Vận khí của Thẩm Lãnh bọn họ ở chỗ, nếu không phải đội thuyền của Nguyên Thanh Loan giữa đường gặp hai chiếc chiến thuyền Hắc Giao chào hỏi với Thẩm Lãnh bọn họ, có thể Thẩm Lãnh bọn họ chưa kịp cập bờ thì Sát Kỳ doanh đã có thể đuổi kịp.
Trên đường hai chiếc Hắc Giao kia bị chặn lại cẩn thận kiểm tra, coi như là tận hết phần sức lực cuối cùng vì huynh đệ người Ninh mà bọn họ đã bắt chuyện.
"Đi, đi đi!"
Thẩm Lãnh liên tục hô vài tiếng, các binh sĩ đeo trang bị nhanh chóng lao vào trong khu rừng ven bờ, binh sĩ của đại đội của Sát Kỳ doanh ở phía sau bắt đầu rời thuyền lên bờ, khoảng cách của song phương cũng không có bao xa.
Nguyên Thanh Loan một bàn tay bám mép thuyền lăng không nhảy ra ngoài, ở giữa không trung tháo cung thiết thai ở sau lưng xuống, sau khi chạm xuống đất đã bắn liên tiếp ba mũi tên ra ngoài.
Cung thiết thai của ả lực độ lớn hơn cung cứng bình thường, và còn bắn tên từ giữa không trung, mũi tên sẽ không bị binh lính Sát Kỳ doanh ở phía trước ngăn trở, giống như đã vượt qua không gian bắn nhanh tới phía Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn, không kịp rút đao đành phải một tay đẩy Lâm Lạc Vũ ở bên cạnh ra, bản thân mượn lực trượt về sau, ba mũi tên kia bay xuyên qua giữa hai người. Một tên chiến binh không kịp tránh đã trúng cả ba mũi tên, một mũi tên xuyên qua đầu, hai mũi tên ở sau lưng, tên đập vào hắn ta ngã sấp mặt trên mặt đất, thân thể co giật vài cái rồi lập tức bất động.
Thẩm Lãnh cắn răng lao qua, vác thi thể của chiến binh của xông về phía trước. Tuy làm như vậy cực kỳ không lý trí, nhưng hắn không muốn thi thể của huynh đệ mình rơi vào tay kẻ địch, nếu như vậy chỉ có thể là bị loạn đao băm thành thịt nát.
Lâm Lạc Vũ rút hắc tuyến đao ra cảm thấy hơi nặng một chút, nàng ta nghiêng người chắn ở phía sau Thẩm Lãnh đi lùi về, mũi tên lông vũ bắn đến bị nàng ra dùng hắc tuyến đao chém rơi.
Nàng ta không rõ tại sao lý trí một người như Thẩm Lãnh lại cõng thi thể mà đi, nếu đổi lại là nàng ta thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Binh sĩ của Sát Kỳ doanh cực kỳ hung hãn, bọn họ thích ứng với khí hậu và địa hình nơi này hơn, lúc chạy giống như bầy sói truy đuổi tốc độ cực nhanh. Mắt thấy người gần nhất đã ở ngoài ba mươi mét, Lâm Lạc Vũ cắm hắc tuyến đao vào trong vỏ đao ở sau lưng, giương cung lắp tên, nàng ta dường như không biết bắn nhiều tên cùng một lúc, nhưng tốc độ bắn tên của nàng ta lại nhanh đến mức khiến kẻ khác líu lưỡi, một mũi tên lại một mũi tên, động tác lưu loát giống như mây bay nước chảy.
Mấy binh lính Sát Kỳ doanh đuổi theo gần nhất liên tiếp bị bắn ngã, toàn bộ người của Thẩm Lãnh đã lui vào trong rừng. Vào trong rừng rậm thì lực sát thương của mũi tên lông vũ ở phía sau sẽ giảm bớt đi nhiều, mà giờ phút này, sự khổ luyện của Thẩm Lãnh đối với các binh sĩ cũng hiện rõ tác dụng, các binh sĩ trường kỳ vác nặng việt dã đã không có chút sợ hãi nào đối với tình huống thế này, lúc chạy đội hình cũng không loạn.
Người Cầu Lập trang bị nhẹ tất nhiên tốc độ cũng không chậm, nhưng truy đuổi như vậy sau một nén nhang khoảng cách của song phương ngược lại còn trở nên càng lúc càng lớn, điều này làm cho sắc mặt Nguyên Thanh Loan trở nên khó coi.
