Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 239 - Chương 239: Lâm Vào Trùng Vây

Chương 239: Lâm vào trùng vây Chương 239: Lâm vào trùng vây

Bầu không khí quỷ dị bắt đầu tràn ngập, làm cho cuộc giết chóc này trở nên có chút ma huyễn.

Khoảng cách của song phương từ đầu đến cuối cũng không quá xa, 20-30 mét mà thôi, người của hai bên nghiêng ngả lảo đảo đi chậm rì rì, ai cũng đuổi không kịp ai, sau khi đến cực hạn thì đều không thể không dừng lại nghỉ ngơi. Mắt thấy mặt trời từ phía đông đến phía nam lại đến phía tây, người Cầu Lập muốn nghỉ ngơi thêm một lát nữa một lấy tinh thần đuổi theo giết sạch người Ninh. Thẩm Lãnh bọn họ làm sao lại cho người Cầu Lập cơ hội như vậy, chỉ cần bọn họ vẫn còn đi, người Cầu Lập sẽ không thể không đi theo, ai cũng đừng mong dừng lại.

Màn đêm buông xuống, tất cả mọi người bị bóng tối bao phủ, s đêm âu trong rừng có vẻ càng tối đen hơn nữa, giống như phần tối màu nhất bên trong bức tranh thuỷ mặc vậy.

Thẩm Lãnh cố ép bản thân mình ăn một ít gì đó, tựa vào một tảng đá, toàn thân giống như mệt rã rời, với tố chất cơ thể của hắn mà còn mệt thành như vậy, có thể nghĩ được những người khác sẽ như thế nào.

Sau khi trời tối cuối cùng cũng kéo giãn khoảng cách ra xa, nhưng xuống núi ngay trong đêm cũng không thực tế, không có đường, không biết bước tiếp theo liệu có là vực thẳm hay không.

Đội ngũ của người Cầu Lập trước sau tách rời quá nghiêm trọng, Thẩm Lãnh định liệu đêm nay bọn họ sẽ không tiếp tục đuổi theo nữa. Đội ngũ mấy ngàn người kéo giãn ra đợi khi tụ lại một lần nữa cũng không phải chuyện chốc lát, huống hồ là trong đêm khuya ở núi sâu này, điều Thẩm Lãnh bọn họ lo lắng, người Cầu Lập cũng lo lắng.

"Bọn họ sẽ đợi người hội tụ thêm nhiều một chút."

Thẩm Lãnh khó nhọc nuốt lương khô, đã không còn nước, đồ ăn nuốt vào giống như cổ họng nghiền cát thô đau nhức từng đợt, hình như cổ họng đã bị cắt rách vậy, lúc nuốt xuống có lẫn cả vị máu tươi.

"Nếu bọn họ không có tín hiệu gì, đội ngũ ở phía sau căn bản sẽ không tìm được người phía trước." Lâm Lạc Vũ liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Bọn họ sẽ đốt đuốc."

"Bọn họ không có gì để sợ, bên cạnh nữ tướng quân kia ít nhất còn có hai trăm ba trăm người, chúng ta chỉ có sáu bảy người này, người Cầu Lập căn bản sẽ không lo chúng ta giết trở lại."

"Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi."

Thẩm Lãnh liếc nhìn qua Trần Nhiễm cùng Vương Khoát Hải, bóng đêm rất đen, chỉ lờ mờ nhìn thấy hình dáng của hai người bọn họ, không thấy rõ lắm mặt của bọn họ, nhưng Thẩm Lãnh có thể tưởng tượng ra trên mặt bọn họ sẽ là vẻ mệt mỏi như thế nào.

"Tướng quân." Giọng nói của Vương Khoát Hải bỗng nhiên xuất hiện: "Ta muốn giết trở về."

Thẩm Lãnh khóe miệng nhếch lên: "Nghĩ đi, nghĩ đủ rồi thì ngủ."

Vương Khoát Hải: "Nghĩ lại không ngủ được."

Lâm Lạc Vũ trầm tư một lát: "Chúng ta không còn cung tiễn nữa, nếu có thì có thể nhân lúc đêm tối mò qua, bọn họ đốt đốc đốt đống lửa, chính là tấm bia ngắm."

Tất cả mũi tên đều đã dùng hết rồi, tên mà Lâm Lạc Vũ giữa đường mạo hiểm nhặt về cũng đều không có còn lại một mũi nào.

"Ngươi đang nghĩ gì?"

