Lâm Lạc Vũ nheo mắt nhìn Thẩm Lãnh, dường như muốn nhìn cẩn thận nam nhân trẻ tuổi này ban đêm yên tĩnh như thế này. Nàng vốn cảm thấy nam nhân còn phức tạp hơn cả nữ nhân, tuy rằng từ đầu đến cuối nàng ta không thừa nhận nữ nhược nam mạnh, nhưng mà cũng thừa nhận ở phần lớn thời điểm nữ nhân không bộc lộ tâm tư ra ngoài nhiều nhất, mà nam nhân thường thường đầy bụng âm mưu lớn, nhưng Thẩm Lãnh thì khác, ngươi đều có thể nhìn thấy tất cả mọi điều về Thẩm Lãnh, có lẽ đây chính là quang minh lỗi lạc.
Nhưng nếu ngươi cho là hắn ngốc, vậy thì sai quá sai.
"Nhìn nữa cũng không nhìn ra quan hệ huyết thống, tỷ đệ này cũng không mấy chỗ tương tự."
Thẩm Lãnh liếc nàng ta một cái, tiếp tục ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
"Vậy cũng phải, nếu là thân đệ đệ của ta sao lại xấu như vậy."
"Nói cho lương tâm của tỷ, nếu không lòng sẽ quặn đau."
Lâm Lạc Vũ bĩu môi, sau đó hỏi: "Ngươi thích ban đêm yên tĩnh?"
Nàng ta cảm thấy tò mò: "Đã không chỉ một lần nhìn thấy ngươi ngẩn người nhìn trăng một mình trong đêm."
"Không thích."
Câu trả lời của Thẩm Lãnh ngoài dự đoán của Lâm Lạc Vũ.
"Tại sao?"
"Ban đêm rất yên tĩnh, dễ tương tư."
Lâm Lạc Vũ làm một tư thế muốn nôn, đứng dậy trở về phòng: "Buồn nôn."
Miệng xong nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, tình cảm của thiếu nam thiếu nữ đơn thuần như vậy thật sự rất đáng yêu, làm cho người ta vui mừng cũng thích thú. Nàng ta không nhìn thấy tình cảm đơn thuần và tương lai trên người mình, nhưng lại thấy rõ ràng như vậy trên người Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan, vì thế nàng ta càng muốn tin nhân gian thật tốt đẹp, nghĩ nếu tu hành như thế, vậy cũng thật sự là một chuyện cảnh đẹp ý vui.
Khí hậu của Điệu quốc tốt hơn Cầu Lập quốc một chút, có lẽ chính là bởi vì ngọn núi Dã Lộc Sơn này đã ngăn cản cái nóng. Thẩm Lãnh ngồi trên ghế vắt chân nhìn trăng, càng nhìn càng cảm thấy đó giống như mắt của Trà gia, lúc Trà gia cười tủm tỉm mắt sẽ như một vầng trăng sáng, nhìn rất đẹp.
Trần Nhiễm luồn từ bên ngoài vào, trong tay xách một vò rượu một ít thức ăn, điều này làm cho Thẩm Lãnh không thể không bội phục gã, mặc kệ tới chỗ nào Trần Nhiễm đều có thể tạo quan hệ tốt với đầu bếp nơi đó, đó cũng là một kiểu kỹ năng sinh tồn mà người thường không biết được.
"Đa tạ tiếp tế đêm khuya."
Thẩm Lãnh chắp tay.
Trần Nhiễm:"Ha ha... Đây là đồ ăn của ta, ngươi nhìn xem n bây giờ gươitoàn thân băng bó như cái bánh ú, còn muốn uống rượu?"
"Vậy tại sao ngươi xách rượu qua?"
"Cho ngươi thèm."
Trần Nhiễm ngồi ở trên bậc thang theo tầm nhìn của Thẩm Lãnh nhìn nhìn ánh trăng: "Đang nhớ đại ca ta?"
Thẩm Lãnh ngây ra, thầm nghĩ ta nhớ đại ca ngươi làm gì, rồi đại ca ngươi là người nào, chợt hiểu hóa ra gã nói đến Trà gia, nhìn nhìn bộ dạng đương nhiên kia của Trần Nhiễm, cảm thấy tiểu đệ này của Trà gia cũng là rất chân chó...
"Ngươi lại đang nghĩ gì?"
"Ta cao thượng hơn ngươi một chút, cả ngày nhi nữ tình trường, một chút ôm ấp tình cảm lớn cũng không có, ta đang nghĩ cưỡi gió vượt sóng ngao du vạn dặm."
