Trên người Thẩm Lãnh có một lớp nhuyễn giáp, thê tử của Trang Ung tự tay chế tác, hoàn mỹ và còn cứng rắn, chế tạo cũng rất kín kẽ, đao kiếm bình thường không thể gây thương, nhưng cung thiết thai của Nguyên Thanh Loan lực độ quá lớn, phá giáp tiễn lại quá sắc nhọn và tốc độ xoay tròn còn rất nhanh, ngay cả cự thuẫn của Vương Khoát Hải cũng có thể xuyên thủng, nhuyễn giáp của Thẩm Lãnh tất nhiên cũng không ngăn được.
Nhưng mũi tên bình thường muốn hoàn toàn bắn xuyên nhuyễn giáp cũng không phải chuyện dễ. Một đám binh sĩ của Sát Kỳ doanh Cầu Lập bưng liên nỏ bắn trúng Thẩm Lãnh ít nhất 6-7 mũi tên, tên nỏ trên cơ bản đều bị nhuyễn giáp ngăn cản, tên nỏ giống như phá giáp tiễn, nhưng lực độ thua xa cung thiết thai.
Dù vậy, trên người Thẩm Lãnh cũng máu chảy ào ào, tên nỏ không bắn thủng không có nghĩa là không thể đâm hắn bị thương, chém giết liên tục khiến trên nhuyễn giáp cũng đã vết thương chồng chất.
Phập một tiếng, binh lính Sát Kỳ doanh tới gần Thẩm Lãnh bị Thẩm Lãnh một đao chém rụng đầu, trong huyết vụ Thẩm Lãnh giống như một con dã thú lao thẳng đến Nguyên Thanh Loan.
Nguyên Thanh Loan lui về sau mấy bước, 6-7 thân binh ở sau lưng ả hét lên xông về phía Thẩm Lãnh. Giờ này khắc này Thẩm Lãnh đã lâm vào tuyệt cảnh, chỉ có liều chết chiến một trận, hắc tuyến đao của hắn bắn ra một luồng sáng, dưới ánh lửa chiếu rọi ánh đao kia giống như hắt máu, cổ họng của hai tên binh lính Sát Kỳ doanh gần như trước sau bị cắt đứt, trong lỗ hổng cắt ra máu tuôn như suối, văng lên khắp người Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh đi xuyên qua giữa hai người kia, đao đâm vào bụng một tên binh lính Sát Kỳ doanh, phát lực cắt ngang, tên binh lính kia bị Thẩm Lãnh lôi đi đụng ngã một tên thân binh khác. Thẩm Lãnh đạp một cước lên cổ tên thân binh ở dưới đất, sau một tiếng rắc, thân binh kia miệng tràn ra một búng máu.
Nguyên Thanh Loan chỉ lui về phía sau, thân binh bên cạnh ả hết kẻ này đến kẻ khác xông vào Thẩm Lãnh, hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh thế không thể đỡ, trường đao bình thường ở dưới hắc tuyến đao căn bản không đỡ được một đòn, hắn dường như đã ép hết toàn bộ tiềm năng trong cơ thể ra ngoài, từng đao từng đao, đâu còn quan tâm xông đến là ai, chỉ cần có người ở trước mặt liền một đao chém tới, đi lên phía trước mười bước, ít nhất 7-8 người bị hắn chém ngã
Phía sau Thẩm Lãnh có một tên binh lính Sát Kỳ doanh xông lên chém đao lên hắn vai, một đao kia chém lên nhuyễn giáp phát ra âm thanh kim loại ma xát, tàn lửa văng khắp nơi. Thẩm Lãnh quay người lại một đao đâm xuyên ngực tên binh lính kia, thuận tay tháo liên nỏ bên hông hắn ta xuống, bắn về phía Nguyên Thanh Loan vài phát.
Nguyên Thanh Loan nhanh chóng di chuyển ngang liên tục tránh né mấy mũi tên, vẫn không có ý xông đến.
Lại có mấy thân binh hô hào xông đến, trong đó có hai kẻ không dám tới gần Thẩm Lãnh, mà lại nhặt đá dưới đất lên ném qua. Thẩm Lãnh đưa lưng về phía bọn họ, một hòn đá đập trúng gáy Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lảo đảo đi lên trước một chút chỉ cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, trước mắt choáng váng một trận.
