Thẩm Lãnh lặng lẽ tới gần cầu tàu, kiểm tra một chút hắc tuyến đao đã buộc chắc trên lưng, sau đó thò tay ra lấy từ bên hông Trần Nhiễm một ống tên nỏ cắm lên đai lưng, hắn áp thấp tay phải xuống ra hiệu đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó một mình đi đến gần phía cầu tàu.
Trên cầu tàu có hai tên binh lính Cầu Lập đang nói chuyện phiếm, nói thổ ngữ của Cầu Lập, xì xà xì xồ cũng không biết đang nói những gì. Cầu Lập quốc có trên chín phần là dân bản xứ, một phần có liên quan tới người Sở trước đây từ trung nguyên xuôi nam đến tận đây, trải qua liên hôn thông hôn cùng dân bản xứ mấy trăm năm đã không có bao nhiêu khác biệt, nhưng từ phương thức nói chuyện của bọn họ vẫn có thể phán đoán đơn giản.
Dân bản xứ Cầu Lập vẫn quen dùng ngôn ngữ của bọn họ, nhưng người Sở hoặc là nói hậu đại của người Sở dùng tiếng trung nguyên trao đổi hàng ngày.
Thẩm Lãnh từ trong nước lặng lẽ tới gần cầu tàu, thò đầu ra nhìn nhìn, hai người kia mặt đối mặt nói chuyện không ai chú ý đến dưới chân, hắn từ từ đứng lên túm lấy mắt cá chân của một trong hai người đó bất ngờ kéo mạnh, người nọ đứng không vững ngã sấp xuống, theo bản năng nhào lên người đồng bạn.
Thẩm Lãnh mượn lực kéo từ trong nước đi lên, tay phải rút một mũi tên nỏ ra đâm vào huyệt Thái Dương của một trong hai người này, bàn tay vỗ mạnh lên phần còn lộ ra ngoài, mũi tên liền tiến vào trong.
Một người khác còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy bóng đen đè lên người mình, Thẩm Lãnh lập tức bịt miệng hắn ta, tay còn lại rút tên nỏ ra đâm vào một bên cổ người này, đầu mũi tên đâm ra ngoài từ bên kia cổ, hắn đè ép hai cỗ thi thể đợi mấy giây xác định người đã chết, sau đó khom lưng như mèo từ cầu tàu chạy vào bên trong bến thuyền.
Lúc này đã là đêm khuya, ngoại trừ một số binh lính đang trực ra thì đều đã ngủ say sưa. Đối với người Cầu Lập trên bến thuyền mà nói đây là một buổi đêm bình thường không có gì lạ, cũng sẽ không có gì khác với ngày hôm qua hôm kia bọn họ đã an ổn vượt qua, ai có thể ngờ được có một đội người Ninh lại cả gan ngông cuồng dám trực tiếp tập kích bến thuyền quan phủ như thế?
Thẩm Lãnh lặng lẽ tới gần căn phòng đèn sáng kia, dừng lại ở cửa dựa lưng vào vách tường, tháo liên nỏ đeo ở thắt lưng xuống kiểm tra một chút xác định không có vấn đề, chậm rãi hít một hơi rồi giơ tay trái lên gõ cửa.
"Ai?"
Người đang nói chuyện với nhau ở trong phòng dừng lại, có người hỏi một tiếng bằng ngữ khí bất mãn.
Thẩm Lãnh không trả lời, vẫn cứ gõ cửa, tiếng bước chân trong phòng từ từ tới gần, cửa bị người ta từ bên trong kéo ra kêu két một tiếng, một tên binh lính Cầu Lập mắc áo sát nách miệng hùng hùng hổ hổ chửi bới đi ra, Thẩm Lãnh thình lình từ một bên lướt đến, trong nháy mắt tay trái rút ra một mũi tên nỏ từ bên thắt lưng đâm vào cằm người này, tên nỏ đâm thẳng vào trong sọ, miệng người nọ kêu ư ư một tiếng theo bản năng giơ tay lên muốn nắm lấy tay Thẩm Lãnh, nhưng Thẩm Lãnh đã đẩy hắn ta trở lại trong phòng.
Trong phòng còn có ba người, một người là giáo úy chủ sự trong bến thuyền này, hắn ta đang uống rượu, liếc nhìn thủ hạ của mình lui về liền nhướn mày, bỗng nhiên một bóng đen lướt ra đến, liên nỏ bắn nhanh ra tên nỏ trực tiếp đâm vào hốc mắt một tên binh sĩ, người nọ còn chưa hô ra tiếng, mũi tên nỏ thứ hai đã bắn vào cái miệng há ra của gã ta.
