Sông Nhã Cách, bến thuyền quan phủ.
Nguyên Thanh Loan kéo một cánh cửa ra, mùi hôi thối của thi thể trong phòng lập tức ập vào mặt ả, còn có thanh âm vo ve của ruồi bọ khiến người ta khó chịu. Ả khẽ nhíu mày, theo bản năng giơ tay lên cản mùi, nhưng tay đụng phải vết thương trên mặt, vì thế đau đến mày nhăn lại càng sâu.
Khâu lại, bôi thuốc, băng vải che đi vết sẹo, nhưng không ngăn được đau.
"Chưa qua một ngày, thi thể vẫn chưa trướng lên." Nguyên Thanh Phong nhìn về phía những thi thể kia: "Thủ pháp giết người dứt khoát nhanh lẹ như vậy, chỉ có thể là quân nhân."
"Người Ninh."
Nguyên Thanh Loan xoay người không nhìn những thi thể kia nữa: "Đốt đi."
Các thân binh đi qua hắt hoả dầu lên, ném cây đuốc vào trong phòng, ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy, tiếng xèo xèo từ trong phòng bay ra chui vào tai người ta, đó là một kiểu sởn tóc gáy không thể tưởng tượng nổi.
"Người Ninh muốn làm gì?" Nguyên Thanh Phong: "Không thể nào là đại đội nhân mã, nhiều nhất không quá vài trăm người, từ bãi hoang đổ bộ vào muốn phá hoại? Hay là muốn ám sát hành thích? Nếu là như vậy thì bọn họ trực tiếp công kích một bến thuyền chẳng phải là rất ngu xuẩn sao?"
"Nam Lý quốc."
Nguyên Thanh Loan giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào băng gạc trên mặt, vết thương đau đớn có thể khiến cho ả tỉnh táo lại nhanh hơn. Ả cùng Nguyên Thanh Phong đi thuyền lên phía bắc vừa hay phải đi qua nơi này, nếu không thì có khả năng những thi thể này phải qua một thời gian nữa mới có thể được phát hiện.
"Đệ đi bắc cương." Nguyên Thanh Loan nhìn về phía Nguyên Thanh Phong: "Chiến sự ở bắc cương không thể không có đệ chỉ huy, đại quân mười vạn còn đang chờ ở đó, đệ trì hoãn một ngày là quân tâm sẽ càng không an ổn, chỉ cần đệ xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ biết đệ không sao, bệ hạ không giết đệ, vậy thì quân tâm sẽ vững như bàn thạch, tác chiến đất bằng đệ không bằng ta, gần biển thuỷ chiến, ta không bằng đệ."
"Tỷ thì sao?"
"Ta đuổi theo."
Khóe miệng Nguyên Thanh Loan hơi nhếch lên, sát khí trong ánh mắt nữ nhân này tựa như cũng có thể tràn ra ngoài.
"Nếu không ngoài dự liệu, người của chúng ta ở bên Nam Lý đã giết sứ thần người Ninh, bắt mấy chục người tùy tùng hiện giờ còn đang giam giữ. Bọn họ đến từ các nơi trong Ninh quốc, chúng ta vẫn cần ép hỏi ra thêm nhiều tin tức về Ninh quốc từ miệng những người này, tốt nhất là có thể vẽ ra một tấm bản đồ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn người sẽ không giết, người Ninh sợ là điều này cho nên phái người đi cứu, tuyến đường nhanh nhất chính là đi xuyên qua chỗ chúng ta."
Nguyên Thanh Loan quay lại liếc nhìn: "Ta mang Sát Kỳ doanh của ta đuổi theo, Hắc Giao mà bọn chúng cướp đi tốc độ không nhanh, đến nam cương ít nhất phải năm ngày, ta đi cả ngày lẫn đêm có thể theo kịp lộ trình."
Ả xoay người: "Sát Kỳ doanh, theo ta xuôi nam."
Lúc trước khi tác chiến với Điệu quốc ả đã đích thân huấn luyện ra một chi tinh nhuệ ba ngàn người, tên là Sát Kỳ doanh, ba nghìn người này ai nấy cũng hung hãn, từng dọa cho quân đội Điệu quốc thấy cờ chữ Sát của Sát Kỳ doanh liền chạy trối chết. Ba ngàn người từng chính diện ngạnh kháng với hai vạn người Điệu quốc, thế mà lại giết hai vạn lính được gọi là tinh nhuệ của Điệu quốc không còn manh giáp, người Điệu quốc đều nói ả là một nữ quái vật mặt mũi hung tợn.
