Lâm Lạc Vũ đỡ Thẩm Lãnh đi lên phía trước mấy bước, nam nhân cường tráng tên là Lệ Đoạn mà Diệp Khai Thái phái đến đi qua giơ tay ra muốn cõng Thẩm Lãnh lên, Lâm Lạc Vũ nhìn hắn ta một cái, nhường ra vị trí, bởi vì nàng ta nhìn ra được sự áy náy và khâm phục trong mắt Lệ Đoạn. Trước đó lúc Thẩm Lãnh bảo Đỗ Uy Danh và Cổ Lạc đi trước, Lệ Đoạn không chút do dự dẫn người lao xuống không hề quay đầu lại. Hắn ta không quen nhìn dáng vẻ không coi ai ra gì này của Thẩm Lãnh, nghĩ cho hắn chết thì cũng chết rồi, là bản thân hắn muốn ở lại, cũng không phải là người khác ép buộc, sau khi mình về cùng lắm là bị đạo phủ đại nhân mắng một trận mà thôi.
Thậm chí hắn ta còn nghĩ, Thẩm Lãnh chẳng qua làm làm ra vẻ mà thôi, chỉ sợ sau khi bọn họ xuống núi không bao lâu là Thẩm Lãnh sẽ đuổi kịp rồi.
Nhưng lúc Đỗ Uy Danh và Cổ Lạc quyết định giết trở lại, hắn ta nhìn thấy Thẩm Lãnh lại dũng mãnh cam nguyện chịu chết vì thủ hạ như vậy, hắn ta thật sự rất áy náy, quân nhân công nhận quân nhân, là ở trên chiến trường.
Đỗ Uy Danh đi qua một tay đẩy hắn ta ra, cõng Thẩm Lãnh lên: "Tướng quân, chúng ta đi."
Thẩm Lãnh cười, cảm giác có chút hạnh phúc.
Lệ Đoạn ngượng nghịu đứng ở đó, do dự một chút giơ tay ra muốn tháo hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh xuống đeo giúp hắn, Vương Khoát Hải ở bên cạnh một tay gạt tay hắn ta ra, sau đó đeo hắc tuyến đao lên lưng mình.
Lệ Đoạn lại càng xấu hổ hơn.
Thủ hạ của hắn ta đứng bên cạnh hắn ta, mỗi người đều cảm thấy rất không được tự nhiên, ở cảng thuyền Nha Thành gây chuyện với Thẩm Lãnh không vui vẻ, mấy người đã bí mật thương lượng cho Thẩm Lãnh một bài học, nhưng lần này dường như hơi quá đáng.
"Xin lỗi!"
Lệ Đoạn bỗng nhiên ngẩng đầu lên lớn tiếng hô một câu.
Thẩm Lãnh nằm trên lưng Đỗ Uy Danh nhìn về phía sau giơ ngón giữa lên.
Lệ Đoạn ngẩn ra, trong lòng càng thêm không thoải mái.
Mới cúi đầu đã nghe thấy giọng nói của Thẩm Lãnh ở phía trước bay đến: "Đổi lưng, người Cầu Lập ở phía sau rất nhanh là có thể đuổi kịp."
Nghe được câu này Lệ Đoạn nhếch môi cười, như một đứa trẻ.
Hắn ta dẫn người đuổi theo Thẩm Lãnh bọn họ cùng Vương Khoát Hải sóng vai mà đi, hai tráng hán đi cùng nhau nhìn giống như hai ngọn núi đang di chuyển về phía trước... Lệ Đoạn trầm mặc một lúc rồi dùng vai đụng vào Vương Khoát Hải: "Huynh đệ, ngươi rất giỏi."
Vương Khoát Hải không phục đụng lại: "Ngươi cũng không vừa."
Đội ngũ đi xuống dưới chân núi đại khái nửa canh giờ thì trời cũng đã tảng sáng, người Cầu Lập ở phía sau tổn thất chủ tướng đương nhiên bọn họ sẽ không cam lòng. Nếu cứ trở về như vậy, những người còn lại của Sát Kỳ doanh đều không có kết cục tốt gì. Hoàng đế Cầu Lập vốn là người tính tình bạo ngược như vậy, hễ giận dữ là có thể đem tất cả bọn họ ra chém đầu, chỉ có giết hết người Ninh ở đây, mang đầu người về, có lẽ bọn họ còn có một đường sống.
Sau khi trời sáng lại đi thêm khoảng một canh giờ khoảng chừng thì lại gặp vách núi cụt, may mắn là khoảng cách với vách núi đối diện cũng không phải quá xa. Thẩm Lãnh cho người chặt một cây lớn ở vách núi, cây đổ ở giữa hai vách núi, đây có thể là cây cầu độc mộc đơn sơ nhất cũng nguy hiểm nhất. Đỗ Uy Danh đứng bên cạnh cái cây xốc Thẩm Lãnh lên: "Tướng quân ôm chặt, chúng ta đi qua."
