Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 243 - Chương 243: Nãi Nãi

Chương 243: Nãi nãi Chương 243: Nãi nãi

Thẩm Lãnh hạ lệnh đội ngũ ở thành Tiên Lai nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày, dù sao người mang đến cũng vết thương chồng chất, nếu đi đường nữa thì thật sự sẽ xảy ra vấn đề lớn hơn nữa. Ngày hôm sau Trần Nhiễm, Đỗ Uy Danh mấy người bọn họ vết thương không nặng đã chạy ra ngoài đi dạo. Thẩm Lãnh ở lại viện tử của châu phủ đại nhân nghỉ ngơi, đặc biệt căn dặn vài câu hôm nay sẽ không gặp khách, muốn ngủ ngon một giấc, nhưng đâu có ngủ được.

Lâm Lạc Vũ trả lại quyển sổ kia cho hắn, Thẩm Lãnh liền vạch vạch vẽ vẽ tên mấy huynh đệ bỏ mình, trịnh trọng nghiêm túc.

Lâm Lạc Vũ ngồi bên cạnh nhìn hắn, xác định thêm một bước nam nhân trên thế giới này không giống nhau, mà người mình thích hoàn toàn không quang minh, y liều mạng tranh giành vì ngôi vị hoàng đế, không phải một loại hình với thứ mà Thẩm Lãnh liều mạng tranh giành.

Thẩm Lãnh gập sổ lại bỏ vào túi da đeo ở thắt lưng, vỗ vỗ, sau đó thở ra một hơi thật dài.

Y quan đến thay thuốc cho Thẩm Lãnh, Lâm Lạc Vũ tránh đi, quay đầu lại liếc nhìn, trong khoảnh khắc cửa đóng lại đã nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên lưng Thẩm Lãnh, vì thế trong lòng không khỏi nhói đau một chút, cũng rung động một chút.

Tòng quân không dễ, nổi bật lại càng không dễ.

Thay thuốc làm Thẩm Lãnh trông sắc mặt càng trắng hơn một chút, dù sao mỗi một lần tháo băng vải ra đều sẽ đi kèm với một lần đau đớn. Cũng may tố chất cơ thể của hắn cường hãn, nếu đổi lại là nam nhân bình thường thì sớm đã nằm liệt giường rồi.

Sau khi ra ngoài bỗng nhiên Thẩm Lãnh cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút, liền hỏi Lâm Lạc Vũ có đi không. Vết thương trên người Lâm Lạc Vũ cũng không nhẹ, hai người bệnh cứ lếch thếch ra khỏi viện tử như vậy, men theo đường cái ra ngoài đi bộ, đi chẳng có mục đích gì.

Tướng quân Cầu Lập quốc Võ Liệt nhìn thấy trạng thái có chút thân mật của hai người trong lòng có vài phần khó chịu, phái người lặng lẽ đi theo. Đương nhiên hắn ta biết Lâm Lạc Vũ là nữ nhân mà điện hạ thích, lúc điện hạ phái người đến truyền tin đã dặn dò vài lần phải chiếu cố nàng ta kỹ lưỡng, hiện giờ thấy nàng ta cùng Thẩm Lãnh như vậy trong lòng lập tức có chút chán ghét đối với Thẩm Lãnh.

"Lúc ngươi cùng Trà Nhi đi ra ngoài đi dạo phố, ngươi đã cho muội ấy mua cái gì?"

Lâm Lạc Vũ chắp tay sau mông bước đi, cố gắng làm cho mình có vẻ người lớn một chút, bởi vì nàng ta thấy nếu mình là tỷ tỷ, vậy thì phải có vẻ thành thục mới đúng.

Nhưng nữ hài tử này chắp tay sau mông bước đi, cộng thêm dung mạo vốn đã không bình thường kia, một thân váy dài màu vàng nhạt, giày tiểu mã xinh xắn, cả người nhìn có thêm vài phần duyên dáng đáng yêu, đâu có gì thành thục hơn.

