Lão thuyền phu phụ trách dẫn đội là thân tín của Thi Đông Thành, mấy năm nay Thi Đông Thành đi lại từ Điệu quốc đến Đại Ninh đều là ông ta điều khiển thuyền. Lâm Lạc Vũ gọi ông ta là Ngư gia, cũng là không biết tên thật của lão nhân là gì.
Mối quan hệ của Cầu Lập quốc và Điệu quốc cũng không tốt. Điệu quốc nói về cương vực thì còn lớn hơn Cầu Lập một chút, chỉ là quan văn trong triều quyền lợi quá nặng, khi chiến tranh, tướng quân lãnh binh còn phải nhìn sắc mặt giám quân mà làm việc, mà giám quân phần lớn là thư sinh văn nhược, không mấy người thật sự có kinh nghiệm chiến tranh. Nhưng hoàng đế Điệu quốc luôn lo lắng không có quan văn giám thị thì võ tướng sẽ mưu phản, cho nên việc quân vụ từ trước vẫn hỗn loạn.
Lúc trước Nguyên Thanh Loan có thể đánh cho quân đội Điệu quốc chật vật thê thảm, không phải không có liên quan đến chuyện này.
Người Cầu Lập dã man hơn, hung hãn hơn, bọn họ tôn sùng vũ lực, ngay cả Đại Ninh còn xem thường huống chi là Điệu quốc? Nhưng cũng may Điệu quốc tuy đánh giặc không được nhưng quốc lực thì tốt, hai nước liền giằng co nhau, Điệu quốc và Cầu Lập gần như khai chiến hàng năm, mười trận cũng phải có 7-8 lần thua, thắng một lần bất kể là thắng lớn hay thắng nhỏ trong nước đều sẽ giăng đèn kết hoa chiêng trống vang trời, dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Đại Ninh phái sứ giả xa độ trùng dương đến Điệu quốc chính là Thi Đông Thành ở giữa xoay vần mới có thể thành hàng. Lần này Thẩm Lãnh dẫn binh mượn đường từ Điệu quốc đi Nam Lý, đương nhiên Thi Đông Thành cũng sẽ tận hết sức lực. Theo lý mà nói biện pháp ổn thỏa nhất là vòng qua Cầu Lập đi Điệu quốc, nhưng trên biển như vậy phải đi thêm mười ngày, còn phải đi ngang qua cả Điệu quốc, còn phải đi thêm hơn mười ngày, ai có thể cam đoan người bị Nam Lý quốc bắt giữ còn sống?
Sau khi đi chừng bốn ngày trên biển giữa đường có một hòn đảo nhỏ, nhìn thấy đảo nhỏ kia Ngư gia mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
"Nhanh."
Ngư gia cho đội thuyền cập vào đảo, mọi người đã lênh đênh bốn ngày cảm giác như người không biết đi đường vậy, sau khi lên hòn đảo nhỏ ai nấy cũng không nhịn được liền hoan hô, cứ như đã bước lên quốc thổ của người Cầu Lập vậy.
"Từ đây xuất phát đi thêm một ngày có thể đến hải cương của người Cầu Lập, hải cương người Cầu Lập rất dài, cho nên thủy sư căn bản là không phòng bị nổi, có rất nhiều bãi trống không người canh giữ chính là chỗ lên bờ tốt."
Ngư gia vừa đi vừa giới thiệu, đi vào trong rừng cây Thẩm Lãnh phát hiện không ngờ lại có một căn nhà gỗ.
"Cái này là lúc trước đông chủ phái người xây dựng, ở đây xem như một trạm tiếp tế, có nước, đồ ăn, còn có vũ khí."
Thẩm Lãnh nghe Ngư gia nói đến đây lập tức hiểu được, Thi Đông Thành thường xuyên đi tới đi lui giữa Điệu quốc và Đại Ninh, ai dám đảm bảo sẽ không bị người Cầu Lập phát hiện? Đường hàng hải này tuy rằng chỉ có bọn họ thường xuyên đi, nhưng trên đời không có chuyện gì chắc chắn tuyệt đối. Nơi này chính là nơi tôn nghiêm cuối cùng của Thi Đông Thành, nếu như bị người Cầu Lập phát hiện, chạy trốn tới đây, dựa vào đồ ăn, nước ngọt cùng vũ khí ở đây cũng có thể chống đỡ một thời gian.