Ba ngàn người này, mỗi một người đều giết người không gớm tay.
"Tỷ cẩn thận một chút." Nguyên Thanh Phong nhìn bóng lưng của tỷ tỷ hô một tiếng: "Đệ chờ tỷ ở bắc cương."
Nguyên Thanh Loan không quay đầu lại, giơ lên tay tùy ý vẫy vẫy ý bảo đệ mau đi đi, Nguyên Thanh Phong lập tức mang theo người của mình lên thuyền xuất phát. Hơn mười chiếc chiến thuyền Liệp Vân tách ra khỏi đội ngũ, Sát Kỳ doanh ba ngàn quay thuyền hướng về phía nam tăng tốc mà đi, trên lá cờ màu đen kia có một chữ Sát đỏ như máu, thoạt nhìn khiến cho người ta có một cảm giác áp lực như mây đen ép xuống, mà chữ Sát màu đỏ kia giống như là tia chớp màu đỏ nhảy múa trong mây đen.
Nguyên Thanh Loan đứng ở trên thuyền nhìn về phía nam, trong lòng nghĩ thật muốn nhìn xem người Ninh rốt cuộc là một đám như thế nào. Ả rất rõ đệ đệ của mình có vài phần bản lĩnh, năm 18 tuổi lần đầu tiên đi theo ả lên chiến trường là ả đã nhìn ra, đệ đệ trời sinh thuộc về chiến trường.
Mấy năm gần đây gã dẫn thủy sư giao thủ với người Lâm Việt chưa từng bại tích, nhưng mới chạm mặt với người Ninh đã rũ cánh mà về... Người Ninh được xưng chiến binh vô địch thiên hạ, Nguyên Thanh Loan vẫn luôn rất khinh thường, vô địch thiên hạ? Nếu gặp Sát Kỳ doanh ba ngàn của ta, sợ là không dám một ai còn dám nói mình vô địch thiên hạ nữa.
Tốc độ của chiến thuyền Liệp Vân nhanh hơn Hắc Giao không ít, huống hồ đối phương sẽ không nhiều người, lúc ngược gió tốc độ của Hắc Giao càng chậm, mà thủ hạ bên phía ả có thể thay phiên đi lên, trong vòng ba ngày tất nhiên có thể chặn những người Ninh không biết sống chết kia ở nam cương.
Cùng lúc đó, Thẩm Lãnh bọn họ đã đi liên tục một ngày nửa đêm, tại nơi xa lạ này trạng thái tinh thần vẫn duy trì trạng thái căng thẳng người lại càng dễ mệt mỏi. Qua buổi trưa gió chuyển hướng đành phải hạ buồm dựa vào sức người chèo thuyền đi, cấu tạo của Hắc Giao vẫn tương đối cũ kỹ, người càng tốn sức, cho nên tim Thẩm Lãnh cũng càng treo lơ lửng.
"Người của ngươi hiện tại đang quá căng thẳng." Lâm Lạc Vũ đứng bên cạnh Thẩm Lãnh: "Một khi xảy ra vấn đề, rất dễ khiến quân tâm tán loạn."
"Biết làm sao được, chỉ cần còn ở cảnh nội Cầu Lập cũng chỉ có thể đi về phía trước." Thẩm Lãnh quay đầu lại phân phó một tiếng: "Mọi người thay phiên hai lượt, nửa canh giờ đổi ca, người được thay thế thì đi ngủ, mặc kệ ngủ được hay không ngủ được cũng phải nhắm mắt lại."
Trần Nhiễm lập tức dẫn thân binh đi truyền lệnh, có thể nhìn ra được sắc mặt gã cũng rất căng thẳng.
"Vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi ngươi." Lâm Lạc Vũ chăm chú nhìn Thẩm Lãnh hỏi: "Ngươi có nghĩ tới trên thế giới này sẽ tồn tại nữ hài ưu tú hơn Trà Nhi hay không?"
"Chưa từng nghĩ, nhưng chắc chắn có."