Lâm Lạc Vũ nhìn thấy Thẩm Lãnh ngồi ở đó không nói một lời, cảm thấy hắn sẽ không tiếp tục chờ đợi như vậy.

"Ta đang nghĩ, giết trở lại."

Sau khi Thẩm Lãnh nói xong tất cả mọi người đều cười, đâu có ý sợ hãi gì, đâu có lo lắng gì. Nếu ngày mai vẫn là truy đuổi và bị truy đuổi như vậy, vậy thì cuối cùng Thẩm Lãnh bọn họ đều sẽ chết, nhiều người có ưu thế của nhiều người, không thể thay đổi.

"Ăn đi, lấp đầy bụng." Thẩm Lãnh lại nhét vào miệng một miếng lương khô: "Nếu có một miếng thịt ăn thì thật tốt."

Lâm Lạc Vũ cũng không biết tại sao liền nâng cánh tay lên giơ ra Thẩm Lãnh trước mặt: "Ở đây có, ăn đi."

Nàng ta cười nói nói, mắt hết sức sáng ngời.

Thẩm Lãnh sáp lại gần ngửi ngửi: "Mồ hôi bẩn, không ăn, chê."

Lâm Lạc Vũ hừ một tiếng, đột nhiên cảm thấy như thế này dường như có vẻ hơi quá thân cận, vì thế theo bản năng ngồi nhích sang một bên, lại nghĩ như thế này có cho thấy mình hơi quá nhỏ nhen hay không, lại nhích trở lại, nhưng tới lui một hồi lại có vẻ càng không được tự nhiên lắm. Ngược lại Thẩm Lãnh cũng không có gì, tự nàng ta cảm thấy mình như một kẻ ngốc.

"Nghỉ đủ chưa?" Thẩm Lãnh đứng lên: "Nghỉ đủ rồi thì theo ta giết trở lại."

Nếu như là trước đây, khi Thẩm Lãnh đưa ra quyết định như vậy Lâm Lạc Vũ nhất định sẽ mắng hắn một câu ngu ngốc, nhưng bây giờ ngay cả nàng ta cũng cảm thấy làm như vậy cũng không có gì là không thể, dù sao cũng đã rất điên cuồng rồi, điên cuồng thêm một chút nữa thì thế nào?

"Trần Nhiễm dẫn ba người bọn họ làm chi viện." Thẩm Lãnh nhìn nhìn ba thân binh còn sót lại kia: "Không có tín hiệu cũng đừng đi ra, Vương Khoát Hải ngươi theo ta tiếp cận bên đó."

Lâm Lạc Vũ: "Ta thì sao?"

Thẩm Lãnh: "Ngươi ở lại, ngủ."

Lâm Lạc Vũ: "Một mình ta ở lại đây, nếu trong núi có hổ báo sài lang gì đó chẳng phải là chết rất oan uổng sao? Bắt đầu có chút hối hận rồi, nếu cứ chết ở Dã Lộc Sơn như vậy, ngay cả một bộ y phục sạch sẽ cũng không có, cũng không thể tắm rửa đàng hoàng rồi chết, nghĩ thôi đã không thể chấp nhận được, cho nên đi theo các ngươi vẫn là tốt hơn, nếu chết cùng chết, sau đó người ta nhìn thấy thi thể của chúng ta, so sánh một chút sẽ phát hiện ta chết vẫn khá xinh đẹp."

Thẩm Lãnh thầm nghĩ suy nghĩ của nữ nhân sao đều kỳ quái như thế vậy chứ?

6-7 người sửa sang lại trang bị cuối cùng trên người, không có một thứ gì giống vũ khí trong cự ly xa, Thẩm Lãnh chia đoản đao của mình cho một gã thân binh ngay cả binh khí cũng rơi mất, đeo hắc tuyến đao, sờ sờ trong ngực vỏ dao của con dao săn nhỏ vẫn còn: "Cho người Cầu Lập biết, người Ninh chúng ta giết địch như thế nào."

"Hô!"

Mấy nam nhân cúi đầu cùng hô một tiếng, đó là dương cương khí bùng nổ.

Bọn họ khom lưng như mèo đi trong rừng, từ rất xa đã nhìn thấy phía đối diện sáng đống lửa, ánh lửa lay động, bốn phía giống như bóng người lắc lư.

Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống, người ở phía sau hắn cũng đều ngồi xổm xuống theo.

