Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 237 - Chương 237: Tướng Quân Chạy Về Phía Trước!

Chương 237: Tướng quân chạy về phía trước! Chương 237: Tướng quân chạy về phía trước!

Binh sĩ của Sát Kỳ doanh Cầu Lập giống như đàn kiến đông nghịt bò lên chỗ cao trước trận mưa lớn. Đoạn đường gần đến đỉnh núi ngược lại không dốc đứng như phía trước, nhưng đá ẩn trong cây thấp cùng bụi rậm vẫn khiến tốc độ của người Cầu Lập không thể nhanh nổi, bọn họ leo lên phía trước, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mỗi người đều là hung quang.

Đây là lần đầu tiên trong hai ngày nay bọn họ và người Ninh ở khoảng cách gần như thế, vượt qua Dã Lộc Sơn đối diện chính là Điệu quốc, không băm nát tất cả người Ninh trên ngọn núi này thì bọn họ không có cam lòng, cả đời này cũng không cam.

"Đem đầu người về hết cho ta."

Nguyên Thanh Loan sau khi tránh né một mũi tên của Thẩm Lãnh sắc mặt càng thêm âm trầm. Tiễn pháp của tướng quân người Ninh kia rất tinh chuẩn, lực độ cũng rất lớn, nhưng cũng không đến mức khiến ả phẫn nộ, ả phẫn nộ bởi đấu pháp gần giống như lưu manh của người kia, đâu có kiểu khí thế như cầu vồng khi chiến binh Đại Ninh hành quân tác chiến như lời đồn?

Đây giống như một đám người đuổi theo một đám trẻ ranh, đứa trẻ ranh chạy nhanh như bay, thỉnh thoảng xoay người nhặt một viên gạch ném ra sau, cũng mặc kệ có thể ném trúng hay không, người phía sau sẽ không thể không giảm tốc độ mà né tránh, bị bị đánh đến cực ảo não kỳ.

Không đẹp, không thu hút, nhưng thật sự rất thực dụng. Nếu không phải trò khôn vặt của tướng quân người Ninh kia khiến kẻ khác chán ghét như thế, ban đêm ả cũng sẽ không án binh bất động, không thể không để lại cơ hội giết chết người Ninh đến lúc bọn họ xuống núi.

Nhưng mà, ý nghĩ của ả tựa hồ như đã bị người Ninh kia nhìn thấu, cho nên một đám người ở lại cam nguyện chịu chết tranh thủ thời gian chạy trốn cho nhiều người hơn nữa. Điều khiến ả có chút khâm phục là tên tướng quân người Ninh kia cũng ở lại, điểm này ả thật sự không ngờ được.

Quân Sát Kỳ giẫm lên loạn thạch bụi cỏ khó nhọc đi lên trên, đợi đến khi khoảng cách ức chừng năm mươi bước cung tiễn của Thẩm Lãnh bắt đầu phát uy, mỗi một mũi tên đều có thể tiễn một tên binh lính Sát Kỳ doanh xuống nũi và đưa vào địa ngục, tuyệt không lãng phí. Mũi tên của hắn tốc độ nhanh, lực độ lớn, tránh cũng không thể tránh. Mà Lâm Lạc Vũ đứng bên cạnh hắn sắc mặt lại càng lúc càng bình tĩnh hơn, nàng ta bắn tên không có dương cương hung mãnh như Thẩm Lãnh, nhưng cũng rất nhanh, thật sự rất nhanh, gần như cực hạn.

Tay trái duỗi thẳng cầm cung cứng di động qua lại khóa chặt mục tiêu, tay phải rút tên cài tên kéo cung tốc độ nhanh đến mức khiến kẻ khác líu lưỡi, mũi tên lông vũ giống như mũi này tiếp mũi khác bay ra ngoài, làm cho người ta có một kiểu ảo giác đầu đuôi tương liên.

Hai mươi mấy người không ngừng bắn mũi tên lông vũ ra ngoài, người Cầu Lập tới gần từng người từng bị bắn ngã, nhưng bọn họ quá nhiều, đến cuối cùng đã không còn né tránh nữa, chỉ cần xông lên là được, với binh lực của bọn họ thì băm hai mươi mấy người thành thịt nát cũng không cần bao lâu.

"Đổi nỏ!"