"Nói tiếng người."
"Muốn về nhà sớm một chút."
Hai người ngồi ở đó ngắm trăng, Trần Nhiễm nói ngươi nhìn trăng có giống cha ta không? Thẩm Lãnh nhìn thế nào cũng giống Trà gia, thế là hai người đều mặc sức suy nghĩ, dù sao cũng không chuyện khác để làm.
Tâm tư của bọn họ đơn giản, nhưng đồng thời lúc này có rất nhiều người tâm tư lại không đơn giản, ví dụ như Nguyên Thanh Phong đã đến bắc cương Cầu Lập chuẩn bị rửa nhục một trận, chỉ ngóng trông có thể đánh tất cả thủy sư Đại Ninh đều chìm vào biển sâu; ví dụ như Thi Đông Thành ẩn thân ở trong Cầu Lập quốc để lấy lòng Đại Ninh mà còn đang cố gắng thử xem có thể mua được quan viên diệt trừ Nguyên Thanh Phong hay không. Thi Đông Thành vốn là một hoàng tử không được chào đón, nếu không cũng sẽ không bị đưa đến Đại Ninh, cho dù Điệu quốc là vì biểu đạt lòng trung thành thần phục Đại Ninh của mình thì tốt xấu gì cũng sẽ có chút tâm tư, cũng không thể thật sự đưa người thừa kế ngôi vị hoàng đế qua.
Nhìn bề ngoài, hiện tại người thích hợp nhất cũng có cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế Điệu quốc nhất vẫn là thái tử Thi Trường Hoa, cho nên ban đầu khi hoàng đế Điệu quốc quyết định đưa một đứa con trai của mình đi Đại Ninh, người được lựa chọn chính là Thi Đông Thành khiêm tốn hơn, trầm ổn hơn nhưng thân phận địa vị đều kém xa thái tử.
Mẫu thân của Thi Đông Thành trước đây lúc mang thai y chẳng qua chỉ là một cung nữ bình thường, mẹ quý nhờ con, sau khi Thi Đông Thành sinh ra mẫu thân được phong làm tần, mà mẫu thân của Thi Trường Hoa là hoàng hậu của Điệu quốc, tất nhiên là không thể so sánh.
Nhưng mà, thế sự không có tuyệt đối, hiện tại sự tự tin của Thi Trường Hoa trở nên càng ngày càng thấp, bởi vì hắn ta phát hiện tiện nhân Thi Đông Thành này đã đi một con đường mà hắn ta không nghĩ tới, mà con đường này vô cùng có khả năng sẽ chắn ngang con đường phía trước của hắn ta, làm cho hắn ta không có đường để đi.
Thi Trường Hoa ở ngay Vũ Thành cách thành Tiên Lai không đến ba trăm dặm, hắn ta vốn là phụng mệnh hoàng đế tới nghênh đón tướng quân Đại Ninh Thẩm Lãnh, dù sao nếu Điệu quốc muốn ôm chặt cái bắp đùi Đại Ninh này, bất cứ cơ hội nào có thể nịnh bợ cũng không thể từ bỏ. Thẩm Lãnh tuy rằng cấp bậc cũng không cao, nhưng sau lưng là Đại Ninh, cho nên hoàng đế rất để ý, sau khi nhận được tin tức Thi Đông Thành đưa tới liền phái một chi quân đội qua trước, nghĩ nghĩ vẫn không đủ long trọng, vì thế lại để thái tử Thi Trường Hoa đến hỏi thăm an ủi.
Đã sắp đến thành Tiên Lai rồi, Thi Trường Hoa lại bỗng nhiên không muốn đi nữa.
Hắn ta cũng ngồi trên ghế nhìn trăng sáng, có thể tưởng tượng đích không phải người nào đó mà là tương lai của mình.
Mưu sĩ Quách Thái đương nhiên hiểu tâm tư của thái tử điện hạ. Hiện giờ Thi Đông Thành danh vọng càng ngày càng cao, mối quan hệ với Đại Ninh lại thân cận như vậy, một khi tương lai Đại Ninh lên tiếng để cho Thi Đông Thành lập vị, chỉ sợ hoàng đế cũng không dám chọi cứng, dù sao nếu Thi Đông Thành kế thừa ngôi vị hoàng đế, Đại Ninh lại càng dễ khống chế Điệu quốc.
