi xem, sau này phải nhớ thật lâu, trước kia ngươi đã làm gì ta không hỏi nữa, có thể từ thành Trường An chạy thẳng đến nam cương lang viên ta chứng tỏ ngươi cũng lăn lộn không tốt gì, nhưng ta nghe nói ngươi vẫn luôn cảm thấy mình là đối thủ của Thẩm Lãnh, bản thân không đấu lại Thẩm Lãnh chỉ là số mệnh không tốt... Ta giúp ngươi phân tích một chút."

Thạch Phá Đang khoanh chân ngồi xuống nhìn y: "Lúc ngươi mới biết Thẩm Lãnh thì hình như hắn vẫn là một tân binh phải không, khởi điểm của ngươi hẳn là cao hơn hắn mới đúng, nhưng chưa đến hai năm, Thẩm Lãnh đã thành tướng quân chính ngũ phẩm còn ngươi lại phiêu bạt khắp nơi, hai ngươi thật sự là sự so sánh rất tốt. Nếu không việc này không thể tuyên truyền ra ngoài, ngược lại cũng thật sự là một điển phạm giáo dục sinh động. Thẩm Lãnh trung thành với Đại Ninh làm việc kiên định thì sẽ thăng quan tiến chức, còn ngươi như vậy sẽ không có kết cục gì tốt, nếu có thể là ghi vào trong sách cho trẻ con trong học đường xem, thật tốt."

"Tướng quân... cứu ta, xin ngài, cứu ta."

Trương Bách Hạc muốn giơ tay ra túm lấy y phục của Thạch Phá Đang, nhưng tầm nhìn đã dần dần trở nên mơ hồ, dường như tốc độ sự sống rời khỏi thân thể nhanh quá mức tưởng tượng.

"Cứu ngươi là không thể."

Thạch Phá Đang nhìn nhìn một mũi tên vừa rút ra trong tay, đột nhiên đâm xuống, mũi tên đi vào trong cổ Trương Bách Hạc, người Trương Bách Hạc run rẩy kịch liệt, máu lập tức tuôn ra như suối, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt hơn, thậm chí còn có chút tím tái.

"Siêu độ còn được."

Thạch Phá Đang rút mũi tên ra, máu chảy càng nhanh càng mạnh hơn nữa.

Gã lau máu trên tay lên áo của Trương Bách Hạc: "tuy ta không thích, nhưng vẫn phải giấu lương tâm báo cho ngươi một ít quân công. Ta sẽ báo lên triều đình nói là ngươi chết trong trận chiến tiêu diệt phản quân núi Vân Chu. Chuyện rất phiền phức là ta còn phải đi thông báo với Diệp Cảnh Thiên, phụ thân ngươi là phó ti tọa bắc khố võ phủ biết ngươi hi sinh vì nước vì nhiệm vụ hẳn cũng sẽ rất vui vẻ nhỉ, dù sao cũng là quân nhân của Đại Ninh."

Sau khi nói xong Thạch Phá Đang đứng lên chỉ chỉ vào Trương Bách Hạc đã mất đi ý thức: "Bổ thêm hai đao, dùng đao của phản quân."

Một tên thân binh chạy đến đâm hai đao vào ngực Trương Bách Hạc, nghĩ nghĩ tướng quân nói bổ thêm hai đao thì mình nên bổ thêm bốn đao mới đúng, hoàn thành nhiệm vụ vượt mức mới là chuyện quân nhân nên làm, thế là lại đâm thêm mấy đao trên người Trương Bách Hạc.

Thạch Phá Đang lên ngựa chạy thẳng đến phía cầu tàu cảng thuyền, từ rất xa đã nhìn thấy thuyền buồm đã đi xa, một cô nương vẫn si ngốc đứng nhìn trên cầu tàu. Gã trầm mặc một lúc lầm bầm nói: "Coi như ta nợ ngươi một nhân tình."

Ngẫm nghĩ, quay đầu lại căn dặn đội ngũ thân binh ở phía sau: "Kể từ hôm nay phân binh bảo vệ cô nương đó, nếu cô ta xảy ra bất trắc gì, các ngươi không cần quay về gặp ta, cô ta còn sống các ngươi còn sống, cô ta chết các ngươi đều chết."

Một tên thân binh không nhịn được hỏi một câu: "Tướng quân, đó là ai?"

"Ta..." Thạch Phá Đang do dự một hồi lâu muốn tìm một kiểu xưng hô thích hợp, cuối cùng thở ra một hơi thật dài rồi nói: "Đệ muội ta."