Thẩm Lãnh quát lớn một tiếng sau đó ném cung cứng qua một bên tháo liên nỏ xuống, Sát Kỳ doanh đã tới gần trong vòng hai mươi bước, khoảng cách này uy lực của liên nỏ có thể phát huy đến mức tận cùng. Các chiến binh rất nhanh chóng tháo liên nỏ xuống bắn, người Cầu Lập trên núi ít nhất đã ngã xuống gần hai trăm người. Trên kiểu địa thế này uy lực của vũ khí tuyệt đối có lợi cho chiến binh bắn trúng cự ly xa hoàn toàn phóng xuất ra, nếu đổi lại là đất bằng phẳng chiến binh cường hãn hơn nữa cũng không có thời gian bắn nhiều tên như vậy, mà người Cầu Lập ngay cả đứng cũng đứng không vững càng miễn bàn đến trốn tránh.

Nhưng cung tiễn thủ Cầu Lập của hậu đội vẫn đi lên, mũi tên lông vũ từ trời rơi xuống giống như mưa rào, may mắn đây là ngưỡng bắn có độ khó lớn hơn, nhưng mũi tên lông vũ quá nhiều, các chiến binh liên tiếp có người trúng tên, cũng may các binh sĩ đều có phòng hộ vị trí yếu hại, hộ tâm kính là một mặt lồi tròn trơn, mũi tên lông vũ bắn vào bề mặt rất khó trực tiếp xuyên thủng.

Nhưng mà, ít người vẫn là ít người, lấy hai mươi mấy người người muốn phòng bị được mấy ngàn người leo lên thì không khác người si nói mộng.

"Đẩy đá xuống!"

Thẩm Lãnh hô một tiếng, sau đó đẩy những tảng đá chồng chất trước mặt xuống. Tảng đá lăn tròn rơi xuống, người Cầu Lập ở gần trơ mắt nhìn tảng đá tới chỗ mình nhưng cũng bất lực, bọn họ giống như người chen chúc người thì tránh đi đâu được.

Tảng đá đập vào đùi một binh sĩ trực tiếp nghiền gãy chân, đùi kẹt dưới tảng đá hắn ta đau đến mức kêu gào lên, cũng không biết là nghĩ như thế nào hay là chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ liều mạng muốn rút đùi ra, mỗi lần động một chút là máu liền trào ra ngoài, đồng bào ở bên cạnh từng người từng người đi qua, không người nào để ý đến hắn ta.

Cung tiễn đã bắn hết, tên nỏ đã bắn hết, đá cũng đẩy hết, vẫn là không thể ngăn cản người Cầu Lập giết lên đỉnh núi.

"Ném tiêu thương xuống, sau đó đi ngay."

Thẩm Lãnh ném đoản mâu ở sau lưng đi, đoản mâu vạch ra một đường cong ở giữa không trung đâm vào ngực một binh sĩ, mũi mâu từ sau lưng binh sĩ đâm ra ngoài, binh sĩ trọng thương kêu thảm lăn tròn xuống, lại đụng ngã đồng bào ở phía sau.

Hai mươi mấy người ném tất cả đoản mâu đi, trước mặt đã có hơn mấy chục cỗ thi thể, Thẩm Lãnh vẫy tay một cái chạy xuống dưới chân núi, lập tức kéo Lâm Lạc Vũ, hai người men theo triền núi chạy xuống, giờ khắc này đã không còn cách nào, giao lưng của mình cho kẻ thù là chuyện liều mạng nhất.

Bọn họ lao xuống núi, người Cầu Lập khó nhọc leo lên, sau đó bắt đầu bắn tên về phía chiến binh, có hai chiến binh trong khoảng khắc chạy hơi chậm một chút đã bị mũi tên lông vũ bắn ngã, phía sau lưng cắm chi chít mũi tên, nhìn vô cùng bi thương.

"Tướng quân, đi đi!" Một sĩ binh ngã nhào trên mặt đất, giơ tay về phía Thẩm Lãnh xua qua xua lại nói: "Đừng qua đây, mặc kệ chúng ta, nhanh đi đi!"

"Đi đi!"

Hai người dốc hết toàn lực mà gào thét, rất nhanh đã bị người Cầu Lập xông lên từng đao từng đao băm chết, trong huyết nhục tung bay, bóng dáng của bọn họ bị cơn sóng quân đội Cầu Lập nuốt chửng.