Tuy rằng cách biển rộng trùng dương Đại Ninh chưa chắc đã thật sự sẽ nhúng tay đến, nhưng sau này thì sao? Hoàng đế Điệu quốc tin chắc Đại Ninh sẽ không bỏ qua Cầu Lập, nếu có một ngày Cầu Lập bị diệt, vậy Đại Ninh và Điệu quốc sẽ sát cạnh nhau.
"Điện hạ chớ quá hao tổn tinh thần, thật ra chuyện này không có nghiêm trọng như điện hạ lo lắng đâu." Quách Thái đứng ở bên cạnh Thi Trường Hoa hạ giọng nói: "Đại Ninh tất nhiên sẽ không bởi vì việc của triều ta mà tuỳ tiện lên tiếng, ngay cả lên tiếng, chẳng lẽ chúng ta còn có thể mặc kệ? Chỉ cần Thi Đông Thành chết, nỗi lo lắng này cũng sẽ không còn."
"Hắn chết?" Thi Trường Hoa hừ một tiếng: "Thỏ khôn có ba hang, muốn hắn chết đâu dễ dàng như vậy, mấy năm nay hắn ở Đại Ninh lăn lộn đến phong sinh thủy khởi, nghe nói mối quan hệ cùng triều đình Đại Ninh được xử lý vô cùng tốt, trong tay còn nắm giữ một phiếu hào Dương Thái có vô số sát thủ thủ hạ, tìm được hắn cũng không dễ dàng, huống chi giết hắn."
"Nếu điện hạ tự động thủ, đương nhiên không dễ dàng." Quách Thái vẻ mặt tự tin cười nói: "Nhưng chuyện giết người này, tự động thủ chung quy cũng sẽ lây dính một thân mùi máu tanh, có mùi máu tanh sẽ không dễ giãy thoát... Hắn xuất thân ti tiện hơn nữa thì cũng là hoàng tử, nếu bệ hạ biết là điện hạ người động tay, ngày tháng của điện hạ cũng không dễ sống, cho nên giết người, cách thượng thừa nhất vĩnh viễn vẫn là mượn tay người khác, mượn đao giết người cũng xem cao minh hay không cao minh, cao minh, không những sẽ không dính vào thị phi, ngược lại còn có thể mang đến cho mình lợi ích lớn hơn nữa."
Thi Trường Hoa ngẩn ra: "Quách tiên sinh có kế sách?"
"Thuộc hạ cũng có một kế, nói ra xin điện hạ châm chước?"
"Nói!"
"Tướng quân người Ninh Thẩm Lãnh ở thành Tiên Lai, Võ Liệt tuy là người bệ hạ phái đi nghênh đón Thẩm Lãnh, nhưng Võ Liệt là người của Thi Đông Thành. Từ rất sớm trước đó Thi Đông Thành đã bắt đầu mua chuộc võ tướng trong triều, hiện giờ số lượng người đứng về phía hắn cũng không ít. Người ủng hộ điện hạ đương nhiên đều là trọng thần quan văn, là người có tiếng nói, võ tướng ở trong triều không thể có tiếng nói là chuyện mọi người đều biết, chỉ khi nào xuất hiện nguy cơ gì, quan văn cũng không thể cầm đao lên trận, thuộc hạ đoán, hơn phân nửa chiêu cuối cùng của Thi Đông Thành chính là xâu chuỗi những tướng quân kia mưu phản."
"Điện hạ còn chưa tới thành Tiên Lai nữa, cho nên giờ này khắc này nếu người Ninh xảy ra vấn đề gì, là trách nhiệm của Võ Liệt chứ không phải là trách nhiệm của điện hạ, Đại Ninh cường thế như vậy, ngay cả mấy thương nhân bị Nam Lý giam cầm cũng không muốn từ bỏ, huống chi một vị tướng quân ngũ phẩm xảy ra chuyện..."
Thi Trường Hoa ngẩn ra, ngay lập tức nổi giận: "Ngươi điên rồi phải không? Thẩm Lãnh xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta, chẳng lẽ lửa giận của Đại Ninh chỉ nhằm vào một mình Thi Đông Thành?"
"Cho dù không phải, thì thế nào?" Quách Thái tiếp tục nói: "Tất cả mọi chuyện đều là Thi Đông Thành sắp xếp, nếu lúc này có sát thủ của Cầu Lập lẻn vào giết Thẩm Lãnh, lửa giận của bệ hạ cũng không thể trút lên điện hạ người, mà là Thi Đông Thành. Võ Liệt là người của Thi Đông Thành, đến lúc đó điện hạ tới thành Tiên Lai phát hiện Thẩm Lãnh đã xảy ra chuyện, mà Võ Liệt vì che giấu tin tức lại không khai báo lên trên, điện hạ giận dữ chém Vũ Liệt, bệ hạ cũng nói không được gì, ngược lại còn có thể cảm thấy điện hạ làm việc quyết đoán."