Thẩm Lãnh bắn ngã một binh sĩ, liên nỏ hướng tới một binh lính khác bắn, liên tục ba mũi tên nỏ đánh trúng ngực người nọ xếp theo hình tam giác.
Giáo Cầu Lập úy đã thò tay ra túm lấy trường đao treo trên vách gỗ, một mũi tên nỏ bay tới đưa ghim bàn tay của hắn ta trên vách tường.
Thẩm Lãnh bước nhanh qua, trong nháy mắt giáo úy kia quay đầu lại nhìn hắn nắm đấm đã đập lên huyệt Thái Dương của đối phương, một quyền này giống như búa tạ, người nọ rên một tiếng ngã sang một bên, lực độ quá lớn, bàn tay bị đóng trên vách gỗ cũng rút ra.
Lúc hắn ta ngã xuống Thẩm Lãnh ép đầu gối xuống, chặn lên cổ họng giáo úy Cầu Lập đè xuống day qua day lại vài cái, giáo úy Cầu Lập miệng ho ra một búng máu từ từ mất đi sinh cơ.
Thẩm Lãnh nhấc ngọn đèn trong phòng lên đi tới cửa lắc vài cái, người của hắn từ bên cầu tàu lao đến rất nhanh.
Cửa một gian phòng bị nhẹ nhàng cạy mở từ bên ngoài, người Cầu Lập đang ngủ say ở bên trong không hề phát hiện. Trong phòng này có ít nhất mười hai binh lính Cầu Lập đang ngủ, tiếng ngáy như sấm, Cầu Lập quốc khí hậu nóng bức, những binh lính này kẻ nào kẻ nấy cởi chuồng nằm trên ván giường, tư thế cực kỳ bất nhã.
Trần Nhiễm chán ghét liếc nhìn, thò tay ra chỉ vào bên trong, mấy chiến binh ở sau lưng lập tức nhào vào, không bao lâu những người Cầu Lập này đã bị giết ngay trong lúc ngủ mơ, từng kẻ từng kẻ bị bịt miệng cắt đứt cổ.
Đánh lén bến thuyền cũng không phải chuyện quá khó khăn, ngay từ đầu Thẩm Lãnh đã không nghĩ không thành công.
Thuỷ quân Cầu Lập trong cả bến thuyền có khoảng chừng người một trăm năm mươi người, trong đó chín phần là bị giết chết trong lúc ngủ, số còn lại cho dù kịp phản ứng cũng không thể chống cự.
Thẩm Lãnh cho thủ hạ thu thập y phục của binh lính Cầu Lập thay ra, cũng xử lý tốt thi thể, hai chiếc chiến thuyền neo đậu bên cầu tàu, là chiến thuyền Hắc Giao cỡ trung phổ biến nhất trong Cầu Lập thủy sư. Hắc Giao thuộc loại chiến thuyền cũ, trong thủy sư Cầu Lập cũng đang dần dần bị Liệp Vân lớn hơn nhanh hơn thay thế, mà trên thực tế, hiện tại Phục Ba đang được thủy sư Đại Ninh bắt đầu trang bị thay thế chính là cải tiến thêm từ cơ sở của Liệp Vân Cầu Lập.
Sông Nhã Cách rộng đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là sông, không thể so với biển rộng, cho nên thuyền loại hình nhỏ như Hắc Giao ngược lại còn thích hợp hơn. Phần lớn chiến thuyền được đưa ra khỏi thủy sư hải cương đều sẽ phân phát đến các nơi Cầu Lập, trở thành thuyền dùng để tuần tra đường thủy của quan phủ địa phương.
Lâm Lạc Vũ luôn ở bên cạnh nhìn, trước đó nàng ta cũng không nghĩ chiến tranh là trò chơi đơn thuần của nam nhân, nữ nhân chưa chắc đã kém nam nhân một chút nào, chỉ cần là chuyện nữ nhân chịu tham dự thì cũng sẽ không làm kém hơn nam nhân.
Nhưng sau khi nàng ta tiếp xúc việc giết hại này ở khoảng cách gần mới phát hiện, chuyện giang hồ mà nàng ta tiếp xúc và chiến tranh hoàn toàn là hai khái niệm.