"Đồ ăn."

"Còn gì nữa?"

"Đồ ăn."

"Ngươi chưa từng mua lễ vật gì cho Trà Nhi sao? Ví dụ như đồ trang sức gì đó."

"Từng mua." Thẩm Lãnh đắc ý: "Trâm vàng vô cùng đẹp."

Vừa lúc đi đến trước cửa một tiệm trang sức, Lâm Lạc Vũ kéo Thẩm Lãnh đi vào trong: "Thợ của Điệu quốc đặc biệt tốt, đồ ngọc vô cùng đẹ, ta giúp ngươi chọn cái vòng ngọc hoặc là ngọc bội cho Trà Nhi, ngươi mang về Trà Nhi tất nhiên vui vẻ."

Thẩm Lãnh đi theo vào nhìn nhìn, phát hiện bên quầy trang sức vàng có rất nhiều trâm hoa lớn này, nhẫn này, vân vân, mắt lập tức sáng lên.

"Ngươi đã mua cho Trà Nhi loại kia?"

"Đúng vậy, loại hoa lớn."

"Tục! Thẩm mỹ người già! Tục không chịu nổi!"

Thẩm Lãnh: "..."

Lâm Lạc Vũ kéo Thẩm Lãnh tới bên quầy đồ ngọc, quả thật rực rỡ muôn màu, ánh sáng trong phòng cũng tốt, đồ ngọc liền có vẻ sáng bóng lấp lánh hơn, Thẩm Lãnh tự nhiên là không nhìn ra gì cả, nhưng Lâm Lạc Vũ nhìn một lát sau đó lập tức nhíu mày: "Gọi chưởng quầy nhà ngươi ra đây."

Tiểu nhị kia liếc nàng ta một cái: "Chuyện gì mà gọi chưởng quầy chúng ta."

Lâm Lạc Vũ chỉ vào đồ ngọc trong quầy: "Loại đồ lừa gạt người này cũng dám tuỳ tiện bày ra? Mặt mũi của người buôn bán Điệu quốc đều bị các ngươi làm mất hết rồi."

Tiểu nhị lập tức sốt sắng: "Con mẹ này ngươi đừng ăn nói lung tung nhá, ý ngươi nói chúng ta đây đều là hàng giả? Ta cho ngươi biết chúng ta là cửa tiệm trăm năm, chính là dựa vào hàng thật giá thật già trẻ không gạt, nếu ngươi còn dám nói hưu nói vượn ta báo quan bắt ngươi có tin không."

Lâm Lạc Vũ thản nhiên nói: "Trong thành này, không có quan nào dám bắt ta."

Tiểu nhị cười lạnh: "Nghe khẩu âm của ngươi cũng không phải người địa phương phải không, thế nào, đây là cùng tiểu bạch kiểm bỏ trốn ra ngoài muốn bắt người ta mua đồ cho ngươi chứ gì."

Hắn ta nghe ra Lâm Lạc Vũ nói chuyện không phải người địa phương, Lâm Lạc Vũ hàng năm ở Đại Ninh, khẩu âm quả thật sớm đã có thay đổi, nhưng chính bởi vì nàng ta như vậy thấy tiểu nhị kia vẻ mặt không có sợ hãi lại càng thêm tức giận. Bộ dạng mày nhăn tít lại của nàng ta làm cho Thẩm Lãnh cảm thấy có trò hay để xem. Khi Lâm Lạc Vũ nhìn về phía hắn ý bảo để cho hắn xuất đầu, Thẩm Lãnh đã ngoan ngoãn ngồi trên ghế ở một bên nhìn, thấy trên bàn có hạt dưa cho khách vào tiệm ăn miễn phí, hắn lại còn bốc lấy một nắm.

"Hắn nói ngươi là tiểu bạch kiểm." Lâm Lạc Vũ nhìn Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh: "Ta nghe thấy rồi, tỷ, thay ta trút giận đi."

