Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 244 - Chương 244: Để Hắn Nhìn!

Chương 244: Để hắn nhìn! Chương 244: Để hắn nhìn!

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, tướng quân Điệu quốc Võ Liệt tìm về một ít xe ngựa mời Thẩm Lãnh bọn họ ngồi xe đi, mấy ngàn tinh nhuệ Điệu quốc hộ tống bọn họ đi biên thành thành Tiểu Chiêu. Mối quan hệ của Điệu quốc và Nam Lý quốc cũng không thân cận, Nam Lý là nước phụ thuộc Cầu Lập, tuy rằng so sánh mà nói nhỏ yếu hơn Điệu quốc không ít, nhưng nếu Điệu quốc dụng binh với Nam Lý thì Cầu Lập cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm, Cầu Lập dụng binh với Điệu quốc, Nam Lý cũng sẽ xuất binh kiềm chế một bên.

Thành Tiểu Chiêu là nơi hiểm yếu Điệu quốc và Nam Lý đánh trận nhiều lần, chỉ cần người Cầu Lập tiến công Điệu quốc, người Nam Lý tất nhiên cũng sẽ vây công thành Tiểu Chiêu, nhưng mà cho đến nay, vây công không dưới mấy chục lần, thành Tiểu Chiêu chưa bao giờ bị công phá.

Người Nam Lý cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ chỉ cần chế trụ binh lực đông cương Điệu quốc là được, không cần thật sự đụng đến quốc lực của nước mình.

Binh lực của cả Nam Lý quốc cộng lại cũng chỉ gần bằng binh lực đông cương Điệu quốc, làm cho biên quân đông cương Điệu quốc không thể gấp rút tiếp viện bắc cương, cho dù người Nam Lý là làm xong chuyện bọn họ nên làm, bên phía người Cầu Lập cũng dễ ăn nói.

Thành Tiểu Chiêu quy mô rất lớn, sau thành chính là trục đường đông tây Điệu quốc, theo trục đường này có thể chạy thẳng đến đô thành Điệu quốc, cho nên thành Tiểu Chiêu tất nhiên là trọng binh gác. nơi này có Dũng Tự doanh được xưng là biên quân đông cương mạnh nhất Điệu quốc, cộng thêm biên quân các nơi, tổng binh lực đông cương không dưới mười vạn.

Thế nhưng Võ Liệt lại không có coi trọng biên quân đông cương bao nhiêu, hắn ta là tướng quân xuất thân biên quân bắc cương, đã cùng người Cầu Lập giết bao nhiêu lần? Tuy rằng lần nào cũng đều bại... Nhưng điều này cũng không cản trở hắn ta khinh thường biên quân đông cương chỉ dám chơi trò gia đình với người Nam Lý.

Cũng may, mối quan hệ của Thi Đông Thành sau lưng bọn họ cùng quân đội cũng không tệ, cùng tướng quân đông cương thành Tiểu Chiêu - Ngạn Thừa Lễ cũng có tư giao rất thân.

Đây là quan hệ rắc rối phức tạp của quốc nội Điệu quốc.

Võ tướng bề ngoài có binh quyền, nhưng không có địa vị gì, mọi việc trong triều đều là quan văn làm chủ, hoàng đế Điệu quốc lại thiên về quan văn, võ tướng vào triều phần lớn thời gian chính là làm một cây cọc gỗ, chẳng nói câu nào là được rồi, dù là lúc xuất chinh, hoàng đế cũng sẽ cắt cử quan văn làm giám quân. Võ tướng nói là có binh quyền, còn không bằng nói là quyền luyện binh, lúc chinh chiến, phần lớn là một đám giám quân không đánh giặc khoa tay múa chân.

Cho nên tất nhiên thái tử Thi Trường Hoa muốn tạo quan hệ với các quan văn, có sự ủng hộ của những trọng thần trong triều này, hắn ta kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng sẽ không có cản trở gì ở trong nước.

Mà hoàng tử Thi Đông Thành xuất thân tương đối mà nói thấp hơn một ít, những quan văn kia vốn đã không coi trọng y, lại bị đưa đi Ninh quốc làm con tin, cho nên biện pháp duy nhất của y chính là tạo quan hệ với võ tướng. Những năm gần đây dựa vào nguồn thu nhập lớn của phiếu hào Dương Thái để mua chuộc võ tướng các nơi, thật sự tới lúc bị ép bất đắc dĩ, y vẫn có sức liều mạng, đối với lời hứa của y với những võ tướng kia chính là nếu có một ngày y đăng cơ làm đế, tuyệt đối sẽ không để cho quan văn nhúng tay vào chuyện quân võ.