Đội thuyền trên biển cuối cùng cũng sẽ rời khỏi cặp mắt của lục địa, hành trình dài đằng đẵng đầy những chuyện không biết. Trên mấy con thuyền tổng cộng chỉ có đội ngũ hơn trăm người, tuy rằng là dũng sĩ được tuyển chọn kỹ lưỡng, nhưng vùng hải vực này bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải thủy sư của người Cầu Lập. Ở trên đại dương bao la hơn trăm người gặp phải thủy sư của người Cầu Lập thật ra không có gì khác với một người gặp phải thủy sư của người Cầu Lập.

Trên thuyền tung bay lá cờ của hàng hải Đại Xuyên, Thẩm Lãnh ngồi ở phía dưới cột buồm thoạt nhìn rất bình tĩnh, thật ra sau khi đến bước này đã không bị bất cứ người nào khống chế mà chỉ có thể giao cho vận mệnh, có thể thuận lợi đến Cầu Lập quốc hay không, phải xem biển rộng nể mặt hay không, vận khí của người Cầu Lập có tốt hay không.

Đúng lúc này bên cạnh có người kinh hỉ hô một tiếng: "Mau nhìn kìa, có cá kình đi theo!"

Thẩm Lãnh đứng dậy đến mạn thuyền nhìn, phát hiện quả nhiên có một con cá kình khổng lồ đi theo thuyền thỉnh thoảng để lộ ra sống lưng. Các binh sĩ đều rất vui sướng, bởi vì ngư dân ở bên hải cương Bình Việt này có một cách nói, rời bến có cá kình đi theo đó là hải thần bảo hộ, đại cát.

"Điềm tốt." Lâm Lạc Vũ đứng ở bên cạnh Thẩm Lãnh: "Xem ra vận khí của ngươi thật sự rất không tồi."

Thẩm Lãnh nhìn cảnh tượng bao la hùng vĩ con cá kình kia nhả nước đột nhiên có kích động muốn nhảy xuống, hắn nóng lòng muốn thử. Lâm Lạc Vũ nhìn ra sắc mặt hắn có chút không ổn, kết quả không ngờ hắn lại thật sự dám nhảy khỏi thuyền. Lúc này con cá kình kia cách thuyền chỉ 23 mét sống lưng nổi trên mặt nước, Thẩm Lãnh nhảy vọt lên đứng vững vàng ở đó, đám binh sĩ trên mấy chiếc thuyền chung quanh phát ra một trận kinh hô ầm trời.

Nhưng Thẩm Lãnh lại bình thản ung dung, lưng cá kình rất rộng, nó bơi cũng không nhanh, Thẩm Lãnh ngồi xuống sờ tay lên sống lưng cá kình, cảm giác tâm trạng lập tức trở nên tốt lên, có lẽ cá kình này thật sự có thể mang lại vận khí tốt cho con người.

Hắn cũng mặc kệ ướt, khoanh chân ngồi trên lưng cá kình giơ tay chỉ về phía trước, như thế tựa như cá kình đã hiểu chỉ huy của hắn là bơi về phía trước, thế là cảnh này được các binh sĩ tất cả đều ghi nhớ, nghĩ tướng quân quả nhiên không phải phàm nhân.

Các binh sĩ hoan hô hô hào, ai nấy cũng hưng phấn giống như đứa trẻ, dù là những lão thuyền phu kinh nghiệm phong phú được chiêu mộ đến phụ trách điều khiển thuyền cũng đều nhìn đến sửng sốt, nghĩ hóa ra trên đời này thật sự có người thần dũng như vậy.

Điều khiến người khác chấn kinh là con cá kình kia chỉ lẳng lặng bơi lên không có ngụp lặn lên xuống, tựa như sợ làm tướng quân thiếu niên trên lưng giật mình.

Trời cao mây rộng, trên biển cũng không có sóng gió, tất cả liền trở nên tốt đẹp như vậy, Lâm Lạc Vũ nhìn con người trước đây mình chưa từng tiếp xúc qua này cảm thấy có vài phần thỏa mãn. Trước đó nàng ta đã nghĩ bây giờ mình xem như tu hành, thể hội nhân gian tốt đẹp, mà ý khí thiếu niên chẳng lẽ không phải là nhân gian tốt đẹp? Trong nháy mắt nàng ta cũng có một sự kích động muốn nhảy xuống, nhưng lại nghĩ đó không phải là chuyện mình nên làm, có lẽ thật sự nên mang theo Trà Nhi đến, nhìn hai người bọn họ cưỡi cá kình mà đi, như vậy chính là thần tiên quyến lữ.

Lâm Lạc Vũ đứng ở mạn thuyền nhìn thiếu niên có chút trẻ con kia, nhìn nụ cười đơn thuần giương lên trên khóe miệng hắn, nhìn cá kình khổng lồ nhưng lại ôn thuận kia, bỗng nhiên có ảo giác một giây sau con cá kình kia sẽ đột nhiên vẫy vây cá bay vút lên khoảng không, bay thẳng lên chín vạn dặm.

Bình Luận (0)
Comment