Lâm Lạc Vũ: "Ngươi có phải nam nhân không?"

Thẩm Lãnh vẻ mặt ta là nam nhân hay không ta cũng không quan tâm, nhưng muốn ăn đòn.

Lâm Lạc Vũ hít sâu một hơi, thầm nghĩ nam nhân quả nhiên đều là thứ không dựa vào được, xoay người nhìn về phía tên tiểu nhị kia: "Ngươi xác định không gọi chưởng quầy của các ngươi ra?"

Tiểu nhị thấy hai người họ như vậy lại càng không như là có lai lịch gì, tất nhiên cũng sẽ không coi họ ra gì: "Ta nói với ngươi, mua được thì ngươi hãy mua, hàng trong tiệm nhà ta là như vậy, ngươi nói giả thì là giả à, không muốn mua thì ngươi có thể đi, ta cầu ngươi vào cửa sao? Xem ra các ngươi không phải người Điệu quốc chứ gì, từ chỗ nào tới ? Còn nữa nhá, vừa rồi có phải ngươi đã vỗ quầy nhà ta không?"

Tiểu nhị hừ lạnh một tiếng: "Mấy người đâu đóng cửa lại, có người phá quầy làm hỏng đồ ngọc còn muốn đi."

Mấy tráng hán từ buồng trong đi ra: "Đồ khốn khiếp ở đâu đến, làm hỏng đồ còn muốn đi?"

Lâm Lạc Vũ nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh làm một dấu tay mời, sau đó tiếp tục cắn hạt dưa.

Lâm Lạc Vũ: "Đồ ngọc của nhà ngươi để ở trong quầy, ta còn chưa hề chạm vào, ngươi muốn lừa ta?"

Tiểu nhị lấy từ trong quầy ra một cái vòng ngọc, nhẹ nhàng đập một cái, nứt ra, lạch cạch một tiếng rơi trên bàn, hắn ta vẻ mặt đắc ý nhìn Lâm Lạc Vũ: "Vừa rồi lúc ngươi vỗ lên quầy vòng tay nhà ta rung lên bị hỏng, không bồi thường thì hai người các ngươi đừng hòng ra ngoài."

Mấy tráng hán chặn cửa, kẻ cầm đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Chỉ hai người các ngươi còn muốn giở trò?"

Thẩm Lãnh nhún vai: "Oan có đầu nợ có chủ, là nữ nhân đó vỗ bàn nhà ngươi, ta không biết cô ta, thật ra là cô ta muốn đến nhà các ngươi moi tiền, giữa đường tìm ta làm đồng minh, con người ta đây thức thời, vừa thấy các ngươi nhiều người ta liền kinh sợ rồi, ngươi yên tâm, lát nữa người của quan phủ đến đây ta giúp các ngươi làm chứng, cô ta là một kẻ giang hồ bịp bợm."

Lâm Lạc Vũ nhìn về phía Thẩm Lãnh, mắt mang sát khí.

Hán tử kia khinh thường trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh, sau đó nhìn về phía Lâm Lạc Vũ: "Tuổi còn trẻ làm gì không tốt mà đi làm kẻ lừa đảo... Nhìn bộ dáng cũng không phải tệ, tuy rằng đã già một chút, nhưng so với những tiểu cô nương 15-16 cũng có ý vị, ngươi mang tiền không? Nếu không mang tiền ta có thể dạy ngươi một cách bồi thường lại, các ca ca cũng rất nhàm chán, ngươi hầu chúng ta nửa ngày, thả cho ngươi đi."

Thẩm Lãnh nghe được ba chữ già một chút kia đã biết sắp lớn chuyện rồi, vì thế đặc biệt đồng cảm với mấy hán tử kia.

"Ngươi vừa nói cái gì?" Lâm Lạc Vũ đi đến bên cạnh tráng hán kia hỏi một câu.