Ả thấy rõ ràng, đội ngũ người Ninh kia cũng chỉ có khoảng chừng trăm người, dựa theo kinh nghiệm đối địch trước đây của ả, ba ngàn tinh nhuệ Sát Kỳ doanh giết chết hơn trăm kẻ thù đâu có cần lâu như vậy, nhưng vấn đề bây giờ là... không đuổi kịp.
Thể lực của những chiến binh người Ninh phía đối diện tốt đến mức khiến ả có chút khó tin. Thời tiết nóng bức như vậy, kiểu địa hình phức tạp này, hơn nữa những binh lính kia mỗi người còn vác trang bị có chút nặng nề, thế mà lại chạy giống như không biết mệt.
"Dây thừng." Thẩm Lãnh vừa chạy vừa hô một tiếng.
Hai đội năm người ở phía trước lập tức dừng lại, mấy đội năm người khác xoay người lấy tên nỏ áp chế truy binh ở phía sau, những binh lính khác tháo dây thừng xuống cột lên cây, chỗ lùm cây thấp nhất trong cánh rừng này cũng gần như đến đầu gối, nhìn từ xa căn bản không nhìn thấy dây thừng ẩn giấu trong trong đó.
Các binh sĩ động tác nhanh chóng, sau khi lấy dây thừng cột chắc xong lại xông về phía trước. Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn Lâm Lạc Vũ từ đầu đến cuối vẫn theo sát bên cạnh mình, trên người nàng ta đã ướt đẫm mồ hôi, nhịp thở dốc hơi nặng nề rất đều, hơn nữa nhìn nàng ta sắc mặt trắng bệch giống như là hơi sợ, nhưng động tác trên tay không bị ảnh hưởng chút nào, tiễn pháp độ chính xác có thể khiến cho tuyệt đại bộ phận chiến binh phải xấu hổ.
"Lợi hại." Thẩm Lãnh khen một câu.
Lâm Lạc Vũ vừa lùi vừa trả lời: "Lần sau cộng thêm hai chữ tỷ tỷ."
Thẩm Lãnh bĩu môi.
Truy binh ở phía sau bởi vì chạy quá nhanh căn bản không có chú ý tới dây thừng dưới chân, không ít người bị vướng dây thừng ngã sấp mặt, người ngã xuống ảnh hưởng tới tốc độ của người truy kích phía sau, khoảng cách người Cầu Lập bị bỏ lại lại kéo rộng ra một chút.
Lúc này song phương đã cách nhau 70-80 mét, mũi tên lông vũ tên nỏ ở trong rừng rậm lại càng không có ý nghĩa, song phương đều đang chạy như điên, chỉ xem ai có thể kiên trì lâu hơn.
"Đổi đội, dây thừng!" Thẩm Lãnh lại hô một tiếng.
Hai đội năm người khác dừng lại bắt đầu bố trí dây thừng, động tác của bọn họ có một kiểu mỹ cảm tràn đầy khí thế dương cương. Lần đầu tiên Lâm Lạc Vũ cảm thấy những chiến binh bình thường thoạt nhìn thô kệch, thậm chí có chút dã man này đều đẹp trai như vậy.
Mấu chốt là, bọn họ không có bối rối.
Cho nên Lâm Lạc Vũ càng tò mò về Thẩm Lãnh hơn. Tướng quân như thế nào luyện ra binh như thế nấy, nếu Thẩm Lãnh là một người dễ sợ, dễ căng thẳng, như vậy thì thủ hạ của hắn hơn phân nửa cũng là như thế. Nàng ta thật sự rất muốn hỏi thử Thẩm Lãnh rốt cuộc đã trải qua cái gì, tại sao tuổi còn trẻ đã có một kiểu thái độ tựa như thờ ơ lạnh nhạt với mọi việc thế gian?
Nếu không phải như thế, sao có thể bất cứ lúc nào cũng bình tĩnh?
Người Cầu Lập ở phía sau hiển nhiên đã điên lên, gào thét tăng tốc xông lên trước.
"Bọn chúng đã sắp đến cực hạn rồi."
Đúng lúc này Lâm Lạc Vũ nghe thấy giọng nói của Thẩm Lãnh, lại còn có một chút hưng phấn.
"Ba mươi trượng dừng!"
Thẩm Lãnh hô một tiếng, vác thi thể tăng tốc chạy về phía trước.
Các chiến binh hiểu ý của Thẩm Lãnh, tất nhiên Cổ Lạc cũng hiểu, lập tức căn dặn đình úy thủ hạ vài câu. Sau khi chạy như điên ba mươi trượng tất cả bọn họ đều dừng lại, sau đó nằm sấp trong bụi cỏ. Lâm Lạc Vũ cũng nằm sấp xuống theo, nghĩ đây là muốn làm gì? Khó khăn lắm mới kéo giãn khoảng cách, đây không phải là tự tìm đường chết à?
