Trong đội ngũ chiến binh Thẩm Lãnh là tướng quân, linh hồn của một kỳ chiến binh, hắn và Thạch Phá Đang khác nhau. Lúc Thạch Phá Đang xung phong thì thân binh nhất định phải bảo vệ hai bên cánh cho gã, đây là quân lệnh của gã, nếu có người bất tuân sẽ bị nặng phạt, thậm chí là xử tử, nhưng Thẩm Lãnh chưa từng có yêu cầu như vậy, nếu hắn có thể bảo vệ thủ hạ của mình thì sẽ không để cho thủ hạ bảo vệ hắn. Trước kia hắn nói mình không phải một binh sĩ điển hình, sau này hắn cũng không phải một tướng quân điển hình.
Nhưng chính bởi vì như thế, vào thời khắc sinh tử, các thân binh từng người từng người nhào lên dùng tấm lưng của mình đỡ tên cho Thẩm Lãnh càng làm người khác rung động, Thẩm Lãnh muốn ngăn cản, nhưng căn bản là không thể nào ngăn được.
Vương Khoát Hải còn đang chạy ở phía sau hắn, có thể nhìn ra được gã rất đau cho nên mặt cũng méo mó, nhưng mỗi lần Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn gã, gã đều sẽ trưng ra nụ cười hàm hậu mang tính thương hiệu.
Cuối cùng cũng lao vào trong rừng, uy lực của mũi tên lông vũ của truy binh ở phía sau liền trở nên nhỏ hơn rất nhiều, bởi vì tốc độ chạy quá nhanh mà lúc lướt qua cây cối phát ra âm thanh vèo vèo, một khắc này cảm giác như mình đang xuyên qua thời gian vậy.
Địa hình nơi này hoàn toàn xa lạ, đối với Thẩm Lãnh bọn họ mà nói là như thế, đối với người của Sát Kỳ doanh Cầu Lập mà nói cũng như thế, chạy trong rừng rậm u ám giống như không gian cũng hỗn loạn.
Mỗi người đều đang cạn kiệt thể lực, chạy, chạy có vẻ chật vật không chịu nổi, chỉ có như thế mới có thể sống sót, chỉ có sống sót mới có thể báo thù cho người đã chết.
Vương Khoát Hải mang vác quá nặng, lúc Thẩm Lãnh quay đầu lại lần nữa thì bàn tay to lớn kia không thể tiếp tục đẩy tới nữa, Vương Khoát Hải vịn vào một thân cây thở hổn hển từng hơi từng hơi, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Thẩm Lãnh chạy ngược lại, đao cắt đứt dây thừng trên cự thuẫn, hắn một tay đỡ lấy cự thuẫn sau đó thật cẩn thận rút ra. Ít nhất bốn mũi tên phá giáp xuyên qua tấm chắn, đầu mũi tên đâm vào lưng Vương Khoát Hải, may là gã da dày thịt béo, lại không có tổn thương đến xương.
Thẩm Lãnh xé y phục của mình băng bó đơn giản cho Vương Khoát Hải, Vương Khoát Hải theo bản năng còn muốn cầm lấy tấm cự thuẫn kia thì bị Thẩm Lãnh lập tức ngăn lại: "Đi!"
Vương Khoát Hải: "Không có thuẫn, ta làm sao đỡ tên cho tướng quân."
"Sống đã rồi hãy nói."
Thẩm Lãnh kéo Vương Khoát Hải chạy về phía trước, phía sau lại có mấy mũi tên lông vũ rải rác bắn đến, một mũi tên lông vũ hiển nhiên là đã sắp hết lực độ, nhẹ hều sượt qua bên tai Thẩm Lãnh, Lâm Lạc Vũ ở phía trước người hắn giơ tay bắt được mũi tên lông vũ ở giữa không trung, cắm vào trong ống tên của mình. Nàng ta liếc mắt nhìn một lớp mũi tên cắm trên tấm chắn kia một cái, tiến lên rút ra hai mũi tên, nhưng một mũi tên bay tới trúng giữa vai nàng ta. Lâm Lạc Vũ đau đớn hô nhỏ một tiếng, hai hàng lông mày đẹp nhíu lại, giơ tay lên rút mũi tên lông vũ ra cắm vào ống tên, xoay người rời đi.
Thẩm Lãnh đi đến đỡ nàng ta, Lâm Lạc Vũ khoát tay: "Ta không yếu ớt như vậy."