Ngay một khắc này Nguyên Thanh Loan hành động, ả giống như sư tử cái phát hiện con mồi có sơ hở, luôn nhằm vào cổ họng con mồi cắn một nhát. Trước đó trong giây phút Thẩm Lãnh gần như ngã xuống ả cầm đao trong tay, chân nhún một cái lao đến đao cắt vào cổ Thẩm Lãnh.
Mặc dù trong tình huống này Thẩm Lãnh vẫn làm ra phản kích, hắc tuyến đao dựng thẳng lên chắn ở trước mặt mình, đao của Nguyên Thanh Loan chém thật mạnh vào lưỡi đao của Thẩm Lãnh, dưới lực độ khổng lồ, sống dao đập vào trán Thẩm Lãnh, người Thẩm Lãnh lại ngửa ra sau.
Nguyên Thanh Loan không thể một đao giết chết Thẩm Lãnh thì tức giận gào thét một tiếng, từng đao từng đao chém xuống, Thẩm Lãnh chỉ có thể bị động đón đỡ, bị đập đến mức liên tiếp lui về phía sau từng chút từng chút. Cũng không biết là đao thứ mấy hạ xuống, đao của Nguyên Thanh Loan lại bất ngờ bị chém gãy kêu keng một tiếng, ả giơ tay lên nhìn nhìn, đập nửa thanh đao về phía Thẩm Lãnh, nhặt lên một thanh đao trên mặt đất lên rồi lại nhào lên giống như phát điên.
Thẩm Lãnh còn chưa kịp đứng thẳng lên, một tên binh lính Sát Kỳ doanh ở phía sau đá một cước vào lưng hắn, Thẩm Lãnh té sấp về phía trước lại va vào Nguyên Thanh Loan, hai người té ngã xuống đất. Nguyên Thanh Loan dùng đao đâm lung tung vài cái, nhưng Thẩm Lãnh đã nghiêng mình sang một bên, ả nghiến răng phải bổ nhào qua đã nhìn thấy một cái đế giày to tướng bẩn thỉu thẳng đến phía mình, muốn tránh đã không kịp, một cước này đá vào mặt ả thật mạnh, đạp bay cả băng vải quấn trên mặt.
Đế giày ma xát vào mặt, vết thương đã khâu lại bị đá vỡ ra, máu lập tức chảy khắp mặt.
Nguyên Thanh Loan bị một cước này của Thẩm Lãnh đạp ra ngoài, so với Thẩm Lãnh bị trúng một hòn đá vào gáy lúc nãy còn nặng hơn một chút, dưới bạo lực này, trong đầu ả giống như bồng bềnh, nhất thời trước mắt đều đen sì.
Thẩm Lãnh vừa muốn bổ nhào qua, mấy tên binh lính Sát Kỳ doanh loạn đao băm xuống, hắn chỉ có thể né tránh, đứng dậy lần nữa thì Nguyên Thanh Loan đã được mấy tên binh lính kéo lui về sau đến hơn 6-7 mét.
Thẩm Lãnh chống hắc tuyến đao đứng ở đó thở dốc từng hơi từng hơi, người tựa như đã không đứng dậy nổi nữa, khom người ngẩng đầu nhìn Nguyên Thanh Loan. Mà phía đối diện cũng không hơn bao nhiêu, hai tên thân binh đỡ Nguyên Thanh Loan đứng lên, ả lúc lắc đầu sau đó ọe một tiếng nôn ra một ngụm, khuôn mặt máu me nhầy nhụa kia thoạt nhìn vô cùng khiếp đảm.
Tại thời khắc này ả lại nghĩ, sợ là mặt mình càng khó coi hơn.
Lúc trước khi hoàng đế Cầu Lập bảo ả rời khỏi cung đi lãnh binh đã nói với ả, bất kể như thế nào nàng cũng là nữ nhân của trẫm, cho nên không được cho kẻ thù thấy mặt của nàng. Mỗi khi xuất chinh ả sẽ đều lấy lụa đen che mặt, lần này ả mang theo chí quyết tử muốn đi bắc cương giao chiến với người Ninh, liền một đao cắt mặt mình, một đao kia cũng đã cắt đứt tất cả ký ức từng có cùng hoàng đế Cầu Lập.