Thẩm Lãnh biết sẽ có chuyện như vậy phát sinh, nhưng vẫn không thể chấp nhận, một luồng kích động xông lên đầu đã muốn giết trở lại nhưng bị Lâm Lạc Vũ kéo lại. Nếu không phải là lao xuống núi còn có quán tính, Lâm Lạc Vũ chưa chắc đã kéo được hắn.

"Tướng quân đi mau."

Một tên thân binh lao qua cùng Lâm Lạc Vũ hai người kéo Thẩm Lãnh chạy về phía trước, Thẩm Lãnh lại quay đầu lại liếc nhìn, hai huynh đệ dưới trướng mingh đã hoàn toàn nhìn không thấy nữa rồi.

Bọn họ mỗi người đều đã ném trang bị, tên nỏ có thể đánh trả cũng không còn, chỉ có thể không ngừng chạy xuống dưới chân núi. Đây cũng chính là chiến binh thân thể cực kỳ cường hãn được huấn luyện nghiêm chỉnh, đổi lại là người bình thường leo lên núi hai ngày đến lúc xuống núi mỗi một bước đều có thể đau đến mức làm cho không ai có thể chịu nổi.

Chạy xuống triền núi dốc căn bản là không khống chế được, một binh sĩ ngã sấp về phía trước rồi lăn tròn ra ngoài, rất không may là đầu đập vào một tảng đá ở phía trước, trực tiếp vỡ đầu máu chảy.

Âm thanh phá không của mũi tên lông vũ cùng tiếng hò hét của người Cầu Lập ở phía sau giống như sóng triều mãnh liệt, lại có hai huynh đệ chiến binh bị bắn ngã, sau khi ngã xuống đất còn không ngừng lăn xuống, mũi tên lông vũ kẹt trong thịt bởi vì lăn lộn va chạm mà gãy rời, đó là một sự đau đớn như thế nào?

Thẩm Lãnh nhìn các huynh đệ từng người từng người ngã xuống, huyết sắc trong ánh mắt càng ngày càng đậm.

Một kỳ chiến binh này của hắn từ khi hắn tiếp nhận đến bây giờ đã có lúc nào bị người khác đuổi giết như thế, trước giờ đều chỉ có bọn họ đuổi giết nghiền ép kẻ thù. Từ dưới núi đến bây giờ mới chạy khoảng thời gian nửa nén hương mà thôi, hai mươi thân binh ở lại đã có ít nhất một nửa bị bắn chết. Thẩm Lãnh nhớ tên của từng người bọn họ, nhưng người chết vẫn là đã chết... Trợ cấp cuối cùng của Đại Ninh cũng chỉ là một sự an ủi mà thôi.

Người Cầu Lập nổi cơn điên cũng không thu lực, lúc lao xuống không ngừng có người ngã nhào lăn tròn. Lúc Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn, nhìn thấy nữ tướng quân kia không ngừng chạy nhảy, tốc độ cực nhanh, hơn nữa thân pháp nhẹ nhàng linh hoạt, thậm chí ả còn không ngừng tìm cơ hội bắn tên. Nếu không phải chạy xuống thật sự không dễ giữ vững hai tay, lực sát thương lớn từ mũi tên của ả thật sự rất khó tránh né.

"Bọn chúng chạy thoát, các ngươi đều chết."

Nguyên Thanh Loan nhảy lên một tảng đá, vừa gào thét vừa kéo cung bắn ra một mũi tên. Mũi tên lông vũ kia mang theo tiếng xé gió đâm vào gáy một tên chiến binh, chiến binh lập tức gục xuống đầu đập lên mặt đất, người lại lăn tròn về phía trước, cứ như vậy mang theo một mũi tên gần như xuyên qua đầu không ngừng lăn tròn, cuối cùng đụng vào một cái cây mới dừng lại được.

Đuổi giết làm cho mỗi một tên binh lính Sát Kỳ doanh Cầu Lập đều trở nên điên cuồng khát máu, tất cả phẫn uất trong hai ngày qua đều phóng ra ngoài, chiến binh bị bắn chết không có người nào có thể lưu lại toàn thây. Tất cả lửa giận của Sát Kỳ doanh đều phát tiết lên những thi thể này, một đám người nhìn thấy có thi thể liền vây lên, từng đao từng đao băm xuống.