Binh lính Sát Kỳ doanh ở phía sau nhanh chóng xông lên, kẻ nào kẻ nấy cũng giống như sói điên.
Ngay khi Thẩm Lãnh ra lệnh một tiếng, tất cả hơn trăm người đều đứng dậy, liên nỏ trong tay bắn tên với tốc độ nhanh nhất. Ở khoảng cách này thì liên nỏ là đại sát khí mà bất cứ binh khí nào cũng không so sánh được, một cơn mưa mũi tên quét ngang qua, mười mấy người Cầu Lập lao đến gần nhất lập tức bị bắn ngã trên mặt đất, người phía sau theo bản năng tìm chỗ trốn, đội ngũ ở phía sau nữa tốc độ cũng chậm lại.
"Đi."
Thẩm Lãnh đứng dậy vác thi thể lên lại chạy như điên, các binh sĩ hoan hô liền xông ra ngoài, đâu có một chút giác ngộ nào đây là đang bị đuổi giết.
Lâm Lạc Vũ thậm chí còn cảm thấy có chút hoang đường.
Lại về chạy như điên phía trước khoảng chừng trăm trượng, tiếng hô giết của người Cầu Lập ở phía sau dần dần nhỏ lại, Thẩm Lãnh căn dặn bọn thủ hạ giữ sức, bọn họ duy trì sức chạy nhưng không tăng tốc nữa. Các binh sĩ dùng phương thức điều chỉnh hơi thở mà Thẩm Lãnh dạy bọn họ, tuy rằng nghe là một loạt tiếng hít thở nặng nề, nhưng mức độ mệt nhọc của bọn họ còn xa mới đến cực hạn.
"Phía trước có sông!" Trần Nhiễm chạy ở phía trước nhất quay đầu lại hô một tiếng.
Sau khi hô xong câu này Trần Nhiễm trực tiếp nhảy xuống sông lội đi về phía trước, đi giữa đường sông thì nước sông cao tới ngực gã, gã quay đầu lại vẫy tay: "Có thể đi."
Các binh sĩ đều xuống sông. Xuống sông tốc độ đột nhiên giảm xuống, không bao lâu tiếng hò hét của người Cầu Lập phía sau lại trở nên rõ ràng, cũng may trước đó khoảng cách kéo giãn cũng đủ cho bọn họ đi qua con sông rộng không quá 20-30 mét này. Sau khi đến bờ bên kia Thẩm Lãnh quay lại liếc nhìn xác định không có ai bị bỏ lại, chỉ vào ngọn núi phía xa xa: "Trần Nhiễm, ngươi dẫn đội ngũ đi lên phía trước, Vương Khoát Hải, Đỗ Uy Danh dẫn hai đội mười người ở lại."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Lâm Lạc Vũ: "Ngươi đi theo đại đội."
Lâm Lạc Vũ vén chỗ tóc bị nước sông làm ướt dính lên mặt sang bên tai, lắc đầu: "Ta không phải lính của ngươi, cho nên đừng hạ mệnh lệnh cho ta."
Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó kéo nàng ngồi xổm phía sau cây.
Binh sĩ của Sát Kỳ doanh rất nhanh chóng đã tới bờ sông, Nguyên Thanh Loan tách mọi người ra bước nhanh đến, đứng ở bờ sông liếc nhìn: "Người Ninh dám qua, các ngươi không dám qua?"
Các binh sĩ lập tức lao xuống lòng sông. Thẩm Lãnh chờ lúc người ở phía trước nhất xuống sông đột nhiên từ phía sau cây lướt ra, một mũi tên bắn về phía Nguyên Thanh Loan, khoảng cách không quá ba mươi mấy mét mà thôi, mũi tên gần như là đến ngay lập tức.
Nguyên Thanh Loan không ngờ người Ninh lại to gan lớn mật như vậy, sau khi đánh phục kích một lần còn có lần thứ hai. Ả chỉ kịp né sang bên cạnh, mũi tên kia đâm vào cánh tay trái ả phập một tiếng, xuyên từ trước ra sau. Nếu không phải phản ứng của ả đã nhanh đến cực hạn, một mũi tên này sẽ không phải là bắn thủng cánh tay của ả mà là trái tim.
Ngay sau khi Thẩm Lãnh bắn một mũi tên ra, Vương Khoát Hải, Đỗ Uy Danh dẫn binh sĩ của hai đội mười người cũng bắt đầu bắn tên. Khoảng cách hơn mười mét lực sát thương của liên nỏ lớn quá mức tưởng tượng, người ở trong lòng sông di động khó khăn quả thực chính là tấm bia sống, ít nhất lại có mấy chục người bị bắn chết ở trong lòng sông, nước trở nên đục ngầu, tiếng kêu rên cùng tiếng gầm thét liên miên không dứt.
