Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 236 - Chương 236: Sinh Tử Lưu Danh

Chương 236: Sinh tử lưu danh Chương 236: Sinh tử lưu danh

Sau khi nghỉ ngơi một nén nhang đội ngũ tiếp tục đi lên núi, Thẩm Lãnh cho Trần Nhiễm, Vương Khoát Hải dẫn đội ở giữa, phía trước có Cổ Lạc dò đường, hắn mang theo một đội mười người đi cuối cùng. Chỉ là Lâm Lạc Vũ nói gì cũng không chịu cùng Trần Nhiễm bọn họ đi ở giữa đội ngũ, luôn đi theo bên cạnh Thẩm Lãnh.

Mấy người Cổ Lạc mang theo võ nghệ không tầm thường, bọn họ đi dò đường, dọc đường đi để lại dấu vết, đội ngũ đuổi theo dấu vết đi về phía trước, khi hậu đội Thẩm Lãnh dẫn theo đi đến sẽ xóa ký hiệu, còn phân công người đi ra phương hướng khác giả vờ lơ đãng giẫm gãy một ít hoa cỏ để đánh lừa truy binh.

Chậm rãi đi về phía trước lại leo lên đại khái hơn nửa canh giờ thì trời đã hoàn toàn tối đen, Cổ Lạc mang người trở lại hội hợp cùng bọn họ. Trời tối đường nguy hiểm, càng lên cao càng dốc đứng thật sự không có cách nào tiếp tục leo lên.

"Trần Nhiễm, dẫn người bố trí một chút."

Thẩm Lãnh chỉ về phía sau, Trần Nhiễm lập tức mang theo một đội người đi ra ngoài bố trí cạm bẫy, đi xuống dưới khoảng chừng trăm mét giấu chuông trong bụi cỏ, buộc dây thừng cùng với thủ đoạn cảnh báo đơn giản nhưng thực dụng khác.

"Buổi tối có lẽ người Cầu Lập sẽ mò lên."

Thẩm Lãnh tựa vào một tảng đá nghỉ ngơi, trước đó dọc đường đi đều đang suy nghĩ buổi tối nên vượt qua như thế nào, nhưng phương pháp có thể nghĩ đến vốn không nhiều lắm, hắn có thể nghĩ đến thì người Cầu Lập cũng nhất định cũng có thể nghĩ ra được. Người Cầu Lập đông người, bọn họ thậm chí có thể không cần để ý bất cứ cạm bẫy nào Thẩm Lãnh sắp đặt, chỉ lo lục soát một đường đi lên, tổn thất một ít nhân thủ cũng không tiếc.

Lâm Lạc Vũ nhìn Thẩm Lãnh ở khoảng cách gần, nàng ta là một người đứng xem đủ tư cách, nàng ta muốn nhìn rõ dưới tình huống như vậy tướng quân Đại Ninh trẻ tuổi này sẽ ứng đối như thế nào.

"Cổ Lạc, có thể tính ra cách đỉnh núi còn bao xa không?"

"Chúng ta nhiều nhất chỉ leo đến một nửa." Cổ Lạc trả lời: "Lúc ban ngày ta đã tính qua, càng lên cao càng không dễ leo, hơn nữa đá lởm chởm nói không chừng đi lên nữa chính là vách đá, nhưng cũng may chúng ta ít người..."

Lúc này ít người ngược lại là một trong những ưu thế, nhưng ưu thế này lại không chuyển hóa thành thắng thế được.

"Thay phiên nghỉ ngơi."

Thẩm Lãnh quay đầu lại phân phó một câu, các binh sĩ không cần lo nghĩ nhiều như vậy, nghênh chiến như thế nào, thoát khỏi truy binh như thế nào là chuyện Thẩm Lãnh nên suy nghĩ, bọn họ nhất định phải tranh thủ tất cả thời gian nghỉ ngơi, không có ai biết đêm nay còn có thể phát sinh chuyện gì, cho dù là sống qua đêm nay ngày mai người Cầu Lập đuổi theo sẽ càng hung ác hơn.

"Ta đi xuống canh gác." Vương Khoát Hải vác lang nha bổng lên: "Người Cầu Lập đi lên thì các người cứ đi trước, cứ mặc kệ ta."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không cần xuống, không có bao nhiêu tác dụng cả, ở đây không có đường cho nên chỗ nào cũng là đường, ngươi không thủ được triền núi chính diện."

Vương Khoát Hải ngây ra: "Chẳng lẽ cứ không có chuẩn bị như vậy?"