Trên vai nàng ta nhanh chóng nhuốm máu đỏ một mảng lớn, thoạt nhìn có chút thê thảm.
Xuống núi nhanh hơn lên núi nhiều, mọi người chạy một mạch xuống dưới căn bản là không tâm tư mà quan tâm liệu cơ thể có bị thương hay không như vậy, người Cầu Lập ở phía sau cũng như phát điên đuổi theo không bỏ.
Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn, nhìn thấy hai tên binh lính Cầu Lập lại đang khiêng nữ tướng quân kia chạy. Sau khi chạy một đoạn hai tên binh lính kia hiển nhiên kiệt sức, trước khi gục xuống nữ tướng quân liền nhảy xuống, lập tức lại có hai người đi đến khiêng ả chạy.
Chạy đi như vậy đại khái gần nửa canh giờ, Nguyên Thanh Loan tính toán thể lực của Thẩm Lãnh bọn họ tiêu hao đã đến cực hạn, từ trên cánh tay của hai người kia nhảy xuống bắt đầu phát lực chạy như điên. Động tác của ả giống như một con báo săn đang đi trong rừng cây, tư thế chạy cực kỳ giống loài dã thú hung hãn kia.
"Trúng!"
Nguyên Thanh Loan từ trên dốc cao lăng không vọt lên bắn một mũi tên ra, mũi tên giống như sao băng cắt qua không khí, một mũi tên này cũng không phải là chạy về phía Thẩm Lãnh, mà là Vương Khoát Hải. Nguyên Thanh Loan nhìn ra quyết tâm thề sống chết hộ vệ Thẩm Lãnh của cái gã to con kia, dứt khoát nghĩ một mũi tên giải quyết gã trước. Không có cự thuẫn, tốc độ chạy của Vương Khoát Hải trở nên nhanh hơn nhưng thiếu đồ che chắn, Thẩm Lãnh bỗng nhiên dừng lại quay người một tay kéo Vương Khoát Hải một cái, thân thể khổng lồ kia ngã sấp về phía trước lăn tròn đi.
Thẩm Lãnh dùng hết sức lực nghiêng người tránh né mũi tên kia, mũi tên xoay tròn vẫn lưu lại một vết máu trên cánh tay hắn. Còn chưa kịp điều chỉnh lại thì mũi tên thứ hai lại đến, lần này ngay cả thời gian phản ứng Thẩm Lãnh cũng không có, mũi tên kia bắn xuyên qua vai trái Thẩm Lãnh, thấp xuống một ít nữa xuyên thủng tim luôn rồi.
Phá giáp tiễn nặng nề nhưng mũi tên bén nhọn, vết thương lớn không như mũi tên lông vũ bình thường tạo thành, có hơn phân nửa mũi tên lông vũ ở phía sau vai Thẩm Lãnh, huyết châu từ trên đầu mũi tên chậm rãi rơi xuống.
"Người Ninh!"
Nguyên Thanh Loan lại lần nữa nhảy lên cao, một giây sau mũi tên lông vũ đã sắp rời khỏi dây cung, nhưng đúng lúc này một mũi tên lông vũ dính máu từ phía đối diện bắn đến. Có lẽ là bởi vì cũng rất chuẩn xác, có lẽ là bởi vì vận khí cũng rất tốt, một mũi tên này lại bắn trúng tay trái cầm cung của Nguyên Thanh Loan, mũi tên cắt đứt rời một ngón tay, ngón tay bên cạnh cũng bị cắt đứt một nửa.
Nguyên Thanh Loan đau đớn buông cung cứng rời tay, mũi tên kia chưa kịp bắn đi đã rơi trên mặt đất.
Lâm Lạc Vũ đưa tay xuống ống tên đeo bên hông, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, ba ngón tay bàn tay phải kẹp lấy hai mũi tên lông vũ rút ra, liên tục kéo cung hai lần, hai mũi tên bắn ra gần như không phân trước sau. Nguyên Thanh Loan vừa mới rơi xuống đất đành phải dùng một phương thức vô cùng chật vật lăn ra ngoài tránh né hai mũi tên kia, nhưng thân binh đuổi theo phía sau ả lại trực tiếp bị bắn trúng, kêu thảm ngã xuống.
Lâm Lạc Vũ sau khi bức lui Nguyên Thanh Loan lại giơ tay ra kéo Thẩm Lãnh một cái, mấy người tiếp tục chạy về phía trước. Lúc này thân binh thủ hạ của Thẩm Lãnh còn lại ba người, Trần Nhiễm cũng đã trúng một mũi tên, nhưng cũng may không phải là chỗ yếu hại, Vương Khoát Hải nhiều vết thương nhất, Lâm Lạc Vũ cùng Thẩm Lãnh cũng đều bị thương.