"Đừng nóng vội đi qua, đột nhiên ta cảm thấy có chút không đúng." Thẩm Lãnh hạ giọng nói: "Trên tướng kỳ của nữ tướng quân kia viết chữ Nguyên, trước khi đến ta đã hỏi qua, Binh bộ thượng thư Cầu Lập quốc tên Nguyên Thanh Loan, là danh tướng Cầu Lập."

Lâm Lạc Vũ gật gật đầu: "Là ả ta, ta tưởng là ngươi biết."

Thẩm Lãnh: "Một nữ nhân muốn giương danh lập vạn trên chiến trường, và còn làm cho kẻ thù khiếp sợ, sự cố gắng bỏ ra cùng với thiên phú của bản thân phải hơn nam nhân gấp bội mới được, có phải chúng ta đã đánh giá thấp ả không?"

Lâm Lạc Vũ hừ một tiếng, tựa như có chút khinh thường đối với câu này của Thẩm Lãnh.

"Thử xem." Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ: "Làm ra chút động tĩnh, sau đó các ngươi liền chạy về, mặc kệ có người đuổi hay không cũng chạy trở về..."

Lâm Lạc Vũ biến sắc: "Ngươi muốn làm gì?"

Thẩm Lãnh xốc hắc tuyến đao trên lưng lên: "Ta tìm cơ hội, các ngươi yên tâm, nếu ta không tìm được cơ hội thì sẽ không tuỳ tiện động thủ, các ngươi tin tưởng ta, ta chưa muốn chết, ta còn có một cô nàng xinh đẹp ở nhà chờ ta."

Lâm Lạc Vũ cười, câu này thì nàng ta tin.

"Vậy thì thử xem."

Mấy người Lâm Lạc Vũ bọn họ lặng lẽ tới gần bên đống lửa, sau đó cố ý bẻ gãy một cành cây, thanh âm mới vang lên đã có tên nỏ bắn nhanh sang bên này, Lâm Lạc Vũ không nhịn được trong lòng thầm mắng một tiếng bà già thối tha, sau đó xoay người rời đi. Trần Nhiễm bọn họ tăng tốc chạy như điên, mấy người từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách có thể nhìn thấy đối phương, tiếng bước chân và tiếng hét ở phía sau vang lên không ngớt, hiển nhiên là người Cầu Lập đang chờ bọn họ đến.

Tuy rằng chuyện này có vẻ rất điên cuồng, người Cầu Lập chưa chắc tin bọn họ dám đến, nhưng vẫn chờ bọn họ đến.

Thẩm Lãnh leo lên cây, đứng trên một cành cây tựa sát vào cây đứng vững, lực chú ý đều ở đống lửa bên kia. Chỉ có kẻ điên mới tin tưởng kẻ điên sẽ làm gì, mà nếu Nguyên Thanh Loan rất điên thì ả sẽ ngồi cạnh đống lửa, để cho Thẩm Lãnh bọn họ nhìn thấy bản thân, ả sẽ dùng bản thân làm mồi dụ.

Người Cầu Lập đuổi theo phương hướng Trần Nhiễm bọn họ rút lui, rất nhiều bóng đen chạy qua phía dưới chân Thẩm Lãnh, nhưng Thẩm Lãnh lại không thèm nhìn, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm về phía đống lửa bên kia. Nguyên Thanh Loan ngồi khoanh chân ở đó, trên đầu gối để đao của ả.

Thẩm Lãnh đợi sau khi truy binh đi qua mới từ trên cây xuống, áp thấp người tới gần đống lửa. Phía trước hắn có một tên binh lính Sát Kỳ doanh đứng ở đó nhìn hai bên, Thẩm Lãnh mượn cây cối che khuất bản thân, đột nhiên bổ nhào qua ấn tên binh lính này xuống, đầu gối huých lên ép mạnh vào cổ họng đối phương mấy lần, tên binh lính kia rất nhanh chóng mất đi sinh cơ.

Thẩm Lãnh dùng tốc độ cực nhanh tháo liên nỏ trên người binh lính Cầu Lập này xuống, hướng tới Nguyễn Thanh Loan đã đứng lên cạnh đống lửa bên kia bắn vài cái. Đêm khuya này đâu nhìn thấy rõ ràng đường đi của tên nỏ, Nguyên Thanh Loan theo bản năng kéo thân binh bên cạnh qua để che chắn trước người mình, mấy tiếng trầm đục vang lên, thân binh mắt ngập vẻ khó tin quay lại liếc nhìn ả, sau đó ngã xuống khi Nguyên Thanh Loan buông tay ra.