"Đi ngủ."

Vương Khoát Hải lắc đầu: "Tướng quân không ngủ, ta cũng không ngủ."

"Ngày mai ngươi đoạn hậu, ngươi phải ngủ."

Vương Khoát Hải trầm mặc một lát: "Được, ta ngủ."

Thẩm Lãnh nghĩ nếu như mang Miêu Nhi theo thì tốt rồi, có Miêu Nhi ở đây, người Cầu Lập có một chút động tĩnh là Miêu Nhi có thể biết ngay lập tức, trong hoàn cảnh như bây giờ thật sự rất bị động, giết ngược trở lại? Đó thật sự là tự tìm đường chết, song phương binh lực chênh lệch xa, hơn nữa trên sườn núi dựng đứng này hễ không cẩn thận một cái là sẽ lăn xuống, đến lúc đó đừng nói tập kích, muốn leo trở lại cũng khó khăn. Đội ngũ một khi bị đánh tan thì không có khả năng tụ tập lại, vốn đã chỉ có hơn trăm người, phân tán ra chỉ có thể là chết nhanh hơn, ở chỗ như thế này đội ngũ tẩu tán, chiến binh có tinh nhuệ đến mức nào thì cũng hoặc là biến thành dã nhân hoặc là biến thành dã quỷ.

"Bọn họ sẽ không đốt đuốc đi lên đâu." Lâm Lạc Vũ nói: "Sẽ dễ bị lộ, nhưng nếu như không đốt đuốc, chẳng lẽ bọn họ không sợ chỉ huy không suôn sẻ? Tuy rằng bọn họ nhiều người, nhưng buổi tối bọn họ không nhìn rõ dấu vết chúng ta để lại, chỉ có thể lần mò đi lên, đội hình mở rộng ra không có biện pháp khống chế liên lạc, cũng không thể hét to."

Nàng ta nhìn Thẩm Lãnh: "Cho nên chuyện ngươi đau đầu, người Cầu Lập cũng đang đau đầu."

"Có lẽ bọn họ có phương thức đặc biệt liên lạc với nhau?"

"Ta là người trong giang hồ, lại giao tiếp với thích khách quanh năm, phương thức liên lạc không phải chỉ có mấy loại đó, lấy tiếng chim hót để xác định vị trí đội ngũ phân tán ra, nhưng đêm khuya này tiếng chim hót hơi nhiều một chút chúng ta lập tức có thể phát hiện ra." Lâm Lạc Vũ tựa người ra phía sau: "Ta muốn ngủ, có lẽ người Cầu Lập căn bản sẽ không lên."

Những điều này tất nhiên Thẩm Lãnh cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng vị trí của hai người khác nhau, việc muốn làm cũng bất đồng, Lâm Lạc Vũ có thể ngủ còn hắn không thể ngủ.

Cứ như vậy đến khi trời tờ mờ sáng người Cầu Lập cũng không đi lên, giống như Lâm Lạc Vũ nói, thật ra bọn họ cũng không có nhiều biện pháp. Thẩm Lãnh gần như một đêm không ngủ, dùng sương sớm đọng trên lá cây rửa mặt làm cho bản thân tỉnh táo, sau đó đánh thức các binh sĩ ăn chút lương khô rồi tiếp tục lên trên đi, vừa mới định hành động, dưới chân núi liền truyền đến từng đợt tiếng chim hót, liên tiếp không dứt.

Lâm Lạc Vũ cười cười có vẻ hơi đắc ý, có chút đáng yêu.

Đội ngũ tốt xấu gì cũng đã nghỉ ngơi hơn nửa đêm, thể lực đã khôi phục không ít, tiếp tục leo lên trên. Trước khi đến đã biết phải leo núi cho nên trang bị mang theo rất đầy đủ, nhưng người Cầu Lập không có chuẩn bị đầy đủ như bọn họ nên leo lên khó nhọc hơn nhiều.

Sắp đến buổi trưa khoảng cách của song phương từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách như cũ, các binh sĩ thể lực đã đến cực hạn, đành phải dừng lại nghỉ ngơi. Từ chỗ cao nhìn xuống có thể loáng thoáng nhìn thấy binh lính Cầu Lập. Triền núi dốc đứng thế này từ trên nhìn xuống khoảng cách không xa, nhưng muốn đuổi kịp cũng không có nhanh như vậy.