Lệ Đoạn giữ chặt cánh tay Đỗ Uy Danh: "Ngươi mệt rồi, chân không vững, chi bằng đổi với ta."
Đỗ Uy Danh giằng tay ra, Lệ Đoạn lại kéo lại: "Ngươi đang bực bội với ta, hay là đang bực bội với sự chết của tướng quân?"
Đỗ Uy Danh ngây người, trầm mặc một lát rồi buông Thẩm Lãnh xuống: "Vương Khoát Hải, ngươi tới."
Vương Khoát Hải lên tiếng vừa muốn đi lên thì Thẩm Lãnh khoát tay: "Để Lệ Đoạn đi."
Vương Khoát Hải vốn định không đồng ý, nhưng nhìn thấy Lâm Lạc Vũ khẽ lắc đầu với gã vì thế nhịn xuống. Lệ Đoạn nửa ngồi xuống cõng Thẩm Lãnh lên nhấc chân bước lên cầu độc mộc, vừa đi vừa nói: "Lần này là ta sai rồi, ngay từ đầu ta chỉ cảm thấy tuổi tác ngươi như vậy nào có bản lĩnh thật sự gì, đáng tiếc ta đã sống mấy chục tuổi, làm việc cũng không linh hoạt một chút nào, trước đây lúc đi theo đạo phủ đại nhân ông ấy đã thường xuyên nói lòng dạ ta không rộng rãi, ta không cho là đúng, cảm thấy đó không phải là ta không rộng rãi, mà là ta không cần phải nể mặt người mà ta xem thường, một chút cũng không muốn..."
Thẩm Lãnh: "Cái này tính là xin lỗi?"
Lệ Đoạn gật gật đầu: "Là xin lỗi."
Thẩm Lãnh: "Thái độ hơi không đứng đắn nhỉ."
Lệ Đoạn không nhịn được cười, chân trượt một cái, vội vàng vịn lấy nhánh cây: "Thế này nếu ngã xuống, thật oan uổng."
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Bây giờ hối hận còn kịp không? Ta muốn để Vương Khoát Hải cõng ta."
"Ngươi yên tâm, cho dù là ngã xuống, cũng là ta đệm ở dưới người ngươi, từ hôm nay trở đi, Lệ Đoạn ta đã phục ngươi rồi, chuyến công sự này ngươi cứ việc sai khiến ta, nếu như ta còn hỗn xược nói một chữ không, ngươi cứ lấy tội cãi quân lệnh mà giết ta."
Thẩm Lãnh: "Là một cách tốt đấy..."
Mọi người theo thứ tự đi qua cầu độc mộc, sau khi tới vách núi đối diện một đám người ra sức kéo cái cây di động, sau khi đầu bên kia lơ lửng giữa tầng không đại thụ rơi xuống, mọi người đứng ở vách đá nhìn kia cái cây kia đập xuống khe sâu, lá rụng bay tán loạn.
Không bao lâu sau người Cầu Lập đã đuổi đến, nhìn thấy bóng lưng của người Ninh ở phía đối diện, bọn họ nóng lòng đi vòng vòng ở vách đá. Sau khi nhìn thấy gốc cây bị chặt kia cũng kịp phản ứng lại bắt đầu chặt cây, tuy nhiên lại bị Thẩm Lãnh bọn ho nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách.
Cứ như vậy lại đi thêm nửa ngày, người Cầu Lập hẳn là đã bị bỏ xa ít nhất hơn ba bốn dặm, bọn họ nhân số ít không dám tùy tiện xông qua, không có vài trăm người không dám bám đuổi, đội ngũ tề tụ ngàn người thì lại hao phí nhiều thời gian hơn.
Nửa ngày trời sau ra khỏi cánh rừng trước mắt bỗng chốc bừng sáng, dưới chân núi là một vùng bình nguyên lớn, từ xa xa có thể nhìn thấy nông phu đang lao động trong ruộng, đường mòn giữa đồng tuy rằng không so được với quan đạo của Đại Ninh, nhưng so với lên núi xuống núi thì thoải mái hơn nhiều. Đỗ Uy Danh bọn họ chặt cành cây làm một ít cáng khiêng người bị trọng thương đi, qua Dã Lộc Sơn, đội ngũ trăm người còn lại chưa đến tám mươi người.
Nhưng không ngờ đã đến Điệu quốc mà người Cầu Lập ở phía sau vẫn không buông tha. Sau khi từ trên núi xuống dưới men theo đường chạy về phía trước, kẻ nào cũng giống như đã quên sống chết, có lẽ bọn họ biết bản thân dù sao cũng là chết, không bằng đuổi theo đám người Ninh kia giết hết, sau khi trở về có lẽ chết còn có tôn nghiêm một ít.