Mặt đã hủy, ả liền không bao giờ là một phi tử nữa, ả chỉ là một chiến tướng.
"Ngươi không đi được." Nguyên Thanh Loan thở hổn hển, ánh mắt hung ác nhìn Thẩm Lãnh: "Ngươi đã sắp kiệt lực, mà bên cạnh ta còn có người."
Thẩm Lãnh nhếch môi cười cười, rất không ga lăng phun một ngụm nước bọt dính máu về phía Nguyên Thanh Loan.
Đúng lúc này xa xa có từng đợt tiếng ồn ào, ít nhất mấy trăm tên binh lính Cầu Lập lần theo ánh lửa tìm đến, sau khi nghe thấy tiếng chém giết liền tăng nhanh bước chân. Nguyên Thanh Loan quay đầu lại liếc nhìn người của mình đem tới, vì thế ngửa mặt lên trời cười ha hả, khuôn mặt kia của ả đã tàn phá đến mức làm cho người ta sợ hãi, cười lớn như vậy lại càng có vẻ dữ tợn.
"Giết hắn đi, giết hắn cho ta!"
Nguyên Thanh Loan đưa tay chỉ vào Thẩm Lãnh gào thét, bộ dạng đó tựa như ác quỷ vừa từ trong địa ngục bò ra.
Những binh lính kia hò hét, giơ binh khí lên nhằm thẳng vàoThẩm Lãnh.
Đúng lúc này liên tiếp ba mũi tên lông vũ bay tới bắn ba người ở phía trước nhất ngã trên mặt đất, Lâm Lạc Vũ từ sau lưng Thẩm Lãnh lao đến. Nàng ta chỉ kịp nhặt một cây cung một ống tên, lúc lao đến bên cạnh Thẩm Lãnh thì binh sĩ đối diện đã cách Thẩm Lãnh còn chưa đến ba mét.
"Đi!"
Lâm Lạc Vũ ở gần bắn tên, trong khoảng cách kẻ thù chỉ có ba mét mà lại bắn ra hai mũi tên hạ ngục hai người, sau đó kéo Thẩm Lãnh một cái, nhưng lại nhìn thấy Thẩm Lãnh bất ngờ nở nụ cười.
Nàng ta không hiểu, lúc này sao Thẩm Lãnh còn có thể cười được.
Mà Thẩm Lãnh cũng không có nhìn những người Cầu Lập kia, mà là nhìn bên cạnh.
Đột nhiên có thứ gì đó dày đặc từ một bên bay tới, mang theo tiếng xé gió nện vào trong đội ngũ của người Cầu Lập. Một người Cầu Lập phía trước nhất rõ ràng cách Thẩm Lãnh còn chưa đến một mét, mũi đao của hắn ta gần như đã sắp có thể chạm vào người Thẩm Lãnh, một cây đoản mâu từ bên cạnh hung hăng cắm vào trong huyệt Thái Dương của hắn ta.
Đoản mâu thế lớn lực trầm, chui vào từ bên huyệt Thái Dương này đi ra bên kia, thân thể người nọ bị đập ngã lăn sang một bên.
Sau một trận đoản mâu, hai mươi mấy binh lính Cầu Lập bị đâm ngã gục trên mặt đất, Đỗ Uy Danh đã dẫn sáu mươi chiến binh giết trở lại!
"Giết!"
Đỗ Uy Danh giống như hổ điên, gào thét một tiếng, mang theo chiến binh từ bên cạnh hung hăng đánh vào đội ngũ của người Cầu Lập. Nhân số của bọn họ vẫn ít hơn người Cầu Lập, đối phương có chừng hơn ba trăm người, mà bên này gã chỉ có sáu mươi người, nhưng sáu mươi con hổ hung hãn thì sợ gì ba trăm con sói đói?
Huyết nhục tung bay!
Chiến binh Đại Ninh hoàn toàn giết đi ra sự hung ác, đao rơi máu chảy, quyền đánh vào thịt, người Cầu Lập bị tấn công bất ngờ vào bên cánh không kịp phản ứng, Đỗ Uy Danh đã dẫn người trực tiếp giết xuyên thủng đội ngũ của bọn họ, trận tấn công mạnh bất thình lình này làm cho mấy chục người Cầu Lập ngã xuống, bọn họ theo bản năng bắt đầu lùi về phía sau. Sát Kỳ doanh khiến quân đội Điệu quốc nghe tin đã sợ mất mật, ở trước mặt chiến binh Đại Ninh chẳng qua cũng chỉ như thế thôi.