Thẩm Lãnh chú ý tới bốn phía có rất nhiều tảng đá lớn, cùng Trần Nhiễm bọn họ chặt một ít cành cây làm đòn bẩy cạy đá xuống. Tảng đá lớn lăn xuống, có người Cầu Lập không kịp tránh bị đập chết, nhưng như thế này cũng chỉ là tạo thành áp lực tâm lý lớn hơn nữa cho đối phương.

Truy đuổi, nghỉ ngơi, truy đuổi, nghỉ ngơi, cứ như vậy một ngày lại kết thúc, đêm tối lại buông xuống, cách đỉnh núi dường như đã không còn quá xa, nhưng càng lên cao càng không dễ đi, đi lên ngay trong đêm là không hề có khả năng.

Buổi tối vẫn căng thẳng nhưng không có bất ngờ gì phát sinh, nữ tướng quân lãnh binh của Cầu Lập dường như cũng không quá gấp, càng như vậy Thẩm Lãnh lại càng cảm thấy không ổn, vượt qua núi đi không bao xa chính là biên cảnh Điệu quốc, đến bên đó người Cầu Lập còn có thể có biện pháp nào?

Xuống núi!

Bỗng nhiên Thẩm Lãnh kịp phản ứng, tất cả khó khăn mà hiện tại bọn họ tạo ra cho người Cầu Lập, lúc xuống núi người Cầu Lập đều sẽ trả lại đầy đủ. Lúc xuống núi bọn họ ở phía trước, người Cầu Lập ở phía sau, đá lăn xuống sợ là người của mình cũng khó chịu như vậy.

Hơn nữa nếu người Cầu Lập ở chỗ cao, tầm bắn của mũi tên lông vũ trong vô hình sẽ gia tăng, bọn họ nhiều người, chiếm hết ưu thế, xuống núi đuổi theo, bên mình sẽ càng hoảng, lúc chạy vướng chân sẽ có bao nhiêu người lăn xuống?

Nhưng biết sao được, có lên núi thì có xuống núi.

Không ngoài dự đoán của Thẩm Lãnh lại là một đêm an bình, lúc trời sắp sáng người Cầu Lập đơn giản ngay cả tiếng chim hót cũng không cần nữa, trực tiếp thổi tù và, hơn nữa hiển nhiên là nữ tướng quân Cầu Lập kia ra lệnh, bọn họ leo lên cũng không quá gấp, vẫn duy trì thể lực.

Không có chém giết, không có giao thủ, thế nhưng như thế này áp lực của Thẩm Lãnh bọn họ lại càng lúc càng lớn.

Nếu đổi lại đội ngũ của người khác, có thể trong chốc lát là tâm thái đã sụp đổ rồi.

"Vương Khoát Hải, dẫn hai đội mười người cùng ta ở lại đỉnh núi. Trần Nhiễm, Đỗ Uy Danh, Cổ Lạc, ba người các ngươi dẫn theo đội ngũ xuống núi, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không được trở lại, nếu ta không có theo kịp thì các ngươi cứ đi Nam Lý, đưa người của chúng ta về nhà."

Thẩm Lãnh không có cách nào khác, chỉ có thể lưu lại một nhóm người để tranh thủ thời gian cho nhiều người hơn.

"Tướng quân, ta ở lại!"

"Tướng quân ngươi dẫn người đi trước, ta ở lại!"

"Tướng quân, đội ngũ không có ngươi không được, ta ở lại!"

Thủ hạ của hắn ai cũng không đồng ý, Lâm Lạc Vũ nhìn thấy cảnh này trong lòng có vài phần cảm động, không nhịn được lại nghĩ mình ở phiếu hào Dương Thái cũng có rất nhiều người có thể dùng, nếu đổi lại giờ này khắc này, người của nàng ta cũng sẽ đối với nàng ta như thế sao? Nghĩ đến mình cũng sẽ không đối đãi với những thủ hạ kia như vậy, vì thế liền có chút bi thương, hóa ra chuyến đi này mình không chỉ thể hội được tình cảm của hai người Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan, còn thể hội được cảm tình khác nữa.

Núi cao tới đâu cũng có lúc đến đỉnh núi, Thẩm Lãnh mặc kệ các thủ hạ nói thế nào cũng cố chấp ở lại, để cho mấy người Đỗ Uy Danh bọn họ dẫn theo đội ngũ đi trước. Trần Nhiễm nói gì cũng không đi, đánh cũng không đi, mắng cũng không đi, chỉ ngồi lù lù ở đó.