Người Cầu Lập ở phía sau nhiều không đếm nổi, nhưng đã không có ai còn lãng phí sức lực mà hò hét, chỉ vẫn còn cắn răng đuổi theo không bỏ, cứ tiếp tục chạy như vậy, có lẽ đến cuối cùng đều ngã xuống đất ai cũng dậy không nổi.
Nguyên Thanh Loan từ trên mặt đất đứng lên nhìn nhìn Thẩm Lãnh lại kéo giãn khoảng cách, gào lên một tiếng "A", bộ dạng giống như dã thú nổi giận. Ả giơ bàn tay trái của mình lên nhìn nhìn, ngón giữa bị cắt đứt, ngón trỏ còn dính một nửa, ngón tay bị đứt kia và vết cắt nhìn rất thảm liệt.
"Ta sẽ không cho ngươi sống sót rời khỏi đây."
Nguyên Thanh Loan dùng răng cắn ống tay áo xé xuống một mảnh y phục, băng bó loạn xạ ngón tay bị đứt một chút, cầm đao lên tiếp tục đuổi.
Cánh rừng càng lúc càng dày, tốc độ chạy cũng sẽ không thể không giảm xuống. Xuống núi chạy nhanh như vậy lỡ như đập vào cây thì người có thể sẽ trực tiếp bất tỉnh luôn, nhưng cũng không một ai dám dừng, mỗi một người đều rất rõ, hiện tại chạy hoàn toàn là dựa vào chút hơi sức để chống đỡ, một khi dừng lại thì ai cũng không có khả năng đứng lên nữa.
Nhưng bên phía người Cầu Lập cũng không tốt hơn bao nhiêu, đội ngũ của bọn họ rời rạc rất nghiêm trọng, người thể lực kém còn ở phía sau rất xa, tốp tinh nhuệ nhất thì là thân binh của Nguyên Thanh Loan, có chừng vài trăm người còn có thể kiên trì theo sát ở phía sau Nguyên Thanh Loan.
Thẩm Lãnh không biết đã chạy bao xa, thể lực của Lâm Lạc Vũ cuối cùng cũng đã tới cực hạn, rốt cuộc cũng chạy không nổi nữa, ngã sấp xuống mặt đất lại còn không ngừng nôn mửa, nàng ta căn bản là chưa ăn gì cả, đâu có thứ gì để nôn ra?
Thẩm Lãnh muốn đỡ nàng ta dậy, nhưng sau khi dừng lại trong đầu liền choáng váng từng đợt, vốn đang chảy máu, chạy nhanh như vậy khiến tốc độ tuần hoàn máu nhanh hơn, chảy máu cũng càng nhanh hơn.
Bụp một tiếng, Vương Khoát Hải thẳng đơ ngã về phía trước, nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển từng hơi từng hơi, đâu còn có thể đứng lên được nữa.
Trần Nhiễm vịn vào một thân cây mới dừng lại, xoay người dựa lưng vào đại thụ sắc mặt tái nhợt làm cho người ta thấy sợ.
Nguyên Thanh Loan sắc mặt cũng rất trắng, thể lực của ả cũng gần như đã tới cực hạn rồi, nhưng đoạn đường này ả dùng sức ít hơn Thẩm Lãnh bọn họ nhiều. Song phương đều dừng lại, nhưng không có lập tức chém giết. Mấy trăm thân binh Sát Kỳ doanh kia sau khi dừng lại gần như đều té ngã dưới mặt đất, lúc này cho dù là lấy đao ép bọn họ đứng lên sợ là cũng khó.
Tay cầm đao của Nguyên Thanh Loan cũng đang run rẩy, nhưng lại từng bước một đi về phía Thẩm Lãnh: "Người Ninh... Ta đã nói, ta phải tự tay cắt đầu của ngươi."
Thẩm Lãnh nhìn thoáng qua Lâm Lạc Vũ, nhất thời sợ là nàng ta khó có thể đứng lên được. Hắn cắn răng muốn đứng lên nhưng hai chân đau đến mức hoàn toàn không có sức lực, mặc dù là bất động như vậy nhưng cơ bắp toàn thân giống như đang đứt ra từng đoạn từng đoạn.