"Nói ngươi hầu hạ đại gia, sao nào, ngươi không vui? Không vui thì mẹ nó mau lấy bạc ra, phá đồ nhà ta còn muốn đi?"

"Hầu ngươi?" Lâm Lạc Vũ hơi cong khóe miệng lên: "Được thôi."

Nàng thò tay ra đặt lên vai tráng hán kia, tráng hán kia lập tức cười: "Ây dô này, còn rất chủ động nữa nhỉ cô nàng này, đi đi đi, cùng ca ca đi vào trong, ca ca cho ngươi làm một con cừu nhỏ sung sướng."

Hắn ta vươn tay ra cầm tay Lâm Lạc Vũ, vừa mới vươn tay ra đã bị Lâm Lạc Vũ túm lấy một ngón tay, một tiếng cạch giòn vang, ngón tay bị Lâm Lạc Vũ bẻ lên trên đã sắp dính vào mu bàn tay, tráng hán kêu thảm một tiếng, nháy mắt trán đã đẫm mồ hôi. Lâm Lạc Vũ ép tay xuống, hán tử kia không tự chủ được ngồi sụp xuống.

Lâm Lạc Vũ nhìn nhìn chung quanh tìm đồ, chỉ thấy Thẩm Lãnh cởi giày ra ném sang. Lâm Lạc Vũ không muốn nhận, rất ghét bỏ, nhưng vẫn theo bản năng tiếp lấy, cầm lấy giày của Thẩm Lãnh quất tới tới lui lui trên mặt tráng hán bảy tám lần, tráng hán kia nổi giận, gào một tiếng các ngươi chỉ xem náo nhiệt sao? Những kẻ kia thật sự đang xem náo nhiệt, bọn họ vốn không để một nữ nhân vào mắt, thủ đoạn bẻ ngón tay này theo bọn họ thấy cũng hơi quá ấu trĩ...

Mấy người đồng loạt xông lên muốn kéo Lâm Lạc Vũ ra, phía sau đầu người vừa đến bên cạnh Lâm Lạc Vũ gần nhất liền vang lên một tiếng cốp, hắn ta quay lại liếc nhìn, phát hiện kẻ ngồi cắn hạt dưa kia nhìn hắn ta với vẻ mặt vô tội, nhưng rõ ràng cái ấm nước trên bàn bên cạnh hắn đã không còn...

Tráng hán xoa xoa đầu, sau đó ngã xuống bụp một tiếng.

"Muốn chết!"

Hai người khác không quan tâm đến Lâm Lạc Vũ nữa, đi qua chỗ Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhảy lò cò một chân tránh né nói với Lâm Lạc Vũ: "Giày, giày..."

Lâm Lạc Vũ vẫn đang quật, bốp bốp bốp bốp.

Vừa quật vừa hỏi tráng hán kia: "Ngươi là gì?"

"Hả?"

"Nói ngươi là một con cừu nhỏ sung sướng."

"Ta không!"

Bốp bốp bốp bốp bốp bốp.

"Ngươi là cái gì?"

"Ta... Ta là một con, một con cừu nhỏ sung sướng."

"Kêu hai tiếng."

"Be be..."

Thẩm Lãnh liếc nàng ta một cái, nhảy đến cửa vịn vào khung cửa đứng vững, chỉ vào mấy tráng hán đi đến gần kia: "Các ngươi đừng tới đây, còn tới nữa là ta gọi người."

"Gọi người?!" Một tráng hán trong số đó giơ tay túm cổ áo Thẩm Lãnh: "Gọi đại gia ngươi!"

Bịch!

Tráng hán kia bị đạp một cước bay ra ngoài, Thẩm Lãnh thu chân lại, một đám binh lính Điệu quốc mặc thường phục ở bên ngoài cửa tiệm lao vào. Hộ vệ được Võ Liệt phái đi theo Thẩm Lãnh bọn họ ở ngay cách đó không xa, thấy Thẩm Lãnh bất ngờ nhảy lò cò một chân tới cửa liền lập tức hoảng sợ, một đám người xông vào quyền đấm cước đá, thoáng chốc đã đánh mấy tráng hán kia gục trên mặt đất.