"Người Ninh!" Nguyên Thanh Loan chỉ tay vào Thẩm Lãnh khàn giọng gào một tiếng: "Ngươi tên là gì!"
Thẩm Lãnh nhìn ả một cái, không thèm để ý, kéo Lâm Lạc Vũ xoay người rời đi.
Nguyên Thanh Loan tức giận sắc mặt trắng bệch, gào thét một tiếng "a".
Thân binh đi đến muốn kiểm tra vết thương cho ả nhưng lại bị ả một cước đá văng ra. Ả nhìn cánh tay trái, tay phải một đao hạ xuống chặt đứt mũi tên, sau đó cắm trường đao xuống mặt đất, tay cầm đầu kia của mũi tên kéo mạnh ra ngoài, mũi tên đâm xuyên qua cánh tay ả bị cưỡng chế lôi ra ngoài, ả duỗi cánh tay bị thương ra, thân binh vội vàng đi đến đắp thuốc trị thương, sau đó dùng băng vải buộc chặt.
"Đuổi theo bọn chúng, xé thành mảnh vụn." Nguyên Thanh Loan cúi đầu gầm thét, mắt đỏ ngầu.
Người Cầu Lập bắt đầu tăng tốc vượt sông, đội ngũ tuy bị người của Thẩm Lãnh phục kích hai lần, nhưng binh lực tổn thất cũng chỉ hơn trăm người, đối với Sát Kỳ doanh ba ngàn người mà nói tổn thất này không đáng kể chút nào.
Suốt cả một ngày, song phương không ngừng truy đuổi, đến khi trời sắp tối song phương gần như cũng đã tới cực hạn, khoảng cách đã kéo giãn chừng 6-7 dặm, song phương đều không nhìn thấy nhau, nhưng ai cũng biết đây không phải kết thúc mà là bắt đầu.
Giờ này khắc này Thẩm Lãnh bọn họ đã đến lưng chừng núi, may mà sườn bắc của ngọn núi này cũng không quá dốc đứng, nhưng đối với con đường phía trước hoàn toàn xa lạ, không có ai biết còn có thể trèo lên nữa hay không, lỡ như gặp phải vách núi cụt thì chỉ có thể đi vòng, khoảng cách kéo giãn trước đó cũng sẽ càng ngày càng nhỏ.
"Dừng lại nghỉ ngơi ăn uống trong một nén nhang." Thẩm Lãnh hô một tiếng, sau đó căn dặn Cổ Lạc: "Ngươi vất vả thêm chút, dẫn người đi trước tìm đường."
Cổ Lạc đáp lại một tiếng, chọn mấy thủ hạ đắc lực tiếp tục đi lên phía trước.
Thẩm Lãnh đặt thi thể trên vai xuống, cởi quân phục của người Cầu Lập trên người thi thể xuống: "Tạm thời ủy khuất ngươi, nơi này cách nhà quá xa, nhưng ta không thể mang theo ngươi nữa, nếu sau này chiến binh Đại Ninh càn quét Cầu Lập, ta đến đón ngươi."
Hắn đào một cái hố chôn thi thể vào, nơi này khá kín đáo, hắn lại ra sức đẩy một tảng đá lớn chèn bên trên, không nhìn kỹ thì tuyệt sẽ không phát hiện ra.
Thẩm Lãnh ngồi xuống thở dốc, đưa tay lau mồ hôi trên trán, lấy một gói giấy dầu ở trong túi da hươu ra, bên trong là bản đồ cùng một quyển sổ nhỏ của hắn, kiểm tra bản đồ một chút thấy không ướt mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó phát hiện bút than đã mất rồi, hắn trầm mặc một lát giơ tay lên cắn nát ngón trỏ viết một cái tên lên quyển sổ, viết quê quán, phiên hiệu của hắn ta, ghi chép năm tháng.
Đó là tên của chiến binh bị chết, màu đỏ máu.
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Lâm Lạc Vũ một cái: "Nhờ ngươi một chuyện, nếu ta cũng xảy ra bất trắc gì, ngươi giúp ta giữ lại quyển sổ này, sau này có cơ hội giao cho đề đốc Trang tướng quân, mạng của huynh đệ đã mất rồi, quân công không thể mất."
Lâm Lạc Vũ sắc mặt trắng nhợt: "Tại sao là ta?"
Thẩm Lãnh thở hổn hển cười cười: "Nếu đội ngũ này bất hạnh bị diệt toàn quân, ngươi nhất định là người chết cuối cùng."