"Tướng quân!"
Đỗ Uy Danh quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh cười gật đầu, miệng lại trào một ngụm máu.
Đêm tối này, máu và lửa đều là màu đỏ.
Lâm Lạc Vũ đỡ cánh tay Thẩm Lãnh, nhìn những chiến binh mặc áo giáp màu đen giết người Cầu Lập bại lui từng bước bằng tốc độ nhanh như cắt, từng cỗ từng cỗ thi thể ngã xuống, từng khuôn mặt chết không nhắm mắt cứng đờ lại.
Nguyên Thanh Loan trơ mắt nhìn Sát Kỳ doanh tự tay mình huấn luyện ra bị giết đến mức thê thảm trong tình huống binh lực ước chừng ít nhất là gấp năm lần đối phương, có thể tưởng tượng ra được sự phẫn nộ trong lòng, nhưng ả biết người của mình không cản được nữa, ai biết khi nào đội ngũ ở phía sau có thể đến nơi, ả chỉ có thể đi.
Ả xoay người, sau đó liền nhìn thấy một hàng những gã mặc hắc y đứng phía sau, xuất hiện giống như quỷ mị, hoàn toàn không có phát giác được.
Cổ Lạc mặt không cảm xúc nâng liên nỏ lên đến liên tục bắn vài phát, tên nỏ trước sau đều đâm vào trong thân thể Nguyên Thanh Loan, ả bị đánh phải lui về sau vài bước, cúi đầu nhìn vết thương trên người trong ánh mắt khó tin, nghĩ sao lại là kết quả như vậy?
Ả không phục, ả không cam lòng.
Bản thân mình mang theo ba ngàn người, sao lại đánh thành như vậy?
Hai mươi gã đình úy của phủ đình úy lộ ra trường đao từ phía sau giết qua, cùng sáu mươi chiến binh Đại Ninh ở phía trước tiền hậu giáp kích. Tám mươi người tiền hậu giáp kích mấy trăm người... việc này cũng chỉ có người Ninh làm được.
Đao quang huyết quang, đêm tối tựa hồ cũng bị cuộc giết chóc giờ khắc này xé rách.
Cổ Lạc một tay túm tóc Nguyên Thanh Loan kéo đến bên cạnh Thẩm Lãnh, Nguyên Thanh Loan ngã nhào trên đất, lúc ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãnh trong ánh mắt vẫn tràn ngập vẻ hung ác.
"Ta chết rồi, các ngươi cũng đừng hòng sống sót rời đi, trời sắp sáng rồi, người của ta sẽ luôn đuổi theo các ngươi, cho đến khi băm thây tất cả các ngươi thành vạn đoạn."
Ả nhổ một ngụm vào Thẩm Lãnh, máu văng lên người Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh khẽ lắc đầu: "Tóm lại là ngươi chết trước."
Hắn xoay người, Lâm Lạc Vũ đỡ hắn rời đi.
"A!"
Nguyên Thanh Loan gào thét một tiếng, miệng không kìm được hộc máu, muốn bổ nhào qua, nhưng đâu còn có sức lực nữa.
"Đáng tiếc." Cổ Lạc thở dài: "Vốn có thể mang đi làm con tin, dường như tướng quân không muốn để cho ngươi chịu tội nữa, huống hồ ta không đâm thêm một đao thì ngươi cũng không sống được, tuy rằng ngươi là một nữ nhân, nhưng ngươi là một đối thủ đáng coi trọng."
Gã vẫn mặt không cảm xúc như vậy, cực kỳ giống Hàn Hoán Chi, gã đâm một đao vào ngực Nguyên Thanh Loan, đao ở trong cơ thể ả xoay qua lại vài cái, hai tay Nguyên Thanh Loan túm chặt cánh tay gã, ngón tay gần như móc rách cẩm y màu đen của Cổ Lạc.
Cổ Lạc rút đao ra, xoay người nhìn nhìn, phía xa xa đuốc sáng liên miên giống như một con trường long.