Nàng ta nhìn chiến binh của Đại Ninh mặt không cảm xúc giết người, mặt không cảm xúc xử lý thi thể, mỗi người đều cảm thấy chuyện này cũng không có gì đáng giá để bận lòng, mà trong lòng bàn tay nàng ta toàn là mồ hôi, bắt đầu hối hận đã đi theo Thẩm Lãnh đến nơi xa lạ này nhìn thấy cảnh giết chóc xa lạ này.
Lúc Thẩm Lãnh đi ngang qua bên cạnh nàng ta nhìn thoáng qua, vốn đã sắp đi qua lại đứng lại, bởi vì hắn nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt Lâm Lạc Vũ, lần đầu tiên hắn và Trà gia đi giết thủy phỉ, trong ánh mắt Trà gia từng có sự sợ hãi này.
Giờ khắc này Thẩm Lãnh mới hiểu được, mỗi người đều không có cường đại giống như bản thân biểu hiện ra ngoài.
Hắn tháo bình nước xuống đưa cho Lâm Lạc Vũ: "Nếu như là với người khác ta có thể sẽ giải thích một chút, trước hết nói cho hắn biết người Cầu Lập đã tàn sát bách tính chúng ta như thế nào, sẽ chửi mắng người Cầu Lập âm tàn ác độc cỡ nào một lần, như vậy có vẻ khá chính nghĩa... Nhưng đối với ngươi hiển nhiên không cần phải như vậy, ngươi chỉ là không quen giết chóc trực tiếp như vậy, chuyện giang hồ chung quy vẫn quá nhỏ, cho nên thật ra một người lính đều không có bao nhiêu ngưỡng mộ đối với cái gọi là khoái ý ân cừu chuyện trong giang hồ. Không khoác lác, để cho hiệp sĩ đến chiến trường chém giết vài lần có lẽ sẽ muốn quy ẩn điền viên, để cho thích khách đến chém giết vài lần bọn họ có thể sẽ hạ quyết tâm hoàn lương..."
Lâm Lạc Vũ nhận bình nước phát hiện thấy tay mình hơi run, nàng ta hỏi Thẩm Lãnh: "Ngươi đã quen rồi?"
"Không quen." Thẩm Lãnh trả lời: "Nhưng chấp nhận."
Hắn đi lên phía trước: "Lát nữa chuẩn bị lên thuyền chúng ta phải mau chóng xuất phát."
"Có lẽ ngươi cũng cho ta một lời giải thích tương đối hợp lý giống như đối với người khác mới tốt, ta có thể dễ dàng chấp nhận hơn một chút."
"Không giải thích cho giết chóc, cho dù là chiến tranh."
Thẩm Lãnh đã đi về phía chiến thuyền, Lâm Lạc Vũ nhìn bóng lưng của hắn suy nghĩ xuất thần, hồi tưởng lại câu nói vừa rồi.
Đội ngũ tập hợp rất nhanh, sau khi thay quân phục Cầu Lập mỗi người đều có chút không thích ứng. Người Cầu Lập tương đối thấp bé, mà chiến binh người nào cũng là hán tử lưng hổ eo vượn, cho nên nhìn quả thật cũng có một chút không được tự nhiên, cũng may đại bộ phận mọi người trốn vào trong khoang thuyền là được, người ở lại boong thuyền học người Cầu Lập mặc áo sát nách, sơ hở cũng nhỏ đi một chút.
Cũng may là đêm tối, không cần lo lắng quá nhiều.
Hai chiếc Hắc Giao rời khỏi bến thuyền, chứa đầy nước và đồ ăn cần thiết cùng với binh khí có thể sử dụng, từ sông Nhã Cách đi thẳng về hướng nam.
Trên boong thuyền Thẩm Lãnh ngồi dựa lưng nhắm mắt dưỡng thần, từ nơi này đi về hướng nam đến nam cương Cầu Lập nhanh nhất cũng phải đi 4-5 ngày, cuối cùng còn phải đi qua dã sơn đến Điệu quốc ở đối diện, vận khí không tốt có thể sẽ bị biên quân của Điệu quốc tường là kẻ thù mà bắn chết.
"Trà Nhi nói, ngươi không chưa từng nhắc đến chuyện trên chiến trường với muội ấy."
Lâm Lạc Vũ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh, trong tay còn cầm cái bình của Thẩm Lãnh.
"Cũng không phải chuyện có thể khiến tỷ ấy vui vẻ gì." Thẩm Lãnh nhắm mắt trả lời.