Nhưng mà vận khí của bọn họ không tốt, mới đuổi theo không bao lâu phía đối diện đã có một chi quân đội Điệu quốc mặc chiến phục màu vàng đất, nhân số không ít, có khoảng bảy tám trăm kỵ binh, phía sau còn có ít nhất mấy ngàn bộ binh. Sau khi nhìn thấy người Cầu Lập đội ngũ Điệu quốc xông lên, trong tình huống binh lực chiếm ưu thế như thế vag còn có kỵ binh nhưng lại đánh rất chật vật, giết chết toàn bộ hơn ngàn binh sĩ Sát Kỳ doanh Cầu Lập quốc vừa mới xuống núi đang mệt mỏi rã rời, tổn thất binh lực của quân đội Điệu quốc lại cũng đến mấy trăm người. Một là sức chiến đấu quả thật không bằng người Cầu Lập, hai là nhìn thấy Sát Kỳ doanh bọn họ tự nhiên đã sợ hãi.
Nhưng đối với bọn họ mà nói lại giống như nghênh đón một trận đại thắng vậy, thoạt nhìn ai nấy đều rất hưng phấn.
Tướng quân lãnh binh từ trên lưng ngựa nhảy xuống, không để ý đến Thẩm Lãnh bọn họ mà trực tiếp tìm đến Lâm Lạc Vũ, chắp tay: "Mạt tướng Võ Liệt, trước đó đã nhận được tin tức điện hạ phái người đưa tới, vẫn luôn ở phụ cận tìm kiếm các người, cuối cùng cũng đã đón được."
Lâm Lạc Vũ gật đầu nói một tiếng tạ ơn, nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Vị này là tướng quân thủy sư Đại Ninh, Thẩm Lãnh."
Võ Liệt nhìn nhìn Thẩm Lãnh cả người đẫm máu nhíu mày, thầm nghĩ nghe đồn chiến binh Đại Ninh cử thế vô địch, sao lại bị người Cầu Lập đánh thành như vậy, còn đang nghĩ thì chợt nghe thấy Lâm Lạc Vũ tiếp tục nói: "Thẩm tướng quân lần này chỉ đem trăm người đến, trên đường đi gặp ba ngàn lính Sát Kỳ doanh Cầu Lập, người lãnh binh là Binh bộ thượng thư Cầu Lập Nguyên Thanh Loan, đã bị Thẩm tướng quân giết, ba ngàn lính Sát Kỳ doanh bị bộ hạ của Thẩm tướng quân chém giết quá năm trăm."
Nghe đến mấy câu này Võ Liệt mặt mũi trắng bệch: "Các người... Các người đã giết Nguyên Thanh Loan?!"
Trăm người thôi, chỉ có trăm người thôi đấy.
Trăm người giao thủ cùng ba ngàn người của Sát Kỳ doanh Cầu Lập, thế mà lại giết hơn năm trăm người, xem ra bọn họ cũng chỉ tổn thất hai mươi mấy người... Chút khinh thường Đại Ninh trước đó lập tức thu hồi lại, Võ Liệt chỉ cảm thấy hoặc là mình đã nghe lầm, hoặc là mẹ nó người Ninh đều không phải là người, mà là một đám chiến thần trời sinh.
Tới trong trấn tìm xe ngựa, lại tìm đến lang trung bôi thuốc băng bó cho Thẩm Lãnh bọn họ, cứu trị kịp thời, ngoại trừ một tên binh lính thương thế khá nặng xem ra vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, những người khác thì cũng cũng ổn.
Sau khi thương lượng một chút binh sĩ trọng thương để cho quân đội Điệu quốc hộ tống đến hải cảng, vừa cứu trị vừa sắp xếp thuyền đưa về Đại Ninh.
Có sự hộ tống của mấy ngàn lính quân đội Điệu quốc lộ trình tiếp theo bình an vô sự, sau khi đi ba bốn ngày thì tới đại thành Tiên Lai Điệu quốc. Điệu quốc tổng cộng có mười hai châu, dưới châu là quận, dưới quận là huyện, thành Tiên Lai là châu phủ của châu Đại Hà, thành thị quy mô có chút bao la hùng vĩ, so với đại thành của Ninh quốc đương nhiên là kém hơn một chút, nhưng cũng cực phồn hoa.