Trong nháy mắt thi thể ngã xuống đất Thẩm Lãnh đã lao đến, một đao cắt ngang cổ Nguyên Thanh Loan, ánh lửa chiếu sáng đao, bắn ra ngoài một mảng đao quang sáng chói nhuốm đỏ.

Nguyên Thanh Loan lùi nhanh về sau tránh né một đao kia, đứng ở đó rút trường đao của mình ra chỉ vào Thẩm Lãnh: "Đã đoán được ngươi sẽ đến."

Thẩm Lãnh bĩu môi.

Nguyên Thanh Loan nhìn khuôn mặt Thẩm Lãnh, nhìn cẩn thận: "Nhưng ngươi thông minh hơn ta nghĩ một chút, lại dụ đại bộ phận thủ hạ của ta đi, nhưng ngươi thật sự nghĩ là hiện tại ngươi có cơ hội? Ta và ngươi đều giống nhau... Đều là kẻ điên, đều là dã thú, đều là quân nhân, cho nên điều ngươi nghĩ đến ta cũng đã nghĩ đến."

Thẩm Lãnh đâu có thời gian nói nói nhảm gì, đao thứ hai giống như mang theo uy lực lôi đình chém xuống. Nguyên Thanh Loan nhiên nghiêng người khi đao sắp rơi xuống, phản thủ cầm đao hung hăng ép xuống, một đao kia rất khéo léo ngăn cản đem hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh. Trường đao của ả ép xuống, phản thủ cầm đao lại càng dễ phát lực xuống phía dưới, hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh lại bất ngờ bị ép xuống.

Nguyên Thanh Loan đá một cước vào thân đao của Thẩm Lãnh, giây tiếp theo trường đao của ả đã đâm tới phía trước cổ Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lui về sau, hai tên binh lính Sát Kỳ doanh ở phía sau, hai thanh đao đồng thời hạ xuống, ánh lửa phản xạ ánh đao tựa như bắn ra ngọn lửa.

Thẩm Lãnh cúi đầu hướng về sau, hai cánh tay gập lại, khuỷu tay hung hăng đánh vào bụng hai tên binh lính Sát Kỳ doanh kia, hai người đồng thời kêu rên một tiếng cong người chúi về phía trước. Thẩm Lãnh đẩy hai người kia về phía trước, Nguyên Thanh Loan lập tức tránh né, Thẩm Lãnh lại đạp lên lưng một tên binh lính Sát Kỳ doanh mà nhảy lên, lăng không một đao chém xuống!

Nguyên Thanh Loan dựng trường đao lên ngăn cản, hắc tuyến đao chém lên trên phát ra một tiếng giòn vang, bất ngờ chém gãy đao của ả. Hắc tuyến đao tiếp tục xuống dưới, nhưng vào giây phút này tay trái của Nguyên Thanh Loan bỗng nhiên rút ra một thanh đoản đao từ bên hông đâm về phía bụng Thẩm Lãnh, đao của Thẩm Lãnh chém vào vai Nguyên Thanh Loan, đoản đao của Nguyên Thanh Loan cũng đã đâm trúng bụng Thẩm Lãnh.

"Ngươi vô liêm sỉ!"

Nguyễn Thanh Loan lui nhanh về sau, bởi vì ả phát hiện một đao kia của mình lại không thể hoàn toàn đâm vào!

Nhuyễn giáp của Thẩm Lãnh không ngăn được phá giáp tiễn của ả, bởi vì đầu mũi tên của phá giáp tiễn quá sắc nhọn cứng rắn chen vào trong khe hở của nhuyễn giáp, nhưng nhuyễn giáp chống đỡ được đao, mũi đao đâm vào bụng Thẩm Lãnh, nhưng thân đao bị ngăn cản lại. Một đao của Thẩm Lãnh lại gần như hoàn toàn đi vào bên trong vai Nguyên Thanh Loan.

Phập phập phập mấy tiếng, trên người Thẩm Lãnh liên tiếp bị tên nỏ bắn trúng. Binh lính Sát Kỳ doanh bốn phía bưng liên nỏ vây đến bắn loạn một trận, trên người Thẩm Lãnh trúng mấy mũi tên, máu rất nhanh liền thấm ướt y phục bên ngoài.

Càng ngày càng nhiều người Cầu Lập từ bốn phía chạy về, Thẩm Lãnh lâm vào trùng vây.

Bình Luận (0)
Comment