"Sau đó điện hạ góp lời với bệ hạ, cầu bệ hạ phái người đích thân đến Đại Ninh xin lỗi, thỉnh cầu Đại Ninh tha thứ, Đại Ninh vẫn luôn tự xưng là thiên triều thượng quốc, chẳng lẽ hoàng đế Đại Ninh lại còn có thể làm gì điện hạ chứ? Thi Đông Thành phế rồi, điện hạ thuận tay tiếp nhận phiếu hào Dương Thái hắn đã kinh doanh nhiều năm ở Đại Ninh, sau này điện hạ đích thân phụ trách việc bàn bạc với bên phía Đại Ninh, tương lai điện hạ lập vị, Đại Ninh sẽ còn gửi lễ mừng nữa."
Thi Trường Hoa đứng dậy, đi tới tới lui lui ở trong sân.
"Nhưng mà, nếu chuyện bại lộ thì sao?"
"Làm sao có thể." Quách Thái cười nói: "Thi Đông Thành hiện giờ ở Cầu Lập, chỉ cần chúng ta không cẩn thận tiết lộ tin tức cho người Cầu Lập biết, người mà chúng ta khó tìm sẽ để người Cầu Lập đi tìm, với sự độc địa quyết tuyệt của người Cầu Lập thì Thi Đông Thành còn có thể sống sót mà rời đi? Thành Tiên Lai, điện hạ chỉ cần giết Võ Liệt, việc này sẽ sạch sẽ."
Thi Trường Hoa dừng bước chân lại: "Nhân thủ chúng ta mang theo có đủ không? Ta nghe nói người Ninh đều cực dũng mãnh, đừng có không giết được mà ngược lại lộ sơ hở."
"Dũng mãnh đến mấy thì chẳng qua cũng chỉ là một đám thương binh, nỏ mạnh hết đà mà thôi, những người này hiện giờ mỗi người đều bị thương, không nói vị tướng quân tên Thẩm Lãnh kia đã thân chịu trọng thương sao? Thuộc hạ vừa mới biết trong Vũ Thành này có một số người trên ám đạo, chỉ cần trả thù lao thì việc gì cũng làm, điện hạ tuyệt không thể sử dụng người dưới tay mình, chỉ cần mua những kẻ mạng tiện kia đi làm là được."
"Ngươi đi sắp xếp đi." Thi Trường Hoa thở phào nhẹ nhõm thật dài: "Bao nhiêu tiền cũng không sao, ta tự lấy được ra, nhưng làm việc nhất định phải người chọn sạch sẽ, không thể để lại cái đuôi."
"Người của điện hạ âm thầm đi theo là được, sau khi giết Thẩm Lãnh bọn họ, người của điện hạ cũng giết hết những người trên ám đạo này, đâu còn có cái đuôi gì? Sau đó lại gán cho Võ Liệt một cái tội danh biết chuyện không báo uống rượu hỏng việc, chém cũng đã chém rồi, ai cũng biết Võ Liệt nghiện rượu, uống vào là sẽ không dừng lại."
"Bây giờ ngươi hãy đi sắp xếp." Thi Trường Hoa xoa xoa huyệt Thái Dương: "Ngày nào Thi Đông Thành không chết, ngày đó ta không yên tâm, hắn là nhìn đúng cái cây to Đại Ninh này mà ngồi hóng mát, nếu nhận được sự ủng hộ của Đại Ninh thì kẻ xuất thân ti tiện giống như hắn cũng có thể mơ ước ngôi vị hoàng đế, nếu thật bị hắn cướp mất... nghĩ thôi đã không cam lòng."
Quách Thái nói: "Không cam lòng cũng là thứ yếu, sợ là với cách làm việc như Thi Đông Thành, một khi có quyền, người đầu tiên muốn đối phó chính là điện hạ người."
Vai Thi Trường Hoa run lên một cái, xua tay: "Đi sắp xếp đi, nếu đã muốn làm vậy thì không thể do dự, cũng nhanh chóng phái người đi Cầu Lập, ta muốn mau chóng nhận được tin Thi Đông Thành chết."