Châu phủ đại nhân đích thân ra khỏi thành nghênh đón, một là bởi vì Thẩm Lãnh dù sao cũng là tướng quân của Đại Ninh, đối với Điệu quốc mà nói Đại Ninh chính là thiên triều thượng quốc, tuy rằng cách một Cầu Lập, nhưng sự kính ngưỡng của người Điệu quốc đối với Đại Ninh rõ ràng cũng là thâm căn cố đế. Thứ nhì là bởi vì liên quan đến Lâm Lạc Vũ, đông chủ Thi Đông Thành của phiếu hào Dương Thái là hoàng tử Điệu quốc, chuyện mà y dặn dò xuống dưới, người phía dưới làm sao dám chậm trễ.
Sau khi vào thành Tiên Lai châu phủ sắp xếp y quan tốt nhất kiểm tra trị liệu cho Thẩm Lãnh bọn họ. Nơi đây cách chỗ giáp ranh đông cương Điệu quốc và Nam Lý quốc có thể đi thuyền tới thẳng, đi thêm hai ngày nữa là đến. Đội ngũ quả thật cũng nên nghỉ ngơi tử tế một chút, Thẩm Lãnh liền hạ lệnh ở thành Tiên Lai nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày, ngày thứ ba xuất phát.
Để biểu đạt sự tôn kính đối với Đại Ninh, châu phủ đại nhân có thể nói là một tấc cũng không rời, không để cho Thẩm Lãnh bọn họ ở trong quan dịch trạm, mà là dọn tòa nhà của mình để cho Thẩm Lãnh bọn họ ở lại. Quan viên các lộ châu phủ tới bái phỏng liên miên không dứt, nghe nói Thẩm Lãnh bọn họ không ngờ lại giết Nguyên Thanh Loan, ai nấy cũng vừa mừng vừa sợ, cái tên Nguyên Thanh Loan này đối với người Điệu quốc mà nói chính là ác mộng.
Thuốc trị thương Thẩm Lãnh tự mang theo thật ra còn tốt hơn thuốc của người Điệu quốc, đều là Thẩm tiên sinh tự tay chế, mang theo cũng không ít, nhưng trước đó lúc vừa mới xuống núi cũng dùng gần hết rồi, y quan của Điệu quốc tận tâm tận lực, Thẩm Lãnh bọn họ cũng yên tâm.
Đến buổi tối cuối cùng cũng thanh tĩnh hẳn, Thẩm Lãnh xách một cái ghế từ trong phòng ra ngoài ngồi ở trong viện ngắm trăng. Khí hậu ở thành Tiên Lai tốt hơn bên Cầu Lập một chút, buổi tối có chút mát mẻ, không giống bên kia bất luận ngày đêm đều oi bức. Hắn tựa vào ghế nghĩ giờ này khắc này có lẽ Trà gia cũng nằm trên cái ghế mây do mình tự làm mà ngắm trăng, hai người cùng một vầng trăng sáng, vậy hẳn là sẽ biết đang nghĩ đến nhau.
Thẩm Lãnh nhìn trăng sáng xuýt xoa một tiếng, đúng lúc Lâm Lạc Vũ xách một túi đồ đi đến, nhìn thấy bộ dáng kia của hắn thì hơi ngây người: "Mấy đao của người Cầu Lập đã chém ra xuân tâm của ngươi?"
Thẩm Lãnh: "Giữ kẽ một chút..."
Lâm Lạc Vũ nhún vai vẻ không sao cả: "Ta là Lâm tỷ tỷ của Trà Nhi, cũng chính là Lâm tỷ tỷ của ngươi, tỷ tỷ nói chuyện với đệ đệ phải giữ kẽ cái gì."
Thẩm Lãnh: "Nghiêm túc mà nói, tỷ tỷ của Trà gia và tỷ tỷ của ta vẫn khác nhau. Nếu ngươi là tỷ tỷ của Trà gia, ngươi chính là đại di tử của ta, mà nếu ngươi là tỷ tỷ ta, ngươi chính là đại cô tử của Trà gia, làm sao mà giống nhau?"
Lâm Lạc Vũ nghĩ nghĩ: "Cái gì mà loạn cào cào thế."
Thẩm Lãnh nhìn về phía nàng ta: "Trước đây ngươi có đệ đệ không?"
Lâm Lạc Vũ lắc đầu: "Không có."
Thẩm Lãnh: "Ngươi thật hạnh phúc."
"Không có đệ đệ thì thật hạnh phúc?"
"Không." Thẩm Lãnh nhìn nàng ta: "Bây giờ ngươi đã có rồi."
Lâm Lạc Vũ sửng sốt một hồi lâu, bỗng nhiên cười, cười mãi đến mức mắt đã hơi ửng đỏ.
"Không biết xấu hổ!"
Nàng ta trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, nhưng lại rất vui vẻ.
Thẩm Lãnh nhún vai: "Sau này tỷ từ từ thích ứng đi."
"Thích ứng có một đệ đệ?"
"Thích ứng với đệ đệ không biết xấu hổ của tỷ."