Lâm Lạc Vũ cũng không đi, điều này thì có chút đau đầu rồi.

"Bằng lòng ở lại, cũng là trong lòng có tín ngưỡng." Lâm Lạc Vũ thản nhiên nói: "Có lẽ không có đến mức cao lớn như tín ngưỡng quốc gia, tín ngưỡng của bọn họ là ngươi, ta khác, ta chỉ là muốn ở lại xem thêm thôi."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Quân lệnh chính là quân lệnh, tín ngưỡng là tình cảm cá nhân."

Hắn nhìn về phía Trần Nhiễm: "Đi xuống!"

Trần Nhiễm: "Ta biết ngươi nghĩ như thế nào, cha ta chỉ có một đứa con trai là, ngươi sợ ta cha tuyệt hậu đúng không? Ngươi nhìn các huynh đệ xem, chẳng lẽ trong đó chỉ có một mình ta là độc đinh trong nhà? Nỗi đau mất con đều giống nhau, sinh tử vô biên, chúng ta là quân nhân, cũng là huynh đệ."

"Các ngươi làm như vậy chúng ta đều sẽ chết, dù sao cũng phải giữ lại người báo thù." Thẩm Lãnh hít sâu một hơi: "Huống hồ, các ngươi nghĩ ta sẽ chết?"

Trần Nhiễm nhìn về phía Đỗ Uy Danh: "Lão Đỗ, ngươi mang người xuống đi, trong đội ngũ này ngoại trừ tướng quân chỉ có ngươi và Cổ Lạc tâm tư linh hoạt nhất, chúng ta xảy ra chuyện ngươi dẫn người còn có thể hoàn thành nhiệm vụ, ta với To Con ở lại, đừng tranh giành."

Đỗ Uy Danh mở miệng, Trần Nhiễm lắc đầu: "Đừng tranh giành."

Cổ Lạc hít sâu một hơi: "Ta đi xuống."

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Đưa đội ngũ xuống núi, Đỗ Uy Danh, ngươi cũng đi."

Đỗ Uy Danh cắn răng một cái, xoay người đi xuống dưới.

Thẩm Lãnh cùng Trần Nhiễm, Vương Khoát Hải quản hai đội mười người ở lại, khoảng tám mươi người còn lại đi hướng chân núi, không bao lâu người Cầu Lập đã bò lên giống như đàn kiến đông nghịt. Hai ngày qua oán khí của bọn họ cũng đã đến cực hạn rồi, khó khăn lắm mới nhìn thấy bóng dáng của người Ninh, kẻ nào cũng nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé nát người Ninh.

Trần Nhiễm tháo tẩu thuốc trên đai lưng xuống, nhét thuốc sợi vào, đốt lên, học bộ dạng cha gã rít mạnh mấy hơi, bộ dạng nhả khói cũng có chút dáng vẻ sành sỏi. Gã đưa tẩu thuốc cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhìn nhìn: "Thôi bỏ đi, còn có nước bọt của ngươi nữa, thấy ghê."

Trần Nhiễm lườm hắn, nhìn nhìn thân binh thủ hạ: "Thân binh làm gì?"

"Chết vì tướng quân!"

Gã dập tẩu thuốc, cắm lại về đai lưng: "Là lúc này rồi."

Trần Nhiễm đứng lên, kéo cung cứng ra: "Trần Nhiễm Đại Ninh ở đây!"

"Vương Khoát Hải Đại Ninh!"

"Từ Thịnh Đại Ninh!"

"Vương Đông Lợi Đại Ninh!"

"Tiết Thành Đại Ninh!"

Từng tiếng hét to, giống như sấm sét.

Bên sông Nhã Cách, Nguyên Thanh Loan chỉ vào Thẩm Lãnh hỏi người Ninh ngươi tên là gì, Thẩm Lãnh không đáp.

Hắn đứng ở chỗ cao, giương cung nhắm chuẩn nữ tướng quân đỉnh khôi quán giáp kia: "Thẩm Lãnh Đại Ninh!"

Cũng không biết tại sao, Lâm Lạc Vũ bình thường vẫn cảm thấy mình là người không liên quan đến Đại Ninh bỗng nhiên cũng muốn ngửa mặt lên trời hét to, nhưng nàng ta rõ ràng không phải người Ninh, giờ khắc này lại hiểu sự kiêu hãnh đó của người Ninh, nàng ta hít sâu một hơi, lầm bầm nói: "Hóa ra đây chính là quân nhân."

Bình Luận (0)
Comment