Điều này đối với võ tướng Điệu quốc mà nói tất nhiên có hấp dẫn rất lớn, nhưng chẳng lẽ bọn họ lại thật sự dám tạo phản? Sợ là bản thân Thi Đông Thành cũng không vài phần lo lắng trong lòng.

Làm một cuộc so sánh lớn nhỏ giữa các nước, Nam Lý quốc chỉ lớn như một bàn tay, Điệu quốc và Cầu Lập thì gần như là một cánh tay, Sơ Cầu quốc ở ngoài biển phía đông chính là một cái đùi, còn Đại Ninh và Hắc Vũ, tất nhiên chính là người khổng lồ.

Nếu liên minh các nước Tây Vực là tường đồng vách sắt, cũng có thể sánh vai cùng người khổng lồ, nếu các nước tiếp giáp Hắc Vũ có thể liên thủ, cũng có thể đối kháng lại Hắc Vũ, chỉ là giữa quốc gia và quốc gia làm sao có thể kiên cố như vậy.

Khoảng cách từ thành Tiên Lai đến thành Tiểu Chiêu cũng không quá xa, đội ngũ ùn ùn kéo đi. Điều làm cho Thẩm Lãnh bọn họ cảm thấy có chút khó tin là trong đội ngũ lại có lượng lớn tăng lữ đồng hành, hỏi thăm một chút mới biết hóa ra Điệu quốc lúc lâm chiến luôn để cho tăng lữ cầu phúc, ở Điệu quốc Thiền tông có địa vị hết sức quan trọng.

Điều rất thần kỳ là, Cầu Lập và Điệu quốc đối địch như thế, nhưng hai nước đều thờ phụng Thiền tông.

Xe ngựa đi khá chậm, đến thành Tiểu Chiêu đã là bốn ngày sau đó, sau khi đội ngũ tiến vào thành Tiểu Chiêu cắm trại nghỉ ngơi, Võ Liệt mời Thẩm Lãnh chờ một chút, người của Thi Đông Thành phái đến bên Nam Lý liên lạc đã sắp đến rồi.

Buổi chiều Võ Liệt đến mời Thẩm Lãnh, nói là người đã vào thành Tiểu Chiêu, hiện giờ đang ở trong phủ tướng quân, vì thế Thẩm Lãnh cùng đám người Lâm Lạc, Vũ Trần Nhiễm chạy đến phủ tướng quân thành Tiểu Chiêu, sau khi vào cửa đã có không ít người ngồi trong phòng khách.

Thấy Thẩm Lãnh vào, thủ tướng thành Tiểu Chiêu Ngạn Thừa Lễ dẫn theo một đám quan viên vội vàng đứng dậy chào, trong đó một người ngồi trên ghế khách quan đứng lên mang tính tượng trưng, không đợi chào hỏi kết thúc đã lại ngồi xuống, thái độ hơi kiêu căng.

Ngạn Thừa Lễ liếc mắt nhìn người nọ một cái, sau đó giới thiệu với Thẩm Lãnh: "Vị này chính là Hình bộ thị lang Nam Lý quốc Cao Khoát Vân, được điện hạ mời tới đây hiệp thương việc cứu người."

Cao Khoát Vân liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái lập tức bưng chén trà lên uống. Theo y thấy, Thẩm Lãnh dù là người Ninh thì như thế nào? Còn không phải muốn cầu cạnh đến y, y có thể tới, là nể mặt mũi một vạn lượng bạc của Thi Đông Thành gửi đến, chứ không phải nể mặt người Ninh.

Nam Lý ở phía nam Cầu Lập, chẳng những cách Đại Ninh biển rộng mà còn cách cả Cầu Lập quốc, người Nam Lý cũng không cho rằng người Ninh sẽ vượt qua núi sông biển rộng mà đến, ngay cả bên ngoài đồn đại Đại Ninh cường đại không thể địch nổi, bọn họ cũng không quan tâm.

Bọn họ chỉ nhìn thấy sự cường đại của Cầu Lập, không nhìn thấy sự cường đại của người Ninh.

"Hình bộ thị lang, hiệp thương?" Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày.

Cao Khoát Vân nhấp một ngụm trà: "Việc này, không dễ làm."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Ngạn Thừa Lễ: "Đắc tội rồi."