Chiến tranh, biến mỗi người đều thành dã thú.

Trần Nhiễm vừa chạy vừa vòng ra phía sau Thẩm Lãnh. Gã sợ chết, rất sợ, nhưng gã biết bản thân thân là một đội chính thân binh có chức trách là gì.

Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn thấy gã liền lập tức kéo qua đẩy tới phía trước, Trần Nhiễm không khống chế được lao lên trước người Thẩm Lãnh, nhưng rất nhanh liền lại cưỡng ép tốc độ chậm lại muốn che chắn ở phía sau Thẩm Lãnh. Các thân binh tự giác chạy ở chung quanh Thẩm Lãnh, ngăn cản những mũi tên lông vũ đến đoạt mệnh cho Thẩm Lãnh.

Từ trên núi lao đến đây chẳng qua chỉ một nén nhang mà thôi, hai mươi thân binh chỉ còn lại năm người.

Nhưng từ giây phút bọn họ lựa chọn đứng bên cạnh Thẩm Lãnh, bọn họ cũng đã biết kết cục, bọn họ sợ, nhưng không hoảng, điều này cũng không mâu thuẫn, sợ mà không hoảng, đây cũng là khí thế hào hùng của chiến binh.

"Giết sạch bọn chúng!"

"Giết!"

Tiếng hét của người Cầu Lập càng lúc càng lớn, giống như một đám dã lang từ trên núi lao xuống sau khi nhìn thấy con mồi.

Vương Khoát Hải chạy đến phía sau Thẩm Lãnh, thân thể cao lớn cường tráng kia hoàn toàn che khuất Thẩm Lãnh, sau lưng gã còn treo một tấm cự thuẫn cao như nam nhân bình thường, trên tấm cự thuẫn không ngừng vang lên tiếng lộp bộp lộp bộp, ngăn cản ít nhất hơn mười mũi tên lông vũ.

"Tướng quân cứ việc chạy về phía trước!"

Giọng nói ồm ồm của Vương Khoát Hải vang lên sau lưng ở Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh đỏ mắt quay đầu lại, liền nhìn thấy Vương Khoát Hải còn nhếch môi cười cười, hàm hậu như vậy.

"Chết cho ta!"

Đúng lúc này nhìn thấy địa thế phía trước trống trải, Nguyên Thanh Loan lướt lên một tảng đá kéo căng cung thiết thai bắn một mũi tên đến. Vương Khoát Hải nghe được thanh âm chạy về phía trước gần như hoàn toàn che khuất Thẩm Lãnh, mũi tên phá giáp kia xoay tròn bay tới đâm lên cự thuẫn kêu bịch một tiếng, nhưng dưới cường lực phá giáp tiễn lại bất ngờ đâm thủng tấm chắn, mũi tên cắm vào lưng Vương Khoát Hải.

"Chạy, tướng quân chạy nhanh về phía trước, đừng quay đầu!"

Thẩm Lãnh vừa muốn kéo gã thì bị bàn tay to của Vương Khoát Hải đẩy về phía trước, Thẩm Lãnh không khống chế nổi lảo đảo chạy về phía trước. Trước đây trong kỳ thi chiến binh, Vương Khoát Hải cũng giơ một bàn tay to như vậy ra, nhưng đó là muốn túm lấy Thẩm Lãnh, lúc này là đẩy Thẩm Lãnh ra.

"Tiễn của cô nương kia giống như gãi ngứa vậy!"

Vương Khoát Hải gào lên một tiếng, khóe miệng trào máu.

Bịch!

Bịch bịch!

Liên tục ba mũi tên bắn trúng cự thuẫn sau lưng Vương Khoát Hải, tất cả ba mũi tên đều bắn xuyên qua lại cắm vào lưng gã, Vương Khoát Hải đau đến mức mặt khẽ co giật.

"Ta – đệch..."

Miệng Vương Khoát Hải khẽ gầm một tiếng, nhưng vẫn không né không tránh chắn ở phía sau Thẩm Lãnh, lao nhanh về phía trước, mặc cho mũi tên ở sau lưng không ngừng bắn đến, như một bức tường cao, một tòa thành kiên cố, bên dưới tấm chắn có máu không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ cả ống quần của gã, giày của gã.

Bình Luận (0)
Comment