"Ta đã nghe qua tên của ngươi, vốn tưởng rằng sẽ giao thủ với ngươi ở trên biển lớn, không ngờ lại có thể gặp ngươi ở trong nước."
Nguyên Thanh Loan thở hổn hển đi lên phía trước, bỗng nhiên người lảo đảo một chút suýt nữa thì ngã quỵ, cúi đầu nhìn nhìn, cái tên to con nằm rạp trên mặt đất kia lại còn có sức lực giơ tay ra nắm lấy mắt cá chân ả.
"Chết."
Nguyên Thanh Loan hai tay nhấc đao lên hung hăng đâm xuống lưng Vương Khoát Hải... Vào thời khắc này Thẩm Lãnh bộc phát phần sức lực cuối cùng, lao lên va vào người Nguyên Thanh Loan đánh ngã ả, đao bay sang một bên, khuỷu tay của Nguyên Thanh Loan đánh vào trán Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lại gắt gao ép ả xuống không cho ả đứng lên. Có mấy tên thân binh Sát Kỳ doanh muốn đi đến giúp ả, nhưng đi vài bước thì lại ngã xuống.
Mệt đến cực hạn, hóa ra là đau khổ như vậy.
Nguyên Thanh Loan đấm vào Thẩm Lãnh từng cú từng cú một, nhưng sức lực không đủ để giết người. Thẩm Lãnh chỉ ép cơ thể mình xuống, chỉ dựa vào sức nặng của bản thân mà thôi. Nguyên Thanh Loan sau khi đánh vài cú thì cũng hao sức lực hết, nằm ở đó hít thở từng hơi từng hơi.
Tư thế của hai người như vậy thoạt nhìn lại không có chút khác thường nào, chưa giết chết đối phương, nhưng lại thảm liệt như vậy.
Cứ như vậy qua một lát sau, hai người đồng thời lật người muốn bóp cổ đối phương, nhưng đều bị đầu gối của đối phương huých lên, hai người lăn lộn tách ra. Thẩm Lãnh đứng lên nhìn nhìn vị trí hắc tuyến đao của mình, khó nhọc cất bước đi qua muốn nhặt hắc tuyến đao lên, đi vài bước thì ngã, đứng lên lại đi tiếp, lại ngã xuống.
Vương Khoát Hải hai tay chống lên mặt đất muốn đứng dậy, hai cánh tay tráng kiện kia run rẩy kịch liệt, một hồi lâu sau mới đứng dậy, qua giúp Thẩm Lãnh nhặt hắc tuyến đao lên. Trọng lượng của đao kia giờ khắc này đối với hai người bọn họ mà nói đều có vẻ hơi quá nặng.
Đúng lúc này phía sau có mấy mũi tên lông vũ hỗn loạn bay tới, lại có một tốp người Cầu Lập đuổi đến. Thẩm Lãnh nhìn Nguyên Thanh Loan cách xa hơn 7-8 mét, lại nhìn Lâm Lạc Vũ đang muốn đứng lên một cái, cuối cùng lựa chọn rời đi. Khoảng cách 7-8 mét kia với hắn mà nói hiện tại cũng là tiêu hao cực kỳ lớn.
Vương Khoát Hải giúp Thẩm Lãnh đeo hắc tuyến đao trên lưng, đỡ Lâm Lạc Vũ cùng Trần Nhiễm tiếp tục đi lên phía trước, ba thân binh còn lại gần như là bò về phía trước.
Nguyên Thanh Loan nằm ở đó đột nhiên lật người, nằm sấp ở đó nắm đấm tay phải hung hăng đập mấy cái trên mặt đất.
"Đứng lên hết cho ta, tiếp tục đuổi!"
Ả cắn răng vịn vào một thân cây đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo nhặt đao lên, nhưng trọng lượng của đao lại kéo ả ngã nhào xuống, lại đứng lên lần nữa. Thẩm Lãnh bọn họ đã ở cách xa 20-30 mét, khoảng cách này cũng không phải quá xa, nhưng lại giống như lạch trời đuổi không kịp.
Thẩm Lãnh chưa từng chật vật như thế, Nguyên Thanh Loan thì làm sao từng có?
Người phía trước ngã quỵ lảo đảo bò đi, người đuổi theo phía sau cũng như vậy. Lúc mới truy đuổi tốc độ chạy của song phương đều nhanh tới cực hạn, mà lúc này lại chậm tới cực hạn, mà chậm, nhìn càng áp lực hơn nhanh, áp lực đến mức ngay cả hít thở dường như cũng không thông thuận.