Ngạn Thừa Lễ: "Cái gì?"

Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Thẩm Lãnh bước qua lập tức túm lấy cổ áo Cao Khoát Vân một cánh tay nâng người lên. Cao Khoát Vân còn đang uống trà, chén trà trong tay đổ nghiêng, toàn bộ chén trà nóng đều văng lên người mình, y bị dọa sợ hét lên một tiếng, theo bản năng muốn đá Thẩm Lãnh, nhưng đâu có cơ hội gì.

Thẩm Lãnh nhấc y lên bằng một cánh tay sau đó đột ngột ném xuống, lưng của Cao Khoát Vân đập lên bàn trà, trực tiếp đập nát bàn trà, trong tiếng kinh hô của một đám người, Thẩm Lãnh túm mắt cá chân Cao Khoát Vân kéo lê tới bên ngoài phòng khách, tiếng kêu rên cùng tiếng chửi mắng của Cao Khoát Vân nghe thật bén nhọn thê lương.

Ngạn Thừa Lễ và Võ Liệt hai người cũng sợ tới mức mặt biến sắc, thầm nghĩ người Ninh này sao lại thô lỗ như thế? Đây không phải phải hiệp thương cứu người ư, vừa đi lên liền đánh người của Nam Lý quốc, thế này còn thương lượng thế nào.

Hai người đồng thời tiến lên muốn khuyên can thì thấy Lâm Lạc Vũ khẽ lắc đầu với hai người bọn họ, hai người đồng thời ngừng bước chân, đều nhìn Lâm Lạc Vũ với vẻ mặt khó tin, thầm nghĩ chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy?

Cao Khoát Vân bị Thẩm Lãnh kéo lê ra bên ngoài, Thẩm Lãnh vẫy vẫy tay, Đỗ Uy Danh lập tức khiêng một cái ghế ra. Thẩm Lãnh ngồi trên ghế nhìn quan viên Nam Lý sửa sang lại y phục xộc xệch của, trong ánh mắt đều là vẻ khinh thường.

"Lột trường sam của hắn."

Thẩm Lãnh căn dặn một tiếng, Trần Nhiễm cùng Đỗ Uy Danh đi lên lột cẩm y mặc bên ngoài của Cao Khoát Vân, hai người một trái một phải kéo hai cái mắt cá chân của Cao Khoát Vân chạy trong sân. Nếu chỉ là chạy thẳng thì cũng thôi đi, hai người thỉnh thoảng lại bất ngờ quay ngược trở lại, Cao Khoát Vân bị quăng quật đến thất điên bát đảo, còn có một lần đập đầu lên trên lan can bên ngoài, lập tức liền nổi lên một cục u lớn.

Qua một hồi lâu Thẩm Lãnh mới gật gật đầu ra hiệu có thể ngừng lại, hai người kéo lê Cao Khoát Vân trở lại.

Thẩm Lãnh chỉ chỉ trước mặt mình, Cao Khoát Vân đầu óc choáng váng nằm sấp ở đó không ngừng xin tha: "Tướng quân, tướng quân mau dừng tay, có chuyện gì đều dễ thương lượng, thế này... Khụ khụ, hà tất phải thế này chứ."

"Đứng lên."

Thẩm Lãnh ngữ khí bình thản nói hai chữ, Cao Khoát Vân nào đứng lên được? Sau nhiều lần té ngã mới miễn cưỡng đứng lên, lắc lư lảo đảo, nhìn có vài phần thê thảm, y phục trên người vô cùng bẩn thỉu, sau lưng đã sắp bị mài nát rồi, còn mài mất một mảng da thật lớn, sưng đỏ lên.

Bịch một tiếng, Đỗ Uy Danh đá một cước vào chỗ đầu gối Cao Khoát Vân, Cao Khoát Vân lập tức liền quỳ xuống bụp một tiếng.

"Nhớ, tướng quân cho phép ngươi đứng, ngươi cũng không thể đứng, ở trước mặt Đại Ninh, bảo ngươi đứng ngươi cũng phải quỳ."

Đỗ Uy Danh đi lên đánh liên tục ba trọng quyền vào bụng Cao Khoát Vân, Cao Khoát Vân đau đến mức bắt đầu co quắp, nôn ra mấy ngụm máu.

"Nhớ chưa?"

"Nhớ... Nhớ rồi."