Câu trả lời của Thẩm Lãnh dường như có chút lơ đãng, hắn không có nghĩ lúc này Lâm Lạc Vũ nói đến Trà Nhi với hắn chỉ là muốn làm cho sự căng thẳng của hắn giảm bớt đi một ít, bởi vì Thẩm Lãnh cũng không căng thẳng, chỉ là hắn chuyên chú. Bắt đầu từ khi Thẩm Lãnh nhảy lên chiến thuyền của thủy phỉ hồi nhỏ, hắn đã rất ít khi căng thẳng, có thể làm cho hắn căng thẳng là khi Thẩm tiên sinh và Trà gia gặp.
Chính bởi vì đáp án lơ đãng này ngược lại còn làm cho Lâm Lạc Vũ xác định câu trả lời của Thẩm Lãnh là chân thành, chưa từng nghĩ, thật ra ba chữ này có phân lượng rất nặng.
"Nếu sau này ngươi gặp được thì sao?"
"Vậy thì gặp được thôi."
Câu trả lời của Thẩm Lãnh vẫn lơ đãng như vậy.
"Nếu gặp, cũng rất tốt với ngươi nhỉ?"
Thẩm Lãnh chợt phát hiện nơi này có bẫy, xoay người nhìn về phía Lâm Lạc Vũ: "Có phải tiểu bằng hữu Thẩm Trà Nhan cho ngươi lợi ích gì hay không, lúc này ngươi lại còn muốn gài bẫy ta."
Lâm Lạc Vũ nheo mắt lại: "Đây không phải ta hỏi cho Trà Nhi, là bản thân ta tò mò."
Thẩm Lãnh thoáng thở phào một cái: "Ngươi nghĩ mình ưu tú sao?"
Lâm Lạc Vũ ngẫm nghĩ, gật đầu: "Tất nhiên."
Thẩm Lãnh: "Ta cũng cảm thấy ngươi rất ưu tú."
Lâm Lạc Vũ ngẫm nghĩ, ngụ ý của Thẩm Lãnh là... Ta cũng cảm thấy ngươi rất ưu tú, nhưng có quan hệ gì tới ta?
Cho nên nàng ta có chút hụt hẫng nhẹ, nhưng mà vẫn vui vẻ nhiều hơn, nàng ta thật sự chỉ là một người đứng xem, muốn xem kiểu tình cảm đơn thuần tốt đẹp nhất này của Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan có thể đi bao, sự hụt hẫng của nàng ta cũng không phải là vì nàng ta cảm thấy Thẩm Lãnh không quan tâm đến mình, đương nhiên Thẩm Lãnh không cần phải để ý đến nàng ta.
Vì thế càng nghĩ nàng ta càng cảm thấy mâu thuẫn, ngay sau đó cũng thở ra một hơi thật dài.
Nàng bỗng nhiên càng hiếu kỳ: "Trà Nhi với ngươi mà nói, ngươi cảm thấy quan trọng nhất là cái gì? Có lẽ tình thân sẽ khiến cảm giác của ngươi lẫn lộn, cho rằng đó là tình yêu."
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Trà gia à... Với ta mà nói, nàng ấy tự xưng là tỷ tỷ ta, có khi là sư tỷ, có khi là sư phụ, có khi là đại ca của ta, có khi là mẹ ta..."
Lâm Lạc Vũ phát hiện mình hoàn toàn không thể hiểu sự lý giải của Thẩm Lãnh, thật sự cảm giác rất giống trẻ con chơi trò gia đình.
Hai người rơi vào trầm mặc, một người lấy bản đồ ra bắt đầu tô tô vẽ vẽ bên trên, một người ngồi ở đó ngẩn người cảm thấy sự lý giải của mình đối tình cảm có phải hơi quá ích kỷ hay không?
Liên tục ba ngày đều rất căng thẳng nhưng lại rất bình tĩnh trôi qua, các chiến binh cũng dần dần thả lỏng hơn, đi thêm thời gian không quá nửa ngày nữa là có thể cập bờ, sau khi lên bờ đi thẳng về hướng nam lại đi thêm chừng một ngày là có thể chui vào dãy núi tên là Dã Lộc Sơn này, nhưng nơi đó không có đường, muốn trèo núi đi qua cũng không phải chuyện quá dễ dàng.
Giữa đường gặp thuyền tuần tra khác của người Cầu Lập, song phương đi lướt qua nhau nhưng cũng không có nguy hiểm gì phát sinh, người trên thuyền đối phương còn hò hét chào hỏi, Thẩm Lãnh bọn họ dùng tiếng Cầu Lập nói đơn giản đã học trước đó cũng khua cánh tay hô hào một trận, hữu kinh vô hiểm cứ thế qua đi như vậy.