"Tại sao ngươi tòng quân?" Lâm Lạc Vũ lại hỏi một câu.
Thẩm Lãnh mở mắt, cẩn thận ngẫm nghĩ, nhưng lại không biết trả lời thế nào... Mục đích hắn tòng quân? Ban đầu tòng quân là vì Thẩm tiên sinh mong muốn hắn tòng quân, mà mình cũng muốn giết hết thủy phỉ, sau khi tới thủy sư hắn phát hiện mình cũng thích cuộc sống như vậy, chính như lúc trước hắn nói với Lâm Lạc Vũ, hắn không quen giết chóc trên chiến trường dù cho song phương lập trường rõ ràng, nhưng hắn chấp nhận, bởi vì đây chính là chiến tranh.
Muốn quan cao hậu lộc?
Muốn phong hầu bái tướng?
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: "Lúc ban đầu vào thủy sư, ta muốn giết hết thủy phỉ trên sông Nam Bình, sau đó thủy phỉ bị diệt, có một thời gian ngắn như vậy ta bắt đầu hoài nghi mục đích tòng quân của mình, ta chưa từng nói với tiên sinh, cũng chưa từng nói với Trà gia... Nếu như nói bọn họ sẽ lo lắng, sẽ sợ trong lòng ta xảy ra vấn đề, sau này ta phát hiện một chuyện rất thú vị."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Lâm Lạc Vũ: "Nam nhân có một kiểu theo đuổi trời sinh đối với cấp bậc."
"Cấp bậc?"
"Đúng." Thẩm Lãnh ngữ khí bình tĩnh nói: "Dù cho có đôi khi ngươi cảm thấy vô vị, nhưng cấp bậc tăng lên sẽ làm ngươi cảm thấy có cảm giác thành tựu."
Lâm Lạc Vũ thoáng ngẩn người, mắt nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Lãnh: "Ngươi thích kiểu thăng tiến cấp bậc này?"
"Tiên sinh thích."
Câu trả lời của Thẩm Lãnh làm cho Lâm Lạc Vũ sửng sốt.
"Ngươi chỉ vì điều này mà liều mạng?"
"Có lẽ vậy." Bản thân Thẩm Lãnh cũng nghĩ mãi mà không rõ, hắn nhìn về phía Lâm Lạc Vũ, bỗng nhiên nghĩ đến một ví dụ rất thú vị: "Nói như thế này, lúc nhỏ đến học đường đi học, cha mẹ sẽ nói với ngươi, ngươi không phải là đi học vì cha mẹ ngươi mà là vì chính ngươi, ta chưa từng đi học, nhưng lúc ở trấn Ngư Lân không chỉ một lần nghe thấy các hương thân giáo dục con cái của bọn họ như thế, nói với đứa trẻ rằng các con đi học là vì bản thân, điều này không thể phủ nhận, giống như tòng quân cũng là vì mình."
Ánh mắt hắn sáng lên, mang theo chút đắc ý nhỏ mà Lâm Lạc Vũ không hiểu: "Nhưng mà, ngươi nghĩ mà xem, trẻ con à, trẻ con đâu hiểu đạo lý như đi học là vì tương lai của bản thân gì đó? Theo chúng thấy, cầm một thành tích tốt về đương nhiên là vì cha mẹ, cha mẹ sẽ khen mình, sẽ ra ngoài khoe khoang, sẽ có cảm giác thành tựu, cho nên cảm giác thành tựu khi trẻ con lấy được một thành tích tốt ngược lại không có quan hệ lớn với bản thân nó, là vì nó nghĩ cha mẹ sẽ vui vì thế mới có cảm giác thành tựu."
"Đứa trẻ về nhà nói với cha mẹ, hôm nay tiên sinh đã khen con, cha mẹ đi ra ngoài nói với người khác, xem đi! Hôm nay tiên sinh khen con nhà ta, bọn họ vui vẻ thì đứa trẻ cũng sẽ vui vẻ, sẽ còn có một chút đắc ý nữa."
Thẩm Lãnh tựa lưng nhìn lên bầu trời đêm: "Cho nên... Ta chỉ là hy vọng, lúc tiên sinh nhắc tới ta với người khác sẽ tự hào, nói... Nhìn đi, đó là đứa trẻ mà ta dạy dỗ."
Hoặc là, đơn giản hơn một chút.
Nhìn đi!
Đó là con của ta.