Bất kẻ Đỗ Uy Danh và Trần Nhiễm động thủ như thế nào nhưng từ đầu đến cuối cũng không đánh mặt, cho nên tuy rằng Cao Khoát Vân sắc mặt kém đến cực hạn, nhưng trên khuôn mặt được bảo dưỡng không tồi kia lại không thấy một vết thương nào.

"Khoác y phục cho hắn."

Thẩm Lãnh căn dặn một câu, lập tức có thân binh đi qua choàng bộ cẩm y nhìn có vẻ rất hoa mỹ kia lên vai Cao Khoát Vân, mặc y phục xong liền không nhìn ra trên người có thương tích.

Thẩm Lãnh còn cần y trở lại Nam Lý, tối thiểu là bên ngoài không thể để lại vết thương gì làm cho người ta hoài nghi.

"Lúc nãy ngươi nói gì?" Thẩm Lãnh hỏi.

Cao Khoát Vân thầm nghĩ câu nào chứ... Cẩn thận nghĩ xem trước đó mình đã nói một câu liền bị kéo lê ra ngoài hành hung một trận, chắc hẳn chính là câu việc này không dễ làm.

"Việc này... không khó làm." Y vội vàng cúi đầu khom lưng: "Xin tướng quân cho ta thời gian vài ngày, ta nhất định đưa người về cho tướng quân."

"Ta không cần ngươi đưa người về cho ta." Thẩm Lãnh nói: "Ta muốn bảo ngươi đưa ta vào đô thành Nam Lý."

Trong nháy mắt mọi người đều ngây ra, trong ánh mắt nhìn Thẩm Lãnh đều là chấn động, mỗi một người đều đang không ngừng hỏi, Thẩm Lãnh đây là muốn làm gì? Rõ ràng có cơ hội cứu người ra bằng phương thức hơn, tại sao hắn nhất quyết đi thành Thịnh Thổ đô thành Nam Lý?

Hắn đã đánh Cao Khoát Vân thành như vậy, còn bảo Cao Khoát Vân đưa hắn đến thành Thịnh Thổ. Nếu như Cao Khoát Vân bán đứng hắn, cho dù Thẩm Lãnh cường thịnh đến mức nào đi chăng nữa, mấy chục người dưới trướng hắn này cường thịnh đến mức nào đi chăng nữa, trong thành Thịnh Thổ binh sĩ người Nam Lý quốc cũng có thể đè chết tất cả bọn họ, đây là quyết định không lý trí cỡ nào.

"Có vấn đề sao?"

"Tướng quân... Tướng quân không cần vào thành, chỉ cần chờ là được, sau khi ta trở về sẽ đưa người tới cho ngài."

"Ngươi trở về? Ngươi trở về nếu giết người của chúng ta, cũng sẽ nghĩ đã về rồi còn sợ ta làm gì, ta phải nhìn chằm chằm vào ngươi... Ta cùng ngươi đi đưa người về, đi về còn cần Cao đại nhân ngươi hộ tống, nếu người an toàn tới thành Tiểu Chiêu, ta cho ngươi mặc cẩm y sạch sẽ này trở về có thể diện, người không về được, chúng ta chết ở Nam Lý, ngươi cũng sẽ chết cùng chúng ta."

Cao Khoát Vân sợ tới mức ngay cả quỳ cũng quỳ không vững, ngã ngồi trên mặt đất cầu xin: "Tướng quân à, hà tất làm khó ta như thế chứ, ta đã đồng ý đưa người về cho ngài mà..."

"Ngươi đồng ý, ta không cần, điều ta cần là tận mắt nhìn người của ta đi ra khỏi đại lao Hình bộ của các ngươi, tận mắt nhìn bọn họ ra khỏi thành Thịnh Thổ, tận mắt nhìn bọn họ ra khỏi Nam Lý quốc, ta nghe nói người của chúng ta ở Hình bộ Nam Lý ngươi ngày ngày bị tra tấn, sống không bằng chết... Nếu hai nước chúng ta giao chiến thì cũng thôi đi, Đại Ninh phái sứ giả qua là đã nể mặt các ngươi, là tự các ngươi không nhận."

Hắn nhìn về phía Trần Nhiễm: "Đi bắt tùy tùng của hắn mang đến qua đây, giết trước mặt hắn, tính xem người của chúng ta bị nhốt bao nhiêu ngày, một ngày một đao, thiếu một đao mà người đã chết rồi, ta lấy quân luật hỏi tội, cạy mí mắt Cao Khoát Vân lên, để hắn nhìn!"

Bình Luận (0)
Comment