Sáng sớm ngày thứ năm tính từ khi bắt đầu vào Cầu Lập cuối cùng bọn họ đã tới chỗ ngoặt lớn nhất sông Nhã Cách, từ nơi này sông Nhã Cách ngược về hướng đông nam. Thẩm Lãnh bọn họ neo hai chiếc Hắc Giao bên bờ, các chiến binh chỉnh lý trang bị, những nhu yếu phẩm như nước, đồ ăn chuẩn bị lên bờ. Đúng lúc này chiến binh còn chưa xuống khỏi đài quan sát trên cột buồm bỗng nhiên gào lên một tiếng: "Có thuyền!"
Thẩm Lãnh quay phắt đầu lại, giơ thiên lý nhãn lên nhìn về phương hướng vừa đi đến, một mảng cột buồm ở phía sau đã xuất hiện ở trong tầm mắt.
"Lên bờ!"
Thẩm Lãnh hô một tiếng, sau đó kéo Lâm Lạc Vũ chạy xuống thuyền. Lâm Lạc Vũ mặc váy chạy hơi bất tiện, lúc rời thuyền càng có vẻ bất tiện hơn nữa, đến cạnh thuyền Thẩm Lãnh một tay ôm nàng ta quăng lên trên, sau đó Thẩm Lãnh lập tức nhảy xuống thuyền, hai chân chạm xuống đất đứng vững vàng hai tay giơ ra đón lấy Lâm Lạc Vũ, động tác nhanh chóng lưu loát liền mạch.
Lâm Lạc Vũ cảm thấy có chút ngây ngốc.
Trên chiến thuyền của người Cầu Lập ở phía sau đã vang lên tù và tu tu, từng mũi tên trọng nỗ bắn nhanh đến, trên chiến thuyền Hắc Giao bị ghim mấy mũi tên, thuyền cũng lắc lư.
May mà người Thẩm Lãnh mang đến đều là chiến binh có kinh nghiệm, tố chất thì không cần phải nói, hai mươi đình úy của phủ đình úy Cổ Lạc mang theo võ nghệ cũng không tệ. Trước đó Thẩm Lãnh cũng đã nhắc nhở rất nhiều lần gặp địch không thể bối rối, cho nên rời thuyền duy trì trật tự rất tốt, tốc độ cũng nhanh hơn.
Lúc hơn một trăm người lao lên bờ chiến thuyền của người Cầu Lập ở phía sau đã đến, chiến kỳ tung bay trong gió trên chiến thuyền kia đặc biệt bắt mắt. Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn, một tướng quân Cầu Lập thân mặc thiết giáp đang đứng đầu thuyền trên chiếc thuyền lớn phía trước nhất, thoạt nhìn có chút không đúng, nhìn cẩn thận một chút, phát hiện không ngờ là một nữ nhân.
Trên chiến kỳ ở chiếc thuyền lớn nhất kia có một chữ Sát, còn có một tướng kỳ, bên trên viết Nguyên.
Nữ nhân kia mặt không cảm xúc giơ tay lên chỉ vào Thẩm Lãnh, ngay sau đó một trận mưa tên che trời phủ đất bay đến, may mắn là khoảng cách còn xa nên cũng không nhiều mũi tên có uy hiếp.
Thẩm Lãnh thò tay ra kéo Lâm Lạc Vũ, nhưng thấy Lâm Lạc Vũ một tay cầm làn váy của mình, tay còn lại đột nhiên xé mạnh... Xoạt một tiếng, váy dài bị nàng ta xé rách từ chỗ đầu gối, nàng ta giật mảnh váy bị xé rách xuống, lại xé một mảnh buộc mái tóc tán loạn ở sau gáy, đưa tay về phía Thẩm Lãnh: "Đao, cung."
Thẩm Lãnh ném một thanh hắc tuyến đao còn dư qua, Lâm Lạc Vũ giơ tay tiếp được đao, dùng mảnh váy mình xé xuống buộc trường đao sau lưng mình.
Lại nhận lấy một cái cung cứng nắm trong tay, ống tên đeo trên lưng: "Đi."
Nàng ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, phát hiện Thẩm Lãnh nhìn nàng ta hơi ngẩn người.