"Chỗ ta đưa các ngươi cập bờ là an toàn nhất, chỗ khác hay có đá ngầm, thuyền nhỏ còn đỡ, thuyền hơi lớn một chút căn bản là không thể qua đây."
Ngư gia vào nhà gỗ, bên trong có một mùi thức ăn hỏng.
Sau khi đi vào ông ta dọn dẹp những thứ đã không thể dùng được đi, chỉ chỉ vào mấy cái rương khác: "Đông chủ cũng đã đi Cầu Lập, sớm hơn chúng ta vài ngày, mấy thứ này hẳn là ngài ấy chuẩn bị cho chúng ta."
Trần Nhiễm mở một cái rương ra nhìn nhìn: "Ôi trời ơi, nhiều đồ ăn như vậy."
Gã muốn động nhưng lại bị Thẩm Lãnh ngăn lại: "Đồ ăn chúng ta mang theo cũng đủ cầm cự đến Cầu Lập, trước tiên đừng động đến những thứ này."
Căn nhà gỗ này xây ở chỗ thoáng mát, nếu rương gỗ đóng kín, tuy rằng trên biển nóng ẩm nhưng cũng có thể đảm bảo lương khô để được một thời gian mà không bị hỏng. Thẩm Lãnh bọn họ muốn đến Nam Lý nhanh nhất cũng phải chừng một tháng mới có thể quay lại, nếu động đến những đồ ăn này, có thể Thi Đông Thành bọn họ gặp phiền phức sẽ mất đi tiếp tế.
Trần Nhiễm ồ một tiếng, buông thứ vừa cầm lên xuống.
"Đêm nay ở đây ngủ một giấc, ngày mai tiếp tục lên đường."
Ngư gia ăn một ít lương khô mình mang theo rồi tìm chỗ để nguyên áo mà nằm xuống, không bao lâu đã ngủ rồi. Thẩm Lãnh sắp xếp người trực đêm rồi cùng Thẩm Lãnh hai người ngồi tựa vào chỗ cửa nhà, nhường chỗ tốt nhất trong nhà cho Lâm Lạc Vũ.
Trời rất nhanh đã tối đen, hai người hàn huyên một lát rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Thẩm Lãnh nằm mơ, mơ thấy lúc trở lại bị thủy sư của người Cầu Lập đuổi theo không bỏ. Bọn họ khó khăn lắm mới trốn lên hải đảo này, lúc mở cửa xông vào trong phòng lại toàn là thi thể máu me nhầy nhụa, một nam nhân nhìn rất xa lạ ngồi ở đó đang gặm thịt người, quay đầu lại nhếch môi cười cười với hắn.
Thẩm Lãnh đột nhiên mở trừng mắt, phản ứng đầu tiên là hơi thối, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện?
Nhờ ánh trăng mới nhìn thấy Trần Nhiễm đã cởi giày, một chân gác lên ngực mình, ngón chân cái cách cằm mình cũng không bao xa, mùi chân thấm vào ruột gan ấy xộc vào trong mũi, Thẩm Lãnh cảm giác hít thở không thông, thầm nghĩ chẳng trách lại gặp ác mộng...
Thẩm Lãnh lấy bản đồ ra, thổi hỏa chiết tử mà soi, nét vẽ vùng này ở trên bản đồ rất thưa thớt, gần như không có đánh dấu gì, hắn tính toán chặng đường đi bốn ngày này sau đó đánh dấu hòn đảo nhỏ này lên vị trí đại khái, lại đặc biệt vẽ một vòng tròn ở nơi có thể dừng thuyền cập bờ.
Trời rất nhanh đã sáng, mọi người ăn bữa sáng xong lại tiếp tục xuất phát. Biển đẹp cỡ nào, bao la hùng vĩ cỡ nào thì sau khi đi mấy ngày liên tục cũng có vẻ rất khó chịu, thậm chí bắt đầu nảy sinh chán ghét đối với nước biển, nhìn chằm chằm vào biển rộng luôn có cảm giác một giây tiếp theo không chừng sẽ có quái vật gì đó lao ra há miệng nuốt chửng mình vào.
Cũng may, trên đường đi thuận lợi một cách thần kỳ.