Chưởng quầy từ bên trong lao ra nhìn thấy cảnh này mặt mũi trắng bệch: "Kẻ xấu ở đâu đến, mau báo quan đi, báo quan!"

Nửa canh giờ sau, các đại nhân vật có thể ngồi mâm trên trong thành Tiên Lai này đều tụ tập trong cửa tiệm trang sức này, bao gồm châu phủ đại nhân mà trước đây chưởng quầy của cửa tiệm này không thể gặp được, còn có quận thú đại nhân, còn có một đám đại nhân lớn lớn nhỏ nhỏ, mấu chốt là bất ngờ lại có cả quân đội chặn đường cái, trận thế này dọa y gần như sợ vãi đái.

"Lâm cô nương, thật sự xin lỗi." Châu phủ đại nhân một mực gật đầu cúi người: "Ta cũng không ngờ trị hạ sẽ có vô lại như vậy, tất nhiên ta sẽ trừng trị thật nặng, xin Lâm cô nương bớt giận, hạ quan nhất định sẽ cho các người một công đạo."

Ông ta lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Thẩm tướng quân, khiến ngài chê cười rồi, nhưng ta cam đoan đây tuyệt đối không phải phong khí Điệu quốc ta, chỉ là cá biệt, là cá biệt."

Thẩm Lãnh nói: "Ta không có chuyện gì, ngươi bảo cô ta trả giày cho ta."

Lâm Lạc Vũ vung tay ném giày của hắn ra ngoài cửa.

Thẩm Lãnh đành phải nhảy lò cò đi nhặt về: "Trà gia tự tay làm, cho tỷ mượn đã không tệ rồi, tỷ còn ném cho ta."

Vừa rồi Lâm Lạc Vũ đã chú ý tới con vịt ba chân trên đế giày kia, nhíu mày: "Đó là kỹ thuật thêu của Trà Nhi?"

Thẩm Lãnh: "Khụ khụ..."

Lâm Lạc Vũ trầm mặc một lúc: "Quên đi, coi như ta không có hỏi."

Chưởng quầy kia không ngừng cầu xin tha thứ, nói thẳng muốn bồi thường cái gì hắn ta cũng bằng lòng cho, Lâm Lạc Vũ chẳng thèm để ý, chỉ chỉ tên tiểu nhị kia: "Ngươi lại đây."

Tiểu nhị run rẩy đi tới: "Tỷ, di, không không không, nãi nãi, ta sai rồi."

"Nãi nãi?"

Ánh mắt Lâm Lạc Vũ phát lạnh, Thẩm Lãnh vừa mới đi giày vào, cười đến nỗi suýt nữa đặt mông ngồi dưới đất.

Sau một nén nhang, tên tráng hán nói nàng ta già mặt sưng phù giống như đầu heo bị nha dịch mang đi, tên tiểu nhị gọi nàng ta là nãi nãi mặt sưng phù giống như hai cái đầu heo cũng bị mang đi.

"Những cái này là bồi thường cho ngươi, ngươi tuỳ chọn."

Chưởng quầy nơm nớp lo sợ bưng một cái khay gỗ đi ra, bên trong bày biện mấy cái vòng tay và ngọc bài ngọc bội.

Lâm Lạc Vũ nhìn nhìn: "Những cái này coi như có thể."

Nàng ta vẫy tay với Thẩm Lãnh: "Lại đây tuỳ chọn một cái."

Thẩm Lãnh: "Vậy thì ngại quá."

Lâm Lạc Vũ: "Ngươi cũng có lúc ngại?"

Thẩm Lãnh: "Ý của ta là, chỉ chọn một cái thì ngại quá."

Lâm Lạc Vũ: "..."

Bình Luận (0)
Comment