Ngày thứ năm khi bầu trời tối đen bọn họ cập bờ ở Cầu Lập quốc, đây là một bãi biển trống chung quanh ngay cả một làng chài cũng không có. Thẩm Lãnh dẫn theo Lâm Lạc Vũ cùng đội trăm người muốn vào cánh rừng ở chỗ xa xa, Ngư gia thì mang theo người của bọn họ chuẩn bị rời đi, trước khi tách ra Thẩm Lãnh và Ngư gia đã hẹn nhau, dựa theo kế hoạch lúc trước sau khi người cứu ra Thẩm Lãnh bọn họ sẽ ngồi thuyền biển của Điệu quốc quay về Đại Ninh, tuy rằng phải đi thêm gần nửa tháng nhưng an toàn hơn. Nếu ngày hẹn Thẩm Lãnh không đến Điệu quốc, Ngư gia không cần quản những chuyện khác, mang theo mấy con thuyền này đến chỗ này. Ngư gia nghĩ cách này có chút không thỏa đáng, vì thế cùng Thẩm Lãnh thương nghị một chút, ông ta về Điệu quốc bổ sung cấp dưỡng, sau đó liền trở lại. Đi về gần như cũng phải mất thời gian một tháng, ông ta sẽ ở gần đây bảy ngày, nếu bảy ngày không thấy Thẩm Lãnh thì bọn họ liền trực tiếp quay về Đại Ninh.
Thuyền của Ngư gia biến mất trong màn đêm, bọn họ sẽ đến nơi an toàn hơn qua đêm, Thẩm Lãnh bọn họ, hiện tại thật sự không có đường lui nữa rồi.
Đội ngũ ở trong rừng nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, Thẩm Lãnh gọi tên tù binh Cầu Lập mang theo đến hỏi. Tù binh này là lúc trước Thẩm Lãnh đã túm đi, sau khi sinh sống ở Đại Ninh lâu như vậy cũng đã hoàn toàn thích ứng, tiếng trung nguyên tuy rằng hơi ngọng nhưng giao lưu thì hoàn toàn không có vấn đề.
"Từ chỗ này đi đến Điệu quốc phải đi bao lâu?"
Tù binh tên là Khu Chiếu mặt lộ vẻ khó xử: "Ta tính đại khái, nếu đi bộ không mất nửa tháng chỉ sợ không qua được, tốt nhất có thể tìm được thuyền, ta biết từ sông Nhã Cách đi thẳng xuống phía nam có thể đến biên cảnh, từ dã sơn đi qua có thể vào Điệu quốc, nhưng ta chưa từng đi, cũng chỉ là nghe nói thôi."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Trước khi trời sáng tốt nhất có thể tìm được thuyền."
Khu Chiết sắc mặt khó xử hơn: "Cầu Lập quốc chúng ta tung hoành thủy lộ, nhưng thuyền đánh cá đều không lớn, thuyền nhỏ chiếm đa số, trừ phi là cướp đoạt thương thuyền mới có thể chứa trăm người. Nếu chém giết thương thuyền sợ là rất nhanh cũng sẽ bị người của quan phủ đuổi theo, thương thuyền quá chậm, thuyền của thủy sư thì nhanh hơn nhiều."
"Cướp thương thuyền quá nguy hiểm."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Đổi cách khác."
Tất nhiên Khu Chiết không có trung thành gì đáng nói đối với Đại Ninh, hắn ta chỉ đơn thuần là sợ chết, ban đầu lúc ở trên chiến trường chém giết có thể hung hãn không sợ chết, nhưng ở Đại Ninh sau khi bị người của phủ đình úy dạy dỗ liền hiểu còn sống là một chuyện tốt đẹp cỡ nào. Hắn ta sẽ không có cảm tình gì đối với người Ninh, đương nhiên cũng hiểu người Ninh cũng sẽ không có cảm tình gì đối với hắn ta, trước mặt hắn ta chỉ có hai lựa chọn, đầu tiên là nghĩ hết tất cả biện pháp giúp Thẩm Lãnh bọn họ làm tốt chuyện này sau đó tiếp tục về Ninh quốc làm một tù binh, đương nhiên cuộc sống cũng coi như không tệ, thứ hai là nghĩ hết mọi biện pháp thông báo người của mình xử lý Thẩm Lãnh bọn họ, nếu như vậy...
Lúc nghĩ đến đây Khu Chiết không thể không nghiêm túc suy nghĩ, cho dù mình bán đứng Thẩm Lãnh bọn họ, bản thân sẽ trở lại cuộc sống trước kia sao?
Hắn ta biết rõ hoàng đế là người như thế nào, người của cả Cầu Lập quốc đều rất rõ, hoàng đế như thế, tất nhiên các tướng lĩnh bên dưới cũng như thế, cho nên dù mình bán đứng hết Thẩm Lãnh bọn họ, mình có thể cũng sẽ chết, bởi vì hắn ta từng trở thành tù binh, hơn nữa đã lâu như vậy, tướng quân sẽ tin tưởng hắn ta ở Đại Ninh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Cầu Lập quốc?
Dù cho tướng quân tin tưởng, cũng sẽ không giữ hắn ta.
Thẩm Lãnh thấy sắc mặt hắn ta biến ảo không ngừng thì cũng không vội vã hỏi thêm gì, chờ sắc mặt Khu Chiết khá hơn một chút mới tiếp tục hỏi: "Ngoại trừ thương thuyền ra, còn có biện pháp gì? Ở đây ngươi quen thuộc hơn chúng ta, ngươi nghĩ thử xem."
Khu Chiết hít sâu một hơi như đã có quyết định: "Biện pháp thì cũng có, chỉ là hung hiểm."
Thẩm Lãnh nói: "Ở chỗ này, cái gì không hung hiểm?"
Khu Chiết hạ giọng: "Trên sông Nhã Cách cứ cách trăm dặm có một bến thuyền, bên trong có chiến thuyền của thủy sư, nhiều thì dăm ba chiếc, ít thì một chiếc, những thuyền này phụ trách tuần tra trên sông Nhã Cách, thủ quân trên bến thuyền sẽ không quá hai trăm người..."
Lâm Lạc Vũ khẽ nhíu mày: "Quả thật rất hung hiểm, tập kích bến thuyền của thủy sư Cầu Lập, rất nhanh sẽ bị phát hiện."
Thẩm Lãnh trầm tư: "Nếu đêm nay tập kích đêm, sau đó lái thuyền xuôi nam ngay trong đêm thì chúng ta có thể đi ra ngoài ít nhất một trăm năm mươi dặm, bọn họ phát hiện rồi phái thuyền truy kích cũng không dễ dàng đuổi theo kịp như vậy, có thể mạo hiểm thử xem."
Lâm Lạc Vũ: "Lời hắn nói chưa chắc đáng tin."
Thẩm Lãnh: "Ngoại trừ lựa chọn tin tưởng hắn thì còn có biện pháp gì? Nếu chúng ta đi bộ thì quá chậm, hơn nữa xác suất bị quân đội Cầu Lập phát hiện còn lớn hơn nữa."
"Hơn nữa..." Thẩm Lãnh đứng lên: "Bọn họ chưa chắc sẽ ngờ được người của Đại Ninh tập kích bến thuyền của bọn họ."
Hắn hỏi Khu Chiết: "Bến thuyền gần đây nhất cách bao xa?"
"Nơi này là biên cảnh, đi tiếp về phía nam ít nhất 70-80 dặm mới có thể gặp sông Nhã Cách, 70-80 dặm này không bị phát hiện đã rất khó rồi."
Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ: "Tối nay không nghỉ ngơi nữa, đi 70-80 dặm đường này ngay trong đêm, sau đó tìm chỗ kín đáo ngủ bổ sung thể lực, phân công người tìm bến thuyền của người Cầu Lập, tối ngày mai động thủ."
Lâm Lạc Vũ nhìn Thẩm Lãnh, phát hiện người trẻ tuổi này điên rồi, thật sự không sợ cái gì cả.
Màn đêm buông xuống Thẩm Lãnh mang theo đội ngũ một đường đi nhanh, ai lại sẽ nghĩ tới có một đội ngũ người Ninh đi lại ở Cầu Lập quốc trong bóng đêm? Xuyên qua cánh rừng Thẩm Lãnh thậm chí còn trực tiếp dẫn theo đội ngũ đi trên quan đạo, phía trước có thành liền đi vòng qua, đến khi trời sắp sáng lại thật sự đi đến bờ sông Nhã Cách như vậy. An bài phiên trực xong, Thẩm Lãnh kéo Khu Chiết một cái: "Ngươi còn phải vất vả một chút, đưa bọn ta đi tìm vị trí của bến thuyền."
Khu Chiết nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi: "Các ngươi sẽ không vứt bỏ ta đúng không?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Lần này trở về, sẽ cho ngươi một thân phận người Ninh chính thức."
Khu Chiết hít sâu một hơi: "Ta đã phản bội Cầu Lập, sau khi ta chết, sẽ xuống địa ngục."
Hắn ta nhìn về phía phương xa: "Nếu ta có thể trở về, ta không muốn làm người Ninh."